[Dịch] Hư Không Ngưng Kiếm Hành

Chương 131 : Tái hiện bản sắc Ma Quân




- Ha ha ha ha ha ha ha ha .

Dương Diệc Phong đột nhiên phá lên cười, tất cả mọi người, kể cả Huyết Sát đều không hiểu.

Dương Diệc Phong cười lớn rồi đột nhiên không có dấu hiệu gì ngừng lại. Hắn đi lên vài bước, vừa đi vừa nói :

- Được , tốt , bản quân hiện tại tâm tình vô cùng tốt, đã lâu không thấy thư thái như vậy.

Hắn nhìn qua Tiêu Sở Sinh rồi tiếp tục nói :

- Như vậy đi , hôm nay tâm tình ta tốt, chỉ cần ngươi nói ra ai chữa trị và giúp ngươi tăng tu vi ? ngươi đã cho hắn cái gì ? thì ta sẽ không làm khó dễ ngươi . Thế nào ?

- Hừ , Dương Diệc Phong ngươi điên à ? Chỉ bằng một tên Hậu Thiên đỉnh phong như ngươi , dựa vào cái gì mà làm ta phải nghe lời ngươi ? Ngày hôm nay ta sẽ tính toán ân oán với ngươi ở Vạn Hạ Thành .Ngươi giết nhị đệ của ta, làm ta tàn phế, hôm nay ta phải tính toán với ngươi. Hừ nếu có khí phách thì đừng đứng sau lưng người ta, hai chúng ta cùng quyết đấu.

Tiêu Sở Sinh nói.

- Ờ , được . Hiện tại tâm tình ta tốt, ta sẽ thỏa mãn cho ngươi . Nhưng nếu ngươi thua, thì trả lời vấn đề vừa rồi.

Dương Diệc Phong sửng sốt một chút rồi lập tức nói.

Huyết Sát , Tà Dương âm thầm giơ ngón tay cái về Tiêu Sở Sinh , thầm nghĩ :

- Ta bội phục dũng khí của ngươi, cũng bội phục sự ngu ngốc của ngươi.

Chỉ có Tiêu Sở Cơ là có chút lo lằng, tuy nhiên hắn không biểu hiện ra ngoài. Tuy rằng Tiêu Sở Sinh đã là Thần Cấp cao thủ nhưng hắn tin tưởng vị Dương tiên sinh này không đơn giản. Chỉ cần nhìn cao thủ như Lý Lâm Hưng mà còn phải cung kính với hắn thì có thể thấy được chỗ phi phàm của Dương Diệc Phong.

- Ngươi đã muốn chết thì bản thiếu gia sẽ thành toàn cho ngươi.

Tiêu Sở Sinh đứng chắp tay sau lưng, khinh bỉ nhìn Dương Diệc Phong.

Dương Diệc Phong cười cười, nhẹ nhàng bước đến, toàn thân hắn tỏa ra một loại khí chất phiêu dật tự nhiên.

Sau khi hắn đến cách Tiêu Sở Sinh khoảng 6 mét liền nói :

- Đến đây đi, lần này là lần cuối cùng của ngươi, ngươi phải nắm chắc cơ hội .

Tiêu Sở Sinh mặc dù đã thâm trầm hơn, thông minh hơn nhưng cũng chỉ là một đại thiếu gia phong lưu mà thôi. Hiện tại càng ỷ vào Thần Cấp tu vi , không xem Dương Diệc Phong vào đâu . Hắn kiêu ngạo hừ nói :

- Không có khả năng ngươi thắng đâu, chỉ là Hậu Thiên đỉnh phong. Ta một ngón tay cũng đủ đâm chết ngươi rồi.

Dương Diệc Phong lắc đầu, người này căn bản là phế vật. Nếu không phải có vấn đề cần hỏi thì hắn nãy giờ đã chết vô số lần.

- Đến đây đi , đừng nói nhảm nữa. Nhớ nhé, chỉ có một cơ hội , phải ra chiêu tốt nhất của ngươi .

Dương Diệc Phong nhắc nhở.

Mọi người bên Tiêu gia nhìn nhau rồi nhìn Dương Diệc Phong . Trong lòng thầm nghĩ :

- Tiểu tử này có phải bị thần kinh không ? Hậu Thiên đỉnh phong cũng dám cùng Thần Cấp đối chọi . Lại còn bảo Thần Cấp xuất thủ trước . Có phải là muốn tự tử không ? Sao lại đến tự tử ở nhà mình chứ ?

Tiêu Sở Sinh cũng không cần cái gì gọi là phong phạm của Thần Cấp cao thủ , nghe Dương Diệc Phong nói hắn động thủ, hắn liền động thủ . Trong lòng chỉ có một ý niệm là nhanh chóng giết chết Dương Diệc Phong.

Hắn hét lên một tiếng, tay tạo thanh kiếm chỉ , trên người bộc phát ra một tầng khí cương màu xanh nhạt. Cương kình bắn ra bốn phía, thanh thế vô cùng to lớn , toàn bộ khí thế tập trung vào Dương Diệc Phong. Kiếm chỉ phiêu hốt điểm ra, một đạo kiếm cương hừng hực khí thế đâm thẳng vào mặt Dương Diệc Phong, tốc độ cực nhanh , không cho Dương Diệc Phong cơ hội né tránh.

Tiêu Sở Sinh nở một nụ cười bởi vì hắn hiện tại nghĩ rằng Dương Diệc Phong sẽ bị phân thây mà chết. Chiêu này, cự ly này thì Thiên Cấp đỉnh phong cũng đừng mong né tránh . Chiêu này hắn đã dùng toàn lực phát ra.

Những kiếm cương này trong mắt Dương Diệc Phong vô cùng chậm , muốn tránh thì quá dễ dàng nhưng Dương Diệc Phong không có ý định tránh, cũng không có ý định phòng hộ. Hắn cứ để cho kiếm cương tùy ý đánh lên người .

Chíu , chíu , xẹt … vài âm thanh vang lên.

Áo bào trên nửa thân trên của Dương Diệc Phong bị kiếm cương đánh thành bột mịn, lộ ra thân thể như đồng thau của Dương Diệc Phong. Những kiếm cương tiếp theo từng đạo, từng đạo một đánh vào ngực Dương Diệc Phong.

Dương Diệc Phong cau mày thầm nghĩ :

- Loại uy lực này sao giống như gió thổi vậy chứ.

Dương Diệc Phong buồn cười, thân thể của hắn có thể so sánh với độ cường hãn của giao long Độ Kiếp Kỳ. Thậm chí còn mạnh hơn vài phần. Hơn nữa thân thể của hắn không ngừng được Kiếm Nguyên và thiên địa linh khí ma luyện từng giây từng phút, ngày càng cường hãn hơn. Với vài đạo phong kiếm này thì tính cái gì chứ ? Ngay cả phi kiếm cấp 9 hay pháp bảo cấp 9 đánh chính diện hắn cũng không sao cả.

Kiếm cương liên tục phát ra trong ba phút.

Đến lúc này thì Tiêu Sở Sinh đã hết lực, hắn thở hổn hển không ngừng. Trước mặt hắn là đá bụi bay mù mịt , không biết tình huống như thế nào nhưng hắn vẫn cười phá lên. Nếu như Dương Diệc Phong đã không tránh né thì chắc chắn kiếm cương đã bắn trúng hắn. Suốt ba phút bị kiếm cương công kích, Dương Diệc Phong có lẽ đã trở thành một đống thịt vụn. Tiêu Sở Sinh vô cùng sung sướng. Báo thù rửa hận cuối cùng đã thành công. Hắn có thể không cười sao ?

Tiêu Sở Cơ lại càng hoảng sợ, hắn không tin Dương Diệc Phong có thể còn sống dưới đám kiếm cương này. Nhìn sang thấy Tà Dương và Huyết Sát vẫn đang cười cười thì mới cảm thấy yên tâm một chút.

- Cười cái gì ? Có gì hay mà cười , nói ta nghe một chút xem ?

Dương Diệc Phong từ trong đám khói bụi đi ra. Mặc dù y phục ở thân trên không có nhưng trên người không có một chút chật vật nào cả. Trái lại, thân thể vóc dáng, màu da nâu đồng càng biểu hiện dã tính của Dương Diệc Phong.

Tiêu Sở Cơ nở nụ cười . Tà Dương, Huyết Sát vẫn cười từ đầu đến giờ.

Các vị trưởng lão đều kinh hãi, không thể nào tin được sự thật trước mắt, tất cả đều nhìn vào tấm thân không một vết thương của Dương Diệc Phong.

Tiêu Sở Sinh vô cùng sợ hãi , hắn gào lên :

- Không có khả năng, không , không, ngươi không thể sống được , không …..

Trong âm thanh bao hàm sự điên cuồng pha lẫn với sự sợ hãi vô cùng.

- Chuẩn bị chưa ? Ta tới đây .

Dương Diệc Phong nhắc nhở nói .

Tiêu Sở Sinh tinh thần đã có chút điên cuồng, hắn lại tiếp tục phát kiếm cương về phía Dương Diệc Phong , tuy rằng vô cùng uy lực nhưng một chút tác dụng cũng không có.

Dương Diệc Phong từ từ đi đến bên cạnh Tiêu Sở Sinh, mặt đối mặt nhìn Tiêu Sở Sinh cười hăng hắc. Tiêu Sở Sinh kinh khủng , vội vàng lui về muốn cách xa Dương Diệc Phong ra nhưng Dương Diệc Phong không cho hắn cơ hội. Một cước đã bay Tiêu Sở Sinh, tại thời điểm Tiêu Sở Sinh sắp rớt xuống đất, Dương Diệc Phong lại xuất hiện bên cạnh đá bay hắn lên trời. Trong miệng Tiêu Sở Sinh phun trào máu tươi. Dương Diệc Phong nhảy lên đuổi theo Tiêu Sở Sinh, một cước đá ngược xuống vai Tiêu Sở Sinh, hắn lại bị đá văng lại xuống đất. Thân hình Dương Diệc Phong lại biến mất, lần này hắn đã ở phía dưới Tiêu Sở Sinh cười xấu xa, chân phải lại giơ lên …

Cứ như vậy Dương Diệc Phong xem Tiêu Sở Sinh như quả bóng đá tới đá lui. Dương Diệc Phong ra tay rất có chừng mực, làm cho Tiêu Sở Sinh bị tàn phá cơ thể nhưng lại không thể chết.

- Lục đệ, đừng đùa nữa, chính sự quan trọng hơn.

Huyết Sát nhắc nhở.

Dương Diệc Phong nghe xong liến gật đầu để Tiêu Sở Sinh rơi thẳng xuống đất. Một màn biểu diễn cứ như vậy kết thúc. Dương Diệc Phong tay phải chộp cổ Tiêu Sở Sinh , nâng hắn lên cao rồi nói :

- Rác rưởi , ngươi trong mắt ta cũng không bằng một món đồ chơi. Thần Cấp ? Thần Cấp thì thế nào ? Trong mắt ta không đáng một xu. Ta vốn chỉ muốn cho ngươi nằm trên giường mà dưỡng lão, ngươi đứng lên được thì biết điều một chút, lo trả lời sớm khi ta hỏi đi , còn dám chống lại ta sao ? Là người nào giúp ngươi đứng lên ? Nói đi.

Âm thanh ngoan lệ , phảng phất như từ Cửu U Minh Ngục truyền lên.

- Nhìn ngươi như vậy cũng không nói thật đâu. Ngũ ca, giao cho ngươi.

Nói xong liền ném Tiêu Sở Sinh qua cho Huyết Sát.

Lúc này Tiêu Sở Sinh vẻ mặt kinh khủng, tinh thần đã bị Dương Diệc Phong phá hủy.

- Nhìn cái gì chứ ? Ai không phục thì đứng ra đây .

Dương Diệc Phong mặt đằng đằng sát khí nhìn đám Tiêu gia, sau đó nói với Tiêu Sở Cơ.

- Những việc còn lại là việc nhà của ngươi, ngươi tự xử lý đi .


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.