[Dịch] Hư Không Ngưng Kiếm Hành

Chương 110 : Ai nói yến tiệc này không phải là tiệc vui ?




- Vị tráng sĩ này xin cùng ngồi xuống

Lục vương gia nhiệt tình nói với Tà Dương

- Tại hạ chỉ là người hầu, không có tư cách ngồi chung với Vương gia

Tà Dương từ từ nói, sau đó đứng sát sau lưng Dương Diệc Phong, không để ý đến Lục vương gia nữa

Vương gia hơi thẹn, tuy nhiên hắn tâm cơ thâm trầm, tuy rằng trong lòng bất mãn nhưng ngoài mặt vẫn cười hi hi

- Tà Dương không có lễ nghĩa, nếu Vương gia đã có lời thì ngươi cứ ngồi mà ăn đi

Dương Diệc Phong nghiêm giọng nói

- Vâng thiếu gia

Tà Dương cung kính hồi đáp , sau đó ngồi xuống ghế . Mộng Yên Nhiên từ đầu đến cuối không nói gì, chỉ dựa sát vào Dương Diệc Phong

Dương Diệc Phong và Mộng Yên Nhiên ngồi xuống không lâu sau thì Lục vương gia đã phân phó mang thức ăn lên

Theo lời vương gia, một đội thị nữ quần áo hoa lệ mang lên từng đĩa thức ăn ngon và lạ, ngay cả Dương Diệc Phong mỗi ngày đều ăn uống ở những nơi xa hoa cũng là lần đầu tiên trông thấy . Không những có các động vật trong sách đỏ mà còn có yêu thú cấp 1 , cấp 2 . Cuối cùng bưng lên còn có một con heo răng kiếm cấp ba . Phải biết rằng đây là yêu thú có thể so với Thần Cấp cao thủ của thế tục. Nếu như một người Thần Cấp một đối một với nó thì thua nhiều hơn thắng. Ít nhất phải hai người Thần Cấp mới có thể liên thủ giết chết

Lục vương gia thấy Dương Diệc Phong lóe lên kinh ngạc thì cười tủm tỉm giới thiệu

- Đây là thú săn được ở trong Tử Vong Sâm Lâm , thịt ngon vô cùng, có thể nói là đệ nhất, xin mời nếm thử

Dương Diệc Phong gật đầu, Tử Vong Sâm Lâm chắc hẳn là khi rừng ở phía bắc đại lục, cũng là Yêu Thú Sâm Lâm mà Dương Diệc Phong đã gặp Thất Dạ. Lúc đó là hắn ở gần khu vực giữa rừng, nơi đó yêu thú từ câp 5 đến cấp 7 . Nếu không phải gặp Thất Dạ thì hắn thực sự chắc nằm lại trong đó , không có ngày hôm nay

- Được , vậy để nếm thử, Tử Vong Sâm Lâm này Dương mỗ cũng biết, nơi này mãnh thú không dễ chọc nha. Không ngờ Lục vương gia còn có thể mang yêu thú ở đó săn làm đồ ăn, thật sự bội phục

Dương Diệc Phong vừa nói vừa gắp một miếng thịt heo răng kiếm, nhai một miếng quả nhiên mỹ vị tuyệt vời. Tiếp theo hắn trong lòng cười thầm, thì ra lão gia hỏa này cũng vô cùng thâm độc . Yêu thú cấp ba tuy rằng là cấp ba nhưng Yêu Thú rừng rậm linh khí vô cùng sung túc, yêu thú nhờ đó mà thăng cấp. Thiên Tiên chí cảnh cao thủ trở lên ăn vào thì thân thể khang kiện, tăng nội lực. Nhưng dưới Thiên Tiên Chí Cảnh mà ăn thì cũng có thể ăn nhưng chỉ được ăn một miếng thật nhỏ, ăn thêm sẽ bạo thể mà chết. Yêu thú cấp ba trong cơ thể tràn ngập tinh thuần linh khí, hấp thu được là phúc, không được là họa

Dương Diệc Phong cũng không để ý , chút điểm linh khí đó với hắn chỉ đủ dắt răng, vì vậy hắn ăn rất nhiều, còn gắp cho Mộng Yên Nhiên từng tảng lớn. Mộng Yên Nhiên đã đến Tích Cốc Kỳ, những thịt này có thể giúp nàng củng cố cơ sở

- Yên Nhiên lại đây , ăn nhiều một chút nhé. Mấy năm nay nàng cũng khổ cực, nhìn nàng yếu đuối quá, phải ăn nhiều mới được

- Dạ

Mộng Yên Nhiên nhu thuận gật đầu rồi cũng ra sức ăn, nàng cũng không ngu, cũng biết những miếng thịt này đối với tu vi của nàng đặc biệt có hiệu quả, nàng mới vào Thần Cấp còn chưa ổn định lắm. Dương Diệc Phong nói nàng ăn nhiều thì nàng sẽ ăn nhiều một chút, dù sao ăn cũng ngon mà

Lục vương gia thấy Dương Diệc Phong không việc gì thì giật mình, người này chưa tới Thiên Tiên Chí Cảnh mà ăn từng miếng lớn không ngừng. Xem ra Dương Diệc Phong đúng là từ bí ẩn thế gia đi ra , chỉ có công pháp kỳ diệu của họ mới chịu được nội khí mạnh mẽ này

Lục vương gia đang tự hỏi , muốn nói gì đột nhiên ngừng lại, sắc mặt thay đổi liên tục rồi khôi phục lại. Ba người Dương Diệc Phong vẫn đang ăn uống sung sướng, tựa hồ không chú ý đến biến hóa của Lục vương gia . Lúc này Lục vương gia bỗng mĩm cười , giơ chén rượu lên áy náy mà nói rằng

- Dương công tử, người thông minh không nói lời ám thoại, bản vương muốn xin lỗi ngươi chuyện của Thiên Hà Bang. Đồng Vạn Hổ cái tên hỗn đản dám ở sau lưng bản vương mà khi nam phách nữ , chọc giận công tử. Nếu công tử không ra tay , bản vương cũng sẽ không bỏ qua cho hắn

Dương Diệc Phong vẫn ăn uống không nói gì

- Về việc này, mong Dương công tử đại nhân đại lượng bỏ qua cho , không biết ý công tử thế nào?

Lục vương gia khẩu khí nhẹ nhàng hỏi

Dương Diệc Phong thấy im lặng cũng không xong, đành nói

- Ha ha, vương gia khách khí quá , Dương mỗ và Vương gia nước sông không phạm nước giếng, chuyện của Thiên Hà Bang , Dương mỗ đã quên, Vương gia không cần để ý

- Ha ha ha, được, bản vương còn sợ vì chuyện của Thiên Hà Bang mà làm Dương công tử giận, cái được không đủ bù cho cái mất a

Lục vương gia thâm ý nói

Ý tứ này, Dương Diệc Phong tự nhiên rõ ràng, đây không phải là muốn hắn sau hai ngày tới đừng làm hư chuyện tạo phản của hắn hay sao

- Vương gia cứ yên tâm, không cần ăn không ngon , ngủ không yên. Dương mỗ chỉ là tới chơi , không phải gây chuyện, chỉ cần không chọc ta , ta có điên mới đi trông coi việc nhà người ta

Dương Diệc Phong trả lời

- Ha ha ha , bản vương xin kính công tử một chén , chúc Dương công tử chơi thật vui vẻ

Lục vương gia cười lớn , nâng chén cùng Dương Diệc Phong cụng ly , trong lòng vô cùng sung sướng

Dương Diệc Phong cũng cảm giác được cao thủ xung quanh đều âm thầm rút lui . Dương Diệc Phong không khỏi gật đầu, quả là kiêu hùng bản sắc, nếu như vừa rồi mà không xong việc , sợ rằng tất cả cao thủ nơi đây đều không tiếc đại giới mà diệt trừ hắn . Tuy rằng vậy Dương Diệc Phong cũng không để ý, hiện tại Lục vương gia không phải dùng lễ hay sao ? mặc dù có mai phục nhưng đều không hề động thủ. Dương Diệc Phong cũng ủng hộ tác phong này nên cũng làm bộ không biết

Tiệc rượu qua đi , Dương Diệc Phong cầm lễ vật của Lục vương gia rồi đi về. Dương Diệc Phong đi khỏi Lục vương phủ không xa, dừng lại cười mà hỏi Tà Dương

- Ngươi cảm giác được không ?

Tà Dương gật đầu, âm trầm mà nói rằng

- Có thưa thiếu gia

- Ha ha , không ngờ , thật không ngờ , trong vương phủ của thế tục lại có người tu chân tồn tại , hơn nữa lại là Nguyên Anh kỳ tu vi, thật là lợi hại. Bất quá hắn không biết ngươi đã thu liễm chân nguyên , còn ta thì hắn làm sao nhìn ra được chứ. Bất quá cũng vui , ngươi thấy thế nào ?

Dương Diệc Phong vừa đi vừa hỏi

Tà Dương trầm tư nói rằng

- Không biết là người phương nào nhưng đệ tử thấy hắn là công pháp của ma đạo. Sư tôn, có đúng hay không người ma đạo nhúng tay vào việc thế tục như vậy, chúng ta cứ theo quy củ của Tu Chân Giới mà xử lý

- Không cần, chỉ cần bọn họ không chọc ta, ta cũng không muốn can thiệp, nhưng ngươi phân phó xuống lệnh của ta điều tra xem môn phái nào trong ma đạo có động tĩnh khác thường . Biết cũng không thừa, dù cho đối thủ có yếu cũng vậy

- Vâng, sư tôn

Tà Dương hồi đáp

Dương Diệc Phong quay đầu lại, nhìn vẻ mặt nghi hoặc của Mộng Yên Nhiên mà nói rằng

- Có phải có điều muốn hỏi không ?

Mộng Yên Nhiên gật đầu nói rằng

- Nếu không tiện thì không cần nói, thiếp không cần quan tâm Phong ca là ai, thiếp vĩnh viễn ở bên cạnh Phong ca là đã thỏa mãn rồi

Dương Diệc Phong véo mũi Mộng Yên Nhiên nói rằng

- Ha ha , yên tâm đi , lúc về, ta sẽ nói toàn bộ cho nàng ha ha

- Dạ

Mộng Yên Nhiên hạnh phúc vùi đầu vào lòng Dương Diệc Phong, ôn nhu lên tiếng

- Đi , chúng ta trở về đi

Dương Diệc Phong ôm Mộng Yên Nhiên hướng Khách Hành C đi , Tà Dương đi theo thầm nói

- Ai bảo yến tiệc không tốt, thịt của heo răng kiếm quả là ngon, sau này phải bắt vài con ăn mới được. Phải tìm cách lừa bọn Phong Vũ đi săn không công cho mình mới được


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.