- Ông Phùng, ông khoẻ chứ!
Trịnh Thành Trung tủm tỉm cười bước vào nói ông lão. Khi nói chuyện Trịnh Thành Trung tỏ ra khá tôn trọng.
Diệp Trạch Đào phát hiện đôi mắt của ông lão đã nhìn qua.
- Ha ha, Bí thư Trịnh, tôi rất khỏe.
Vừa nói xong câu này, ông lão liền bước về phía trước, nắm chặt lấy tay Diệp Trạch Đào nói lớn:
- Là đồng chí Tiểu Diệp đây mà, xin chào.
Ông lão nắm tay rất chặt. Diệp Trạch Đào không nghĩ rằng đôi tay ông lão lại có lực nắm lớn như vậy.
Trên cơ thể của ông lão này có hơi thở của một quân nhân.
Trong suy nghĩ đầu tiên của Diệp Trạch Đào, Diệp Trạch Đào đoán rằng ông lão đã từng làm việc trong quân đội.
Lần trước cứu người Diệp Trạch Đào vẫn chưa có cảm giác như vậy. Hiện tại, tinh thần của ông lão khá tốt, hơi thở quân nhân toát ra trên người ông ta.
Có thể thấy được, ông lão rất vui khi gặp được Diệp Trạch Đào.
Nghe thấy Trịnh Thành Trung gọi đối phương là Ông Phùng, Diệp Trạch Đào cũng biết được ông họ Phùng, cũng nói:
- Xin chào ông Phùng.
Khí sắc của ông lão thì bình thường, nhưng tiếng nói thì rất vang, nhìn có vẻ rất có tinh thần.
- Đồng chí Tiểu Diệp, rất vui khi gặp được cậu.
Họ Phùng?
Diệp Trạch Đào nhanh chóng nghĩ đến người mang họ Phùng ở thành phố, trong lòng ít nhiều cũng có chút đoán ra.
- Đồng chí Tiểu Diệp, nếu như không có cậu, tôi đã không sống đến hôm nay nữa rồi.
Ông lão nói chuyện cũng rất thẳng thắn, thoải mái. Ông ta dùng một bàn tay của mình vỗ lên mu bàn tay của Diệp Trạch Đào.
Tình hình lúc đó cũng thật nguy hiểm. Nói Diệp Trạch Đào là ân nhân cứu mạng của ông ta cũng không có gì là quá đáng cả. Nếu đối phương đã nói ra chuyện này, Diệp Trạch Đào cũng tiện miệng hỏi luôn:
- Sức khỏe của ông Phùng đã tốt lên nhiều rồi chứ?
Khi hỏi chuyện đồng thời Diệp Trạch Đào cũng nhìn ông Phùng từ trên xuống dưới, tỏ ra vẻ như rất quan tâm đến tình hình của ông lão.
- Ổn rồi, không có vấn đề gì nữa rồi. Lúc đó đột nhiên phát bệnh, cũng không mang theo thuốc cấp cứu. Bác sĩ nói, nếu không phải cậu kịp thời cứu chữa thì tôi cũng đã đi rồi. Tôi vẫn luôn muốn trực tiếp gặp cậu để cảm ơn nhưng vẫn chưa có cơ hội. Hôm nay, bất luận thế nào cũng phải cám ơn cậu.
- Ông Phùng đừng nói vậy, tôi cũng chỉ là làm việc mình nên làm mà thôi.
- Đồng chí tiểu Diệp, khách sáo rồi, cái gì mà là việc cần phải làm, cứu mạng người là cứu mạng người. Cậu là ân nhân cứu mạng của tôi. Tình nghĩa này tôi ghi nhớ trong lòng. Ồ, lúc đó vì việc của tôi mà mọi người coi nhẹ cậu. Tôi cũng không đến cảm ơn cậu đúng lúc được, cậu không để bụng đấy chứ?
Ông lão là người có gì nói lấy, rất thẳng tính.
Diệp Trạch Đào vội nói:
- Ông Phùng, chỉ cần sức khỏe của ông có thể hồi phục là tôi vui rồi.
- Ha ha
Ông lão vui vẻ cười, tỏ ra rất vui mừng.
Trịnh Thành Trung không hề có ý đi vội, mà lại đứng ở một bên cười tủm tỉm nghe hai người nói chuyện, tỏ ra không vội vàng chút nào.
Nhìn thấy hai người nói chuyện thân mật với nhau như vậy. Trịnh Thành Trung càng nhìn Diệp Trạch Đào càng vui mừng. Nếu như Diệp Trạch Đào có thêm được sự ủng hộ của ông Phùng, tin rằng lực cản trở của Diệp Trạch Đào sẽ được giảm đi rất nhiều. Đây là một việc tốt!
Khi nhìn lại Diệp Trạch Đào, nghĩ đến chuyện tối qua Diệp Trạch Đào lại có thêm một phụ nữ nữa, thì chuyện đó cũng trở lên nhạt nhòa đi rất nhiều.
Trịnh Thành Trung biết dựa vào năng lực của Diệp Trạch Đào, muốn có thêm vài người phụ nữ nữa thì cũng không phải là chuyện khó khăn gì.
- Đồng chí Tiểu Diệp, tôi nghe nói cậu làm việc ở tỉnh Tây Giang, mọi việc hiện nay vẫn tốt cả chứ?
- Hiện giờ cũng coi như đã đi vào quỹ đạo rồi, tạm ổn!
- Tôi nghe nói cậu làm rất tốt, rất tốt. Thanh niên các cậu hiện nay cần phải gánh vác một chút công việc, đối với việc phát triển sau này của các cậu mới có nhiều thuận lợi!
- Ông Phùng yên tâm, tôi sẽ cố gắng.
Ông lão nói với Diệp Trạch Đào:
- Bí thư Trịnh của các cậu biết được cách liên lạc với tôi. Cậu cứ hỏi ông ta, có chuyện gì cứ gọi cho tôi. Các cậu hôm nay có lẽ đã có việc, tôi không làm phiền thêm các cậu nữa. Thế này đi, ngày mai là sinh nhật của tôi. Tôi muốn mời cậu đến nhà một chút, cậu có thời gian chứ?
Trịnh Thành Trung lúc này đứng một bên cười nói:
- Ngày mai Tiểu Diệp có thời gian, tôi sẽ bảo Tiểu Diệp sang chỗ ông sớm xem có thể giúp đỡ gì không. Ông thấy thế nào?
Nhìn vẻ mặt của Trịnh Thành Trung, ông Phùng mỉm cười nói:
- Nào dám làm phiền đến thế, cứ như vậy đi.
Vỗ lên mu bàn tay của Diệp Trạch Đào, ông Phùng mỉm cười nói:
- Đưa cả Tiểu Nhu đi cùng.
Diệp Trạch Đào sửng sốt, không ngờ chuyện của mình với Tiểu Nhu không phải là không có người ngoài biết, mà trên thành phố người biết chuyện này quả là không ít.
Lúc này, Trịnh Thành Trung cười ha ha nói:
- Ngày mai Tiểu Nhu sẽ cùng Diệp Trạch Đào đến sớm.
Mỉm cười, lúc này ông Phùng mới quay sang nói với Diệp Trạch Đào:
- Công việc mà cậu làm về cơ bản tôi đều biết. Trung Quốc cần những đồng chí làm việc nghiêm túc như các cậu. Tiểu Diệp làm rất tốt, tôi hy vọng rằng cậu có thể duy trì tác phong làm việc như vậy, càng ngày càng làm tốt mọi việc.
Tuy rằng không biết đối phương tồn tại thế lực như thế nào, nhưng Diệp Trạch Đào cũng đồng ý.
Sinh nhật của ông Phùng mà lại mời mình đến, Cũng không biết tình hình chỗ ông ấy thế nào, Diệp Trạch Đào cũng không tiện hỏi chỗ ở của đối phương.
Lúc này Diệp Trạch Đào liếc nhìn sang phía Trịnh Thành Trung.
- Ha ha, đừng nhìn ông ta nữa. Con gái ông ta chắn hẳn biết chỗ ở của tôi. Cậu cùng đến với cô ấy là được rồi.
Nhìn sang phía Trịnh Thành Trung, ông Phùng nói:
- Thanh niên các cậu nên giao lưu với nhau nhiều hơn. Ngày mai cậu cũng đến đây đi.
Câu nói này rõ ràng không nhằm vào Diệp Trạch Đào rồi. Chắc hẳn là nhằm vào những người ở tầng lớp của Trịnh Thành Trung.
Trịnh Thành Trung mỉm cười nói:
- Đương nhiên là tôi cần phải đến chúc thọ cụ ông rồi!
Được ông Phùng mời, Trịnh Thành Trung lập tức tỏ rõ việc mình sẽ tham gia buổi tiệc sinh nhật.
Ông Phùng cười ha ha, nắm tay nói:
- Được rồi, vậy không làm phiền các cậu nữa, đi đi.
- Ông Phùng, chú ý giữ gìn sức khỏe nhé!
Trịnh Thành Trung bước lên trước nắm tay ông Phùng nói một câu.
Lúc bắt tay một lần nữa, thì nhìn thấy xa xa có một ông lão đi tới. Ông lão này chào ông Phùng.
- Ông Phùng, chúng tôi đi trước nhé.
- Đi đi, đi đi.
Nhìn sang Diệp Trạch Đào với khuôn mặt rạng rỡ nụ cười ông Phùng nói:
- Đồng chí Tiểu Diệp làm rất tốt. Tôi ủng hộ cậu.
- Tạm biệt ông Phùng.
Đi theo Trịnh Thành Trung ngồi lên xe, Diệp Trạch Đào ít nhiều cũng đoán được tình hình của ông lão, nếu không phải vì hoàn cảnh của ông Phùng, thì Trịnh Thành Trung cũng sẽ không khách sáo như vậy.
Có thể đến tham dự buổi tiệc sinh nhật của ông Phùng, Diệp Trạch Đào hiểu rằng đây chính là hành vi xem mình là người của ông ấy, ý nghĩ chính trị không giống như bình thường.
Đối với buổi tiệc sinh nhật của ông Phùng, Diệp Trạch Đào mong chờ rất nhiều điều.
Khi xe đang từ từ khởi động, Trịnh Thành Trung hỏi:
- Đang nghĩ tới điều gì vậy?
- Nghĩ đến Phùng gia?
Trước mặt Trịnh Thành Trung, Diệp Trạch Đào cũng không úp mở liền hỏi những điều mà mình còn đang nghi ngờ.
Trịnh Thành Trung nhìn sang Diệp Trạch Đào khen ngợi nói:
- Vận may của con khá tốt.
Diệp Trạch Đào nở nụ cười nói:
- Tinh thần hiện nay của ông Phùng rất tốt.
Trịnh Thành Trung mỉm cười nói:
- Nếu như Phó chủ tịch Phùng không xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì cũng đã thăng chức rồi.
Diệp Trạch Đào gật đầu, hắn hiểu được ý của Trịnh Thành Trung.
Trịnh Thành Trung lại nói tiếp:
- Ngày mai con cùng Tiểu Nhu qua đó. Tiểu Nhu hiểu rõ tình hình gia đình bên đó. Thanh niên với nhau giao lưu một chút không có vấn đề gì cả, nhưng nhất định vẫn phải duy trì khoảng cách.
Những việc như thế này trong chốn quan trường Diệp Trạch Đào cũng đã hiểu khá nhiều, liền hỏi:
- Con nên làm như thế nào?
- Con là ân nhân cứu mạng của ông Phùng, việc này không có gì đáng nói cả, con cần giao du nhiều hơn với những đứa con của ông ta.
Diệp Trạch Đào liền nghiêm túc nghĩ tới chuyện này.
Trịnh Thành Trung mỉm cười nói:
- Ông Phùng tính tình rộng rãi, có thể thấy ông ấy rất tin tưởng con. Sau này con cần liên hệ với ông ấy nhiều hơn, tình cảm cần phải giao lưu mới nảy sinh.
- Con hiểu rồi.
Diệp Trạch Đào liền nói một câu.
Từ mấy câu đối thoại, Diệp Trạch Đào đã hiểu được phần nào tình hình của ông Phùng.
Trịnh Thành Trung mỉm cười quay sang Diệp Trạch Đào nói:
- Bố cũng không biết nên nói với con như thế nào mới tốt, con vẫn luôn may mắn.
Có được sự thừa nhận của Trịnh Thành Trung, Diệp Trạch Đào cũng cảm thấy mình thật may mắn. Cứu người lại cứu trúng ngay cha của Phó chủ tịch.
Phó chủ tịch Phùng Minh Bang đã được định trước sẽ là người leo lên đỉnh cao, mình vô ý lại cứu được người như vậy, đây là chuyện mà Diệp Trạch Đào chưa từng nghĩ tới.
Thoáng nhìn sang Diệp Trạch Đào, Trịnh Thành Trung mỉm cười nói:
- Việc này đối với con cũng là một việc tốt. Ông Phùng là một người tốt. Con nên quan hệ tốt với ông ấy.
Diệp Trạch Đào đột nhiên nghĩ tới một chuyện, đó là việc Phùng Minh Bang và Bí thư Hạo Vũ hẹn gặp, liền hỏi:
- Không biết Bí thư Hạo Vũ ở đâu?
Có những lời không cần nói, Trịnh Thành Trung cũng hiểu được ý của Diệp Trạch Đào liền mỉm cười nói:
- Có những việc con không cần nghĩ nhiều, con cũng không thể dính líu đến cấp trên. Đối với con mà nói, bây giờ chỉ cần làm tốt công việc ở chức vụ của con là được rồi. Ngoài ra, bố muốn nói với con là bất luận trong thời gian nào, ở đâu thì lãnh đạo ở đất nước chúng ta vẫn mong có được một Trung Quốc hùng mạnh ở khối Phương Đông.
Cảm nhận được lòng yêu nước của Trịnh Thành Trung, Diệp Trạch Đào thầm thở dài mình đã quá nông cạn, suy nghĩ của mình có chút chủ quan, có thể ngồi lên vị trí cao như vậy, có mấy người là không có lòng yêu nước chứ.
Trịnh Thành Trung nhìn Diệp Trạch Đào, liền nói tiếp:
- Cậu nên biết, những lãnh đạo đã được bồi dưỡng nhiều năm, không đơn giản như những suy nghĩ của cậu đâu. Tuy rằng có một số suy nghĩ không giống nhau, nhưng trong lòng luôn hướng về sự phát triển của đất nước. Trong chuyện này cậu cần suy nghĩ nhiều một chút.
Diệp Trạch Đào nói:
- Con đã hiểu rồi.
Trịnh Thành Trung mỉm cười gật đầu nói:
- Tuy rằng mọi người vì lợi ích của mình mà cũng có một chút tranh chấp, cũng có đấu đá nhau. Nhưng có điều này con nên biết. Chỉ có sự lớn mạnh của Trung Quốc, thì các mặt lợi ích mới tồn tại, mọi người đều ăn cơm ở cùng một nồi!
Trong lúc nói chuyện, xe đã chạy tới phòng làm việc của Bí thư Hạo Vũ.
- Trạch Đào, lần này Bí thư Hạo Vũ muốn hiểu rõ hơn về tình hình phát triển sản nghiệp dân tộc của các con, cũng biết con có chút khó khăn, con có thể đề xuất những khó khăn hiện giờ mà con gặp phải.
Sau khi xuống xe. Diệp Trạch Đào cùng với Trịnh Thành Trung đi vào.
Tâm trạng của Trịnh Thành Trung lúc này thật ra rất tốt. Diệp Trạch Đào lại cứu được bố của Phó chủ tịch!
Việc này ông ấy càng nghĩ thì lại càng cảm thấy có hứng.