[Dịch] Hồng Sắc Sĩ Đồ

Chương 776 : Vệ Hùng Phi phát hiện ra một vài chuyện




Ngồi trên xe của Thi Minh Cương, Diệp Trạch Đào nhắm mắt trầm tư, lần này Thi Minh Cương muốn mình đi cùng lên tỉnh, không biết là có dụng ý gì?

Suy nghĩ một hồi, Diệp Trạch Đào cũng hiểu ra được một chút, Thi Minh Cương lo sợ mình ở lại thành phố Cừ Dương thì sẽ gây chuyện gì!

Dù sao mình cũng mượn cơ hội lần này lên tỉnh một chuyến.

Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Diệp Trạch Đào lại nghĩ lại biểu hiện của Thi Minh Cương, hiện tại đã phát hiện được thêm, những hiểu biết của mình về Thi Minh Cương hoàn toàn sai lệch, người này không hề chính trực như biểu hiện bên ngoài.

Đang suy nghĩ, không ngờ nhận được điện thoại của Vệ Hùng Phi.

Đối với vị nhạc phụ bí mật này, Diệp Trạch Đào cũng chỉ có thể lắc đầu, Vệ Hùng Phi là người lăn lộn trong con đường xã hội đen, lại có quan hệ thân mật với Thi Minh Cương.

- Trạch Đào, một mình à?

Vệ Hùng Phi hỏi.

Nhìn thoáng qua người lái xe và thư ký, đều là người tâm phúc, Diệp Trạch Đào nói:

- Tôi đang trên đường lên tỉnh, bác nói đi.

- Thế thôi, chờ cậu tới tỉnh rồi nói sau, bây giờ tôi đang ở tỉnh, cậu bớt chút thời gian gặp tôi một chút.

Vệ Hùng Phi nói địa điểm.

Tới thành phố rồi?

Diệp Trạch Đào suy nghĩ, bộ dạng của Vệ Hùng Phi có vẻ thần bí, rốt cuộc là có chuyện gì đây?

Lần này lên tỉnh, Thi Minh Cương, Trần Đại Tường và Diệp Trạch Đào đều tự ngồi trong xe của mình, trên đường thuận lợi, rất nhanh đã lên tới tỉnh.

Xe đi thẳng tới văn phòng làm việc.

Thành phố Cừ Dương ở tỉnh cũng có một văn phòng làm việc, thiết kế cũng không tồi, đến rồi mọi người đều ngồi vào bàn của mình, mấy người Thi Minh Cương không ở nhà khách Tỉnh ủy mà đi thuê khách sạn, ở đó được tự do.

Mọi người xuống xe, người quản lý văn phòng trực thuộc tỉnh ủy với Phục Ba Tảo chạy ra đón tiếp.

- Hoan nghênh các lãnh đạo đến thị sát công tác.

Vừa nói chén trà trong tay Phục Ba đã đưa vào tay Thi Minh Cương.

Vốn dĩ Thi Minh Cương muốn tiến lên phía trước rót trà nhưng không ngờ cô ta còn nhanh tay hơn.

Nhìn cảnh này, Diệp Trạch Đào thầm khen người phụ nữ này nhanh tay nhanh mắt.

Cười haha, Thi Minh Cương nói:

- Sắp xếp mấy phòng đi, ba người chúng ta một phòng, hai người phía sau một phòng.

Phục Ba nhìn thoáng qua Trần Đại Tường và Diệp Trạch Đào, trên mặt lại hiện ra nét tươi cười nói:

- Chủ tịch Trần, anh đẹp trai hơn nhiều rồi đấy!

Cái này!

Nghe Phục Ba nói như thế, Diệp Trạch Đào liền nhìn Trần Đại Tường.

Trần Đại Tường cười ha hả nói:

- Phục Ba. Cô cũng đẹp hơn nhiều đó.

Toát mồ hôi.

Diệp Trạch Đào phát hiện Trần Đại Tường da mặt cũng dầy thật, ngay trước mặt nhiều người thế này mà nói những lời như thế.

Phục Ba cười hì hì nói:

- Lần trước chủ tịch Trần đến vũ hội, anh còn nói tôi nặng, không thể bế lên được, đêm hôm nay triệu tập các đồng chí nữ, chúng ta lại đi nhảy chứ?

- Ha ha, được đó!

Nói xong, Trần Đại Tường nhìn về phía Diệp Trạch Đào nói:

- Chủ tịch Diệp, cậu không đến chỗ tôi kiểm tra công tác, làm tôi chờ mỏi mắt!

Thi Minh Cương cười ha hả nói:

- Đồng chí này, làm gì mà tình cảm thế!

Mọi người vui vẻ.

Phục Ba cũng cười nói:

- Mỗi lần có các lãnh đạo tới đây là chúng tôi đều rất tận tình.

Vừa nói Phục Ba vừa dẫn mọi người vào bên trong.

Vào trong phòng, Diệp Trạch Đào mới phát hiện căn phòng này trang hoàng thật xa xỉ, căn phòng mà mình ở bên trong đều là những vật dụng trang trí xa hoa, đồ điện gia dụng nào cũng có, kể cả cái bồn tắm cũng lớn hơn ở khách sạn rất nhiều.

Tắm rửa xong mới phát hiện trời đã tối.

Có tiếng đập cửa truyền đến, Diệp Trạch Đào mở cửa, chỉ thấy Phục Ba mặc một chiếc váy ngắn, đôi tất ôm lấy cặp chân thon dài.

Diệp Trạch Đào đã gặp bộ dạng của cô ta như thế rồi, lắc đầu với hành động mặc váy ngắn vào mùa đông của cô ta, tất dài quả nhiên là đồ thiết kế cho phụ nữ, cũng không biết bên trong có bao nhiêu cái quần lót.

- Chủ tịch Diệp, anh nghỉ ngơi một chút đi.

- Ừ, vừa mới tắm xong.

- Chủ tịch Diệp, em thấy anh phong độ nhất, còn trẻ tuổi như thế mà đã làm chủ tịch thành phố rồi, được làm việc dưới anh thật là vui vẻ.

Đưa ánh mắt quyến rũ đối với Diệp Trạch Đào, ít nhiều cũng mang chút hấp dẫn.

Diệp Trạch Đào thầm mắng một tiếng, đây là những lời mà phụ nữ nói sao, được làm việc dưới mình.

Trên mặt vẫn cười cười, Diệp Trạch Đào hỏi:

- Mấy người Bí thư Thi đã nghỉ ngơi rồi à?

- Chủ tịch Diệp, bí thư Thi và Chủ tịch Trần đang đi ra ngoài, bọn họ bảo em nói với anh, bọn họ đi báo cáo công tác một chút, nói là nếu như không có chuyện gì thì anh cứ nghỉ ngơi trước đi, chủ tịch Diệp, em sắp xếp một chút, tìm mấy nhân viên phục vụ, tối nay có một vũ hội, anh xem thế nào?

Diệp Trạch Đào đang vội đi đến chỗ Vệ Hùng Phi, bèn nói:

- Tôi còn có chút việc, lần sau sẽ tham gia vũ hội của các cô.

Phục Ba mỉm cười nói:

- Em còn tính mời anh nhảy mấy bài, đáng tiếc là không có cơ hội này!

- Haha, lần sau nhất định phải mời cô Phục khiêu vũ.

Ra cửa, Diệp Trạch Đào liền gọi cho Lý Duy và Trần Vũ Tường.

Để lại Trần Vũ Tường hy vọng Thi Minh Cương bọn họ trở về có thể kịp thời thông báo tình hình cho mình.

Lý Duy lái xe rời đi, tiến về phía trước.

Diệp Trạch Đào ngồi lẳng lặng trong xe, nói địa điểm đến cho Lý Duy.

Đi được một đoạn, Lý Duy đột nhiên nói:

- Chủ tịch Diệp, có một chiếc xe đi theo chúng ta từ lâu rồi.

Diệp Trạch Đào ngạc nhiên liền quay lại nhìn về phía sau.

- Đó là chiếc xe Mercedes Benz.

Lý Duy nói.

- Cắt đuôi nó đi.

Diệp Trạch Đào nói.

- Tôi đã thử mấy lần, nhưng đói phương rất giỏi, thật sự rất kỳ lạ.

- Không thể cắt đuôi?

Lý Duy cười nói:

- Không phải chuyện đó, chủ yếu là sợ đối phương phát hiện mà thôi, anh xem đây.

Rất nhanh, Lý Duy bèn tăng tốc vào dòng xe cộ đang chạy.

Bởi vì trên tỉnh có rất nhiều xe cộ đi lại, Lý Duy đi một đoạn đã lái xe đến một chỗ rất yên tĩnh.

Chỉ thấy Lý Duy xuống xe rất nhanh, mân mê một lúc biển số xe rồi lại lên xe.

Lần này bèn nhập vào dòng xe cộ đang đi lại.

- Anh làm gì thế?

- Chủ tịch Diệp, anh yên tâm, biển số này là biển thật, không có chuyện giả mạo đâu, sau khi thay mặt biển số xe , bọn chúng sẽ không tìm thấy chúng ta nữa, tôi đổi biển số là để không bị theo dõi, cho dù dùng cách nào để theo dõi cũng không thể được.

Diệp Trạch Đào gật đầu, Lý Duy làm việc cẩn thận, có một người lái xe như vậy thật là tốt cho mình.

Diệp Trạch Đào lái xe đến khách sạn của Vệ Hùng Phi, Diệp Trạch Đào và Lý Duy mỗi người đeo một cặp kính, đi về phía phòng Vệ Hùng Phi.

Vào phòng liền nhìn thấy Vệ Hùng Phi một mình ở đây.

Lý Duy cũng không nói lời nào, vào phòng liền nhìn ngó xung quanh một hồi, lúc này mới nói với Diệp Trạch Đào:

- Tôi chờ ở ngoài.

Lý Duy mở cửa đi ra, Vệ Hùng Phi giật mình nói:

- Trạch Đào, cao thủ đó tìm được ở đâu thế?

Diệp Trạch Đào cười nói:

- Làm sao bố biết anh ta là cao thủ?

Vệ Hùng Phi cười ha hả nói:

- Cậu cũng quá coi thường tôi, về phương diện này tôi cũng là người trong nghề, phía dưới tôi cũng có vệ sĩ là quân nhân đặc chủng, không thì làm sao tôi có được như hôm nay? Người này không đơn giản, từ những gì trên người cậu ta tôi có cảm giác được sát khí, vừa rồi hắn ngó nhìn kiểm tra xung quanh rất chuyên nghiệp.

Thật không ngờ Vệ Hùng Phi cũng nhận ra điều này, Diệp Trạch Đào liền cười, cũng không nói gì chuyện của Lý Duy.

- Không phải bố nói có chuyện muốn tìm con sao?

Diệp Trạch Đào liền ngồi xuống.

Trước đây còn sợ Vệ Hùng Phi một chút, bây giờ mình và Vệ Vũ Hinh cũng có chuyện rồi, Diệp Trạch Đào ngược lại không sợ Vệ Hùng Phi nữa.

Chuyện này thật ra cũng thay đổi rất nhiều người đàn ông, chưa kết hôn, liền rất sợ bố mẹ vợ, khi kết hôn rồi, thì nỗi sợ hãi này sẽ biến mất.

Vệ Hùng Phi nhìn Diệp Trạch Đào một hồi rồi mới nói:

- Con đắc tội với Bí thư à?

Diệp Trạch Đào sửng sốt, không ngờ Vệ Hùng Phi sẽ nói như thế, lại hỏi:

- Sao bố lại nói như thế?

Cười cười, Vệ Hùng Phi nói:

- Cậu cho rằng tôi lăn lộn trong giang hồ không có vài phần bản lĩnh sao? Dám làm ăn với thành phố Cừ Dương các cậu. tôi nói cho cậu biết, hiện tại ta có quan hệ bạn bè với Thi Minh Cương.

Diệp Trạch Đào thay đổi sắc mặt, thực sự sợ Vệ Hùng Phi, liền nói:

- Duy trì một khoảng cách vẫn tốt hơn.

Ánh mắt Vệ Hùng Phi dừng lại nói:

- Lão ta gặp chuyện gì rồi?

- Con cũng không rõ lắm, tuy nhiên nói chuyện với ông ta, bố cần phải chú ý một chút.

Khẽ gật đầu, Vệ Hùng Phi nói:

- Khó trách!

Nhìn về phía Diệp Trạch Đào, Vệ Hùng Phi nói:

- Thuộc hạ của tôi có đủ loại, thật ra khi tôi vào thành phố Giang Tây trước đó cũng sắp xếp một ít,một người mà tôi sắp xếp nói một chuyện,có những người đang muốn đấu với cậu.

- Đấu lại con?

Diệp Trạch Đào nhìn Vệ Hùng Phi.

Vệ Hùng Phi gật đầu nói:

- Cậu không biết, Thi Minh Cương thực ra mỗi lần tới đây đều đi tới một nơi, nơi đó có tên là Tuyết Nguyên cư, tôi cũng chỉ vô tình phát hiện ra, liền tiến hành sắp xếp một chút, kết quả phát hiện ra nơi đó là một nơi vô cùng xa hoa, không phải người bình thường có thể vào được, những người ra vào đều là nhân vật quyền quý, không nói sai với cậu, bây giờ tôi cũng là khách quý ở trong đó.

Diệp Trạch Đào giật mình, có chỗ như thế sao!

Vệ Hùng Phi còn nói thêm:

- Thuộc hạ của tôi trong lúc vô ý nghe nói có người muốn động tới cậu, tôi lo lắng cậu có chuyện gì, cho nên mới tìm cậu đến nói chuyện.

- Tuyết Nguyên cư?

Cái tên này nghe rất bình thường, không ngờ là một nơi thú vị như thế!

Diệp Trạch Đào liền hỏi thăm chỗ đó, bảo Lý Duy đi tìm hiểu về nơi này một chút.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.