Đây là khu công nghiệp thành phố!
Diệp Trạch Đào nhìn về phía Phó chủ nhiệm văn phòng thành phố Lâm Kính Địch.
Đã có phân công, Diệp Trạch Đào đương nhiên phải đến xem địa phương mình được phân công, cũng không hề thông báo lên lãnh đạo khu công nghiệp, Diệp Trạch Đào gọi Phó chánh văn phòng Lâm Kính Địch lên, cả hai cùng đi tới khu công nghiệp.
Diệp Trạch Đào vốn nghĩ rằng đây là khu công nghiệp làm trong thành phố đáng ra là phải rất đặc sắc, rất có gợi mở đối với công việc của hắn ở Lục Thương, hắn đến đây cũng là muốn học tập, không thông báo với các lãnh đạo thì có thể càng dễ dàng thăm dò tình hình thật sự nơi đây.
Thế nhưng khi nhìn thấy tất cả mọi thứ, Diệp Trạch Đào hoàn toàn giật mình, thật không ngờ đây lại chính là khu công nghiệp.
Trước kia Diệp Trạch Đào đã từng đến đây học hỏi đôi chút, nhưng chỉ là lúc mới tới huyện Lục Thương, có quá nhiều việc, thật đúng là chưa từng đến nơi đây, khi nhìn tất cả mọi thứ Diệp Trạch Đào mới nhận ra rằng so với khu công nghiệp này mà nói huyện Lục Thương không phải là kém một hai điểm gì đấy.
Nhìn lại một lượt, hoàn toàn chỉ là một vùng đất hoang vu, có nhiều nơi cỏ mọc cao gần bằng người, tuy nhiên nhìn vùng đất hoang vu này có thể nhận ra nơi đây trước kia đều là ruộng đất màu mỡ.
Nhìn xa xa, mấy ống khói cao sừng sững, khói tỏa dày đặc.
Thấy tình hình như vậy, Diệp Trạch Đào nhíu mày, trước kia hắn biết ở thành phố có một khu công nghiệp nhưng cũng không biết rằng lại là một khu công nghiệp như vậy, nơi này không có lấy một chút bóng dáng của một khu công nghiệp.
Lâm Kính Địch nói:
- Chủ tịch Diệp, trên thành phố cũng muốn điều chỉnh lại, lúc đó các tỉnh đâu đâu cũng có một khu công nghiệp, nếu thành phố chúng ta không có một cái thì không thể được!
Diệp Trạch Đào đã hiểu, khu công nghiệp này thực chất chỉ là một vật trang trí cho bài viết tổng kết cuối năm hay nói cách khác là thứ để lấp liếm mà thôi.
Tuy nhiên Diệp Trạch Đào lại nghĩ đến một vấn đề, một khu công nghiệp lại làm một ống khói to như vậy, chẳng lẽ thành phố lại không tính đến tính nguy hại của vấn đề này. Vấn đề ô nhiễm không thể là vấn đề nhỏ được.
Nghĩ đến khung cảnh vô cùng xa hoa xung quanh khu công nghiệp, vô cùng có phong thái của một khu công nghiệp, Diệp Trạch Đào thật sự thấy khó hiểu.
Xe đi vòng quanh khu công nghiệp này một vòng cũng phải tìm rất lâu mới thấy.
Xe bon bon trên đường, nhìn vào bên trong thấy có mấy công ty cũng không lớn lắm, Diệp Trạch Đào trong lòng buồn bã, đã phải trả một cái giá lớn như vậy nhưng kết quả lại như thế này, mấy cái ống khói lớn cũng không thể hiện được là doanh nghiệp có chất lượng tốt. Mảnh đất này đúng là đã bị ô nhiễm quá rồi!
- Qua bên kia xem mấy doanh nghiệp lớn có ống khói lớn kia đi.
Diệp Trạch Đào nói với Phương Minh Dũng.
Rất nhanh chóng sau đó, xe đi một vòng xuống dưới.
- Thoạt nhìn làm ăn có vẻ rất khá!
Diệp Trạch Đào nói.
Lâm Kính Địch cười nói:
- Làm ăn đúng là tốt, nhưng lại không có thuế thu nhập.
- Ồ!
- Năm năm miễn thuế!
Lâm Kính Địch có ý dường như là có ý muốn thuật lại tình hình nơi này cho Diệp Trạch Đào biết.
- Hai công ty có ống khói lớn đó là công ty gì?
- Chủ tịch Diệp, khu công nghiệp hiện tại chủ yếu là bốn doanh nghiệp, đều là đầu tư hơn một tỷ, có một nhà máy xi măng, một nhà máy luyện than, mặt khác còn có nhà máy thủy tinh, nhà máy chế biến giấy.
Nghe Lâm Kính Địch kể lại, Diệp Trạch Đào giật mình phát hiện, khu công nghiệp thành phố tất cả đều là doanh nghiệp gây ô nhiễm, liền nhìn về phía Lâm Kính Địch nói:
- Tại sao vậy, tất cả đều là doanh nghiệp gây ô nhiễm?
- Chủ tịch Diệp, anh cũng biết đấy, công tác thu hút đầu tư vốn đã khó khăn bây giờ càng lúc càng khó khăn hơn rồi!
Diệp Trạch Đào nói:
- Một số doanh nghiệp gây ô nhiễm như vậy tồn tại ở khu công nghiệp không có gì tốt cả, thậm chí là gây hại rất nhiều!
Lâm Kính Địch ngước lên nhìn bầu trời:
- Chủ tịch Diệp, anh nhìn trời đi, trước kia bầu trời thành phố Cừ Dương rất trong xanh nhưng đến bây giờ lại u ám như thế này đây!
Diệp Trạch Đào nhìn lên bầu trời trong lòng mới hiểu được, thảo nào từ sau khi tơi thành phố Cừ Dương nhìn thấy bầu trời u ám mờ mịt đến vậy, nhìn hồi lâu mới biết được tai họa nằm ngay chính tại nơi này.
- Gần đây trong thành phố cũng đang có một công ty nước ngoài một nhà máy hóa chất đang tính đầu tư vào, lại có một nhà máy hóa chất vốn 200 triệu vào nữa.
Diệp Trạch Đào có chút không kìm được nỗi tức giận. Từ tình hình khu công nghiệp có thể nhận thấy rằng, vì thu hút các doanh nghiệp mà thành phố Cừ Dương căn bản đã không suy xét đến vấn đề ô nhiễm.
- Về thành phố!
Diệp Trạch Đào cũng không muốn nghĩ đến vấn đề này rồi. Nếu không thể giải quyết được căn bản vấn đề trên thì công việc của khu công nghiệp không cách nào làm tốt được.
Lâm Kính Địch nhận thấy Diệp Trạch Đào đúng là đang tức giận rồi.
Sau khi xe dừng lại, Diệp Trạch Đào trực tiếp đi lên văn phòng của Trần Đại Tường.
Xảy ra chuyện như vậy, Diệp Trạch Đào chỉ có thể bàn bạc cùng Trần Đại Tường.
Khi vào văn phòng Trần Đại Tường, Trần Đại Tường liền tươi cười nghênh đón, bắt tay Diệp Trạch Đào nói:
- Thế nào, mấy ngày nay đã quen việc chưa?
- Chủ tịch Trần, có phải anh hiểu rất rõ tình hình khu công nghiệp thành phố đúng không?
Câu hỏi của Diệp Trạch Đào có vẻ không quá khách khí.
Ra hiệu cho Diệp Trạch Đào ngồi xuống, Trần Đại Tường nói:
- Kỳ thật, tôi cũng đau đầu về chuyện khu công nghiệp, đó hoàn toàn là một vùng ô nhiễm, rút dây động rừng!
Diệp Trạch Đào sửng sốt, nghe được ý tưởng của Trần Đại Tường, nhưng trong chuyện này dường như vẫn còn có nội tình.
Vốn dĩ mang theo tâm trạng rất tức giận đến nhưng Diệp Trạch Đào lúc này lại không tức giận như lúc mới đến nữa.
- Anh nói là chuyện này vẫn còn liên quan đến một số vấn đề khác sao?
Trần Đại Tường cười nói:
- Cậu cho là Thi Minh Cương sẽ tùy tiện giao lại một khu công nghiệp như vậy cho cậu sao? Khu công nghiệp không những không có lợi gì mà còn có một số thứ mà người khác không dám vạch trần!
Trần Đại Tường dù sao cũng là chủ tịch thành phố, cũng rất quan tâm đến Thi Minh Cương, ngay cả trong lời nói cũng thể hiện ý kiến đối với Thi Minh Cương.
Diệp Trạch Đào cũng không phải là không dám can dự vào chuyện bọn họ đấu đá, hắn bên ngoài là người của Thi Minh Cương, nhưng lại ngầm có mối quan hệ chặt chẽ với Trần Đại Tường, vai diễn này không hề dễ, việc can dự vào cuộc đấu đá của bọn họ hoàn toàn là không cần thiết, nghe được Trần Đại Tường nói Diệp Trạch Đào cũng không nói gì thêm.
Nhìn Diệp Trạch Đào, Trần Đại Tường cũng biết được suy nghĩ của Diệp Trạch Đào nhưng cũng không tiếp tục nói chuyện như vậy nữa.
Diệp Trạch Đào nhìn về phía Trần Đại Tường, nhìn thấy bộ dạng của Trần Đại Tường mới phát hiện ra chính mình có thể bị Thi Minh Cương tính kế, tuy rằng mưu kế này cũng chính là muốn mượn tay mình để làm chút chuyện, thế nhưng, nếu không nói rõ ràng đã đây mình đi làm tiên phong cho công việc, ddieefunafy khiến cho Diệp Trạch Đào không cảm thấy vui vẻ gì.
Trần Đại Tường cười nói:
- Lão đệ à, Thi Minh Cương cũng không có cách nào, dù sao ông ta cũng phải tìm người giải quyết việc này, cậu có thể không biết rằng, từ sau khi mấy nhà máy ô nhiễm vào thành phố, tỷ lệ mắc bệnh của cư dân vẫn tăng cao mà không có dấu hiệu hạ xuống, hiện tại một vài người trong thôn còn không ngừng khiếu kiện!
Diệp Trạch Đào lúc này bình tĩnh lại, biết rằng chuyện này không thể nào chỉ đơn giản như vậy.
- Nghiêm trọng như vậy sao?
Diệp Trạch Đào trong lòng liền chấn động, nếu thực sự là như vậy thì đúng là chuyện lớn rồi, nếu không giải quyết chuyện này, nếu để lọt ra ngoài thì cho dù là ai cũng không thể áp chế được.
Diệp Trạch Đào còn có một nỗi lo lắng, hắn chính là người được phân công quản lý công việc này, nếu một khi có kẻ muốn mượn việc này để chống lại hắn thì có khi nào hắn sẽ lâm vào tình trạng bị động không?
Thi Minh Cương thật là thâm thúy!
Diệp Trạch Đào cũng bắt đầu suy nghĩ về Thi Minh Cương, rõ ràng là ông ta lợi dụng mình, nếu chẳng may xảy ra chuyện, mình lại còn phải chịu trách nhiệm trước Thảnh ủy, lẽ nào Thi Minh Cương này muốn mượn việc này để đánh lại mình?
Suy nghĩ của Diệp Trạch Đào càng lúc càng nhiều hơn.
Trần Đại Tường đưa một điếu thuốc cho Diệp Trạch Đào, sau khi hai người châm thuốc, Trần Đại Tường mới lên tiếng:
- Việc này tôi cũng muốn nói cho cậu biết, tôi thấy nếu như nói trong thành phố này vẫn còn có kẻ nào có gan dám phanh phui mọi chuyện ra thì kẻ đó cũng chỉ có cậu mà thôi!
- Anh cũng lo lắng xảy ra chuyện sao?
Diệp Trạch Đào hiểu rồi, Trần Đại Tường cũng suy tính giống như hắn.
Trần Đại Tường ngượng ngùng cười:
- Tôi rất rõ nền tảng căn bản của cậu, cho dù là có xảy ra chuyện gì thì cũng không được có cái gì quá lớn, tôi không giống như thế, nếu xảy ra chuyện gì thì tôi sẽ không làm cái chức Chủ tịch thành phố này nữa, mặc dù tôi cũng có chút ít ý muốn trợ giúp nhưng cũng cần phải xét đến cậu là người có năng lực.
Một bao thuốc nổ không biết tự lúc nào đã được trao vào tay hắn và có thể phát nổ bất cứ lúc nào, có lẽ nào hắn đã quá dễ dàng để cho người khác bắt nạt chăng?
Diệp Trạch Đào đúng là tức giận và hiểu thêm về con người Thi Minh Cương.
Diệp Trạch Đào nhìn về phía Trần Đại Tường, ánh mắt lộ rõ sát khí khiến cho Trần Đại Tường cũng có chút khó chịu nổi, cười nói:
- Biết cậu muốn nắm trong tay ban ngành của cậu, tôi sẽ cùng với Bí thư Thi nghiên cứu, toàn lực ủng hộ cậu trong chuyện này, trao quyền lực cho cấp dưới, cho dù cậu muốn điều người từ ngoài tỉnh vào thì tôi cũng ủng hộ cậu.
Trần Đại Tường lập tức lại nói ra một câu như vậy.
Chẳng lẽ mình còn có khả năng rời khỏi sao?
Diệp Trạch Đào biết rằng, vấn đề này đã được trao vào tay hắn, không xông lên cũng không được, mấu chốt là ở chỗ cần phải hiểu rõ được tất cả các phương diện này mới được.
Diệp Trạch Đào ngẫm nghĩ một hồi liền hỏi:
- Anh thuật lại cho tôi những chuyện này đi.
- Phó chủ tịch tỉnh Lâm Sinh Dân chính là người lúc đầu đã một tay gây dựng nên khu công nghiệp thành phố!
Sắc mặt Diệp Trạch Đào biến đổi, Lâm Sinh Dân là Ủy viên thường vụ tỉnh ủy, hắn ta nắm rất chắc vị trí đó, ai đó nếu muốn động đến khu công nghiệp này tức là đối nghịch lại với Lâm Sinh Dân, khó trách lại không có ai dám động chạm đến khu công nghiệp này.
- Lão đệ à, Thi Minh Cương cho dù là có Bí thư Ngụy ủng hộ, nhưng bây giờ Bí thư Ngụy cũng chưa hoàn toàn nắm chắc được ở tỉnh, cậu cho rằng Bí thư Ngụy sẽ vì một khu công nghiệp mà đắc tội với một Ủy viên thường vụ sao?
- Chắc hẳn không phải chỉ có mối quan hệ như vậy chứ?
Diệp Trạch Đào tin rằng một Bí thư tỉnh ủy vẫn có năng lực hơn một Ủy viên thường vụ tỉnh ủy.
Trần Đại Tường cười nói:
- Lại nói đến ông chủ khu công nghiệp này đi, cậu có thể không biết một nhân vật lớn ở thành phố Cừ Dương này, người này tên là Phùng Nghiệp Triển, người này rất khó lường, hắn có quan hệ với tất cả các lãnh đạo lớn nhỏ của thành phố.
- Lợi hại như vậy sao?
Diệp Trạch Đào có chút giật mình.
- Cậu có thể thấy được, khu công nghiệp có bốn nhà máy lớn, nhà máy xi măng, nhà máy luyện than cốc, nhà máy chế biến giấy, bốn công ty này đều là công ty của Phùng Nghiệp Triển, ngoại trừ bốn công ty này ra, trung tâm vui chơi lớn nhất ở trong thành phố cũng là do hắn mở ra đấy.
Diệp Trạch Đào giật mình hỏi:
- Một mình hắn mở sao?
- Vẫn là do một tay Lâm Sinh Dân dẫn dắt.
Càng ngày càng phức tạp!
Diệp Trạch Đào phát hiện hắn đã tự chui đầu vào một cái bẫy rồi.