[Dịch] Hồng Sắc Sĩ Đồ

Chương 723 : Giao thủ một lần




Sau khi hoàn thành buổi nói chuyện tập thể, mọi người đến nhà khách của Tỉnh uỷ dùng cơm xong liền quay trở về khách sạn, ngày mai sẽ do Phó bí thư Tỉnh uỷ Khâu Nghênh Thụ được phái đến từ thành phố Cừ Dương để tuyên bố bổ nhiệm.

Tất cả mọi người đều là uỷ viên thường vụ của Thành uỷ, đến đây đều tự sắp xếp sẵn một căn phòng.

Cách bố trí loại phòng này thật ra cũng cùng một quy tắc ngầm ở tỉnh Tây Giang, các lãnh đạo đều được sắp xếp một căn phòng đặc biệt, thích hợp để mọi người làm một số việc không muốn người ngoài nhìn thấy.

Diệp Trạch Đào vừa bước vào phòng, vẫn còn chưa ngồi xuống, thư ký của Thi Minh Cương đã đến gọi Diệp Trạch Đào đến phòng của Thi Minh Cương.

Sau khi Thi Minh Cương nhìn thấy Diệp Trạch Đào ngồi xuống, liền tỏ ra rất nhiệt tình nói:

- Trạch Đào, bây giờ đã gia nhập vào Thành uỷ rồi, trọng trách của cậu càng nặng nề hơn, mời cậu qua đây, chính là muốn nghe ý tưởng công tác cho bước tiếp theo của cậu.

Diệp Trạch Đào cũng không phải là người mới lăn lộn trong quan trường ngày một ngày hai, đương nhiên biết chuyện không phải dễ dàng như vậy, vội nói:

- Bí thư Thi, tôi cho rằng, cho dù huyện Lục Thương có thay đổi như thế nào nữa, cũng là do công tác của các lãnh đạo thành uỷ mà ra. Cho nên, bước tiếp theo trong công tác, tin rằng dưới sự lãnh đạo minh mẫn của Thành uỷ, các hạng mục công tác ở huyện Lục Thương sẽ làm càng tốt hơn. Về phương diện này, các uỷ viên thường vụ huyện Lục Thương cần đoàn kết chặt chẽ với các Thành uỷ xung quanh.

Diệp Trạch Đào rất nghiêm túc, lập tức tỏ thái độ.

Vốn xem Diệp Trạch Đào là người cùng một hệ với chính mình, hiện tại khía cạnh của Diệp Trạch Đào đã không như trước nữa, vẫn đang biểu đạt ý nghĩa của mình, đây là điều mà Thi Minh Cương cảm thấy rất vui mừng.

Thật ra, Thi Minh Cương cũng đau đầu, theo vị trí điều chỉnh của bộ máy mới, ngoại trừ Diệp Trạch Đào người có thế lực bối cảnh hùng mạnh phía sau lưng ở thành phố, còn có một Phương Siêu Minh người có thế lực rất lớn mạnh ôm chặt ở trong thành uỷ, lại còn có thêm một số thế lực phản kháng, làm cho ông ta không thể không trở nên khẩn trương. Bây giờ trong mắt của Thi Minh Cương, Diệp Trạch Đào đã không còn là một Bí thư huyện uỷ nữa, mà là một đại biểu đại diện cho mình ở trong Thành uỷ, tỏ ra rất xem trọng Diệp Trạch Đào.

Tốt lắm!

Diệp Trạch Đào có thể lập tức tỏ thái độ, cũng không uổng công sức mình bỏ ra để ủng hộ hắn.

Có được thái độ rõ ràng này của Diệp Trạch Đào, Thi Minh Cương cũng coi như là có thể yên tâm rất nhiều, ánh mắt nhìn về phía Diệp Trạch Đào lộ ra rất nhiều hàm súc thân thiết.

Thực ra, Diệp Trạch Đào sớm đã nhìn rõ tình hình trước mắt ở trong thành phố Cừ Dương, biết rằng bản thân mình cũng không thể độc lập ở bên ngoài, càng không thể đầu quân về phía Trần Đại Tường đại diện cho phía Vi Hoành Thạch. Chỉ còn một lựa chọn duy nhất là đầu quân về phía Thi Minh Cương, do đó nhận được sự ủng từ phía Thi Minh Cương, bất kể nói như thế nào, đằng sau Thi Minh Cương vẫn còn tồn tại Ngụy Càn Sơn.

Sau khi giải quyết vấn đề đứng về phía đội quân nào, Thi Minh Cương liền quan tâm đến tình hình phát triển bước tiếp theo của Diệp Trạch Đào.

Đưa cho Diệp Trạch Đào một điếu thuốc, Thi Minh Cương nói:

- Sự phát triển của Huyện Lục Thương điều đó nói rõ rằng lực ủng hộ của cấp trên rất lớn, công tác của các cậu có thể sẽ trở nên nhiều hơn!

Diệp Trạch Đào cười nói:

- Đúng vậy, lúc trước mọi người đem kinh tế, thực lực và các phương diện mạnh mẽ khác của một huyện nói đùa thành Thành phố cấp huyện, những tình huống bình thường khác cũng chỉ là huyện cấp thành phố, bây giờ trung ương đem huyện Lục Thương đặc biệt liệt vào Thành phố cấp huyện, điều này tôi chưa từng nghĩ qua.

Thi Minh Cương khẽ mỉm cười nói:

- Cậu có thể hiểu được thế thì rất tốt, Trung Quốc vẫn luôn nghiên cứu vấn đề Thành phố cấp huyện. Bây giờ huyện Lục Thương đang triển khai hoạt động, kỳ thực, điều đó nói rõ thí điểm trung ương lại là một phương diện khác, làm thành như vậy, huyện Lục Thương là thí điểm phát triển sản nghiệp dân tộc, ngoài ra còn âm thầm là thí điểm về một phương diện Thành phố cấp huyện khác. Các cậu làm hai thí điểm đó lại cùng một lúc, điều đó đủ để nó rõ cấp trên rất xem trọng sự phát triển của huyện Lục Thương!

Diệp Trạch Đào dùng sức gật đầu một cái, lần này huyện Lục Thương cho dù không muốn nổi tiếng cũng không được.

Thi Minh Cương lại nói:

- Trạch Đào, theo sự sắp xếp của huyện Lục Thương, ý kiến của thành phố, cũng đã báo cáo lên tỉnh, quyết định tạm thời không thay đổi cách xưng hô, để tránh cho việc xưng hô hỗn loạn, cậu thấy thế nào?

Thực ra, đây cũng là một loại biểu hiện mang ý nghĩa tôn trọng của Thi Minh Cương, văn kiện bổ nhiệm hôm nay cũng đã nói rõ, Diệp Trạch Đào vẫn đang mang danh Bí thư Huyện ủy, cho nên, sự thay đổi xưng hô quan chức vẫn không có gì thay đổi.

Diệp Trạch Đào cũng hiểu việc này, nói:

- Bí thư Thi, ý kiến của Thành ủy là đúng, xưng hô tạm thời không nên thay đổi là tốt nhất, tránh việc các đồng chí đến huyện Lục Thương đến thành phố cũng đều được xưng là Chủ tịch Thành phố, Phó chủ tịch thành phố, làm cho loạn cả lên!

Thi Minh Cương khẽ gật đầu nói:

- Cậu có thể hiểu là tốt rồi, tuy rằng xưng hô không có thay đổi gì, nhưng căn cứ vào ý kiến của Tỉnh ủy, huyện của các cậu thật ra là cơ cấu cấp thành phố các loại quyền lực đều phải có đủ, huyện các cậu bây giờ sẽ bắt đầu hai tầng lãnh đạo, thành phố có thể thuận tiện giúp đỡ các cậu phát triển hơn.

Diệp Trạch Đào nói:

- Dù sao thì cũng đã có Bí thư Thi đây cầm lái, chúng tôi có điểm nào chưa rõ ràng, sẽ trực tiếp đến hỏi Bí Thư Thi!

Chỉ tay vào Diệp Trạch Đào, Thi Minh Cương cười nói:

- Tên láu cá!

Ngoài miệng thì nói như thế, nhưng trong lòng thì vô cùng vừa ý.

Lúc nhìn về phía Diệp Trạch Đào, Thi Minh Cương cảm thấy cuộc trao đổi hôm nay với Diệp Trạch Đào rất thành công.

Nói tới đây, Thi Minh Cương liền mỉm cười nói:

- Trạch Đào, Vệ tổng mà cậu giới thiệu thật sự là một người không tệ, nếu ông ta quyết định đến huyện của các cậu đầu tư, tuy rằng chỉ là một dự án chế phẩm sữa, nhưng cũng là một dự án không tệ, cậu phải ủng hộ sự phát triển của bọn họ.

Diệp Trạch Đào phát hiện Thi Minh Cương rất chú ý đến việc của Vệ Hùng Phi, trong trường hợp như thế này mà cũng có thể nói giúp cho Vệ Hùng Phi, đủ để nói rõ quan hệ mật thiết của hai người.

- Bí thư Thi, tuy rằng tôi và Vệ tổng tiếp xúc với nhau không nhiều lắm, nhưng, tôi cũng biết con người đó rất không tệ, đến huyện Lục Thương đầu tư, nhất định phải áp dụng đầy đủ chính sách!

Thi Minh Cương mỉm cười nói:

- Tôi tin tưởng công tác của huyện Lục Thương sẽ càng ngày càng phát triển.

Sau khi trò chuyện, đi ra ngoài, điều mà khiến cho Diệp Trạch Đào không ngờ được đó chính là Phương Siêu Minh cũng đúng lúc từ trong phòng Trần Đại Tường đi ra.

Phòng của Trần Đại Tường và Phòng của Thi Minh Cương cách nhau hai vách tường, lúc Diệp Trạch Đào mở cửa đi ra, Phương Siêu Minh cũng mở cửa đi ra.

Hai người cũng không nghĩ đến sẽ chạm mặt nhau như thế này.

Lúc nhìn nhau, Diệp Trạch Đào mỉm cười nói:

- Chủ tịch thành phố Phương đến báo cáo công việc với Chủ tịch thành phố Trần sao?

Phương Siêu Minh cũng mỉm cười nói:

- Hóa ra là Bí thư Diệp, thế nào rồi, báo cáo công việc với Bí thư Thi xong rồi sao?

Diệp Trạch Đào liền gật đầu nói:

- Đúng vậy, vừa mới báo cáo xong.

Phương Siêu Minh cười nói:

- Đi, tôi cũng muốn báo cáo với Bí thư Thi một chút.

Nói xong liền đi về phía Diệp Trạch Đào.

Lúc Phương Siêu Minh làm việc này trong lòng có một tính toán, bây giờ mọi người cũng đều mới gia nhập Thành ủy, bản thân mình báo cáo công việc với Trần Đại Tường, Thi Minh Cương đó nhất định sẽ nghĩ mình là người cùng một hệ với Trần Đại Tường, điều đó cũng không có gì to tát. Nhưng, hôm nay đụng phải sự việc này, thì phải sắp đặt bày mưu Diệp Trạch Đào một chút, tin tưởng rằng chỉ cần mình biểu đạt ra ý tưởng muốn đến báo cáo với Thi Minh Cương. Nếu Diệp Trạch Đào không muốn vì chuyện này mà đắc tội với vị Chủ tịch thành Phố Trần Đại Tường, thì sẽ nhất định lập tức sẽ tỏ thái độ đến phòng Trần Đại Tường báo cáo, chỉ cần Diệp Trạch Đào bước vào phòng của Trần Đại Tường. Thì mình có thể ở bên phía Thi Minh Cương cố ý lộ ra việc Diệp Trạch Đào đi đến phòng Trần Đại Tường, tin tưởng rằng việc này có thể hình thành một cây gai trong lòng Thi Minh Cương.

Nói xong lời này, chạy đến rất nhanh, ý tưởng của Phương Siêu Minh chính là không muốn Diệp Trạch Đào có cơ hội suy nghĩ, trong thời gian rất nhanh, chỉ cần Diệp Trạch Đào không có phản ứng gì, đi vào phòng của Trần Đại Tường, thì âm mưu đen tối của mình coi như đã đạt được hiệu quả.

Ý tưởng của Phương Siêu Minh đúng là không tệ, nhưng, điều mà khiến anh ta không thể ngờ được đó chính là Diệp Trạch Đào mỉm cười nói:

- Được, tôi đi trước đây, chúng ta sẽ tìm cơ hội khác gặp mặt nhau sau.

Nói xong câu đó, liền nhìn thấy Diệp Trạch Đào bước rất nhanh vào thang máy.

Đứng ở đó nhìn bóng dáng Diệp Trạch Đào rời khỏi, Phương Siêu Minh không khỏi sửng sốt.

Không mắc mưu!

Lúc này Phương Siêu Minh đã ấn vào chuông cửa của Thi Minh Cương rồi, cửa cũng đã mở.

Phương Siêu Minh chỉ còn cách đi vào bên trong.

Thực ra Diệp Trạch Đào vẫn luôn chú ý đến tình hình phía sau, lúc Phương Siêu Minh làm ra một thủ đoạn nhỏ đó, hắn ta đã phát hiện, tuy rằng cũng không phải là một việc lớn gì. Nhưng, từ trong việc này, Diệp Trạch Đào phát hiện, Phương Siêu Minh đó thật nham hiểm, thích làm một số việc khiến cho người khác vô ý phạm sai lầm.

Diệp Trạch Đào suy nghĩ cũng có thể hiểu được, nếu như lúc này mình thật sự đi vào phòng Trần Đại Tường, Phương Siêu Minh nhất định ở bên phía Thi Minh Cương giở trò.

Không thể để đối phương làm ra bất kì động tác mờ ám nào cả!

Suy nghĩ một chút, Diệp Trạch Đào xoay người lại, đi thẳng tới phòng thư ký của Thi Minh Cương.

Thư ký của Thi Minh Cương gọi là Chu Triều Dương, lúc Diệp Trạch Đào ấn chuông cửa, Chu Triều Dương liền mở cửa.

Nhìn thấy Diệp Trạch Đào, Chu Triều Dương vội khách khí nói:

- Xin chào, Chủ tịch thành phố Diệp.

Bây giờ ông ta thay đổi cách xưng hô gọi Diệp Trạch Đào là Chủ tịch thành phố Diệp.

Diệp trạch Đào mỉm cười nói:

- Vừa mới từ bên chỗ Bí thư Thi đi ra, tôi đột nhiên nhớ đến, lần này đến thành phố có đem theo mấy điếu thuốc đặc cung, liền nghĩ đến thư ký Chu cũng là một người nghiện thuốc, có để dành cho ông một điếu, thế nào, lấy một điếu chứ?

Thuốc là đặc cung!

Cho dù là Chu Triều Dương cũng không thể nào nhịn được sự cám dỗ này, đó không phải thứ mà người bình thường có thể có được, giật mình nói:

- Chủ tịch thành phố Diệp có loại thuốc đó sao?

Diệp Trạch Đào mỉm cười nói:

- Đúng vậy, đi thôi, có một vài đồng chí cũng đang chú ý đến, tôi đã đích thân để dành lại cho ông một điếu.

Ân tình này có chút lớn!

Chu Triều Dương chần chờ một chút, nhìn về phía phòng Thi Minh Cương.

Diệp Trạch Đào nói:

- Lúc tôi đi ra ngoài, Phó chủ tịch thành phố Phương cũng vừa mới từ phòng Chủ tịch thành phố Trần đi ra, tôi với Phó chủ tịch thành phố Phương nói vài câu, nhìn thấy Phó chủ tịch thành phố Trần vừa mới đi vào, hẳn là còn nói chuyện một hồi, không ảnh hưởng đâu.

Lúc này Chu Triều Dương mới an tâm đi với Diệp Trạch Đào xuống dưới lầu lấy thuốc.

Có được một điếu thuốc đặc cung, Chu Triều Dương rất hào hứng.

Tiễn Chu Triều Dương đi rồi, Diệp Trạch Đào cười cười, điếu thuốc đó cũng có vài tác dụng. Thứ nhất khiến cho loại người như Chu Triều Dương biết được mình là người có bói cảnh như thế nào, việc này có thể đánh tan âm mưu bước tiếp theo Phương Siêu Minh mượn bối cảnh lớn của anh ta để tạo sự ảnh hưởng lớn, bản thân mình có thể có được loại thuốc này, thì có rất nhiều người nhất định phải suy xét lại lực ảnh hưởng của mình. Tiếp theo, cho dù Phương Siêu Minh có ở bên chỗ Thi Minh Cương vô tình hoặc cố ý nói vài câu nói mình đi gặp Trần Đại Tường, thì sẽ có lời giải thích của Chu Triều Dương, Phương Siêu Minh rất có thể là dạng tiểu nhân có những hành động bán đứng. Thứ ba, là tạo ra mối quan hệ giao tiếp tốt với Chu Triều Dương, điều này đối với mối quan hệ chặc chẽ của mình và Thi Minh Cương có sự trợ giúp rất lớn.

Làm xong những việc này, Diệp Trạch Đào gọi điện thoại cho Trần Đại Tường.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.