Từ sau khi trung ương phê chuẩn huyện Lục Thương là huyện thí điểm sản nghiệp dân tộc. Toàn huyện đã có sự thay đổi rất lớn. Mọi người phát hiện một huyện nhỏ lạc hậu và nghèo đói trước kia đang có sự chuyển mình rất lớn.
Lãnh đạo trong huyện đều ngồi không yên, các tin vịt cũng đang bị tung ra rộng rãi. Huyện Lục Thương rất có thể sẽ trở thành tiêu điểm để mọi người bàn tán.
Diệp Trạch Đào không hề để ý tới chuyện này. Cho dù là sau khi Thi Minh Cương nói với anh rất có khả năng sẽ được thăng chức thì Diệp Trạch Đào cũng không dồn tâm sức vào chuyện này. Thời gian sau đó, một số hạng mục do Diệp Trạch Đào chỉ đạo lần lượt tiến hành ký hợp đồng.
Hoạt động ký hợp đồng cũng quyết định sự tồn tại của một số hạng mục lớn.
Ngay cả lãnh đạo trong thành phố cũng không hề nhàn rỗi, hết lần này đến lần khác đến huyện Lục Thương tham dự các loại hoạt động.
Hôm nay sau khi kí xong hạng mục ô tô với công ty có vốn đầu tư nước ngoài. Trần Đại Tường và Diệp Trạch Đào cùng nhau đi vào phòng làm việc của Diệp Trạch Đào.
Cửa phòng làm việc vừa khép lại Trần Đại Tường liền mỉm cười nói:
- Huyện Lục Thương phát triển thật nhanh.
Diệp Trạch Đào nói:
- Trong một thời gian ngắn mà lại phát triển nhanh như vậy mọi người khó lòng thích ứng.
- Thế nào, hai Ủy viên thường vụ mới được bổ sung được chứ?
Diệp Trạch Đào nghe thấy câu hỏi này liền gật đầu đáp:
- Đồng chí Lý Tiến Lâm là một người có rất có năng lực.
Trong đợt bổ sung lần này có sự chọn lựa giữa Lý Tiến Lâm và Củng Nặc Bội. Tuy rằng Củng Nặc Bội là chủ nhiệm của khu kinh tế mới, về lí thì nên chọn cô ta nhưng cô ta lại chưa có nhiều kinh nghiệm. Cuối cùng Diệp Trạch Đào vẫn chọn Lý Tiến Lâm làm Ủy viên thường vụ thành ủy. Lý Tiến Lâm cũng là người cùng phe với Diệp Trạch Đào. Từ sau lần lên thành phố cùng Diệp Trạch Đào quan hệ giữa hai người ngày càng được thắt chặt hơn.
Trần Đại Tường nói:
- Lần này bổ sung thêm Phó chủ tịch Huyện Lật Vị Thư là vì Phó chủ tịch Chiến ở trên tỉnh điểm tướng.
Diệp Trạch Đào mỉm cười gật đầu tình hình của Lật Vị Thư Diệp Trạch Đào cũng đã biết được không ít. Người này là thư ký của Chiến Á Bình. Lần này trực tiếp trao quyền cho cấp dưới đến huyện Lục Thương đảm nhận chức Ủy viên thường vụ phó chủ tịch huyện. Mục đích của Chiến Á Bình rất rõ ràng đó là muốn cắm một cái chốt ở huyện Lục Thương.
Nghĩ đến đây Diệp Trạch Đào nhíu mày. Hiện giờ dã tâm chen chân vào huyện Lục Thương của Vi gia rất lớn.
- Chủ tịch Trần, chuyện huyện Lục Thương lên cấp cụ thể chuyện là như thế nào?
Diệp Trạch Đào hỏi thẳng chuyện.
Trần Đại Tường nói:
- Cậu cũng đã biết không ít rồi đúng không? Hiện tại mọi người rất có hứng thú làm việc, trong việcnày dĩ nhiên là có ý kiến nhất trí rồi.
Diệp Trạch Đào nói:
- Trước kia không ai muốn đến huyện Lục Thương cả. Giờ thì hay rồi, huyện Lục Thương đã trở thành ổ vàng rồi.
Trần Đại Tường cười ha ha đáp:
- Đương nhiên rồi. Nghe được chuyện huyện Lục Thương lên cấp thì mọi người đua nhau chạy đến đây! Trạch Đào à, cậu cũng cần hoạt động một chút mới được. Dựa vào kinh nghiệm từng trải của cậu nếu thật sự thăng cấp thì mọi chuyện sẽ khó sắp xếp hơn. Có người đề nghị điều cậu đi khỏi huyện Lục Thương. Sau đó để một Ủy viên thường vụ Phó chủ tịch thành phố đến huyện Lục Thương. Sau đó tiến vào Ủy viên thường vụ. Cũng có người cho rằng trực tiếp đưa một người đạt yêu cầu đến huyện Lục Thương làm Bí thư. Ngoài ra, tôi nghe nói gần đây Tôn Tường Quân và Vi Hoành Thạch đi lại rất mật thiết. Cậu cũng hiểu đấy, kinh nghiệm của Tôn Lôi nhiều hơn cậu. Cậu nói chuyện này người muốn tranh cướp thật là rất nhiều.
Diệp Trạch Đào cười đáp:
- Xem ra chuyện này vô cùng cấp bách rồi.
Thấy Diệp Trạch Đào không giao động quá lớn, Trần Đại Tường cảm thấy rất lạ liền hỏi:
- Mọi người đều đã ra tay mà cậu không lo lắng sao?
- Không phải ai muốn đến huyện Lục Thương làm Bí thư thì có thể đến đâu.
Trần Đại Tường trầm tư một chút ánh mắt sáng lên, chỉ vào Diệp Trạch Đào nói:
- Xem ra cậu đã hiểu rõ mọi chuyện!
Diệp Trạch Đào cũng cười nói:
- Huyện Lục Thương vì sao có thể được liệt vào huyện thí điểm. Tôi không tin rằng lãnh đạo tỉnh không rõ chuyện này!
Trần Đại Tường nói:
- Có những việc có nói cũng không giải quyết được gì, chuyện gì đến sẽ phải đến.
Diệp Trạch Đào cũng thừa nhận, Trần Đại Tường nói rất có lý, Nói:
- Ông nói rất có lý.
Trần Đại Tường thở dài một hơi nhìn về phía Diệp Trạch Đào nói:
- Xem ra cậu đang chờ đợi xem có gì chuyển biến không đúng không?
Diệp Trạch Đào nói:
- Chuyện này đương nhiên tôi cũng không rõ lắm. Ông cũng không biết thì tôi sao có thể biết được gì chứ?
Trần Đại Tường nói:
- Thực ra mọi người tranh chức phía dưới Ủy viên thường vụ quốc hội chứ không phải chức Bí thư. Vị trí này ngoài cậu người khác khó lòng mà ngồi lên được. Đương nhiên là cũng cần phải đề phòng một chút. Ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Diệp Trạch Đào cười.
Trần Đại Tường nói tiếp:
- Huyện Lục Thương lên cấp là chuyện lớn, cũng là chuyện chắc chắn sẽ xảy ra. Trên tỉnh có ý định đưa huyện Lục Thương trở thành thành phố. Việc này cũng không lớn. Vấn đề quan trọng là việc Bí thư huyện ủy lên cấp. Là đãi ngộ Ủy viên thường vụ quốc hội Phó chủ tịch thành phố là chế độ đãi ngộ ủy viên thường vụ thành phố đây?Việc này tranh luận khá kịch liệt.
Diệp Trạch Đào cũng hiểu rằng việc này định ra là để đối phó với mình. Nếu đổi lại là một người khác có kinh nghiệm đạt tiêu chuẩn đảm nhận chức bí thư thì có thể trực tiếp giải quyết vấn đề Ủy viên thường vụ. Nhưng mình lại thiếu một mảng lớn. Muốn lên thẳng Ủy viên thành ủy xem sẽ có những khó khăn nhất định.
Trần Đại Tường cũng không có nhiều tin tức lắm trong chuyện này. Thấy tình trạng không nói lên vấn đề cụ thể liền cười đáp:
- Việc này đã khiến các lãnh đạo trên tỉnh hao tâm tổn trí. Cậu chuyên tâm làm việc của mình. Bất luật thế nào cũng sẽ cho cậu một câu trả lời hợp lý. Nói thật lòng, thành tích của cậu không ai có thể phủ nhận được. Bất luật là bên trong hay bên ngoài tiến cử cậu mới là người có tác dụng chính.
Diệp Trạch Đào đương nhiên là rất rõ chuyện này, trên trăm triệu đầu tư. Chuyện này trong toàn tỉnh chưa từng có, cho dù là vốn đầu tư nước ngoài cũng chưa từng nghĩ tới. Thành tích thu hút vốn đầu tư nước ngoài hắn chiếm phần lớn.
- Trên thành phố cũng đã có sự chỉ đạo quan trọng.
Diệp Trạch Đào vừa nói đến đây. Trần Đại Tường cười lớn đáp:
- Cho dù tôi là nhờ ánh sáng một chút tôi cũng chưa từng nghĩ tới tình hình như thế này. Cậu không biết đấy thôi, Bí thư Vi liên tiếp hẹn gặp tôi mấy lần rồi.
Diệp Trạch Đào mỉm cười, Vi Hoành Thạch từ trước tới nay vẫn không coi trọng Trần Đại Tường. Từ sau khi huyện Lục Thương có thay đổi mới vị trí của Trần Đại Tường trong lòng của Vi Hoành Thạch cũng được nâng lên đáng kể. Cũng được coi trọng hơn rất nhiều.
- Có được sự coi trọng của Bí thư Vi, sự nghiệp của ông sẽ phát triển hơn nhiều rồi.
Diệp Trạch Đào mỉm cười nói.
Diệp Trạch Đào vừa nói đến đây, Trần Đại Tường liền nghĩ tới con gái nói việc mình trước mặt Diệp Trạch Đào nói mơ. Trên mặt ít nhiều xuất hiện sự khó xử liền nói:
- Chúng ta đều là những người hiểu chuyện. Đừng nói đến chuyện này nữa chẳng quan là lợi dụng lẫn nhau mà thôi. Nếu đổi lại là cậu tôi không thể ngang nhiên giúp cậu được. Cậu cũng phải tự mình khởi động một chút mới được.
Trần Đại Tường nói những lời này cũng rất chân thực. Ông ta có thể âm thầm đem chuyện của Vi gia kể cho Diệp Trạch Đào nghe nhưng không thể ngang nhiên chạy đến giúp Diệp Trạch Đào.
Diệp Trạch Đào cũng hiểu được chỗ khó xử của Trần Đại Tường, liền nói:
- Tôi hiểu mà!
Trần Đại Tường cười ha ha đáp:
- Lần này có được sự đầu tư của hạng mục tôi xem như cũng được yên tâm một thời gian rồi.
Có được mấy tỷ vốn đầu tư nước ngoài Trần Đại Tường ở Thành phố cũng coi như đã có được chỗ đứng vững chắc.
Hai người bàn xong chuyện, Diệp Trạch Đào mới rời khỏi phòng làm việc. Trần Đại Tường là Chủ tịch thành phố xuống huyện cũng cần gặp một vài lãnh đạo huyện. Đặc biệt là những người như Tôi Lôi và Lật Vi Thư.
Rời khỏi phòng làm việc, Diệp Trạch Đào liền nhìn thấy Tôi Lôi đã đợi ở bên ngoài, nhìn về phía Tôi Lôi gật đầu nói:
- Chủ tịch Trần đang ở bên trong chờ cậu.
Tôn Lôi thấy Diệp Trạch Đào và Trần Đại Tường cùng bước vào phòng làm việc nhưng không hề biết bọ họ nói chuyện gì. Tuy nhiên chuyện này cũng là chuyên rất bình thường, đầu tiên cần phải nói chuyện với Bí thư sau đó mới đến lượt chủ tịch Huyện như anh ta. Điều đó cũng không có gì là lạ.
Tôi Lôi có ý nhìn qua biểu hiện của Diệp Trạch Đào. Thấy Diệp Trạch Đào có vẻ không vui.
Tuy rằng tâm trạng không vui của Diệp Trạch Đào vừa lóe lên rồi lại nhanh chóng mất đi. Nhưng Tôi Lôi cũng đã nhìn ra,. trong lòng vui mừng. Xem ra Trần Đại Tường không hề chào đón sự có mặt của Diệp Trạch Đào.
Khi nghĩ đến việc Trần Đại Tường là người thân của Vi Hoành Thạch, Tôi Lôi cho rằng mình hiểu được tình hình giữa hai người, xem ra giữa Diệp Trạch Đào và Chủ tịch Trần không được hòa hợp cho lắm.
Xuất thân của Tôn Vị Thư là Thư ký của Chiến Á Bình cũng là đến vì nhiệm vụ. Đồng thời nhìn qua Diệp Trạch Đào, thấy tình cảnh như hiện nay của Diệp Trạch Đào. Trong lòng đang tính toán mình có thể nào mượn lực lượng ở địa phương, chỗ Chủ tịch huyện Tôn có thể mượn được, trên thành phố có sự ủng hộ của Trần Đại Tường thì khó khăn trên con đường của mình cũng sẽ giảm bớt đi nhiều.
Thời gian Tôn Vị Thư đi theo Chiến Á Quân không dài. Đến giờ cũng chỉ được đãi ngộ như cấp cục phó. Anh ta hiểu rằng Tôn Vị Thư đưa mình vào huyện Lục Thương chính cũng là muốn có được trọng dụng. Điều quan trọng là khi anh ta vào huyện Lục Thương rốt cục có thể làm ra chuyện gì khiến cho Phó chủ tịch tỉnh Chiến hài lòng.
Khi còn chưa đến huyện Lục Thương Tôn Vị Thư làm thư ký của Chiến Á Bình khi ấy vẫn còn cao cao tại thượng. Nhưng đến đây mới biết được tất cả không dễ gì làm được. Lực lượng của Diệp Trạch Đào ở huyện Lục Thương quá lớn. Cho dù là Tôn Lôi cũng không thể vượt quyền.
Diệp Trạch Đào không nghĩ đến suy nghĩ của những người khác. Rời khỏi phòng làm việc Diệp Trạch Đào liền đi đến khu kinh tế mới.
Ngồi trên xe Diệp Trạch Đào nghĩ về lời nói của Trần Đại Tường. Trần Đại Tường nói rất đúng. Sự việc này trên thực tế nếu không phải bản thân mình có được sự ủng hộ lớn từ phía sau thì làm không tốt còn có thể bị điều khỏi huyện Lục Thương rồi.
Khi xe được lái tới khu công nghiệp, Củng Nặc Bội sớm đã đưa mấy lãnh đạo đến đợi ở ngoài cửa khu công nghiệp.
Khi Diệp Trạch Đào xuống xe bắt tay Củng Nặc Bội mọi người đang ngồi xem xét tình hình ở khu kinh tế mới.
Củng Nặc Bội ngồi vào xe của Diệp Trạch Đào vừa ngồi xuống, vừa báo cáo tình hình phát triển của khu kinh tế mới.
Hiện giờ tinh thần của Củng Nặc Bội rất tốt. Theo sự gia tăng ngày càng nhiều của các xí nghiệp,. quyền lực của cô ta cũng ngày càng tăng.
- Bí thư Diệp, khu kinh tế mới xuất hiện thêm hai vùng. Một vùng thuộc đầu tư trong nước, một vùng khác thuộc vốn đầu tư nước ngoài. Phân theo kế hoạch như vậy thì cả hai bên sẽ không loạn nữa.
Diệp Trạch Đào nhìn thấy thay đổi lớn như vậy của khu kinh tế mới ccảm thấy rất vui mừng, nói:
- Vị trí của huyện Lục Thương đang có sự chuyển biến. Các cô là những người xếp hàng đầu.
Củng Nặc Bội mỉm cười đáp:
- Đúng vậy, trước kia là thành phố nông nghiệp. Hiện giờ lại là huyện thí điểm đang phát triển trên tất cả các mặt.
- Lần này khu kinh tế mới lên cấp, cô chỉ cần hưởng thụ chế độ đãi ngộ của huyện, đừng có suy nghĩ gì khác.
Không có người ngoài bên cạnh Diệp Trạch Đào liền nói những lời như vậy.
Củng Nặc Bội trong lòng hiểu rõ không phải Diệp Trạch Đào không giúp đỡ. Mà bởi vì tranh đoạt rất khốc liệt, vấn đề quan trọng là ở bản thân mình, liền nói:
- Bí thư Diệp, chỉ cần ở bên cạnh làm việc với anh là em đã vui rồi.
Diệp Trạch Đào gật đầu mỉm cười nói:
- Con đường phía trước vẫn còn dài, cần biết nhìn xa một chút.
Củng Nặc Bội nhìn sang Diệp Trạch Đào ngồi bên cạnh mình trong lòng cảm phục. Diệp Trạch Đào còn trẻ tuổi hơn mình nhưng đã là Bí thư huyện thật là giỏi.
Khi nhìn thấy bộ dạng điềm tĩnh của Diệp Trạch Đào. Trong lòng Củng Nặc Bội có chút buồn bực. Có một người tài năng như Diệp Trạch Đào ở trước mặt mình thì làm sao mà mình đi yêu người nào khác được.
Trước mặt Củng Nặc Bội, Diệp Trạch Đào đã trở thành người bạn trai lí tưởng rồi. Cô ta phát hiện ra mình sẽ rất khó khăn để có thể tìm thấy một người đàn ông nào hoàn hảo như vậy nữa.
Diệp Trạch Đào không hề biết rằng Củng Nặc Bội đang thất thần suy nghĩ. Vừa xem tình hình ở khu kinh tế mới, vừa nói về bước phát triển tiếp theo của khu kinh tế mới. Trong lòng cảm thấy rất hài lòng.