Trong lúc đang cao hứng, sau khi nhận một cuộc điện thoại, Trịnh Thành Trung nói với Diệp Trạch Đào:
- Hôm nay không gặp được Bí thư Hạo Vũ rồi, bố sắp phải đi tham gia một hội nghị lâm thời, để lần sau đi!
Mặc dù có chút tiếc nuối, Diệp Trạch Đào vẫn gật đầu nói:
- Các thủ trưởng đều bận, chắc chắn là có rất nhiều việc.
Trịnh Thành Trung mỉm cười nói:
- Kỳ thật, gặp hay không đều không sao, bố sẽ nói với ông ấy một chút về chuyện của con.
Sau khi Diệp Trạch Đào biết rằng Trịnh Thành Trung là người bên phía Bí thư Hạo Vũ, hắn liền hiểu ra, khó trách Bí thư Hạo Vũ lại coi trọng hắn như vậy, thật đúng như lời Trịnh Thành Trung nói, hiện tại gặp hay không gặp đều không khác nhau là mấy, gặp mình cũng chỉ là nể mặt ông ta mà thôi.
Tiễn Trịnh Thành Trung đi, Phương Mai Anh bắt đầu lo liệu việc Trịnh Tiểu Nhu đi nước ngoài.
Phương Mai Anh nói với Diệp Trạch Đào:
- Trạch Đào, lần này mẹ sẽ đi cùng Tiểu Nhu đi một chuyến, bên ngoài đã nói Tiểu Nhu đã có bạn trai ở nước ngoài dự định kết hôn, con xem liệu có được không.
Diệp Trạch Đào biết tất cả những việc này đều là do Trịnh Thành Trung sắp xếp ổn thỏa, liền gật đầu nói:
- Vâng, làm phiền mẹ rồi.
Phương Mai Anh mỉm cười nói:
- Dù sao đây cũng là lần thứ hai Tiểu Nhu kết hôn, ở nước ngoài có làm thế nào thì, ở trong nước cũng không có ảnh hưởng quá lớn, có một quá trình như vậy, mọi việc của các con cũng dễ dàng hơn nhiều.
Tâm trạng Trịnh Tiểu Nhu lúc này rất vui vẻ cười nói:
- Mộng Y còn muốn có trước con, xem ra lần này cô ấy bị bỏ lại phía sau rồi! Haha.
Ai nói giữa hai người phụ nữ không có sự ngấm ngầm đấu tranh, Diệp Trạch Đào cảm thấy trong chuyện này, hai người phụ nữ ấy cũng đang đấu với nhau.
Phương Mai Anh cười:
- Con bé này thật là!
Đang nói chuyện, tiếng chuông điện thoại reo vang, là điện thoại của Cố Lôi Minh, y lo lắng nói:
- Bí thư Diệp, Chủ tịch huyện Lý bị người ta đánh, bây giờ đối phương quyết không buông tha, cảnh sát đã đến rồi, nhưng lại hòa hảo với bọn chúng!
Diệp Trạch Đào có chút giật mình nói:
- Sao lại như vậy?
Cố Lôi Minh nói:
- Hôm nay không có chuyện gì, công ty sắp xếp một chiếc xe, chúng tôi định lái xe đến Bát Đạt Lĩnh xem phong cảnh, không ngờ nửa đường một chiếc xe Bentley lao tới, chúng tôi đi xe hết sức bình thường, chiếc xe kia bỗng lao tới, đó hoàn toàn không phải là lỗi của chúng tôi, kết quả là mấy đôi trai gái trên xe lao xuống, vây quanh chúng tôi không tha, lúc Chủ tịch huyện Lý nói lý với bọn chúng liền bị bọn chúng đánh lại! Sau đó lại có thêm mấy chiếc xe nữa tới, tập hợp lại cùng đánh chúng tôi!
- Không phải là lỗi của các cậu sao?
- Tất nhiên không phải lỗi của chúng tôi, chiếc xe kia của bọn chúng chắc chắn đang đua xe!
Vừa nói chuyện, Diệp Trạch Đào dường như còn nghe thấy như có tiếng xe cảnh sát, sau khi hỏi địa điểm, Diệp Trạch Đào nói:
- Tôi chạy đến ngay, đừng lo!
Lần này dẫn theo bọn Lý Tiến Lâm đến, vốn dĩ là muốn bọn họ được vui chơi thoải mái, Lưu Mộng Y cũng đã sắp xếp rồi, chỉ cần bọn Lý Tiến Lâm có yêu cầu, muốn đi đâu cũng được, đã có một chiếc xe sẵn sàng để đưa bọn họ đi dạo chơi khắp thành phố, nhưng thật không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy.
Trịnh Tiểu Nhu nhìn Diệp Trạch Đào nói điện thoại, liền hỏi:
- Làm sao vậy?
Diệp Trạch Đào nói rõ sự tình.
Trịnh Tiểu Nhu liền nói:
- Anh đi xem xem thế nào, nếu có chuyện gì thì báo lại cho em.
Diệp Trạch Đào lái chiếc xe hiệu Hồng Kỳ dành riêng cho lãnh đạo thành phố đi tới chỗ kia.
Lần đầu tiên đi loại xe này, Diệp Trạch Đào phát hiện chiếc xe này không kém gì các loại xe cao cấp nhất.
Đây là loại xe được sản xuất đặc biệt của Hồng Kỳ sao? Thật khác với những chiếc xe Hồng Kỳ thông thường!
Diệp Trạch Đào càng hiểu rõ, đây là loại xe chống đạn, cho dù có muốn mua cũng không thể mua được.
Khi lái xe, vào thời gian tắc đường, Diệp Trạch Đào cũng gọi điện cho Lưu Mộng Y.
Cũng không nói gì nhiều, Lưu Mộng Y liền nói:
- Em đã biết chuyện rồi, em cũng đang đi đến đó.
Hai người cũng không nói gì thêm, đều đi nhanh đến đó.
Diệp Trạch Đào đến nơi mới phát hiện, bọn Lý Tiến Lâm đã bị cảnh sát đưa đến sở cảnh sát với tội danh cố ý đánh người, còn những kẻ thực sự đánh người kia lại đường hoàng mà đi về.
Diệp Trạch Đào bình tĩnh đi vào sở cảnh sát, hắn thật không ngờ kết quả lại là như vậy.
Lúc chưa làm rõ sự tình, Diệp Trạch Đào vẫn giữ được bình tĩnh, thông qua thăm dò, Diệp Trạch Đào hỏi được chỗ tạm giam mấy người bọn Lý Tiến Lâm.
Thấy mấy người bị nhốt trong một gian phòng, thái dương Diệp Trạch Đào liền rung lên, việc này phải làm cho ra lẽ mới được!
- Bí thư Diệp!
Thấy Diệp Trạch Đào đã đến, trên mặt Lý Tiến Lâm lộ rõ vẻ tức giận.
- Rốt cuộc là có chuyện gì?
Diệp Trạch Đào hỏi.
Lúc này, Lưu Mộng Y cũng đã nhanh chóng đến nơi.
- Chủ tịch huyện Lý, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Lưu Mộng Y vội vã không hẹn mà cùng Diệp Trạch Đào hỏi.
Lý Tiến Lâm nói:
- Lúc chúng tôi chạy xe đến đoạn đường đó, thì có một chiếc xe Bentley lao đến từ giữa hai chiếc xe khác, chúng tôi đang chạy xe bình thường, lúc bọn chúng vượt qua chiếc xe đằng sau, phía trước đúng lúc đó cũng có một chiếc xe, bọn họ vừa chuyển hướng thì đụng phải xe của chúng tôi, kêt quả lại trách chúng tôi đã chắn đường bọn họ, mấy tên nhãi trên xe liền xuống xe la hét bắt chúng tôi phải đền tiền, Bí thư Diệp, chúng tôi đi hết sức bình thường, nào dám trêu chọc ai chứ?
Lưu Mộng Y nói:
- Lẽ nào cảnh sát giao thông không xử lý sao?
Cố Lôi Minh nói:
- Không nói đến cảnh sát giao thông thì tốt hơn, nói đến lại bực mình, sau khi mấy người cảnh sát giao thông đó đến, cũng không rõ là tên nào trong bọn chúng gọi điện thoại báo, cảnh sát giao thông liền nhận định đó là lỗi của chúng tôi. Và có rất nhiều cảnh sát đến, rồi sau đó đưa chúng tôi đến đây.
- Các anh có đánh nhau không?
Diệp Trạch Đào hỏi.
Lý Tiến Lâm nói:
- Bọn họ có nhiều người như vậy, lúc đó ngoài chiếc xe Bentley ra, sau đó lại còn có thêm mấy chiếc BMW, Mercedes-Benz, một đám người vay đánh chúng tôi, chúng tôi nào có cơ hội động thủ chứ!
Diệp Trạch Đào lúc này mới phát hiện ra mấy người bọn họ đều bị thương.
- Việc này tôi sẽ đòi lại công lý cho các anh!
Diệp Trạch Đào ngẫm nghĩ một lát liền gọi điện thoại cho thư ký Lý Minh Thủy của Trịnh Thành Trung.
Lúc nhận được điện thoại của Diệp Trạch Đào, Lý Minh Thủy kia quả thật không dám chậm trễ, người khác không nhận ra, nhưng anh ta là người sáng suốt, đã sớm nhận ra mối quan hệ giữa Diệp Trạch Đào và Trịnh Tiểu Nhu, Diệp Trạch Đào này chính là con rể của Trịnh gia.
Lý Minh Thủy tỏ vẻ có phần cung kính hỏi:
- Bí thư Diệp, có chuyện gì vậy, Bí thư Trịnh đang họp.
Diệp Trạch Đào liền thuật lại chuyện vừa xảy ra, sau đó nói:
- Thư ký Lý, việc này tôi cần phải có được một câu trả lời hợp lý, lẽ nào để cán bộ của nơi khác đến đây phải chịu oan uổng sao?
Lý Minh Thủy nghe xong giật mình nói:
- Bí thư Diệp, việc này anh yên tâm đi, tôi lập tức gọi điện thoại đến Cục Công an.
Ngày thường, Trưởng phòng Phòng Công an Trương Thừa Cao lúc này đang ở trong văn phòng, nhận được điện thoại cười nói:
- Tra thiếu gia yên tâm, tôi sẽ xử lý chuyện này, chỉ là mấy kẻ vô danh tiểu tốt ở tỉnh Tây Giang mà thôi, không chỉ bắt bọn chúng phải đền tiền, mà vì chuyện đánh người còn phải bắt giam bọn chúng lại nữa.
Gọi điện thoại xong, Trương Thừa Cao liền gặp một viên cảnh sát hỏi:
- Người bọn họ tìm đã tìm đến chưa?
Chủ nhiệm văn phòng kia nói:
- Đến rồi, hai người một nam một nữ, xem chừng rất trẻ, nhưng vẫn đang gọi điện thoại, vẫn chưa có động tĩnh gì.
- Ừ, việc này chúng ta vẫn phải quan sát trước đã, nếu trong vòng một giờ không có phản ứng quá lớn, tức là không có quen biết gì, bây giờ đã qua nửa giờ rồi xem ra quả thực không quen biết ai, chuyện Tra thiếu gia giao phó chúng ta phải làm cho tốt!
Viên Chánh văn phòng kia biết rằng, Tra thiếu gia này là con trai của Bí thư Vi Hoành Thạch, là một nhân vật có thế lực rất mạnh trong thành phố, ông ta nói một tiếng bắt mấy người đó lại, thì phải làm mọi việc cho ổn thỏa.
Hai người đi nhanh ra bên ngoài, nhìn thấy hai người trẻ tuổi một nam một nữ ngồi đó, thoạt nhìn cũng không hề thấy có chút nóng nảy.
Chắp tay sau lưng, Trương Thừa Cao đi tới.
- Ông chính là Trưởng phòng?
Diệp Trạch Đào nhìn thấy Trương Thừa Cao đi tới liền trầm giọng hỏi.
Trương Thừa Cao hừ một tiếng nói:
- Anh chính là người mà bọn họ tìm tới?
Lưu Mộng Y nói với giọng không hề vui vẻ:
- Cảnh sát các ông làm việc kiểu gì vậy, kẻ thực sự đánh người lại thả đi, người bị đánh lại bị bắt, các ông là thứ cảnh sát gì vậy?
Lưu Mộng Y cũng phát hỏa rồi.
Trương Thừa Cao thấy không có nhân vật lớn nào tới liền cho rằng hai người trẻ tuổi này không có thế lực gì ghê gớm, cũng trầm giọng nói:
- Cảnh sát chúng tôi làm việc mà còn cần mấy người đến đây chỉ trích sao? Đây là sở cảnh sát!
Chánh văn phòng kia cũng trầm giọng nói:
- Toàn bộ sự việc chúng tôi đã điều tra rồi, có cả nhân chứng vật chứng rõ ràng!
- Anh phải chịu trách nhiệm với lời nói của mình!
Diệp Trạch Đào thật sự tức giận, thật sự không ngờ sự việc lại xảy ra như vậy, bọn họ lại có thể đổi trắng thay đen!
Lúc đang nói chuyện, điện thoại di động của Trương Thừa Cao kia đột nhiên vang lên.
Trương Thừa Cao vừa nhìn thấy dãy số liền hoảng sợ, cả kinh nói:
- Cục trưởng, tôi là Trương Thừa Cao.
Còn không chờ y nói xong, người bên kia đầu dây nổi trận lôi đình mắng xối xả.
Truyền đến là tiến mắng chửi đầy tức giận, Trương Thừa cao giật mình nhìn về phía Diệp Trạch Đào.
Sau trận mắng chửi đầy tức giận ấy, trong tai truyền đến là tiếng đập điện thoại.
Tại sao có thể như vậy, Trương thừa Cao hoàn toàn không thể ngờ được rằng mình vừa nhận điện thoại của Phó cục trưởng thường trực thành phố.
Phó cục trưởng thường trực kia cùng đều vội tới đây rồi!
Lúc lại nhìn về phía Diệp Trạch Đào ngồi đó, Trương Thừa Cao bắt đầu đổ mồ hôi, y hoàn toàn không ngờ sự việc lại diễn ra như vậy, lần này lại liên tiếp nhận được hai cuộc điện thoại của Tra Thiếu và con trai của Phó thị trưởng. Lúc nhận được điện thoại y cũng đã phân tích qua tình hình, Tra Thiếu kia là con trai của Bí thư Vi Hoành Thạch, là thế lực rất mạnh ở thành phố. Bản thân y chỉ cần giúp anh ta xử lý tốt việc này, y có thể làm hài lòng Tra thiếu gia, như vậy con đường thăng quan tiến chức của y có thể rộng mở thênh thang rồi. Nhưng đồng thời y cũng phân tích tình hình của mấy người bên tỉnh Tây Giang, cho dù mấy người này giỏi lắm, thì cũng chỉ là có chút thế lực ở đất Tây Giang. Ở đây là thành phố, căn bản là không cần xét đến nên càng không phải là vấn đề lớn. Bây giờ y mới phát hiện phán đoán của bản thân đã làm xuất hiện vấn đề nghiêm trọng.
Trong lúc đang lo lắng, chỉ nhìn thấy Phó cục trưởng Cục Công an Phương Đại Hùng đã mang theo không ít người tiến đến.
Phương Đại Hùng nhận lệnh đến, Cục trưởng Quế Thư Mẫn nhận được điện thoại của Lý Minh Thủy gọi tới, Lý Minh Thủy chỉ nói với ông ta một câu, việc này Bí thư Trịnh rất tức giận, cần phải chú ý một chút.
Chỉ vẻn vẹn một câu như vậy đã khiến Quế Thư Mẫn và Phương Đại Hùng giật mình, rốt cuộc là việc gì đã làm kinh động đến Trịnh Thành Trung rồi!