- Bí thư Diệp!
Kiều Ứng Xương bước xuống xe, Lam Nhất Thiên và Kiều Ứng Xương có vẻ rất vui, Kiều Ứng Xương sớm đã cười và chào hỏi Diệp Trạch Đào.
Vài ngày không gặp, nhìn đám người Kiều Ứng Xương tinh thần có vẻ rất thoải mái.
Nghĩ đến việc phải đi Cảnh Phong hội quán, Diệp Trạch Đào nhạy bén, đây là một cơ hội làm cho Kiều Ứng Xương tin tưởng, gọi điện kêu người đưa vài người đang tham quan lại đây.
Trong khoảng thời gian này, đám người của Kiều Ứng Xương đượcLưu Mộng Y sắp xếp đi chơi rất vui vẻ, các điểm tham quan ở thành phố đều đã đi qua, phục vụ suốt chặng đường đi rất tốt, ăn uống rất ngon, thấy được những thứ trước kia chưa từng thấy, cũng được đến tham quan và khảo sát các xí nghiệp lớn đang hoạt động, cuộc hành trình được sắp xếp rất đầy đủ, hôm nay lúc chuẩn bị xuất phát, Diệp Trạch Đào gọi điện tới.
Một chiếc xe thương mại đưa bọn họ đến.
- Đây là Bí thư thành uỷ thành phố Quảng Ninh Hứa Phu Kiệt.
Diệp Trạch Đào giới thiệu.
Nhìn Hứa Phu Kiệt nói:
- Thư ký của huyện chúng tôi đồng chí Kiều Ứng Xương.
Hứa Phu Kiệt thấy Diệp Trạch Đào gọi điện kêu người này tới, gã cũng là người lăn lộn trong chốn quan trường, chẳng lẽ lại không hiểu Diệp Trạch Đào suy nghĩ gì sao, mỉm cười nói:
- Bí thư Diệp của các anh là nhân vật không thể chê vào đâu cả, đoàn kết lực lượng ở xung quanh huyện uỷ lại, tôi tin rằng huyện của các anh sẽ có bước phát triển lớn.
Kiều Ứng Xương có chút nghi ngờ, vì sao Bí thư Diệp lại gọi mình tới gặp một Bí thư Thành uỷ?
Tuy nhiên, Kiều Ứng Xương biết chắc Diệp Trạch Đào có mục đích.
Trong lòng Kiều Ứng Xương nghĩ, nếu đường đường là một Bí thư Thành uỷ Hứa Phu Kiệt cũng đã nói thế rồi, đủ cho thấy rõ lực lượng mạnh mẽ của Diệp Trạch Đào.
- Bí thư Hứa là lãnh đạo cũ của tôi!
Hứa Phu Kiệt vội cười nói:
- Trạch Đào. Bây giờ chúng ta là bạn bè, ha hả.
Diệp Trạch Đào nói:
- Đi thôi, chắc Bàng Chân sớm đã đợi chúng ta.
Hứa Phu Kiệt nói:
- Như lời của Tiểu Lưu, người đó là người mở ra Cảnh Phong hội quán?
Đây chính là muốn thăm dò một chút tin tức đây!
Từ lúc Diệp Trạch Đào có được sự ủng hộ của Hoa Uy. Hoá ra tính cách khiêm tốn cũng có chút thay đổi, hiện tại hắn không muốn quá khiêm tốn, lúc nào cần khoe khoang thì phải khoe khoang một chút, mỉm cười nói:
- Cha của thằng nhóc này là Cảnh vệ tư lệnh Bàng Đại Quân, ha ha.
A!
Vài người đều hít sâu một hơi, trong lòng bọn họ, nhân viên Cảnh vệ tư lệnh tồn tại một lực lượng rất hùng mạnh, không ngờ chỉ một cuộc điện thoại mà Diệp Trạch Đào đã dàn xếp xong mọi chuyện. Xem ra có vẻ Bàng Chân thật sự rất nghe lời Diệp Trạch Đào.
Hơi thở của Cố Minh Trung hơi dồn dập một chút.
Kiều Ứng Xương cũng bị một trận kinh ngạc, tuy rằng mình đã biết lai lịch của Diệp Trạch Đào, điều không ngờ được đó là phía sau lưng hắn lại có một số lực lượng lớn như thế, con trai của nhân viên Cảnh vệ tư lệnh lại nghe lời hắn. Như vậy đã rõ điều gì.
Trong lúc vô tri vô giác, Kiều Ứng Xương đổ mồ hôi, nghĩ đến kết quả giảnhư mình ở phía đối lập với Diệp Trạch Đào, cũng có chút rung sợ.
Lúc mọi người ngồi lên xe thương mại, Lưu Mộng Y mỉm cười nói:
- Trạch Đào, mọi người cứ chơi vui vẻ nhé, em đi về trước.
Cô cũng là một người rộng lượng, biết rằng Diệp Trạch Đào đang muốn lôi kéo bọn Kiều Ứng Xương, bản thân mình cũng không muốn tham gia.
Diệp Trạch Đào hỏi:
- Em không đi sao?
- Thôi, Em không đi đâu.
Diệp Trạch Đào gật gật đầu.
Đương nhiên có xe đến đón, rất nhanh Lưu Mộng Y ngồi lên xe và đi khỏi.
- Tiểu Lưu đúng là không tệ!
Hứa Phu Kiệt thở dài.
Diệp Trạch Đào liền mỉm cười.
Xe thương vụ rất nhanh chạy đến Cảnh Phong hội quán.
Xe vừa mới dừng lại. Bàng Chân đã ra nghênh đón, bắt tay Diệp Trạch Đào nói:
- Trạch Đào, đã lâu không gặp, nghe nói là Bí thư Huyện uỷ, rất oai phong, hùng mạnh đấy!
Vài anh công từ đứng đằng sau Bàng Chân.
Diệp Trạch Đào cười nói:
- Không có bản lĩnh như cậu, sòng bạc không mở mà mở hội quán!
Bàng Chân liền cười ha hả nói:
- Người như tôi đúng là không chịu ngồi yên, không còn cách nào, chính trị không phải lĩnh vực của tôi, có thể cậu không biết, tôi đã từng làm vài ngày chức Phó chủ tịch huyện. Kết quả là bị người ta hãm hại, chốn quan trường đúng là rất nguy hiểm, buôn bán nhỏ vẫn tốt hơn!
Diệp Trạch Đào mỉm cười nói:
- Với năng lực của cậu, ai có thể hãm hại cậu, tôi thấy cậu cố ý thì có!
Bàng Chân bật cười ha hả, nói với Diệp Trạch Đào:
- Tôi giới thiệu vài người bạn cho cậu biết, mọi người sớm đã muốn làm quen với cậu.
Nói xong thì giới thiệu từng người.
Diệp Trạch Đào nhìn mấy anh công tử.
Lúc này Hứa Phu Kiệt thể hiện ra một bộ dạng rất được, cũng không vì mình là Bí thư Thành uỷ mà tỏ ra mình là người giỏi giang, anh ta biết trong thành phố, một nhân vật như mình thì không đáng để chú ý.
Chỉ vào một người có vóc dáng cao, Bàng Chân nói:
- Hạ Lâm, ba của anh ta là Bộ trưởng Bộ thương mại.
Diệp Trạch Đào nắm chặt tay của người thanh niên này nói:
- Rất vui được làm quen với Hạ thiếu gia.
Không ngờ Hạ Lâm nói với vẻ rất kính trọng:
- Anh Diệp là người tài giỏi mạnh mẽ thế, ai mà không biết anh là sát thủ của con ông cháu cha, có nơi nào không tốt, anh Diệp đều bao tuốt.
Diệp Trạch Đào sửng sốt.
Bàng Chân cười ha hả nói:
- Trạch Đào, thằng nhóc này rất sùng bái cậu, cậu không biết đấy, từ lúc sau khi cậu xử lý vài con ông cháu cha, mọi người chỉ biết giơ ngón tay cái sau lưng cậu!
Diệp Trạch Đào mỉm cười nói:
- Tôi đáng sợ như vậy sao?
Hạ Lâm nói:
- Quen biết anh Diệp đúng là rất vui.
Bàng Chân lại chỉ vào một người mập mạp nói:
- Lã Hán Càn, cha của anh ta là Cục trưởng Lãcủa Cục công an.
Diệp Trạch Đào vội bắt tay Lã Hán Càn nói;
- Hoá ra là Lã thiếu gia, ngưỡng mộ đã lâu!
Hai tay cầm tay Diệp Trạch Đào, Lã Hán Càn cũng không dám thất lễ, vì cha là Thứ trưởng thường trực của cục công an, anh ta biết được nội tình nhiều hơn so với những người khác, anh ta thực sự xem thường những người khác, chỉ có Diệp Trạch Đào là anh ta không dám xem thường, từ chỗ cha biết được Diệp Trạch Đào không chỉ là con rể của Lưu gia, còn có quan hệ không thể nói rõ với các ông chủ lớn, sớm đã muốn kết bạn với Diệp Trạch Đào, chỉ là vẫn luôn chưa có cơ hội, bây giờ gặp được Diệp Trạch Đào, đương nhiên anh ta sẽ không bỏ qua cơ hội này.
- Anh Diệp, lần trước cha của tôi có nói với tôi, phải học tập anh, sau này nếu có đến chỗ anh em, anh gọi điện thoại cho tôi.
Nói xong liền đưa ra một tấm danh thiếp mạ vàng.
Diệp Trạch Đào nhận danh thiếp, nghĩ thầm trong lòng, dường như bộ dạng của thằng nhóc này đối với mình rất nhiệt tình, chẳng lẽ cậu ta đã biết một chút hoàn cảnh của mình sao?
Nghĩ lại Ba của cậu ta lại là Thứ trưởng Cục công an, Diệp Trạch Đào liền âm thầm gật đầu, xem ra có một số người cũng đang âm thầm chú ý đến mình.
Nắm chặt tay Lã Hán Càn, Diệp Trạch Đào nói:
- Không thể làm phiền Lã thiếu gia, nếu có thời gian, tôi mời Lã thiếu gia ăn cơm?
Lã Hán Càn cười nói:
- Hôm nay là anh Bàng mời khách, lần sau tôi mời.
Bàng Chân cười nói:
- Thằng nhóc này, trong thành phố ai mà không biết cậu được hoan nghênh!
Một người thanh niên tự giới thiệu bản thân mình nói:
- Anh Diệp, rất vui được biết anh, em kêu là Cảnh Vĩ.
Diệp Trạch Đào liền nắm tay Cảnh Vĩ nói:
- Tôi cũng rất vui được biết Cảnh thiếu gia.
Bàng Chân nói:
- Ba Cảnh Vĩ là Thống đốc ngân hàng nhân dân.
Ánh mắt Diệp Trạch Đào sáng lên, nghĩ thầm những công tử này ai ai cũng có lai lịch, Bàng Chân cũng là một người ghê gớm, có thể kết giao với những người này!
Lúc này đám người của Hứa Phu Kiệt và Kiều Ứng Xương sớm đã hoảng sợ, bối cảnh của những công tử này quá mạnh, những nhân vật này, bình thường mọi người muốn gặp họ rất khó, từng người một đều rất vênh váo, không ngờ Diệp Trạch Đào chỉ là một Bí thư huyện uỷ nho nhỏ, trước mặt bọn họ cũng như đám mây mỏng, nhìn thấy những người này trước mặt Diệp Trạch Đào cũng rất cung kính, rốt cuộc Diệp Trạch Đào này còn có bối cảnh ra sao đây!
Không để ý đến cảm nhận của người khác, Kiều Ứng Xương đã rất kinh ngạc, ông ta cũng là một người có máu mặt, tình huống đã rõ ràng, so với những người này Diệp Trạch Đào có trọng lượng hơn.
Nhớ lại chuyện những người ở huyệnmuốn đấu với Diệp Trạch Đào, Kiều Ứng Xương cười một cách đau khổ, ai có thể thắng nổi một người mạnh mẽ như thế này!
Hai công tử phía sau, một người tên là Âu Minh Trí, cha là Viện trưởng viện Trung Khoa, còn người kia tên là Bao Chấn Sơn, cha là Phó trưởng Ban tuyên giáo trung ương.
Diệp Trạch Đào không nghĩ là có thể làm quen với những công tử này, cũng cảm thấy rất vui.
Giới thiệu xong những người này, lúc này Diệp Trạch Đào mới giới thiệu đám người Hứa Phu Kiệt và Kiều Ứng Xương.
Đối với Hứa Phu Kiệt và Kiều Ứng Xương, mấy anh công tử đó cũng chỉ tùy ý đáp lại cái bắt tay của bọn họ, dường như không để bọn họ trong lòng.
Cách đối xử này!
Trong lòng Hứa Phu Kiệt cảm thán, nếu không có Diệp Trạch Đào, đoán chừng những người này căn bản là sẽ không nể mặt!
Diệp Trạch Đào âm thầm thấy vẻ mặt của Kiều Ứng Xương thay đổi, trong lòng cười thầm, xem ra bước tiếp theo Kiều Ứng Xương sẽ càng tin tưởng vào mình!
Lúc nhìn thấy vẻ mặt hoảng hốt của Kiều Ứng Xương và thư ký, Diệp Trạch Đào tin tưởng, không lâu sau, chuyện này sẽ truyền đến huyện Lục Thương.
Cũng không cần dùng đến sức lực, tuy nhiên cũng là gặp gỡ vài anh công tử mà thôi, tính ra cũng không quá đáng lắm!
Lúc mọi người cười nói và đi vào trong, Diệp Trạch Đào phát hiện ánh mắt Hứa Phu Kiệt đang nhìn chăm chú đám người đang đi ra.
- Chính là những người đó?
Diệp Trạch Đào hỏi.
Hứa Phu Kiệt nói:
- Là bọn họ.
Bàng Chân vẫn luôn để ý Diệp Trạch Đào, gã đứng ngay bên Diệp Trạch Đào, nghe thấy hai người nói chuyện, liền hỏi:
- Chuyện gì vậy?
Diệp Trạch Đào liền đem chuyện dự án lực gió của Hứa Phu Kiệt nói một lần.
Bàng Chân cười nói:
- Chuyện có gì đâu, nếu bọn họ đều có ý đồ với hai địa phương đó, đầu tư vào bênnào cũng đều giống nhau cả, công ty đó tôi biết, tôi có thể giúp anh chào hỏi bọn họ một chút.
Ánh mắt Hứa Phu Kiệt lập tức toả sáng, không ngờ chuyện mình làm nửa ngày không xong, chỉ cần Bàng Chân đi chào hỏi là xong, lúc nhìn về phía Diệp Trạch Đào, Hứa Phu Kiệt có chút hối hận, lúc trước nên giữ mối quan hệ chặt chẽ với Diệp Trạch Đào mới đúng, bây giờ mình mắc nợ ân tình Diệp Trạch Đào càng nhiều, ân tình này không thể nào dứt, làm sao mới có thể gìn giữ mối quan hệ này lâu dài đây?
Lúc này Hứa Phu Kiệt đối với chuyện dự án có chút phai nhạt, trong lòng chỉ nghĩ đến quan hệ của mình và Diệp Trạch Đào.
Lúc này trong lòng Lam Nhất Thiên rất kích động, Diệp Trạch Đào mà mình đi theo thật là rất hoành tráng, trong và ngoài thành phố đều được hoan nghênh, nghĩ đến lúc mình là thư ký của Diệp Trạch Đào, trong lòng liền xúc động, bước tiếp theo hắn hoàn toàn có thể phát triển giống mình, theo sát Diệp Trạch Đào, mình sẽ có một tương lai tốt đẹp.