Ôn Phương nửa đêm mới lên đến thành phố, sau khi đến nơi liền gọi điện ngay cho Diệp Trạch Đào.
- Em đến rồi!
Ôn Phương liền nói chỗ ở.
Nhìn đồng hồ đã gần 3h sáng.
Diệp Trạch Đào khẽ lắc đầu cười, Ôn Phương đã đi suốt đêm.
Ra khỏi cửa, Diệp Trạch Đào gọi một chiếc taxi đến chỗ Ôn Phương.
Ngồi trong xe, người lái xe rất hay nói, anh ta quay sang hỏi Diệp Trạch Đào:
- Anh mới đến thành phố phải không, nơi này đã xảy ra một chuyện rất lớn!
Nói rồi, người lái xe lại kể lại chuyện đánh người ngoại quốc.
Diệp Trạch Đào đương nhiên biết toàn bộ câu chuyện, Tào Tâm Dân đã gần như là kể lại trực tiếp toàn bộ tình hình cho Diệp Trạch Đào biết.
- Anh nói xem, nước chúng ta bây giờ lại có một số tên chó mèo ngoại quốc dám đến làm loạn, thì còn ra cái thể thống gì nữa!
Người lái xe là một thanh niên, càng nói càng tỏ ra căm phẫn.
- Bây giờ mọi người vẫn đang bao vây chỗ đó, nghe nói đã xảy ra xung đột với cảnh sát, mẹ chúng nó chứ!
Diệp Trạch Đào nói:
- Cũng không phải như thế đâu, người cấp trên cũng có suy nghĩ của họ, cục diện đoàn kết an ninh của nước ta không phải dễ dàng mà có được. Bảo vệ dân sinh là chuyện đại sự. Đương nhiên, đối với những việc làm xằng bậy từ bên ngoài thì tôi tin rằng nhà nước cũng sẽ không nương tay đâu!
Người lái xe tự giới thiệu họ Chu, cười nói:
- Ông em, cho dù nói thế nào đi chăng nữa, lần này rất ầm ĩ, nghe nói còn đốt vài chiếc xe cảnh sát đấy!
Diệp Trạch Đào gật đầu nói:
- Chuyện này chắc chắn rất nghiêm trọng!
Nói xong câu này, Diệp Trạch Đào nhắm mắt trầm ngâm. Thông qua chuyện này, một số tình huống có thể xảy ra đó là trung ương đã có quan điểm về tình hình của thành phố Thương Tùng. Không thể bảo đảm ổn định là một mặt, mặt khác là đã xảy ra chuyện này, cấp trên cũng phải tiến hành bàn bạc. Thương Tùng tự nhiên trở thành vấn đề mấu chốt.
Khi nghĩ đến Lâm Thư Nhã, Diệp Trạch Đào rất khó chịu với cô ta, hắn nói:
- Nghe nói chuyện này nguyên nhân là do cái cô tên là Lâm Thư Nhã. Cô ta cho thuốc kích dục vào trong nước uống của hai cô gái, sau đó đưa hai cô này đến chỗ người Nhật.
Nghe thấy Diệp Trạch Đào nói như vậy, anh lái xe đó lớn tiếng nói:
- Mẹ kiếp! Bây giờ lại có một số người không biết mình là ai!
- Cũng không thể nói như thế được. Cái cô Lâm Thư Nhã này nghe nói là cháu gái của Bí thư Đảng ủy Chính pháp tỉnh. Tạ Gia rất mạnh.
Người lái xe đó càng nói càng tức.
Diệp Trạch Đào khẽ cười, lại nhắm mắt trầm tư.
Trên mạng của thành phố Thương Tùng cũng rộ lên việc dùng thuốc kích dục để ám hại hai cô gái mà Lâm Thư Nhã đã làm, Tạ Gia lần này chắc chắn có chuyện rồi!
Khi chiếc xe đến khách sạn, Diệp Trạch Đào vẫn đang suy nghĩ về chuyện này.
Khi gõ cửa, vừa bước vào phòng thì một tấm thân bốc lửa đã ngả vào lòng Diệp Trạch Đào.
Ôn Phương vừa mới tắm nên trên người cô chỉ có một chiếc áo tắm.
- Trạch Đào!
Chiếc áo tắm đó đã rời khỏi cơ thể cô ấy từ lâu.
Ôn Phương ôm chặt lấy Diệp Trạch Đào.
Ôn Phương vốn là người từng trải, lâu lắm rồi giữa cô và Diệp Trạch Đào không làm chuyện này, trong người cô vô cùng ham muốn.
Trên đường đến nghĩ đến cảnh được gặp gỡ với Diệp Trạch Đào, Ôn Phương đã có sự ham muốn mãnh liệt rồi.
Bị Ôn Phương ôm chặt, Diệp Trạch Đào liền vất bỏ mọi suy nghĩ sang một bên. Hai tay ôm chặt Ôn Phương vào lòng, hai người bắt đầu hôn nhau say đắm.
Hai người đều hành động rất nhanh và gấp gáp, quần áo trên người Diệp Trạch Đào nhanh chóng được trút bỏ.
Cơ thể của Ôn Phương vẫn rất đẹp, nhìn vào khuôn ngực đầy đặn Diệp Trạch Đào cũng vô cùng ham muốn.
Diệp Trạch Đào bế Ôn Phương lên giường rất nhanh.
Trong lòng Ôn Phương đã kích động từ lâu, khẽ rên lên một tiếng rồi nói với Diệp Trạch Đào bằng giọng rất nhỏ nhẹ:
- Trạch Đào, nhanh lên anh!
Trong phòng tràn đầy những âm thanh va chạm xác thịt của hai người.
Một lúc lâu trôi qua, khi mọi cảm xúc lắng xuống, Ôn Phương mới khẽ nói:
- Trạch Đào, em muốn ở bên cạnh anh, không muốn rời xa anh!
Cảm nhận được sự mệt mỏi của Ôn Phương, Diệp Trạch Đào vuốt nhẹ khuôn mặt của cô một lúc rồi nói:
- Được, anh sẽ nghĩ cách điều chuyển em lên thành phố là được thôi.
Mặc dù là như thế song Ôn Phương vẫn không thấy có gì là phát triển được, điều này cô quá rõ. Nếu như cô thực sự về lại tỉnh thì cũng không còn cơ hội nữa, lại chứng minh rằng mình là người thất bại.
Cả người cô vẫn đang ở trên cơ thể của Diệp Trạch Đào, cô nói:
- Thôi anh, em vẫn muốn đi cùng anh xa hơn nữa!
Diệp Trạch Đào cười nói:
- Anh nghe nói em ở đó không được thuận lợi lắm!
- Tư tưởng bài xích người ngoài rất nặng nề, mọi người đều kết thành bè phái, tổ chức. Nếu như không phá vỡ tình trạng này thì không thể nào triển khai công việc được.
- Đã như vậy thì giải tán bọn họ đi là được!
Diệp Trạch Đào lại nghĩ đến sự thay đổi trong Tỉnh ủy tới đây, đến lúc đó không còn tình hình lớn mạnh của Mạnh Gia nữa. Theo sự thay đổi mình sẽ hành động một chút có lẽ cũng thay đổi được cục diện ở chỗ Ôn Phương.
- Trạch Đào, ở trên xe em nghe nói trên thành phố xảy ra chuyện rồi, Tiểu Phương nói không rõ lắm, rốt cuộc là có chuyện gì vậy anh?
Nghe thấy Phương Di Mai đã điện thoại nói cho Ôn Phương biết rồi, Diệp Trạch Đào nói:
- Tình hình cụ thể cô ấy đã nói cho em biết rồi, em chỉ cần biết một điều là cục diện của tỉnh Ninh Hải sẽ lại có sự thay đổi là được rồi!
- Sự thay đổi này là tốt hay xấu?
Ôn Phương hỏi một cách đầy lo lắng?
Diệp Trạch Đào khẽ mỉm cười nói:
- Em yên tâm, không phải chuyện xấu đâu.
Mắt của Ôn Phương sáng lên, cô đã biết được chuyện này có lợi cho Diệp Trạch Đào, mà đã có lợi cho anh ấy thì đương nhiên là sẽ có lợi cho mình rồi.
Trong lúc tâm trạng đang xao động, Ôn Phương lại tiếp tục ham muốn Diệp Trạch Đào, cô nằm trên người hắn hôn liên tục.
Trong lúc Diệp Trạch Đào đang tận hưởng Ôn Phương thì Điền Lâm Hỉ lại điện thoại đến.
Hắn bảo Ôn Phương dừng lại để nghe điện thoại.
- Trạch Đào đã đi ngủ chưa?
- Em ngủ được một giấc rồi.
Diệp Trạch Đào nói rất thật, hắn đã bị chuông điện thoại của Ôn Phương đánh thức trong lúc mê ngủ sau đó thì đến đây.
Điền Lâm Hỉ nói:
- Chuyện của tỉnh Ninh Hải các cậu có chút chuyển biến. Lãnh đạo cũ cũng biết chuyện này thường xuyên gọi điện cho tôi yêu cầu tôi phải đến Ninh Hải ngay. Phải tiến hành tìm hiểu sự việc này, sáng sớm ngày mai tôi sẽ đi máy bay đến.
Diệp Trạch Đào cũng cảm thấy ngạc nhiên nói:
- Ông Hoa cũng biết chuyện này rồi hả thầy?
- Ông ấy việc gì mà chẳng biết?
Điền Lâm Hỉ hỏi ngược lại.
Diệp Trạch Đào lại cảm thấy câu hỏi của mình thật buồn cười. Sự việc ở Ninh Hải tràn lan trên mạng, lại có rất nhiều người đang bàn luận về chuyện này, ông Hoa không thể không biết được.
- Thưa thầy, sự việc đang rất ầm ĩ!
Điền Lâm Hỉ nói:
- Sáng sớm mai cậu ra sân bay đón tôi, lần này tôi không muốn nhiều người biết là tôi quay về.
Diệp Trạch Đào liền đồng ý ngay.
Gọi điện thoại xong, Diệp Trạch Đào lại suy nghĩ về ý tưởng của Hoa Uy.
- Trạch Đào, anh sao vậy?
Ôn Phương ngẩng đầu hỏi.
Diệp Trạch Đào ôm Ôn Phương dựa vào thành giường rồi nói:
- Xem ra chuyện ở Ninh Hải thật sự là to chuyện rồi!
Ôn Phương có một ưu điểm rất hay đó chính là những việc gì không nên hỏi thì cô cũng không truy vấn làm gì. Biết được chuyện này sẽ ầm ĩ đây, cô cũng không hỏi nữa.
Một lúc sau, Diệp Trạch Đào mới nói tiếp:
- Lần này anh vốn định dẫn em đến gặp một số lãnh đạo, nhưng xem ra phải hoãn lại rồi. Trước tiên em hãy đến chỗ của Tiểu Phương ở đi, anh cũng không biết được sự việc này sẽ diễn biến như thế nào nữa!
Diệp Trạch Đào thấy rằng, mặc dù hắn cũng đang ra tay hành động, chưa biết chừng các gia tộc khác trong thành phố cũng tham gia vào chuyện này cũng nên. Nếu mà như thế thì toàn bộ cục diện cũng sẽ thay đổi, sẽ sớm thoát khỏi sự khống chế của mình thôi.
Quả nhiên đây đúng là chuyện rút dây động rừng!
Sáng sớm ngày hôm sau Diệp Trạch Đào đã ra sân bay, đi chiếc xe của Phương Di Mai. Đó là một chiếc xe nhiều chỗ ngồi nên không đẹp lắm.
Suốt đêm Ôn Phương đã mệt lả, ngủ trong khách sạn mà không đi cùng Diệp Trạch Đào.
Đợi ở sân bay một lúc, Diệp Trạch Đào nhìn thấy Điền Lâm Hỉ tinh thần thoải mái bước ra rất nhanh.
Ông ấy chỉ mang một chiếc ba lô mà không mang theo một thứ gì nữa.
Diệp Trạch Đào chạy lại đỡ chiếc ba lô của Điền Lâm Hỉ, hắn cười nói:
- Thầy đến bí mật quá!
Điền Lâm Hỉ cười nói:
- Mỗi lần biết được tôi về là làm ầm ĩ quá, tôi lại vẫn muốn về một cách thoải mái như thế này.
Ra khỏi sân bay, bước vào trong xe, Điền Lâm Hỉ liếc nhìn nội thất trong xe rồi cười nói:
- Xe của Tiểu Phương phải không?
Diệp Trạch Đào cũng cười nói:
- Trong thành phố em không có người quen!
Điền Lâm Hỉ bật cười ha hả nói:
- Không có người quen còn gây ra trận chiến như vậy, nếu có người quen thì cái thành phố này còn bị cậu làm cho như thế nào nữa hả!
Biết Điền Lâm Hỉ đang nói đến chuyện của Lâm Thư Nhã, hắn cười nói:
- Có đồng chí tên là Tào Tâm Dân - Chi nhánh trưởng phòng Công an ở thành phố Thương Tùng cũng rất được ạ.
Điền Lâm Hỉ khẽ gật đầu nói:
- Đồng chí này rất được, lần này thành phố Thương Tùng sẽ có sự thay đổi lớn đây. Thực ra thì tôi cũng không nắm rõ lắm. Sau khi xảy ra sự việc thì cũng biết thêm được nhiều chuyện. Đến lúc phải cần đến một đồng chí làm được việc. Tào Tâm Dân à, Phó cục trưởng thường trực Công an thành phố có thể để cho anh ta làm.
Đôi mắt của Diệp Trạch Đào sáng lên:
- Thầy có thể thâu tóm được thành phố Thương Tùng sao?
Nếu như thực sự thâu tóm được thành phố này thì mình sẽ càng có nhiều không gian đề hành động!
Điền Lâm Hỉ khẽ mỉm cười nói:
- Cậu nói xem tôi quay về để làm cái gì hả?
Diệp Trạch Đào liền cười nói:
- Thầy đã thân chinh xuất ngựa thì phải có thu hoạch chứ ạ!
Điền Lâm Hỉ cười ha hả nói:
- Tôi cứ nghĩ sự việc này đã coi như xong ai ngờ lại bị cậu ngấm ngầm hành động như vậy, nhưng lại xảy ra nhiều thay đổi. Cậu cũng nên suy nghĩ lại việc sắp xếp nhân viên, trong thành phố phải có người hạt nhân của cậu mới ổn. Như thế này nhé, những người như Ôn Phương, Phương Di Mai....lần này phải đưa đến Thương Tùng nhé, nếu không thì cậu lại bất mãn với tôi!
Diệp Trạch Đào hơi lúng túng nói:
- Thầy nắm giữ tất cả mọi thứ trong tay!
Nghĩ một lúc hắn lại nói tiếp:
- Ôn Phương nói, cô ấy vẫn muốn làm ở tuyến dưới một thời gian, nếu như có thể điều chỉnh được bộ máy nhân sự bài xích người ngoài một chút là ổn.
Mắt Điền Lâm Hỉ sáng lên có ý khen ngợi Ôn Phương, ông ta nói:
- Cô này được đấy, vậy thì phải giúp cô ấy điều chỉnh một chút nhé!
Diệp Trạch Đào mỉm cười nói:
- Nếu trên tỉnh cần người thì vẫn còn nhiều đồng chí. Tiểu Phương có lẽ cũng bớt rèn luyện rồi, không trải qua rèn luyện ở cơ sở, đây là hành vi nuông chiều cô ấy quá mức đấy ạ!
Bây giờ Điền Lâm Hỉ lại có ý tán thưởng Diệp Trạch Đào, ông ta mỉm cười nói:
- Cậu hiểu được vậy là rất tốt, bây giờ đối với cậu thì nhiệm vụ đầu tiên vẫn là phát triển!
- Sau này thì cậu hãy liệt kê ra một danh sách, người nào cần đi khỏi Thảo Hải để rèn luyện là phải cho đi, chứ đừng cứ chỉ ở Thảo Hải. Ngoài ra, tôi cũng biết cậu có một số bạn học ở trường đảng, không phải ai cũng toàn vẹn đâu, nếu như dùng được thì dùng.
Lần này Điền Lâm Hỉ dường như rất nắm rõ tình hình. Sau khi Diệp Trạch Đào nghe thấy vậy có thể thấy được rằng Hoa Uy rất phẫn nộ về việc đã xảy ra chuyện này.
Diệp Trạch Đào hỏi thăm dò:
- Thưa thầy, ông Hoa rất tức giận phải không ạ?
Điền Lâm Hỉ hừ một tiếng rồi nói:
- Lãnh đạo cũ này là người của chủ nghĩa dân tộc, cậu thấy sao?
Diệp Trạch Đào thầm nghĩ trong lòng, nếu thật là như vậy thì Tạ Gia thực sự sẽ có chuyện rồi!