[Dịch]Hồng Nhan Cổ Quái

Chương 2 : Chương 2.1




Quỳnh Tinh đi tới thì trời đã sắp tối rồi, thật vất vả mới nhìn thấy mấy gian nhà cổ loang lổ.

Có lẽ nơi này vốn là để người dừng chân đi! Nếu không làm sao có người ở tại căn phòng cũ như này.

Oa! Còn có hàng rào đấy.

Quỳnh Tinh đứng ở trong một căn phòng ngoài hàng rào quan sát nhà cửa gần đó, cho đến khi một thôn cô thẹn thùng đi ra từ trong nhà mới khiến cho nàng chú ý.

“Ta đã nói rồi! Làm sao lại quay lại thời cổ như này, hóa ra là đang quay phim.” Nàng nhìn thấy cô gái mặc cổ trang đi ra, liền tự cho là đúng nói.

Thôn cô thấy nàng ăn mặc quái dị, còn lộ ra hai cánh tay, không nhịn được hỏi: “Cô nương, cô tìm ai vậy?” Dáng vẻ của nàng rất đẹp, nhưng tại sao lại mặc kỳ lạ như thế? Hay nàng là tiên nữ hạ phàm, thôn cô ngây thơ nghĩ, trong mắt biểu lộ sự tôn kính.

“Thực xin lỗi! Tạm thời tôi không phải diễn viên, máy quay phim ở đâu? Đừng quay, đỡ phải lãng phí phim ảnh.” Quỳnh Tinh ngượng ngùng giải thích, nàng còn tưởng rằng người ta đang quay phim ở bên kia.

Máy quay phim? Phim ảnh? Nàng đang nói cái gì? Thôn cô nghe đến mờ mịt, nhưng vẫn thân thiết nói: “Tôi không hiểu cô nương đang nói cái gì, nhưng chuyện này không quan trọng. Cô từ đâu tới đây? Có mệt hay không? Đi vào ngồi nha.” Thôn cô nhiệt tình tiếp đón nàng.

“Cô không biết tôi đang nói cái gì sao?” Quỳnh Tinh nghi hoặc hỏi.

“Ừ!” Thôn cô thành thật trả lời.

“Không phải cô đang đóng phim sao?” Quỳnh Tinh lại hỏi.

“Cái gì gọi là quay phim? Có phải là đào kép không?” Thôn cô ngờ nghệch hỏi.

Quỳnh Tinh gật gật đầu, có chút sững sờ.

“Không không không! Tôi không phải đào kép, huống chi cô nhìn tôi giống sao?” Thôn cô lắc đầu như trống bỏi.

Đúng là không giống.

Lúc này Quỳnh Tinh mới cẩn thận nhìn cảnh tượng bốn phía, ổn định tinh thần suy nghĩ lại.

Có điều nàng sớm nên nghĩ đến, nào có ai gặp rủi ro máy bay chẳng những không chết, mà mở mắt ra là một mảnh xanh biếc đâu? Chẳng lẽ……….. Nàng bị lạc vào đường hầm thời gian, đi tới nơi này? Không không không……. Điều này thật sự không thể tượng tượng nổi.

Thôn cô thấy nàng không nói lời nào, vần còn đứng quan sát, nàng thoạt nhìn rất nhỏ nha, hẳn là còn chưa cập kê đi……

“Tiểu thư…….. Ách…….. Cô nương, cô nương.” Quỳnh Tinh vội vàng kêu.

“Gì đó?” Thôn cô bị hoảng sợ, sau khi hoan hồn đáp: “Chúng ta đứng cũng đừng đứng ở bên ngoài.” Nàng tiếp đón thiên tiên mỹ nữ này vào nhà.

.

Thôn cô vừa vào nhà nói không ngừng như con chim sẻ nhỏ: “Cô nương, tay cô rất nhỏ nha! Nhất định là tiểu thư nhà có tiền, đại khái là cô lạc đường đi. Không sao, cô có thể trú tạm ở nhà tôi, dù sao trong nhà chỉ có tôi và hai người mà thôi, cha tôi ra ngoài kiếm củi săn thú, một lát sẽ trở lại. Còn có làm sao cô lại mặc thành như vậy? Mặc dù rất đẹp mắt nhưng mà không thích hợp, vẫn là đừng mặc, lát nữa cô mặc tạm xiêm y của tôi là được rồi. Nói cho cô biết nha, tôi rất thích cô! Lần đầu tiên tôi nhìn thấy cô thì cả người cũng bị cô mê đi, còn tưởng rằng cô là tiên nữ! Cô thật đẹp, hơn nữa càng nhìn càng thích, cô…”

Thôn cô vẫn muốn nói, nhưng Quỳnh Tinh vội vàng ngắt lời nàng, hỏi: “Cô nương, cô tên là gì? Còn nữa, bây giờ tôi đang ở đâu vậy? Bây giờ hoàng đế nào cai trị?” Trước tiên nàng muốn làm rõ mình đang ở nơi nào rồi mới tính toán bước tiếp theo cho tốt.

“Oa! Giọng nói của cô cũng mê người như vậy. Tôi là Diệp Hồng, cha tôi gọi tôi là Tiểu Hồng, bây giờ là hoàng đế Triệu gia cai trị nha! Cô không biết sao?” Thôn cô kinh ngạc nhìn nàng.

Hóa ra là triều Tống. Ai! Nơi nào cũng tốt đi, cố tình lại đến triều đại văn nhược này. Quỳnh Tinh thở dài trong lòng, nhìn thấy vẻ mặt Diệp Hồng mê muội liền nói: “Tất nhiên là tôi biết rồi! Cô còn chưa nói nơi này là nơi nào đấy?”

“À! Nơi này là vườn, đi tới phía trước chính là núi, đi hai trăm dặm về phía đông chính là kinh thành. Đúng rồi, làm sao cô có thể đi tới nơi này vậy?” Diệp Hồng cảm thấy khó hiểu.

Quỳnh Tinh đang muốn nói, chợt nghe thấy một tiếng bước chân mạnh mẽ.

“Tiểu Hồng, cha trở về rồi!” Giọng nói già nua vang vọng, người chưa đến, tiếng đã đến trước, có thể thấy được người tới là một người có công phu.

Diệp Hồng vui mừng nói: “Cha tôi đã trở lại, cô không thể mặc như vậy gặp người, ở giữa ngăn tủ bên trong phòng có xiêm y màu vàng nhạt, mặc dù có chút cũ nhưng rất thích hợp để cô mặc, mau đi vào thay đi!” Không đợi Quỳnh Tinh phản ứng, Diệp Hồng vội vàng giục nàng đi vào trong phòng.

Quỳnh Tinh bất đắc dĩ cười, bắt đầu tìm bộ quần áo mà Diệp Hồng nói.

Diệp Hồng đi ra ngoài đón, ở sân gặp được cha nàng.

“Trong nhà có người à?” Lão nhân nhận ra trong nhà nhiều hơn một người.

“Vâng ạ! Người tới là một cô nương tốt, xinh đẹp, có lẽ là tiểu thư nhà giàu lạc đường.” Diệp Hồng vui vẻ nói.

Lão nhân nghe xong liền đưa đồ ăn và con thỏ cho nữ nhi, vội vã đi vào xem.

“Ta đi xem nàng.” Lão nhân cười meo meo đi vào phòng ở, Quỳnh Tinh vừa mới thay quần áo xong, đi ra từ trong phòng.

Lão nhân đánh giá từ trên xuống dưới, ca ngợi nói: “Ừ, thật sự rất đẹp.” Ông không xem nhẹ đôi mắt trong suốt nhưng lại tinh nhuệ của nàng, nàng rất đặc biệt.

“Đáng tiếc nha!” Lão nhân ra vẻ huyền bí.

“Đáng tiếc cái gì vậy cha?” Diệp Hồng vội hỏi.

“Đáng tiếc với khí chất và dáng người của cháu, quần áo này thật sự không xứng, ngày mai ta đi vào thành mua cho cháu mấy bộ quần áo đẹp.” Lão nhân cười một tiếng, hào sảng nói.

“Không cần đâu, đừng phiền toái như vậy.”Quỳnh Tinh cảm tạ ý tốt của lão nhân.

“Phải, cái này không thể tiết kiệm, mọi người chờ một lát, con đi nấu cơm.” Diệp Hồng kiên trì nói.

“Tiểu cô nương lại đây, nói mấy câu cùng với lão bá nào.” Lão nhân vô vỗ một cái ghế khác bên cạnh nói với nàng.

Nghe được hai chữ cha, trong lòng Quỳnh Tinh co rút một chút, nhưng nàng đã trấn tĩnh lại tâm tình rất nhanh, lập tức ngồi xuống ghế.

“Tiểu oa nhi, gọi ta Diệp lão bá, cháu tên là gì? Bao nhiêu tuổi vậy?” Diệp lão bá thân thiết hỏi.

“Diệp lão bá, cháu không phải tiểu oa nhi! Cháu họ Hàn tên Quỳnh Tinh, người gọi ta Tinh Tinh là được, năm nay mười sáu tuổi.” Quỳnh Tinh nghịch ngợm nói.

“Mười sáu. Không nhìn ra được nha, cháu là người phương Nam sao?” Diệp lão bá kinh ngạc đánh giá nàng từ trên xuống dưới.

Quỳnh Tinh cười cười, nhún vai nói: “Xem là vậy đi. Cháu tới tìm người nhà, nhưng mà tìm đến đó, lại không thấy người, nghe nói bọn họ đã chuyển đi lâu rồi, cháu cũng không phải thiên kim nhà giàu, mọi người đừng hiểu lầm.” Lý do thoái thác này là nàng vừa nghĩ ra. Đài Loan ở phía Nam, đương nhiên nàng cũng xem như là người miền Nam.

“Vậy à.” Diệp lão bá gật đầu, vô cùng tán thưởng Quỳnh Tinh, cho rằng nàng thực dũng cảm và kiên cường.

Lúc này, Diệp Hồng cũng nấu xong bữa tối, bưng từng món ăn ra.

“Ăn cơm!” Diệp Hồng vui vẻ nói.

Quỳnh Tinh nhìn thức ăn thì rất động lòng, đói bụng đã lâu, cuối cùng cũng có đồ để ăn rồi.

Kết thúc một bữa cơm vui vẻ. Đêm nay, Quỳnh Tinh mang theo tâm trạng nửa vui nửa buồn nặng nề đi ngủ.

Nửa tháng tiếp theo, Quỳnh Tinh thích ứng cuộc sống của cổ nhân rất nhanh, nhưng trên mi tâm luôn mang theo một nỗi lo nhàn nhạt, điều này làm cho nàng vốn có một dung nhan mê đảo chúng sinh lại có thêm một cảm giác thần bí.

Ban đầu nàng còn tích cực tìm kiếm đường về nhà, dến bây giờ đã hoàn toàn buông tha, trong lòng đã bình tĩnh. Trời sinh voi sinh cỏ, tất cả đều thuận theo tự nhiên là tốt rồi, thời điểm nên trở về, cho dù nàng không muốn đi cũng không được, trái lại, nếu ông trời khiến nàng đại nạn không chết xuyên tới Tống triều, chắc chắn có hậu phúc chờ nàng đi tìm!

Vì thế, nàng nói ý nghĩ của mình cho Diệp lão bá và Diệp Hồng.

“Vì sao? Ở đây rất tốt, dù sao thân thích của cô cũng không biết ở đâu, cứ ở lại đây thôi! Tại sao lại phải đi?” Diệp Hồng là người đầu tiên phản đối Quỳnh Tinh rời đi. Thật không dễ dàng mới có người bồi nàng, dáng vẻ lại đẹp như vậy, người cũng tốt lắm.... Ách tuy rằng nàng có khi sẽ có vài hành động say mê sắc đẹp, nhưng nàng cũng không phải là nam nhân, không sao! Trong lòng Diệp Hồng thật rất luyến tiếc Quỳnh Tinh, sốt ruột nhìn về phía phụ thân.

Diệp lão bá suy nghĩ trong chốc lát, trấn tĩnh nhìn Quỳnh Tinh, mở miệng nói:

“Cũng tốt! Ta biết cháu với chúng ta là người ở hai thế giới khác nhau, sớm muộn gì cháu cũng rời đi.

“Cha . . .” Diệp Hồng sốt ruột, không nghĩ cha lại đáp ứng một nữ tử yếu đuối như Quỳnh Tinh rời đi một mình.

Diệp lão bá đè tay của nữ nhi xuống, nói với Quỳnh Tinh: “Cháu phải cẩn thận, hơn nữa tốt nhất là phẫn nam trang mà đi, tránh một ít phiền toái không cần thiết.”

Quỳnh Tinh gật đầu, không ngờ Diệp lão bá và nàng có cách nhìn giống nhau.

Hai mắt Diệp Hồng sưng đỏ, không đành lòng nói: “Tinh Tinh, cô đừng đi được không? Mặc dù đôi lúc cô “phi lễ” ta, nhưng ta không ngại.” Nàng vội vàng giải thích, sợ Quỳnh Tinh tức giận vì ngày hôm qua hôn nàng mà nàng xấu hổ chạy đi.

Quỳnh Tinh cười khổ, phi lễ cái gì? Chẳng qua là nhìn lén nàng thay quần áo, ôm eo của nàng từ phía sau rồi hôn má nàng mà thôi! Cũng không phải là hôn môi!

Quỳnh Tinh dịu dàng nói: “Tiểu Hồng đừng khóc, lần sau ta trở về gặp cô nhất định sẽ hôn thêm vài lần nữa, cô cũng đừng luyến tiếc ta nha!” Nàng vừa nói vừa đùa với Tiểu Hồng đang đỏ bừng cả khuôn mặt.

“Ơ, Tiểu Hồng, tại sao cô lại thành Quan công thế kia? Quỳnh Tinh trêu ghẹo hỏi.

“Người ta không thèm để ý tới cô nữa!” Diệp Hồng không chịu, lôi kéo góc áo phụ thân.

Diệp lão bá chế nhạo nói: “Tiểu Hồng à, con không để ý tới người ta, tại sao lại kéo tay áo cha chứ?”

Nói xong Diệp Hồng dậm chân, mà Diệp lão bá cùng Quỳnh Tinh thì cười to.

“Cha!” Diệp Hồng xấu hổ chạy vào nhà.

Thấy nữ nhi đi vào, Diệp lão bá vội vàng hỏi: “Khi nào thì đi?” Ông sợ đến lúc đó nha đầu Tiểu Hồng kia khóc đến thảm.

“Sáng sớm mai.” Quỳnh Tinh kiên định nói.

“Cũng tốt. Như vậy ta tìm cho cháu một bộ quần áo của nam tử, nhân tiện bảo Tiểu Hồng làm cho cháu chút đồ ăn, mang theo khi lên đường.” Diệp lão bá hiền lành nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.