- Thì ra Hàn-Tinh lão đệ! Không ngờ đệ xuất hiện Yêu Cầm Giới, thật là hay quá.
Hàn-Linh vẫn còn đang ôm người yêu yên ủi, hỏi han nghe thấy có người nhận ra mình thì ngạc nhiên hướng về phía xa nhận ra Tiết Lễ tiên nhân, người đã gặp ở Tu Chân Giới khi mình đi tìm tung tích Mỵ-Điệp và Kiều-Tuyết.
- À, thì ra Tiết Lễ lão ca cũng ở đây.
Tiết Văn tiên đế thấy thất đệ của mình quen biết Hàn-Tinh thì ngạc nhiên vô cùng, lão vội hỏi:
- Thất đệ. Hắn là ai vậy?
- Là Hàn-Tinh lão đệ, người năm xưa đã tặng phân Ngũ Sắc linh điểu đó...
Hàn-Tinh thấy lúc này không tiện tiếp chuyện Tiết Lễ nên nói:
- Lễ lão ca, chờ ta giúp nàng trải qua thiên lôi kiếp đã, có chuyện gì để lúc khác chúng ta gặp lại nói sau.
Bỗng giọng một hách dịch khó nghe của Mạc Thanh đế vang lên:
- Tiểu tử kia, mau giao thần thạch trong tay cho ta. Ta tha cho khỏi chết...
- Mạc Thanh lão già. Lão có tư cách đòi đồ vật trong tay ta hay sao? Lần trước gặp mặt lão chịu thiệt thòi lớn như vậy còn chưa sợ hay sao? Hay là còn chưa nhận ra ta. Đúng là lão hết thời rồi, cố nhân trước mắt lại không nhận ra, còn lên tiếng hách dịch đòi hỏi này nọ.
- Ngươi là .... Hàn Tinh... Ah, là tiểu tử năm xưa phá hủy kế hoạch chuyện tốt và thông đạo đi Tu Chân giới và Sơn-Hà giới của ta.
Nói đến đây Mạc Thanh đế giận dữ, đầu tóc dựng ngược lên, đôi mắt đỏ chiếu ra những tia hung quang. Dáng điệu tiên phong đạo cốt mất hết thay vào đó dáng điệu tàn ác, dã man của yêu thú hét lên:
- Thì ra là ngươi, hôm nay ngươi phải trả thiệt hại cả vốn lẫn lời. Ngươi nộp viên thần thạch trên tay ngươi, xem như ta không lỗ.
- Nằm mơ! Lão già xấu xa ngươi có tư cách gì đỏi hỏi viên đá này của ta.
Mạc Thanh đế và mọi người không tin Thần Thạch là của Hàn-Tinh, ai nấy tưởng rằng thần thạch bảo bối từ thượng giới rơi xuống.
- Được rồi! Để ta cho ngươi xem tư cách cao thượng của ta, lúc đó hy vọng tiểu tử ngươi đừng hối hận...
Mạc Thanh đế nói xong tay khẽ vuốt Sơn Hà đồ trên tay một cái, bóng hình bốn con yêu nhân hiện ra, gầm tru vang dội. Mọi người giật mình vì nhận ra là hai lang nhân và hai hổ nhân, hình ảnh người mà gầm rú tru lên như cọp rống sói tru thật là quái dị.
Hàn Tinh biết thừa những gì Sơn Hà đồ của đối phương cất chứa. Năm xưa chàng đuổi giết tàn dư yêu thú của lão đến tận cửa thông đạo mới dừng chân, khi đó yêu thú của mình trừ ba con Thần Rùa ra những con khác còn non kém yêu nhân của đối phương. Hiện nay linh yêu thú của mình tăng trưởng không kém nên không cần phải kiêng kỵ lão, lại còn thu hoạch khá nhiều, lợi hại Đại-Tượng, Đại-Long và Đại-Bằng trong Bách giới thông thiên bí cảnh.
- Yêu nhân ư? Thứ đồ chơi này ta cũng có.
Nói xong chàng triệu hoán từ Hồng Mông Linh châu giới từ tấm tranh trong phòng của chàng ba con cự yêu nhân hai da đen, một da vàng … đi ra.
Ba cư yêu nhân vừa ra đã theo lệnh chia ra trấn thủ ở ba hướng dưới chân đồi.
Bốn con yêu nhân nhị lang nhị hổ vừa bay đến khu vực quả đồi trọc thì bị Đại-Tượng yêu nhân gầm thét một tiếng chói ta, nhảy vọt lên chận đường hai chân khổng lồ đạp nện vang lên những tiếng lịch bịch liên thanh... bốn con yêu nhân bắn ngược lên không, Đại-Tượng yêu nhân không tha bay theo như bóng với hình tiếp tục đạp nện từng con... nhanh như mưa sa bão táp khiến bốn con hổ lang yêu nhân thất khiếu ứa ra máu tươi nằm bẹp như bốn đống giẻ rách.
Mạc Thanh đế thấy vừa ra quân đã bị bại, đối phương chỉ cần một chích cự yêu nhân đã đánh cho bốn yêu nhân mệnh danh là tứ cường yêu nhân của mình thảm hại. Lão điên tiết lại gọi ra ba chục yêu nhân khác, đủ loại, đủ kiểu Báo nhân, Ngạc nhân, Hùng nhân, Điểu nhân ......
Hàn Tinh không lạ gì mấy yêu nhân loại này. Năm xưa ở Tu Chân giới xảy ra thú triều cùng yêu nhân tấn công, thiếu chút nữa tu chân giới bị hủy bởi bọn yêu nhân này. Chàng khinh thường nói khích:
- Lão Mạc Thanh! Lão chỉ thả ba chục tên thì làm ăn được cơm cháo gì, lần trước ta nhớ khoảng chừng mười vạn tên cơ mà, hay là lão đã trở nên nghèo, số luợng yêu nhân không có đông đúc như xưa...
Mọi người nghe chàng nói vậy liền kinh sợ, nếu lão có thể đem ra mười vạn tên yêu nhân thì giải quyết khó khăn. Đừng nói là một người đối phó, dù mười vạn người cũng còn phải đắn đo cân nhắc.
- Ngươi muốn nhìn mười vạn sẽ có mười vạn..
Hồng-Linh bây giờ không quan tâm đế đón Thiên Lôi kiếp nữa, nàng lắng nghe Mạc Thanh đế muốn đem mười vạn yêu nhân thì sợ run. Nguyên yêu thú thực lực của lão không yếu, chính nàng đối phó với một con thì cũng phải chật vật, đổ máu mới có thể giải quyết. Nàng lo lắng:
- Anh Minh khích lão làm gì, nhỡ lão làm thật, thả mười vạn yêu nhân ra thì sao?
- Em đừng lo! Lão không dám làm như thế, anh thách lão thì lã càng nghi ngờ và phải suy nghĩ lý do. Vả lại dù lão đưa ra số lượng đó, anh bắt sống hết đem về Hồng Mông Linh Châu giới là xong, không đầu tư gì mà có lời.
Quả nhiên Mạc Thanh đế nghe chàng khích liền suy nghĩ đắn đo, không dám trở nên dè dặt.
- “Tên này khích tướng nhất định có quỷ kế ta không nên nóng giận nhất thời.”
Hàn Tinh một mặt để ý trận đấu một mặt nói chuyện với Hồng-Linh không xem lão Mạc Thanh đế ra gì cả. Nửa giờ sau ba chục yêu nhân bị giết một nửa, ba tên cự yêu của chàng càng đánh càng hăng, bọn chúng ở trong bức tranh không gian lâu ngày không được đánh giết thoải mài, chỉ tranh đấu so tài với nhau đến mức nhất định cũng đã ngán. Bây giờ gặp mấy chục tên yêu nhân tranh đấu giết chóc thì sung sướng nào so cho bằng.
Đúng vào lúc này bầu trời lôi vân màu bích huyết kéo về, thiên uy áp xuống.
- Chủ nhân. Nên đánh giết nữa không?
- Nếu có kẻ đòi xông vào thì cứ việc đánh giết, ngưng tha sao được. Việc của chúng mà chỉ có thế. Thiên uy hay thiên lôi ta không khiến các ngươi để ý.
Mọi người đều cảm thấy lần naỳ thiên uy áp xuống mạnh hơn trước gấp mấy lần, người quan khán vội lui về phía sao thêm trăm trượng. Ai nấy nghĩ ngợi, khi thiên lôi kiếp đang còn tiếp diễn, lại có người khác xông vào quấy nhiễu thì uy lực sẽ tăng nhân lên, vừa rồi Hàn Tinh xông vào, còn có mấy chục tên yêu nhân xông vào tranh đấu, khiến thiên lôi nổi giận.
Hàn Tinh dặn Hồng-Linh:
- Em cứ đứng thủ ở chính giữa, dùng theo cách thức trước mà đón đỡ dù gặp thiên lôi uy mãng gấp mười cũng đừng quan tâm..
Hàn-Tinh nói xong tung lên năm tảng đá, bốn lớn một nhỏ, tảng nhỏ ở chính giữa chính là tảng đá lúc vừa rồi đã dùng, bốn tảng đá kia xoay tròn tảng đá nhỏ, đồng thời gió nổi lên bão đứng dậy cuốn thành cơn lốc mũi nhọn của cơn lốc chính là tảng đá nhỏ.
- Xoẹt! xoẹt….tách…
Đạo lôi kiếp đánh xuống bị cơn lốc vòng xoáy đón lấy, mọi người chỉ thấy trên đồi như có một bóng đèn cực sáng khổng lồ hình phễu như một con vụ sáng khổng lồ, chung quanh bao bọc bằng những đường lưới chằng chịt, không ngừng ngo ngoe chuyển động. Lạ một điều là sao những tiếng xoèn xoẹt không ai nghe tiếng sấm nổ gì.
Mọi người hồi hộp ngưng thở nhận định bao nhiêu năng lượng lôi điện đang ở trong cơn lốc hình phễu sáng ngời kia, một khi bạo nổ thì tai họa không biết là chừng nào..
Tảng đá nhỏ phía dưới bỗng sáng rực lên sau đó biến thành lớn dần cho đến khi kích thước bằng với bốn tảng đá đang xoay chung quanh thì nó đổi vị trí đi ra bên ngoài xen kẽ các tảng đá kia cùng đi vào quỹ đạo xoay chuyển. Tảng đá ỏ giữa chuyển chỗ khiến vị trí đó thành một lỗ hổng, mọi người quan sát kỹ thì phát hiện nơi đó một viên đá nhỏ bằng hạt cát không biết đã thế chân vào đó từ lúc nào, viên đá trở lên sáng rực rồi phóng đại, rồi lu mờ, sáng rực dần rồi như mờ, lập đi lập lại nhiều lần càng lùc càng lớn nên. Tảng đá chính giữ để rơi lọt xuống phía dưới những đốm sáng nhỏ, đốm sáng liền xoay chuyển nhập vào vầng sáng ngọn Hư Vô chỉ của Hồng-Linh.
Lúc này lôi vân bắt đầu phân tán bay đi thiên uy áp giảm nhiều nhưng con vụ sáng kia vẫn còn tồn tại nơi đó.
Mạc Thanh đế thấy vậy cười lạnh, đem ra một tên yêu nhân, yêu nhân này cưuờng mạnh hơn mấy yêu nhân trước rất nhiều. Tiết Văn tiên đế, Tiết Thắng, Tiết Lễ và những tiên đế, yêu đế khác đang quan khán nơi này thấy vậy thì sửng sốt “Yêu đế, Hắc Yêu đế, chẳng lẽ là lão Hắc đế...” Yêu đế vừa ra đã biến thành một chích hắc điêu khổng lồ phi lại.
Cự Yêu nhân màu vàng đang cố thủ ở đây thấy vậy vội biến thân thành một con đại bằng to hơn con hắc điêu gấp ba bốn lần bay lên nhanh như chớp đón đầu, đôi chảo móng nhọn ssắc bén giương thẳng ra trước.
- Ầm!! Quác!!
Hai con cự điều đụng nhau trên không, trảo đối trảo móng đối móng. Hắc Điêu bị đánh văng ra phía sau rơi xuống, nhưng nửa chừng lại gượng dậy bay lên tiếp tục phi lại.
Yêu nhân màu đen Đại-Long vửa cười lên tiếng:
- Hắc hắc! Lão Bằng xem ra hôm nay gặp được đối thủ. Tên hắc điêu kia tuy nhỏ hơn nhưng thể chất không tệ, cứng ngạnh không thua chúng ta là bao.
- Xì! Chỉ là yêu đế mà thôi cũng đòi phá chuyện tốt của chủ nhân..
Trong lúc hai cự cầm tranh đấu, Mạc Thanh Đế lại thả ra một chính cự cầm cũng cấp đế, chín đầu đúng là giống yêu cầm cửu đầu ác điểu khi xưa bị chàng dùng nỏ thần bắn một lần.
Đại-Bằng đã bị hhác điêu cầm chân, không thể giải quyết nhanh chóng để chăn đầu Cửu Đầu Ác Điểu. Mọi người thấy ác điểu xuất hiện liền kinh hô vì biết rõ sự lợi hại của nó. Lúc đầu Mạc Thanh đế tuyên bố Tiết Văn tiên đế không còn là đối thủ của lạo, mọi người nghi ngờ không tin nhưng bây giờ nhìn thấy Cửu Đầu Ác điểu này thì biết là lạo nói sự thật. Những vị tiên đế nào đã trải qua Yêu Tiên Ma tranh đấu thì từng bị Cửu Đầu Ác điểu áp đảo, không sao đối phó được. Bây giờ lão Mạc Thanh lại có một đầu, đem ra đối phó với Hàn Tinh ai nấy đều sợ hãi kinh hồn, không biết Hàn Tinh sẽ đối phó ra sao.
Hàn Tinh biết Đại-Long có thể ngăn cản con Cửu Đầu ác điểu đôi chút còn Đại Tượng vì thân pháp kém nên đã có quyết định cho Đại-Long xuất đầu.
Hai yêu nhân, Đại-Long, và Đại-Tượng định xông lên giải quyết thì Hàn-Tinh ra lệnh:
- Đại-Long ra thử với hắn mầy chiêu, nếu cản không được thì cứ để nó bay lại đây.
- Vâng chủ nhân!
Đại-Long nói xong vội biến thành chân thể bay lượn đón đầu Cửu đầu Ác Điểu.
Cửu đầu Ác Điểu dùng hoả công, trảo và móng lại thân pháp bay lượn nhanh cực độ, Đại-Long cũng dùng hỏa công, dùng trảo dùng đuôi.
Hỏa công của Đại-Long trấn áp Cửu Đầu Ác điểu, nên Ác điểu chuyển đổi chiến thuật lấy tốc độ làm chủ tránh né và cửu đầu thay phiên phun hỏa. Hai yêu nhân quần khoảng trăm chiêu bỗng Ác Điểu lừa thế tránh né vượt qua Đại-Long bay vút lên đồi. Đại-Long vì đã được Hàn-Tinh dặn nên không đuổi theo, hóa hình người và trở lại vị trí cũ trấn giữ.
Mạc Thanh đế thấy Cửu đầu Ác điểu của mình vượt qua Đại-Long thành công thì mừng rỡ vô cùng, chỉ cần nó giết chết Hàn-Tinh thì năm tảng Thần thạch kia thuộc về mình.
Hàn-Tinh vẫn đứng lặng yên như không phát hiện Cửu Đầu Ác Điểu. Khi nó đến gần chừng bảy thước thì phun hỏa tấn công.
Hàn Tinh hừ khẽ một tiếng. Mọi người bỗng thấy cơn lốc con vụ đang đứng thẳng hướng lên trời bỗng nhiên xoay chiều đổi hướng chụp đón lấy Cửu Đầu Ác điểu mà hút, ngọn lửa ác điểu phun ra lập tức bị cuốn vào lốc xoáy, sau đó cả thân Cửu Đầu ác điểu cũng bị bao phủ trong cơn lốc.
Ác điểu liền bị lôi điện bao phủ toàn thân tê dại, kinh hãi hoảng hốt hót lên chín tiếng liên thanh, giẫy dụa trảo đạp loạn, cánh vỗ lạch phạch nhưng vẫn không thoát khỏi sức hút của cơn lốc đang quay tít mù. Cơn lốc cuốn xong ác điểu vào trong liền bật thẳng dậy trở về vị trí cũ.
Mọi người thấy ác điểu thỉnh thoảng giãy dụa thoát khỏi nửa thân sau đó lại bị kéo xuống, trong tiếng kêu hoảng xé trời khiến người xem rùng rợn, tóc gáy, lông tơ dựng cả lên.
Đúng lúc này lôi vân lại xuất hiện trên bầu trời, rồi đạo thiên lôi thứ bốn giáng xuống. Cơn lốc vẫn còn đó chỉ khác là lôi điện cái lưới đã ảm đạm hầu như không còn, Hồng Linh vẫn giữ tư thế xuất Hư Vô chỉ còn Hàn-Tinh vẫn yên lặng như không biết bên mình đang xảy ra chuyện gì.
- Xoẹt!!!
Lôi điện đánh xuống bị cơn lốc ngăn trở, lôi điện cái lưới đang ảm đạm bỗng phát sáng rực rỡ, đồng thời mọi người còn nghe thấy tiếng Cửu Đầu ác điểu kêu thảm mỗi lúc một yếu rồi dứt hẳn, khiến ai nấy hiểu ngầm Cửu Đầu ác điểu đã xong đời. Có người tò mò khẽ liếc về Mạc Thanh đế thì thấy lão thảm não, mặt lúc tím lúc xanh đứng ngồi không yên.
Phía trên đầu Hồng-Linh các tảng đá lập lại công thức cũ làm việc, chỉ khác ở chỗ là số lượng các tảng đá lại tăng thêm lên một. Mọi người kinh ngạc tự hỏi:
- Đây là thần thông gì? Dùng lôi điện ngưng tụ thành tảng đá mà Mạc Thanh đế cho đó là Thần Thạch. Lôi điện với thần thạch có liên quan với nhau hay sao?
Lôi vân phân tán thiên uy áp bách cũng giảm bớt tám phần, Mạc Thanh đế giận dữ la to:
- Hàn Tinh tiểu tử! Ngươi mau thả Cửu Đầu ác điểu yêu đế trả lại cho ta, nếu không ta không tha cho ngươi.
- Ta có bắt nhốt chim điểu của ngươi hay sao? Lão nói thả ra là ý gì? Nơi đây là chỗ chúng ta đón thiên lôi kiếp. Chim của lão nuôi không nhốt kỹ để nó bay bừa bãi vào đây làm bậy, khiến nó bị thiên lôi đánh thành bụi bặm thì việc gì đến ta... Thôi lão về kiếm con khác mà nuôi, nhớ kiếm con nào thông minh một chút!
Tiết Văn tiên đế nghe Hàn-Tinh khẳng định Cửu Đầu Ác điểu chết thành bụi thì vui mừng quá sức. Lão sợ nhất là con yêu đế này, năm xưa lão đã bị Cửu Đầu ác điểu uy hiếp không có chút sức phản kháng nên đến bây giờ vẫn còn ấn tượng sợ hãi. Trừ khi lão tu luyện đến Tôn tiên cấp mới có hy vọng thắng được nó. Lão thấy Mạc Thanh đế đau khổ vì mất trợ thủ liền cười cợt cất tiếng trêu chọc:
- Lão Mạc Thanh! Mau cám ơn lời khuyên chí lý, chí tình của anh bạn trẻ này đi... Vả lại chim đã mất thì kiếm chim khác... thua keo này bày keo khàc...
- Chí lý con mẹ mày! Hôm nay ta phải giết tên khốn nạn này rồi tru sát hết các ngươi...
Mạc Thanh đế giận đến độ thất khiếu muốn bốc lửa, hai mắt đỏ rực cả người bao phủ một lớp khí màu đỏ như huyết tinh thần lực phá ra cực hạn khống chế không gian cả quả đồi trọc, thả ra một đàn yêu nhân, yêu thú lẫn lộn khoảng hai ngàn con, bọn chúng ào ào vừa chạy vừa bay đến, khí thế rất dọa người. Đồng thời Sơn Hà đồ trên tay vung trải ra. Mọi người liền không thấy ngọn đồi trọc đâu nữa thay vào đó là một con suối nước chảy róch rách.
Hàn-Tinh thấy Mạc Thanh đế cuối cùng phát giận phát động Sơn Hà đồ muốn đem mình vào Sơn Hà giới. Chàng cười lạnh để lão đem mình vào Sơn Hà giới đồng thời chờ đàn thú đến gần liền dùng tinh thần lực bao phủ chúng niệm “thu”.
Cả bày yêu thú, yêu nhân biến sạch sẽ không thấy bóng dáng, chúng bị chàng thu hết vào bức tranh không gian rồi.
Chàng dùng thần thức trải xa ra tra xét thì thấy nơi đây thảo nguyên bát ngát, yêu thú tràn ngập khắp nơi nhưng phần nhiều là linh thú cấp thấp. Phía xa có một gia trang, trong sân một vài cậu bé trên tay đang cầm một thanh đoản côn múa máy chơi đùa, chàng vội để lại một tia nguyên thần chui vào thanh đoản côn ẩn giấu trong đó. Sau đó nhìn lại thì thấy cơn lốc vòng xoắn, sáu tảng đá và Hồng-Linh vẫn giữ tình trạng cũ, chàng yên tâm dùng thần di (dùng thần di có thể xuyên qua các giới, khác với thuấn di giới hạn trong một giới) mang tất cả trở lại chỗ cũ.
Mọi người thấy Mạc Thanh đế mờ dần rồi biến mất với cảnh suối mơ, để lại quả đồi trọc trống không. Nhiều người không hiểu nhưng cấp đế cường giả đều hiểu là lão đã thu bọn Hàn Tinh vào Sơn Hà đồ rồi và nơi đó lão Mạc là chúa tể.
Vậy Hàn Tinh, Hồng-Linh bị rơi vào tay lão chắc chắn sẽ thảm rồi... Tiết Văn, Tiết Thắng thở dài hơi luyến tiếc, còn Tiết Lễ không tin chuyện xấu xảy ra nhanh chóng, vội thuấn di đến ngọn đồi trọc tra xét may ra tìm được cách cứu người.
Bỗng trước mắt Tiết Lễ có ánh quang loé lên khiến đôi mắt khẽ nhắm khi mở ra đã thấy bọn Hàn-Tinh lại xuất hiện trước mắt...Tiết Lễ run giọng hỏi:
- Hàn lão đệ không sao chứ, vừa rồi tưởng lão đệ bị nguy rồi chứ!
- Ta không sao? Lễ huynh làm ơn rời khỏi nơi đây chốc lát, vì tiên lôi kiếp sắp tiếp tục giáng xuống.