[Dịch]Hồng Ma Cổ Ngọc

Chương 4 : Bị Thương. Gặp Lại Nguyên Kiệt Tam Thiếu Gia




Mộc Diệp sau khi ra tay đánh người đã rất thức thời trốn trong phòng, thẳng đến ngày Gia Lam học viện mở đăng ký mới chịu xuất hiện. Hôm nay là ngày quan trọng đối với tất cả những đứa trẻ ở độ tuổi mười lăm trên đế quốc. Chỉ cần đặt chân vào Gia Lam học viện thì bọn họ sẽ chính thức trở thành tu luyện giả, bước đầu tiếp xúc với một thế giới hoàn toàn mới mẻ và huyền bí. Hơn năm trăm người tập trung lại một chỗ là tình cảnh hỗn loạn đến mức nào? Mộc Diệp hoảng sợ nhìn đám đông nghìn nghịt trước mặt, ai cũng ngẩng cao đầu nhìn xuống các nàng với ánh mắt xem thường. Cảm giác khá xấu hổ, vì dáng người thấp nên nàng chỉ có thể ngước lên trừng mắt với bọn họ. Trong lúc khắp nơi đang bàn tán sôi nổi, một lão giả tóc bạc chậm rãi xuất hiện trước cổng học viện. Lão chỉ đứng đó im lặng nhưng lại cho người ta cảm giác áp bức rất nặng nề, tiếng thảo luận của mọi người nhất thời im bặt.

“Tất cả xếp thành mười hàng.”

Lão nhẹ nhàng cất tiếng, nhưng giọng nói dường như được loa phóng thanh tăng lên gấp mấy lần, vang vọng khắp toàn học viện. Đám đông ngoan ngoãn xếp thành hàng dài, đoàn người Mộc Diệp cũng không ngoại lệ.

“Trước khi bắt đầu ghi danh, ta có đôi lời muốn nói với tất cả các ngươi. Năm nay có tổng cộng bốn trăm danh ngạch, tương đương với hơn một trăm người có mặt ở đây sẽ phải ra về.”

Lời này vừa nói ra, có không ít người kinh hô. Bọn họ chưa từng nghe về chuyện này!

“Ta là phó viện trưởng của Gia Lam học viện, lời của ta các ngươi không cần nghi ngờ. Số lượng tu luyện giả năm nay hơn xa năm trước, vì vậy bắt buộc phải có những kẻ yếu kém bị đào thải. Trước tiên, những người thuộc Gia Lam trấn mau chóng bước ra khỏi hàng.”

Hiện tại dù ai thắc mắc cũng không được giải đáp, bọn họ chỉ có thể cắn răng nhìn từng người bước ra ngoài. Ghen tị, giận dữ, không cam lòng… đủ loại cảm xúc nảy lên trong lòng họ. Phó viện trưởng bình tĩnh nhìn lướt qua những gương mặt non nớt trước mắt, từ tốn nói tiếp:

“Tám mươi lăm Triệu Hồi Sư, tám Ma Pháp Sư và bảy Triệu Hồi Sư tại Gia Lam trấn được đặc cách. Vào trong xếp hàng ghi danh đi.”

Sự bất mãn của đám trẻ đều không thoát khỏi ánh mắt của phó viện trưởng, lão cười gằn:

“Ai không phục thì lên tiếng đi.”

Không có động tĩnh gì, đám thiếu niên đều cúi đầu siết chặt nắm đấm. Ai bảo phó viện trưởng và viện trưởng đều là người của Gia Lam trấn chứ? Chỉ trách bọn họ sinh ra ở trấn khác mà thôi!

“Tốt. Tiếp theo, tất cả Triệu Hồi Sư vào trong. Tốt nhất hãy thành thật cho ta. Sẽ có người kiểm tra thiên phú của các ngươi lần nữa. Ai gian dối, đánh gãy chân.”

Đám Triệu Hồi Sư nghe xong thì mừng rỡ, vội vàng chạy ra khỏi hàng. Đến đây thì mọi người cũng biết Triệu Hồi Sư hiếm hoi tới cỡ nào, tính cả Tố Điệp thì chỉ có hơn hai mươi người. Tố Điệp thở dài, nàng đột nhiên tự hỏi, chẳng lẽ có người lại tình nguyện đi theo bọn họ tới tận đây chỉ vì chút tiền công thôi sao? Nàng có thể khẳng định mục tiêu cuối cùng của Mộc Diệp là Gia Lam học viện.

Tinh thần lực khổng lồ của phó viện trưởng quét qua toàn trường, tất cả đều có cảm giác lạnh lẽo chạy dọc thân thể, không khỏi rùng mình một cái.

Đến lúc này, trước cổng học viện đã trở nên thoáng đãng hơn rất nhiều. Nắng sớm nhu hòa phủ lên người Mộc Diệp, nhưng tận sâu trong đáy lòng của nàng lại lạnh như băng. Cả người nàng như mất hết sức lực, ánh mắt mở to không dám chớp một cái. Những lời nói tiếp theo của phó viện trưởng cực kì trọng yếu, nó sẽ quyết định tương lai của nàng. Sẽ thật phiền phức nếu nàng bị đá ra khỏi nơi này. Cuộc sống của hai mẹ con nàng sau này phải làm như thế nào đây?

“Hiện tại là thời gian loại bỏ những kẻ yếu kém.”

Phó viện trưởng lạnh lùng bỏ lại một câu, thay lão thử thách đám trẻ là một nam nhân trung niên mặc áo bào xanh đậm. Ông ta chắp hai tay sau lưng, mỉm cười hiền hậu:

“Các ngươi đừng vội nản lòng, ai không vượt qua được thì có thể gia nhập với những tán tu xung quanh trấn. Tất nhiên, đi theo họ là một lựa chọn không mấy sáng suốt.”

Nghe xong lời này, đám trẻ đều bất mãn nhếch môi, ai không biết những tán tu là thường dân không đủ tiền vào học viện chứ? Thiên phú thấp nên họ rất cố gắng, đích thực là những kẻ vào sinh ra tử để kiếm sống và truy cầu lực lượng mạnh mẽ hơn. Đám công tử tiểu thư lụa là như họ mà gia nhập Tán Tu Hội thì chỉ có bỏ mạng sớm.

Dường như biết bọn họ đang nghĩ gì, nam nhân trung niên kia lại nói:

“Ta nói đều tùy thuộc vào quyết định của các ngươi, không muốn cũng chẳng ai ép cả. Ta bắt đầu đây, đứng cho vững vào.”

Ông vừa dứt lời, cả người lập tức tản ra uy áp chỉ thuộc về cao thủ hướng thẳng tới những đứa trẻ. Tinh thần lực vô hình như búa tạ đánh mạnh lên người chúng. Chỉ thấy vài thiếu niên đột nhiên rên lên một tiếng, ngã mạnh xuống đất.

Bang. Bang. Bang.

Tiếng va chạm của đầu gối và nền đất vang lên liên tục như tiếng trống gõ vào tim từng người một. Không vượt qua được thì ước mơ coi như tan nát! Mấy chục thiếu niên không chịu được lực ép đã quỳ rạp trên đất thở dốc, mồ hôi thấm đẫm cả quần áo của bọn họ.

Chỉ cần kiên trì thêm một lúc nữa thôi! Trong đầu mỗi người đều có cùng suy nghĩ như thế, tuy nhiên sức nặng trên người đang không ngừng tăng thêm khiến họ chịu đựng rất khổ sở.

“Đưa ra ngoài.”

Theo chỉ thị của người trung niên, có không ít người bên trong học viện nhanh chóng tiến lên khiêng đám thiếu niên kia ra khỏi phạm vi chịu ảnh hưởng. Mộc Diệp chỉ cảm thấy hai vai như đeo tạ, ngực thì bị ép đến khó thở. Nàng cắn chặt răng không để mình ngã xuống, mồ hôi chảy ướt cả trán và lưng nàng. Những người khác còn chịu khổ hơn nàng gấp hai lần. Bởi vì ngoài cơ thể chịu áp lực đè nặng ra, tinh thần bọn họ đồng thời cũng bị quấy nhiễu. Đa số những kẻ bị kéo ra ngoài đều là Triệu Hồi Sư có tinh thần lực yếu ớt. Năm người đến từ An Bình trấn chỉ còn lại hai người nhưng mặt cũng đã trắng bệch, tùy thời sẽ gục. Trên sân còn đứng rất nhiều thiếu nữ, mỗi một người đều run run thân mình nhưng không chịu khuất phục. Các nàng có tinh thần lực mạnh hơn xa so với Triệu Hồi Sư, vì vậy chỉ cần tập trung chống chọi với sức nặng trên thân thể là được.

Trong lúc quan trọng, một thiếu niên mặt mày u ám lén lút đi đến bên cạnh vị trung niên, hắn kích động, khẽ nói bên tai ông:

“Nguyên thúc, là ả! Là kẻ ở An Bình trấn đã từng đánh ta!”

“Là thiếu nữ đó? Đã biết. Hừ.”

Người vừa xuất hiện chính là Nguyên Kiệt, tam thiếu gia của Nguyên gia từng chịu thiệt dưới tay Mộc Diệp. Hắn không ngờ nàng lại có thể mò đến đây, vốn dĩ phụ thân muốn phái sát thủ đến ám sát hai mẹ con nàng, nhưng may mắn thật, nếu nàng đã tới thì cứ để xác lại đây đi!

Nam nhân trung niên là thúc thúc của Nguyên Kiệt, ông cũng từng nghe về việc của cháu trai. Nguyên gia rất bao che khuyết điểm, nếu đã phát hiện ra kẻ dám chọc giận gia chủ thì ông không ngại lấy việc công làm việc tư. Nghĩ vậy, Nguyên Khả xuất ra ba phần lực đánh về phía Mộc Diệp, cho dù nàng có thân thể khỏe mạnh hơn người thường nhưng lúc này làm sao có thể chịu được nữa? Khi tinh thần lực của ông gõ mạnh vào đầu Mộc Diệp, nàng lập tức kêu lên một tiếng, thất khiếu đổ máu. Tiểu cô nương thấp bé đột nhiên ngã xuống, xem tình trạng thoi thóp kia khiến toàn bộ những kẻ còn có ý thức đều trợn mắt há hốc mồm. Họ vừa cảm thấy nhẹ nhõm hơn, cứ nghĩ thử thách đã kết thúc thì lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Mộc Diệp cố gắng nâng mí mắt lên, nàng nhìn thấy gương mặt tươi cười của Nguyên Kiệt, sau đó bên tai vang lên một âm thanh khinh miệt:

“Sai lầm của ngươi là đụng tới người của Nguyên gia. Mẫu thân ngươi đúng là tiện tì chết tiệt, sinh con mà không biết dạy con. Ngươi yên tâm, ta sẽ cho nàng đi gặp ngươi sớm thôi.”

Mộc Diệp không oán trách hay giận dữ, nàng chỉ hận bản thân lúc đó quá bồng bột. Nếu nàng chín chắn hơn, nếu nàng biết nhẫn nhịn… Bây giờ quay lại thời điểm đó thì nàng có thể nhịn không? Đáp án vẫn là không. Nàng vốn chỉ tranh chấp với đám trẻ trong trấn, là Nguyên Kiệt tấn công nàng trước!

Nàng đến đây vì cái gì? Nàng không biết. Từ lúc nào trong lòng nàng lại khao khát có được sức mạnh như thế này chứ? Nếu họ dám đụng đến mẫu thân nàng, dù có thành quỷ nàng cũng sẽ không tha cho họ. Cảm giác đau rát toàn thân đánh úp tới khiến mọi thứ trước mắt đều nhòe đi, trước khi ngất, đôi mắt đen láy như bảo thạch của nàng dán sát vào gương mặt hả hê của Nguyên Kiệt.

Ngay khi nam nhân trung niên giơ tay lên muốn xuất chưởng để giết chết Mộc Diệp, một tiếng quát rung trời phát ra từ bên trong tầng hai của học viện.

“Dừng tay! Nguyên Khả!”

Giọng nói đó như có ma lực, âm ba khuếch tán ra ngoài, dội thẳng vào Nguyên Khả khiến ông lùi lại mấy bước đồng thời phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt xanh mét. Viện trưởng? Ông chỉ muốn kết thúc sinh mạng của một đứa nhóc mà thôi, vì sao viện trưởng lại giận dữ? Mặc dù từ trước đến nay viện trưởng nổi danh công minh nhưng chưa bao giờ nhúng tay vào ân oán riêng tư của các lão sư trong học viện. Lần này không những ngăn cản ông mà còn tản ra sát khí lãnh liệt như đòi mạng, không giống viện trưởng thường ngày chút nào. Nếu ông kiên quyết muốn mạng của đứa trẻ này, vậy kẻ tiếp theo đổ máu chính là ông.

Nguyên Khả vịn vai cháu trai, trầm giọng nói:

“Những người còn chịu được đều đậu, các ngươi vào đăng ký đi.”

Đám đông đang còn chìm trong rung động nên không kịp phản ứng, tiếng quát vừa rồi như sấm đánh bên tai khiến họ sợ chết khiếp. Không ai để ý tới Mộc Diệp đang nằm trên đất, lúc bừng tỉnh thì chỉ lo vội vã chạy vào đăng ký.

Thiếu nữ xinh đẹp với gương mặt luôn mang ý cười cuối cùng cũng đi ra, nàng vừa nhìn thấy Mộc Diệp mặt mũi đầy máu thì che miệng hét lên. Vội ôm lấy thân thể lành lạnh của tiểu cô nương, Tố Điệp run rẩy:

“Cô sao thế này? Mộc Diệp! Đừng có dọa ta!”

Ba Triệu Hồi Sư đến từ An Bình trấn lúc nãy ngất đi cũng đã tỉnh lại, ai nấy đều lo lắng ra mặt. Chợt một thiếu niên trong đó bạo gan ôm lấy thân thể của Mộc Diệp:

“Đưa nàng ấy về phòng trước. Một người đi gửi tin cho trưởng trấn.”

“Được.”

Tố Điệp hít một hơi, bình tĩnh lại. Nàng móc ra túi tiền đưa cho thiếu niên bên cạnh, nói nhanh:

“Ngươi tới Lạc Hoa thương hội mua đan dược trị thương. Mua loại cao cấp nhất có thể. Ta cùng hắn đưa Mộc Diệp về.”

Mọi người lập tức tách nhau ra, Tố Điệp lo lắng nắm chặt tay của đứa trẻ. Nàng không ngừng tự hỏi, là do nàng sao? Có phải vị tiểu thư kia tìm tới cửa? Không. Nếu là vậy thì người của học viện sẽ ra mặt mới phải. Trái tim nàng như có ai đó bóp nghẹn, cảm giác hít thở không thông khiến bước chân nàng có vẻ loạng choạng. Thật ra đối với nàng, tiểu cô nương này chẳng khác nào vừa là bạn vừa là muội muội. Nửa khắc trước chẳng phải còn tốt lắm? Sao lúc này lại thê thảm như vậy? Nàng đột nhiên nhớ tới, ngoài vị tiểu thư kia ra thì còn có một kẻ khác, là tên Nguyên Kiệt! Trước đây trong trấn có người loan tin rằng một đứa trẻ không biết ở đâu xuất hiện đã gây thù với Nguyên gia, chẳng phải là Mộc Diệp sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.