Quyển sách mà nàng nhận được có viết, Ma Pháp Sư chính là người điều khiển các nguyên tố sinh ra trên trời đất, đạt đến một cấp độ nhất định thậm chí có khả năng dời núi lấp biển. Bạch lão không có chú thích gì thêm ở phần Ma Pháp Sư, nhưng ngài lại nhấn mạnh rằng Triệu Hồi Sư rất nguy hiểm và gian xảo, chỉ biết mượn nhờ lực lượng của ma thú để làm chuyện xấu, gặp một kẻ phải diệt một kẻ. Khẽ nghiêng đầu, tự hỏi trước kia vị này có thù oán với Triệu Hồi Sư chăng? Về phần Luyện Dược Sư có địa vị vô cùng cao quý thì bị Bạch lão xem là những kẻ hám tiền hám lợi, luyện đan dược để trêu chọc và uy hiếp người khác, không có chút đáng tin. Đọc đến đây, Mộc Diệp không khỏi buồn cười. Chắc hẳn Bạch lão đã nhiều lần chịu thiệt dưới tay Luyện Dược Sư và Triệu Hồi Sư, nếu không thì sao ngài lại có những ý nghĩ như thế này được? Bạch tiền bối khá tôn trọng các Chiến Sĩ, vì chỉ có họ mới sử dụng sức mạnh của bản thân. Mặc dù sức phá hoại của họ có thể yếu hơn, nhưng lực phòng ngự lại bỏ xa Ma Pháp Sư và Triệu Hồi Sư. Điều khiến ngài ấy thích nhất ở Chiến Sĩ chính là sự nỗ lực và tinh thần trượng nghĩa.
Gấp quyển sách lại, Mộc Diệp hít nhẹ một hơi sau đó nhắm mắt bắt đầu tu luyện. Tinh thần lực vô hình theo sự điều khiển của nàng dễ dàng phóng ra ngoài, từ từ khuếch tán trong không khí. Nàng khẩn trương siết chặt hai tay, thật sự hi vọng mình có thiên phú tu luyện, cho dù chỉ là thiên phú hạ đẳng cũng đã đủ rồi!
Thời gian chậm rãi trôi qua, Mộc Diệp đem tinh thần lực tụ lại trước trán, bắt đầu cảm nhận từng thay đổi bên trong và ngoài cơ thể. Nàng phát hiện một vài điểm sáng như đom đóm đang lập lòe xung quanh mình, có màu xanh lam nhạt, cũng có màu trắng. Chúng nó xuất hiện mỗi lúc một nhiều, chẳng mấy chốc đã tràn ngập cả căn phòng và nhanh chóng bao phủ người nàng.
Thấy những điểm sáng này dao động, Mộc Diệp mừng rỡ trong lòng, thiếu chút nữa cười to ra tiếng. Nàng thật sự làm được, là thủy nguyên tố! Những điểm sáng màu xanh nhạt kia là thủy nguyên tố! Vậy màu trắng kia là cái gì? Quyển sách của Bạch Hạc không thể đem ra ngoài, mỗi ngày nàng cũng chỉ có thể vào cổ ngọc một lần bởi tinh thần lực còn rất yếu. Ông ấy viết rằng thủy nguyên tố là màu lam, hỏa là màu đỏ, phong là màu lục nhạt, thổ là màu vàng đất… Rốt cuộc màu trắng là gì? Tuy hơi thắc mắc nhưng hiện tại nàng không có thời gian nghĩ nhiều, tinh thần lực mạnh mẽ lôi kéo, những điểm sáng trong không khí lập tức xoay tròn và ngoan ngoãn nhập vào cơ thể nàng, cảm giác mát lạnh cực kì thoải mái. Nàng hưng phấn tu luyện suốt một đêm, mặc dù vậy nhưng không thấy mệt chút nào, ngược lại tinh thần rất tốt. Thủy và quang là hai loại nguyên tố nhu hòa nhất, là thuộc tính phụ trợ có khả năng chữa trị mạnh. Đợi nàng tích đủ năng lượng để học ma pháp rồi, nàng nhất định sẽ giúp mẫu thân cải thiện sức khỏe.
Gia Lam trấn, Nguyên gia.
“Ngươi nói cái gì?”
“Phụ thân, ngài phải đòi lại công bằng cho ta!"
Trong đại sảnh rộng rãi có hơn ba mươi người ngồi, một thiếu niên mặt mũi bầm dập đang quỳ gối ở vị trí trung tâm, dáng vẻ cao ngạo thường ngày của hắn đã bị vết sưng tím trên mặt phá hỏng hoàn toàn. Thấy con trai chịu ức hiếp lại còn bị phạt quỳ, Ngọc Thanh Tâm đau lòng lên tiếng:
“Phu quân, Nguyên Kiệt dù sao cũng đang bị thương, để con đứng dậy trước được không?”
Nguyên Tuấn ngồi bên cạnh bà nghe xong lập tức vỗ mạnh lên bàn đánh “rầm” một cái, hơn ba mươi người có mặt trong đại sảnh đều giật mình, cúi đầu không dám phát ra âm thanh. Ông chỉ thẳng vào con trai, khuôn mặt tràn đầy giận dữ, gân xanh trên trán cũng nổi lên:
“Bà có biết nó đã làm cái gì không hả? Chạy sang An Bình trấn tranh chấp với một đứa con gái, còn bị nó đánh cho trật chân, mặt mũi thì không chỗ nào lành lặn. Ngươi suốt ngày ăn chơi, làm mất mặt Nguyên gia chưa đủ sao?”
Câu cuối cùng gia chủ gần như gầm lên, ông để ý nhất chính là danh dự, nhưng năm nay con trai có thiên phú trung đẳng đã làm ông thất vọng, lúc này nó còn gây chuyện, làm sao ông không tức cho được? Trừ Nguyên Thanh Liên có thiên phú thượng đẳng ra, ông không quan tâm tới những đứa con khác lắm, thậm chí con trai trưởng ông cũng ít thèm để ý tới. Khắp vùng này ai không biết nhị tiểu thư Nguyên gia là một thiên tài? Có thể nói tại Nam Đô thành, Nguyên gia cũng khá nổi tiếng. Thế nhưng tin tức Nguyên Kiệt - tam thiếu gia của Nguyên gia bị một bé gái nhỏ tuổi hơn đánh bầm dập đã truyền đi khắp Gia Lam trấn, thậm chí là các trấn xung quanh. Mọi người không khỏi thấy lạnh gáy, vậy mà cũng có kẻ dám chọc trên đầu gia chủ Nguyên gia? Chắc chắn là chán sống rồi.
“Ngươi trở về phòng nghỉ ngơi đi, cố gắng tu luyện cho tốt. Đừng tìm mấy tên bạn ăn chơi bên An Bình trấn nữa. Ngày mai ta sẽ đưa ngươi tới Gia Lam học viện.”
Nguyên Tuấn mệt mỏi khép mắt lại, phất tay để Nguyên Kiệt lui xuống. Mấy ngày nay ông không tài nào yên lòng được. Những lão bất tử trong Gia Lam trấn được dịp sỉ nhục ông, ra sức tung tin đồn bậy làm danh vọng của ông tuột dốc thê thảm. Nguyên gia, Khu gia và Đinh gia là ba gia tộc có tiếng ở Gia Lam trấn, luôn hình thành thế chân vạc. Nhưng từ khi Nguyên gia xuất hiện vị thiên tài Ma Pháp Sư, hai gia tộc còn lại trở nên yếu thế hơn rất nhiều. Bởi vậy lần này, bọn họ được dịp hả hê, không tiếc thổi phồng chuyện của Mộc Diệp lên. Có thể nói là nàng nằm không cũng trúng đạn lạc.
Rất may là Nguyên Tuấn vẫn còn biết nặng nhẹ, lúc này nếu ông đi tìm Mộc Diệp gây chuyện chẳng khác gì thừa nhận con trai mình vô dụng. Dù là vậy, ông nhất định sẽ không quên mối thù này, nói gì thì đó vẫn là tam thiếu gia của Nguyên gia, nàng dám đánh thì phải dám gánh chịu hậu quả.
Thời gian thấm thoát trôi qua, đông đi xuân đến, từng tia nắng ấm áp chiếu rọi khắp đại lục.
Gia Lam học viện đang trong thời gian đăng ký nhập học nên các trấn nhỏ xung quanh trở nên vô cùng nhộn nhịp. An Bình trấn có sáu người được vinh danh, bao gồm năm Chiến Sĩ và may mắn xuất hiện một vị Triệu Hồi Sư, tất cả đều có thiên phú hạ đẳng. Trong lịch sử của An Bình trấn chưa từng xuất hiện một vị Triệu Hồi Sư nào, lần này xem như có chút nở mày nở mặt.
Từ An Bình trấn đến Gia Lam trấn phải đi khoảng hai ngày đường, Mộc Diệp muốn tự mình tới Gia Lam học viện đăng ký tuyển sinh là không thể nào. Vì vậy, vào nửa tháng trước nàng đã tìm trưởng trấn để xin làm phục vụ cho Tố Điệp, nữ Triệu Hồi Sư duy nhất trong đoàn người đi Gia Lam học viện. Trịnh Đình Hải là trưởng trấn của An Bình trấn, tính tình hòa nhã dễ gần, nàng rất hay bám theo ông. Do không có con cái nên ông xem nàng như cháu gái của mình, là một người cực kì bao che khuyết điểm. Thấy nàng cầu khẩn muốn đi theo bọn thiếu niên tới Gia Lam trấn, ông lập tức đồng ý, còn chuẩn bị cho nàng ít tiền tiêu vặt, bảo nàng xem như nhận trước lương tháng này. Mộc Diệp không từ chối, dù sao nàng cũng cần tiền để sinh hoạt nhưng lại không nỡ xin mẫu thân.
Ngày khởi hành, Mộc Diệp vì quá khẩn trương nên buổi tối không tài nào ngủ được. Trời vừa tờ mờ sáng nàng đã xuất hiện trước cửa nhà Trịnh Đình Hải, giúp ông chuyển đồ lên xe ngựa. Từ bé nàng đã khỏe mạnh hơn xa người thường, công việc khuân vác nặng nhọc mà các nam nhân trưởng thành làm được thì nàng cũng có thể. Hơn nửa tháng nay, cổ ngọc ngày đêm không ngừng hấp thu nguyên tố trong không khí tẩm bổ thân thể Mộc Diệp. Từ khi ngọc bội nhận chủ xong, năng lực của nó tăng càng thêm rõ rệt.
Khoảng một canh giờ sau, mọi người lục tục đi tới. Thiếu nữ đi đầu khá xinh đẹp, mặt nhỏ, mũi cao, đuôi mắt cong cong làm cho người ta có cảm giác như nàng đang cười. Tà áo màu vàng nhạt thêu hình bướm ôm sát dáng người cao gầy của nàng, tóc dài buộc ở sau lưng, đơn giản mà xinh đẹp. Tố Điệp đứng đối diện Trịnh lão, mỉm cười nói:
“Cảm ơn ngài đã chuẩn bị xe ngựa cho chúng ta. Tố Điệp nhất định sẽ không làm ngài thất vọng.”
Trịnh Đình Hải đã lớn tuổi, ông thích nhất cảm giác được nhìn đám trẻ trong trấn trưởng thành nên khi thấy Tố Điệp hiểu chuyện như vậy liền cười ha hả:
“Con bé này, các ngươi là niềm tự hào của An Bình trấn chúng ta. Lên xe đi, không còn sớm nữa. Nhớ lời ta đã dặn.”
Tố Điệp cúi người chào ông thêm một lần rồi mới xoay người lên xe. Trưởng trấn đã dặn dò kĩ những điều cần chú ý khi tới Gia Lam trấn, đặc biệt không được quá tự kiêu, thế giới này rất rộng lớn, ngươi may mắn có được tư cách trở thành tu luyện giả, nhưng còn có những kẻ may mắn hơn. Cuối cùng, Trịnh Đình Hải căn dặn bọn họ phải đối xử tốt với Mộc Diệp. Họ không hiểu vì sao trưởng trấn lại quan tâm thiếu nữ gầy yếu và nhỏ bé này, nhưng họ cũng không dám hỏi nhiều.
Xe ngựa mà trưởng trấn chuẩn bị đúng là đặc biệt, không nói tới ghế ngồi lót đệm dày và trang trí hoa lệ của nó, riêng buồng xe đã to bằng nửa căn phòng. Bảy người bao gồm cả Mộc Diệp ngồi bên trong cực kì thoải mái, duỗi tay duỗi chân cũng không sợ chạm vào người kế bên. Người đánh xe là một vị Chiến Sĩ đỉnh cấp, được Gia Lam học viện gửi đến các trấn để hộ tống đám thiếu niên có thiên phú này. Họ là hi vọng, là lực lượng trụ cột của cả đất nước, lỡ đâu trên đường đi xảy ra chuyện bất trắc, Gia Lam học viện gánh không nổi lửa giận của bề trên.
Bên trong buồng xe không ngột ngạt lắm nhưng vẫn khá căng thẳng, Tố Điệp là người bình tĩnh nhất, lúc này nàng nhìn Mộc Diệp đang dựa đầu vào thành xe ngủ gật, khẽ nói:
“Trưởng trấn cho nàng ấy tới Gia Lam trấn chăm sóc chúng ta, nhưng các ngươi đừng xem thường nàng, biết chưa? Ta nghĩ nàng có quan hệ thân thiết với trưởng trấn.”
Một thiếu niên lập tức gật đầu đồng ý:
“Ta cũng nghĩ vậy. Mà lần này tới Gia Lam học viện, An Bình trấn chúng ta có lực lượng nhỏ yếu nhất. Nghe nói phía Gia Lam trấn có hơn tám mươi Chiến Sĩ, thật kinh khủng.”
Các thiếu niên khác nhanh chóng mở miệng, mỗi người một câu bình luận về chuyến đi này. Bọn họ có thể tham gia trắc nghiệm thiên phú đồng nghĩa với việc họ rất giàu có, kiến thức cũng sâu rộng hơn thường dân như Mộc Diệp. Gia Lam học viện quy định, sau khi mọi người tới nơi phải tự lo chỗ ăn chỗ ở, đợi đến ngày mở đăng ký, không được đi cùng người thân trong gia đình. Từ khi bước lên xe ngựa đi tới Gia Lam học viện, ngươi phải tách ra khỏi thân nhân để tự lập và học cách sinh tồn. Nếu không thực hiện được điều này thì đừng nghĩ tới việc nhập học làm gì nữa. Nói vậy không có nghĩa là hoàn toàn cắt đứt liên lạc với gia đình, cách hai tháng, học viện sẽ cho ngươi thời gian về thăm gia đình.
Xe ngựa chạy suốt hai ngày liền, thường sẽ dừng lại ở tửu lâu nghỉ ngơi một lát, sau đó tiếp tục đi. Ngay cả Mộc Diệp là người chịu nhiều khổ cực từ nhỏ cũng bị xe ngựa dằn xốc làm cho choáng váng, nói chi đến đám thiếu niên được nuôi nấng bảo bọc kĩ càng? Kết quả là khi tới được Gia Lam trấn, cả đám không còn tâm trí đi nhìn xem nó đẹp đẽ tráng lệ ra sao nữa, đều tự mình về phòng để nghỉ ngơi. Sắc mặt mọi người cực kì kém, Tố Điệp là nữ tử, từ bé vốn được nâng như nâng trứng lại càng tệ thêm. Mộc Diệp là người xin đi theo, vì hai chữ ân tình nên lập tức xắn tay áo, tự nguyện chăm sóc vị tiểu thư này.