Mộc Diệp quyết định ở lại An Bình trấn một tuần để bồi đắp tình cảm cùng mẫu thân, nhân cơ hội đó đem thủy nguyên tố cải thiện sức khỏe cho bà. Đêm đến lại đóng cửa chuyên tâm tu luyện, căn cơ mỗi lúc càng thêm vững chắc.
Lần này Trịnh Đình Hải cũng là một trong những chủ khảo cho Tổng Hội, công việc khá bận rộn. Vì vậy sau khi cầm lấy tờ đơn đăng kí của Mộc Diệp, căn dặn nàng tự mình cẩn thận khi đến Gia Lam trấn, ông lập tức xuất phát.
Trước khi đi, ông không khỏi than thở:
“Ta già thế này còn bị lão đầu kia làm phiền, mệt chết ta rồi.”
Không lâu sau đó, Mộc Diệp cũng rời đi.
Mộc Liên Hoa không khóc nữa, chỉ đơn giản nắm lấy tay nàng dặn dò đủ điều. Cảm nhận được sự quan tâm lo lắng của mẫu thân, Mộc Diệp như sa chân vào vũng bùn, nhấc người lên không nổi. Nàng không muốn xa nơi này nhưng cuối cùng vẫn phải rời đi trong sự lưu luyến.
Tiêu lão thấy tâm trạng của nàng nặng nề liền thở dài, cất lời an ủi: “Ở nơi đó, mẫu thân của con sẽ được an toàn thôi, đừng lo lắng.”
Mộc Diệp không đáp, chỉ gật đầu rồi nhìn về phía xa, nơi đó thấp thoáng bóng dáng của các Chiến Sĩ, họ đều là những tinh anh mà Trịnh gia gia cử đến bảo vệ mẫu thân nàng. Nàng xoay người, nhanh chóng tìm xe ngựa tiến về Gia Lam trấn, đích đến là Lạc Hoa thương hội. Hai ngày nữa nơi đó sẽ tổ chức một buổi đấu giá, nàng phải tìm cách lấy được thuốc dẫn cho Dưỡng Hồn Đan và mua một thanh kiếm tốt hơn. Dược lực của Dưỡng Hồn Đan rất mạnh, nó vốn dùng cho cấp bậc Ma Đạo Sư, nhưng nàng chỉ là Ma Pháp Sư sơ cấp, sử dụng không cẩn thận sẽ ảnh hưởng đến tinh thần. Hơn nữa, công dụng của nó có thể tăng thêm một bậc nếu sử dụng Tử Linh Thảo.
Theo lời sư phụ nói, Tử Linh Thảo chỉ là loại cỏ bình thường, muốn mua được nó không quá khó. Cho dù sư phụ luôn miệng đảm bảo rằng thuốc dẫn rất dễ tìm, nhưng nàng vẫn có cảm giác bất an.
Lần thứ hai đến Lạc Hoa thương hội, nàng nhận ra nơi này náo nhiệt hơn hẳn, người ở các trấn bên tập trung về Gia Lam trấn ngày càng nhiều, phải nói là hội tụ đủ các thế lực hỗn tạp. Chín phần trong bọn họ đến đây là vì tổng hội và buổi đấu giá.
Mộc Diệp ngồi trong phòng riêng chờ suốt một canh giờ mới được gặp người chịu trách nhiệm, đó là một nam nhân trung niên vẻ mặt phúc hậu, trên góc trái của áo bào thêu một đóa hoa sen hai cánh tượng trưng cho cấp bậc.
Ông ta mỉm cười nhìn nàng, sau khi vào liền hỏi:
“Tiểu cô nương là Mộc Diệp? Thứ lỗi, vừa rồi lão phu có phần bận rộn. Tam tiểu thư đã căn dặn lão phu, nếu có người tên Mộc Diệp đến tìm thì phải đối đãi như khách quý, chẳng hay tiểu cô nương muốn...?”
Người này nói tới đó thì dừng lại, đôi mắt hẹp dài nhìn thẳng vào Mộc Diệp, tràn ngập ý dò xét. Lạc Hoa thương hội mang ơn nàng vì đã cứu tam tiểu thư nhưng sự việc đến giờ còn chưa tra rõ, ông không thể để tam tiểu thư ra mặt được.
Mộc Diệp mím môi, mơ hồ cảm nhận được địch ý từ phía đối diện. Nàng gãi má, ngượng ngùng đặt tờ giấy đã chuẩn bị sẵn lên bàn.
“Đây là danh sách những thứ ta cần, phiền ngài.”
Mộc Diệp vốn muốn trao đổi trực tiếp cùng vị tiểu thư kia, nhưng xem tình hình này, đến cả tư cách gặp mặt nàng cũng không có. Cảm giác chua chát dâng lên trong lòng, nàng nén lại cơn thở dài, cúi đầu dùng ngón trỏ miết nhẹ trên mặt bàn.
Ông ta liếc sơ qua tờ giấy nhỏ, khi nhìn thấy ba chữ Tử Linh Thảo, khẽ nhướng mày.
“Chúng ta không có Tử Linh Thảo. Loại thảo dược này vốn rất hiếm.”
Mộc Diệp nhăn mày, vậy ra trực giác của nàng đã đúng. Thứ mà sư phụ nói dễ tìm, không phải nơi này có thể có.
“Vậy buổi đấu giá thế nào? Có khả năng sẽ xuất hiện Tử Linh Thảo chứ?”
Trung niên nhân lắc đầu, giọng có chút tiếc nuối:
“Tử Linh Thảo trưởng thành cần khoảng thời gian khá dài, ít nhất hai mươi năm, sau khi nở hoa hai lần sẽ tàn. Trước đây thỉnh thoảng cũng xuất hiện, mỗi lần đều được đưa vào đấu giá, nhưng dần dà không còn thấy nữa. Làm tiểu cô nương thất vọng rồi.”
Mộc Diệp gật đầu, không biết nên có phản ứng thế nào.
Tiêu lão ho khù khụ, nói:
“Cái này... ta thật sự không nghĩ tới Tử Linh Thảo lại khan hiếm như thế. Trước kia chỉ cần ta muốn là lập tức có người dâng lên. Nếu không thì đi cướp xung quanh, muốn một bao ta cũng cướp được đó.”
Khóe môi Mộc Diệp co giật, hoàn toàn chết lặng. Sư phụ, người quá dã man rồi!
Chừng một khắc sau, mọi thứ đều
được chuẩn bị hoàn hảo, còn có ba mươi viên tinh thạch hạ phẩm cùng một thanh kiếm tốt làm quà. Mộc Diệp giật mình nhìn người trước mặt, không thể tin vào mắt mình.
Ông ấy điên rồi sao? Đây tương đương tặng nàng một số tiền cực kì lớn! Lão sư ở Gia Lam học viện một tháng cũng chỉ nhận được tầm trăm tinh thạch hạ phẩm mà thôi. Nếu không cẩn trọng để lộ tin tức, mạng nhỏ của nàng chắc chắn khó giữ.
“Là tiểu thư yêu cầu lão phu chuẩn bị, tiểu cô nương cứ nhận đi.”
“Phiền ngài cảm ơn nàng giúp ta.”
Mộc Diệp không hề từ chối, trực tiếp đem bao vải ra, hớn hở gom hết số lượng lớn vật phẩm trên bàn vào rồi vội cáo từ. Để đề phòng có người dòm ngó, nàng cố tình tìm một nơi vắng vẻ rồi mới dùng ý niệm thu đống hành lí sau lưng vào cổ ngọc.
---
Mới chỉ qua nửa tháng mà Lục Mẫn suýt chút nữa không nhận ra tiểu cô nương trước mắt. Một thân thanh y thêu hoa trang nhã, tà váy dài bay nhẹ theo mỗi bước chân của nàng giống như những đóa sen xanh trên y phục đang thi nhau nở rộ, cộng thêm khí chất tĩnh lặng khác hẳn ngày thường, nàng gần như biến thành người khác. Từng đường nét trên khuôn mặt của thiếu nữ đều có vẻ ôn hoà và thành thục hơn xưa, xinh đẹp tựa u lan trong cốc.
Bên hông nàng giắt một thanh kiếm dài, hai tay mảnh khảnh ôm tiểu thú lông đỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn khẽ nở nụ cười:
“Lục tỷ.”
“Tiểu Diệp?”
Lục Mẫn hơi ngẩn người, không nghĩ tới một chuyến đi ngắn ngủi lại có thể làm nàng thay đổi như thế. Không còn là tiểu cô nương nhu thuận, yếu đuối cần người quan tâm nữa rồi.
Thật ra Mộc Diệp quay lại Tán Tu Hội chủ yếu muốn thông báo một tiếng, hai ngày sau nàng sẽ tới Gia Lam học viện để đăng ký thi tuyển cho Tinh Anh tổng hội, dưới danh một người dự tuyển tự do.
“Muội cũng muốn tham gia sao?”
Lục Mẫn chau mày, dường như nghĩ tới điều gì, bàn tay mềm mại nắm lấy tay nàng.
“Muội đã nghĩ kĩ chưa? Trịnh thúc có biết không?”
Thấy tiểu cô nương gật đầu, Lục Mẫn mím môi, mắt đẹp trở nên nghiêm túc:
“Được rồi, Cao Vũ năm nay mới hai mươi ba, ta sẽ bảo hắn tham gia cùng muội, phải thật cẩn thận, đừng tin tưởng bất kì ai, hiểu chưa?”
“Tỷ, không cần đâu. Muội có thể tự lo được.”
Mộc Diệp mỉm cười, vỗ nhẹ lên mu bàn tay trắng xinh của Lục Mẫn. Nàng trở về lấy y phục và chút đồ xong lập tức xuất phát đến Gia Lam học viện, im lặng không kinh động đến bất kì ai.
Trước tiên phải tìm khách điếm để tá túc, nếu không đến lúc sơ khảo diễn ra, việc tìm chỗ ở sẽ cực kì khó khăn. Cho dù đã chuẩn bị tâm lý trước, nhưng hôm sau quay lại Gia Lam trấn, nàng vẫn phải giật mình.
Nơi này thật sự quá đông. Tất cả phòng trọ đều đã có người thuê, ngay cả khách điếm cũ kĩ nhất cũng chật kín người. Nhưng xem ra nàng còn may mắn, vất vả cả buổi, rốt cuộc tìm được một nơi trú ngụ. Vì thấy nàng ra giá cao, mặt mũi thanh tú lại trông khá lương thiện nên một nhà dân gần đó đồng ý cho nàng thuê phòng. Căn phòng tuy có xập xệ, vừa chật chội vừa bám đầy bụi nhưng tốt hơn là nghỉ ngơi ở bên ngoài.
Tiểu Hỏa ngủ li bì bên trong cổ ngọc, dạo gần đây nó lớn lên không ít. Không phải mập ra, mà là trưởng thành hơn. Hoa văn trên lông vũ cũng ngày càng rõ ràng, đó là một ngọn lửa màu xám đen pha lẫn chút xanh. Lần đầu tiên gặp Tiểu Hỏa thì trên người nó vốn không có hoa văn, sau đó không lâu xuất hiện hoa văn màu đỏ máu, cuối cùng biến thành như bây giờ. Ngay cả sư phụ đại nhân cũng không biết đây là loại ma thú gì, chỉ nói rằng nó hẳn là biến dị.
Đối với người tu luyện mà nói, thời gian trôi qua rất nhanh. Chỉ một cái chớp mắt đã là sáng hôm sau. Tiếng ồn bên ngoài kéo Mộc Diệp ra khỏi trạng thái tu luyện, nàng vừa ra ngoài đã nhìn thấy cảnh tượng người dân chen nhau đứng kín cả đường đi, thậm chí còn có một lượng lớn công tử tiểu thư thế gia ngồi trên lầu cao quan sát xuống. Dường như họ rất phấn khích, nghe nói Tinh Anh tổng hội năm năm mới diễn ra một lần, không hào hứng cũng không được.
Theo dòng người đến trước cổng Gia Lam học viện, tim nàng bắt đầu đập nhanh hơn. Nơi này gợi nhớ đến những nhục nhã mà nàng phải gánh chịu, còn có kẻ thù của nàng... Nắm tay bất giác siết chặt, nàng hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu đối diện với cánh cửa cao lớn trước mặt.
Trước cổng có hơn năm bàn dài, trên bàn đặt một thứ màu đen to cỡ đầu người, nếu không nhầm thì đây này là vật dụng chuyên dùng để khảo thí tinh thần lực của Ma Pháp Sư - Hắc Thạch.
Ngày sơ khảo đầu tiên là dành riêng cho Ma Pháp Sư. Mọi người xếp thành từng hàng dài, lần lượt tiến lên chạm vào Hắc Thạch. Chỉ cần dùng tinh thần lực nhập vào trong đó, Hắc Thạch sẽ hiển thị mức độ tinh thần lực của Ma Pháp Sư. Thứ này cũng dùng để kiểm tra tinh thần lực cho Triệu Hoán Sư, chỉ riêng Chiến Sĩ là dùng lực lượng thân thể đánh vào trên đó. Nàng vốn muốn đăng ký dưới danh Chiến Sĩ, nhưng Trịnh gia gia đã nhanh tay đề xuống ba chữ Ma Pháp Sư rồi.
Đúng lúc nàng đang quan sát xung quanh, phía trước bất chợt trở nên ồn ào, một trong số những kẻ dự thi vừa khiến Hắc Thạch chuyển sang màu nâu đen, điều này chứng tỏ hắn ta đã đạt đến tu vi Ma Pháp Sư cao cấp. Không ít người dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn hắn, thì thầm to nhỏ với nhau. Một tán tu đạt đến cấp bậc này ở độ tuổi như hắn đã là rất giỏi, không chỉ có sự cố gắng mà còn phải nhờ vào vận may.
Khác với mọi người, nam nhân trung niên tiến hành khảo thí có vẻ không ngạc nhiên cho lắm, ông vẫn giữ nguyên khuôn mặt lạnh nhạt khó gần, phất tay gọi người kế tiếp tiến lên. Trong Gia Lam học viện, số lượng Ma Pháp Sư cao cấp ở độ tuổi mười tám rất nhiều, huống chi nam nhân trước mắt, ông nhìn qua đã biết quá hai mươi tuổi. Ông không hiểu vì sao phải cho đám người ô hợp này tham gia Tinh Anh tổng hội. Dù sao thì đến vòng hai, tất cả bọn chúng cũng sẽ bị loại bỏ mà thôi. Cùng lắm thì những thanh thiếu niên đến từ một số thế lực có tiếng tăm sẽ được giữ lại, nhưng nơi này vốn không có mấy thế lực như thế. Tán Tu Hội cũng rất lâu rồi không cử người tham dự cuộc thi.
Gần nửa canh giờ sau, rốt cuộc cũng đến phiên Mộc Diệp, nàng nhẹ nhàng tiến lên, đặt hai bàn tay nhỏ xinh trên Hắc Thạch.
Sư phụ ngay lập tức lên tiếng nhắc nhở nàng:
“Điều chỉnh tinh thần lực ở mức vừa phải, đừng để lộ tu vi thật sự.”
Tiểu cô nương nghe xong mỉm cười, tinh thần lực nhập vào trong Hắc Thạch, màu sắc trên đó từ đen đậm lập tức chuyển sang màu xám. Tuy tu vi của nàng không cao lắm, chỉ dừng lại ở mức Ma Pháp Học Đồ, nhưng vị trung niên kia có chút hứng thú. Ông nhướng mày, thầm nghĩ chín phần mười tán tu là nam, hơn nữa tuổi đều đã quá hai mươi, không ngờ sẽ xuất hiện một tiểu quỷ thế này. Nàng là thiếu nữ duy nhất có thể bình thản như vậy trước uy áp của ông.
“Ma Pháp Học Đồ trung cấp. Đạt tiêu chuẩn.”
Giọng của vị đại nhân vang lên rõ ràng, Mộc Diệp cúi người cảm ơn rồi nhanh chân tiến vào trong. Qua một con đường nhỏ, nàng tiến vào giữa khoảng sân rộng. Có hai đấu trường được dựng trong sân, chủ yếu phục vụ cho những ngày thi đấu này, khá lớn và chắc chắn. Không ít thiếu niên, thiếu nữ đã ngồi chờ xung quanh, mỗi người đều có vẻ cao cao tại thượng, không thèm liếc nhìn nàng lấy một lần. Hẳn là tới từ các học viện?
Mộc Diệp có phần căng thẳng, nàng cảm nhận được một số người trong sân phát ra tinh thần lực khá mạnh, là tu vi Ma Đạo Sư. Trong số đó có người đang quan sát nàng!
Là ai? Ai đang nhìn nàng?
Ngẩng đầu lên, nàng bắt gặp một đôi mắt sắc sảo lạnh lùng đang nhìn mình. Đó là một nữ tử tầm hai mươi tuổi có dáng người quyến rũ, mái tóc dài búi cao, hồng y rực rỡ, áo ngoài hơi trễ xuống để lộ phần cổ trắng ngần. Nữ tử nhìn nàng, cánh tay nâng lên vẫy nhẹ.
Mộc Diệp vô thức gật đầu đáp lại, khi bị nữ tử đó nhìn, nàng có cảm giác rất quỷ dị. Đang lúc nàng nhíu mày khó hiểu, người chịu trách nhiệm sơ khảo bên ngoài đã làm xong việc và trở lại. Dẫn đầu là quản lý vừa kiểm tra cho nàng, ông đứng giữa sân, đợi mọi người xếp thành hàng nghiêm chỉnh mới cất giọng trầm thấp:
“Hiện tại các ngươi chỉ mới vượt qua vòng một, nếu xuất sắc vượt qua vòng hai, các ngươi sẽ chính thức có tư cách cạnh tranh trong tổng hội. Những người được ta gọi tên sẽ bước lên lôi đài. Đầu tiên...”
Mộc Diệp không khỏi thán phục phong thái làm việc nhanh nhẹn của ông. Mười người được ghép thành một nhóm tiến lên lôi đài, sau đó vị trung niên kia mới giải thích luật. Phải nói là vô cùng tàn nhẫn và khắc nghiệt, mười người chỉ chọn một.
“Quy tắc khá đơn giản, các ngươi có thể quần ẩu, bắt cặp hoặc liên minh với nhau, làm gì đó tùy thích. Kẻ cuối cùng còn đứng trên lôi đài sẽ là kẻ chiến thắng.”
Ông vừa dứt lời, trong khoảng sân rộng lập tức vang lên tiếng ồn ào.
“Cái gì? Lần này sao lại có quy tắc ngớ ngẩn như thế?”
“Lần trước không phải chỉ loại một nửa thôi sao? Lần này chỉ chọn một? Có nhầm hay không! Chưa kể nếu gặp phải đồng môn, ta không thể đánh được, sợ là không kịp niệm chú ngữ đã bị chín kẻ kia đè chết rồi!”
Mộc Diệp cũng có phần bối rối, nàng chưa từng tham gia cuộc thi, sự cạnh tranh khốc liệt này vượt xa suy nghĩ của nàng. Chẳng trách Lục Mẫn lại lo lắng, ở đây tám chín phần là người tới từ các học viện, chỉ cần không may gặp phải một Ma Đạo Sư là nàng sẽ bị loại ngay lập tức.
Nàng siết chặt nắm tay, trái tim nhỏ bắt đầu không nghe lời, liên tục nhảy lên thình thịch.
“Đừng lo lắng, ta quên nói, tất cả Ma Đạo Sư và Ma Pháp Sư cao cấp đều đã được đặc cách tham gia vòng sau, sẽ không có chuyện chênh lệch sức mạnh quá lớn đâu. Nếu có oán trách thì hãy trách người tham gia lần này quá đông."
Sau khi dứt lời, nam nhân trung niên lập tức cho bắt đầu trận đấu. Thi đấu ở cấp bậc này thật sự không có nguy hiểm gì, nhưng Gia Lam học viện vẫn bố trí vài lão sư đứng xung quanh lôi đài, đề phòng có bất trắc có thể xảy ra trong cuộc tỷ thí.
Mộc Diệp đứng ở phía xa, chăm chú quan sát từng người một, đôi mắt đen láy không chút cảm xúc quét qua hai lôi đài. Các loại ma pháp hoa lệ đủ màu sắc trong phút chốc bùng lên mạnh mẽ, những vòng tròn ma pháp ẩn hiện dưới chân bọn họ có hỏa hệ, phong hệ, mộc hệ và cả thủy hệ... Ma Pháp Học Đồ thủy hệ này vừa bắt đầu trận đấu đã bị tấn công dồn dập, chút sức phản kháng cũng không có, chỉ có thể bất lực nhảy khỏi lôi đài.
Đến lượt nàng được gọi tên, Tiêu lão nghiêm giọng, nói:
“Đừng sơ suất.”
“Vâng.”
Vừa bắt đầu, trên lôi đài đã chia thành ba nhóm. Nhóm thứ nhất là hai Ma Pháp Học Đồ cao cấp, đến từ cùng một học viện. Họ đều là công tử thế gia khoảng mười lăm tuổi, vừa nhìn đã biết có điều kiện tu luyện cực tốt. Nhóm thứ hai là bảy tán tu liên minh với nhau, đều là tu vi trung hoặc sơ cấp ở độ tuổi mười chín hai mươi. Cuối cùng, nhóm thứ ba chính là nàng. Không phải nàng muốn một mình chống chín, mà do bọn họ cố tình cô lập nàng! Rốt cuộc thì hôm nay ra đường quên xem lịch sao?
Nhìn thấy tiểu cô nương nhăn nhó không vui, bên dưới vang lên vài âm thanh cười cợt.
“Chà chà, xem này, bảng A thật thú vị. Ngươi đoán xem tiểu cô nương kia sẽ nhảy khỏi lôi đài, hay là bị đánh bò ra khỏi đó?”
“Này, nếu không muốn bị thương thì cách tốt nhất là mau chóng rút lui đó nha!”
Đang lúc họ phấn khích trêu đùa thì bất chợt cảm thấy sống lưng lành lạnh, một nữ nhân vận y phục đỏ không biết đã đứng phía sau họ từ lúc nào. Nàng ta mỉm cười, nụ cười đầy tà khí làm cho người đối diện phát run.
“Nàng sẽ thắng.”
Đôi môi đỏ mọng bật ra ba chữ, đáy mắt sáng lên nhìn tiểu cô nương trên lôi đài.
Hai kẻ có tu vi cao nhất nhanh chóng niệm chú ngữ, mà bảy kẻ kia thì đồng loạt cười đểu. Sau đó, một cảnh tượng hết sức kinh hoàng xảy ra. Mộc Diệp trố mắt nhìn bảy thân thể cao to của các tán tu đang lao ầm ầm về phía hai vị Ma Pháp Học Đồ cao cấp. Tất nhiên, hai người họ cũng giật mình, chú ngữ giữa chừng bị cắt đứt. Kế tiếp, cả các lão sư lẫn chủ khảo đều lặng người nhìn hai thiếu niên tuấn tú bị đánh đập một cách dã man. Một trong số những tán tu còn đem cả gậy ma pháp cấp thấp ra, dùng sức đập, gõ.
“C... Cái gì thế?”
“Ta cũng không biết mình vừa xem cái gì đâu! Mẹ kiếp! Bọn họ là là Ma Pháp Sư hay là Chiến Sĩ vậy hả? Quá bạo lực!”
Hai thiếu niên xấu số ôm đầu hét lên:
“Phạm quy! Chết tiệt! Bọn họ... phạm quy...”
Các lão sư tuy bất mãn với hành động của các tán tu, nhưng vẫn phải cắn răng, nói:
“Trong quy định không cấm dùng lực lượng thân thể.”
Phải, họ không quy định các Ma Pháp Sư khi chiến đấu phải sử dụng ma pháp, nhưng ngươi là Ma Pháp Sư, có lí nào lại dùng gậy đánh người như thế kia? Cũng chỉ có lũ ô hợp bên ngoài mới dám lách luật kiểu này mà thôi!
Sau một lúc, hai thiếu niên mặt mũi bầm dập bị người quăng ra khỏi lôi đài. Một thiếu nữ đến từ cùng học viện vội lao lên, ánh mắt nóng rực nhìn các tán tu:
“Khốn kiếp! Các ngươi dám làm vậy sao?”
Nam nhân đứng đầu nhóm tán tu ngoáy ngoáy lỗ tai, cười ha hả:
“Bọn ta thế nào? Nếu không có tài cán gì thì ở nhà ngoan ngoãn làm thiếu gia đi. Các ngươi nghĩ kẻ thù sẽ chờ chúng niệm xong chú ngữ sao?”
“Ngươi...”
Thấy thiếu nữ giận dữ, các tán tu lại càng cười lớn hơn, sau đó buông lời trêu ghẹo, phun nước bọt xuống sàn, hoàn toàn quên mất trên lôi đài còn có một người.
Mộc Diệp nheo mắt nhìn tình cảnh này, trong lòng có chút khó chịu. Cho dù những kẻ danh gia vọng tộc ấy cao ngạo thật, nhưng cũng không đáng ghét bằng lũ người hạ lưu này. Chẳng trách ai cũng nhìn tán tu bằng ánh mắt khinh miệt!
Cười đủ, chúng quay sang nhìn nàng.
“Ái chà, tiểu cô nương còn chưa đi xuống? Mau cút ra ngoài nếu không muốn gương mặt xinh đẹp đó bị thương.”
“Nếu không thì để ta sờ một cái, ta sẽ nhường vị trí dẫn đầu cho. Ha ha.”
Nàng cười nhẹ, gậy trúc màu xanh ngọc lập tức xuất hiện trong tay. Hôm nay, nàng sẽ dạy cho bọn họ một bài học, để sau này bọn họ không còn mang danh tán tu ra ngoài làm chuyện xấu hổ nữa.
“Muốn đánh với bọn ta sao? Đúng là không biết điều.”
Hai trong số bọn chúng bước lên trước, muốn đem nàng đá ra khỏi lôi đài. Mộc Diệp xoay xoay gậy trúc, ánh mắt lãnh đạm nhìn hai kẻ trước mắt, cánh tay quét ngang. Động tác của nàng nhìn rất chậm, lực cổ tay cũng chẳng có bao nhiêu.
Xung quanh có người lo lắng nói:
“Tiểu cô nương này, chán sống rồi sao?”
Gậy trúc vụt một tiếng đập vào hông đối phương, tiếng động cực lớn phát ra làm mọi người cả kinh. Thân thể của hắn ta cư nhiên bị đập văng sang một bên, hắn ôm bụng co giật, không nói được lời nào đã bất tỉnh, miệng tràn nước bọt. Ma Pháp Học Đồ trung cấp mà bị một Chiến Sĩ sơ cấp đánh trúng thì chưa chết ngay tại chỗ đã là may mắn. Ma Pháp Sư rất mạnh, nhưng ở cấp bậc này, không kịp thi triển ma pháp trước tốc độ của Chiến Sĩ cũng vô dụng thôi.
Không quan tâm đến ánh mắt xung quanh, Mộc Diệp đạp chân phải xuống sàn, lần nữa vung gậy trúc lên cao. Tốc độ của nàng đột nhiên tăng mạnh khiến tên còn lại không kịp né tránh, chỉ có thể giơ hai tay lên đỡ. Cánh tay hắn vừa đưa lên che chắn đỉnh đầu thì gậy trúc đột nhiên chuyển hướng giữa không trung, mạnh mẽ đập trúng hông hắn. Tình trạng của tên này cũng tương tự đồng bọn, ngã xuống sàn lập tức bất tỉnh.
Gậy trúc chỉ xéo xuống mặt đất không hề run chút nào, động tác này cho thấy nàng sử dụng kiếm rất thành thục. Chủ khảo vòng hai và các lão sư như nhạy cảm nhận ra điều gì, đều lặng lẽ quan sát nàng.
Hai trong số bảy tên bị đánh ngã, các tán tu không dám khinh thường nữa. Một người lập tức niệm chú ngữ, những kẻ còn lại thì xông lên chặn đường nàng. Tiểu cô nương mím môi tiến lên trước, gậy trúc bay múa, mỗi động tác đều vô cùng nhanh gọn, chuẩn xác đánh lên đầu và vai đối phương. Ngay cả Chiến Sĩ trung cấp còn chết dưới tay nàng, tuy lúc đó có sự trợ giúp của Tiểu Hỏa, nhưng không thể phủ nhận nàng có khả năng vượt bậc, vậy đám người này có là gì? Phải biết khoảng cách giữa Ma Pháp Học Đồ và một Chiến Sĩ thật sự là không thể san bằng. Cho nên, dưới lực lượng thân thể của nàng, kẻ địch chỉ có thể bị đánh cho nằm xuống, đều không động đậy nổi đầu ngón tay. Vị Ma Pháp Học Đồ cuối cùng còn đứng trên lôi đài bị nàng dọa sợ, run rẩy lui xuống.
Mộc Diệp nghiễm nhiên trở thành người duy nhất còn sót lại, có nghĩa là một trong những người chiến thắng ở vòng này. Khuôn mặt của nàng lúc tấn công người khác vô cùng lãnh đạm nhưng sau đó lại trở về dáng vẻ hoạt bát, tạo cho người khác cảm giác khá thân thiết, hoàn toàn đối lập nhau.
Thiếu nữ vừa rồi bị trêu chọc thấy vậy vội tiến lên cảm ơn nàng, nàng cười, tinh nghịch nháy mắt:
“Ta chỉ ngứa tay thôi. Không cần cảm ơn.”