Mộc Diệp vừa rời khỏi không lâu, một nhóm hắc y nhân đã đuổi tới. Nhìn thấy thi thể của đồng bạn, nam nhân dẫn đầu không biểu lộ chút cảm xúc nào, lạnh nhạt lên tiếng:
“Nếu để vụt mất số tinh thạch đó, Nguyên gia sẽ không tha cho chúng ta. Các ngươi phải hiểu, chúng ta chỉ được thành công, không được thất bại!”
Nam nhân đó chính là Chiến Sĩ đỉnh cấp từng đả thương Mộc Diệp. Hắn nheo mắt nhìn dấu vết chiến đấu xung quanh, trong lòng có dự cảm không tốt. Theo lí thường, một Chiến Sĩ sơ cấp như nàng không thể nào hạ được Chiến Sĩ trung cấp. Hơn nữa, để chắc chắn không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hắn đã chia ba người thành một nhóm đuổi theo nàng. Không ngờ nàng vẫn có thể trốn thoát!
Một tên trong số chúng đột nhiên tiến lên trước vài bước, đưa tay chạm vào những vệt đỏ loang lổ kéo dài trên mặt đất:
“Vết máu vẫn còn mới, con nhóc chưa đi xa được."
Tổng cộng hơn mười hắc y nhân nhanh chóng di chuyển, nhằm hướng Mộc Diệp mà đuổi theo.
---
Lạc Thần vừa theo sau tiểu cô nương vừa lo lắng không thôi. Nàng đi rất chậm, hơn nữa mỗi lúc một xiêu vẹo. Cho dù suýt té mấy lần nhưng vẫn không cho hắn chạm vào người! Trông hắn giống kẻ xấu lắm sao? Từ lúc hắn còn là một đứa trẻ đã được phụ mẫu nâng như nâng trứng, lớn thêm một chút thì trở thành kẻ được các thiếu nữ tôn sùng vì vẻ ngoài xuất sắc, vậy mà giờ phút này hắn lại bị nàng xem như không khí? Hắn bất đắc dĩ lắc đầu, một bên không quên xóa đi dấu vết trên mặt đất.
Thiếu nữ phía trước dường như cảm nhận được động tác của hắn, chợt dừng bước, khuôn mặt của nàng có chút mất tự nhiên, môi khẽ mấp máy:
“Cảm ơn ngươi.”
“Sao cơ?”
Lạc Thần cười nhẹ, bày ra vẻ mặt vô lại, mặc dù biết rõ ý của nàng nhưng vẫn vờ như không hiểu.
Mộc Diệp mệt mỏi tựa vào một thân cây để tránh không bị ngã, nàng thật sự rất mệt, lục phũ ngũ tạng đều đau.
Thấy nàng khép mắt lại, Lạc Thần vội tiến lên muốn giúp. Đúng lúc này, con gà nhỏ luôn túc trực bên cạnh nàng đột nhiên kêu lên hai tiếng cảnh cáo, nhìn hắn chằm chằm. Ngay cả ma thú bên cạnh nàng cũng bài xích hắn sao? Thiếu niên không vui trừng mắt nhìn lại, một gà một người cứ thế giằng co, mãi cho đến khi Mộc Diệp cất lời:
“Cảm ơn vì đã giúp ta che dấu hành tung.”
Lạc Thần nhướn mày nhìn nàng, đáp:
“Sau này bị thương thì chú ý một chút, kẻ thù sẽ đuổi theo vết máu của nàng để lại, hiểu không?”
Mộc Diệp không nói gì, chỉ gật nhẹ đầu, đưa tay lau vết máu vừa tràn ra bên môi. Nàng không biết thiếu niên này là ai, nhưng nếu hắn có lòng tốt muốn giúp thì nàng sẽ không từ chối. Nàng đang bị thương, sư phụ lại còn liên tục nhắc nhở không được để nam nhân chạm vào, thật sự là làm đầu nàng đau muốn chết...
“Tiểu Diệp, ta cảm thấy thiếu niên này không đơn giản, hắn tiếp cận con chắc chắn có ý đồ đen tối!”
Giọng nói của sư phụ lại lần nữa vang lên trong đầu, thiếu nữ khẽ thở dài, không biết nên phản ứng thế nào cho phải.
Đúng lúc Mộc Diệp xoay người muốn đi tiếp, Lạc Thần đột nhiên nhảy tới ôm chầm lấy nàng. Hắn xoay người, tay phải đơn giản đánh ra một chưởng.
Ầm.
Mộc Diệp chỉ cảm thấy dưới chân chợt nhẹ, thân thể đã lọt vào vòng tay ấm áp của thiếu niên. Sau đó, bên tai nàng vang lên âm thanh va chạm của chiến kỹ. Chưởng phong mạnh mẽ tàn sát bừa bãi mặt đất và xung quanh, cuốn ngã không ít cây lớn, trong phút chốc đã đẩy văng hắc y nhân, một chưởng này khiến ngực hắn bị lõm xuống thành hình dấu tay, chết ngay lập tức. Mộc Diệp được Lạc Thần che chở trong lòng, không dính chút bụi nào. Nàng nhìn hắc y nhân, chợt thấy sống lưng lạnh ngắt, thiếu niên này còn là người sao?
Lạc Thần vòng tay qua eo nàng, quan sát đám hắc y nhân đột nhiên xuất hiện rồi vây quanh bọn họ, khuôn mặt tuấn tú hơi trầm xuống.
Mặc kệ sự mạnh mẽ của đối thủ, giờ phút này tất cả hắc y nhân đều bất chấp mà xông lên. Vũ khí trên tay bọn họ đồng loạt phát ra áng sáng trắng, linh lực của Chiến Sĩ bao bọc xung quanh thân kiếm tản ra sát khí kinh người. Mỗi một kẻ ở đây đều có ý nghĩ muốn giết chết thiếu nữ trước mặt, giành lấy nhẫn trữ vật.
Mộc Diệp sau khi hoàn hồn lập tức tránh khỏi vòng tay của Lạc Thần, vung chủy thủ lên. Thấy nàng muốn tiếp tục chiến đấu, thiếu niên không vui bước tới trước một bước.
“Không cần biết các ngươi là ai, nhưng dám bắt nạt nữ nhân của ta thì đúng là chán sống rồi!”
Hắn nói mà không biết ngượng khiến Mộc Diệp nhăn mày, ai là nữ nhân của hắn?
Linh lực tràn lên nắm tay, khí thế trên người thiếu niên lập tức thay đổi, Lạc Thần ưu nhã tung ra một đấm.
Ngay khoảnh khắc Lạc Thần chắn trước người nàng, Mộc Diệp rõ ràng thấy tim mình đập nhanh hơn. Nàng rung động bởi cảnh tượng trước mắt mình, không phải vì yêu thích! Một đầu sư tử trắng được ngưng tự bởi linh lực hiện ra ngay sau lưng hắn, mỗi sợi lông bờm đều có thể nhìn thấy rõ ràng, chân thực đến khó tin. Theo động tác vung tay của Lạc Thần, đầu sư tử đó bắn thẳng về phía hắc y nhân.
Nam nhân dẫn đầu vừa đối mặt với Lạc Thần liền thất kinh trợn trừng: “Cái gì?”
Dựa trên kinh nghiệm nhiều năm chiến đấu, hắn có thể chắc chắn tiểu tử này không dễ đối phó! Thứ năng lượng cuồng bạo trước mặt làm hắn sợ hãi, không chút suy nghĩ ném một viên đan dược vào miệng, hai tay siết chặt vũ khí, trong chớp mắt xuất ra hơn ba mươi nhát kiếm. Kiếm khí sáng ngời nhất thời như mưa trút, toàn bộ đều rơi trên bóng sư tử màu trắng kia. Cùng lúc đó, hàng loạt các chiêu thức của hắc y nhân khác cũng đánh về phía Lạc Thần.
“Cẩn thận!”
Mộc Diệp cảm giác hô hấp của mình gần như ngưng trệ, nhiều người tấn công cùng một lúc, hắn làm sao né tránh?
Nhưng diễn biến trước mắt đã ngoài dự liệu của nàng, ngay thời điểm hai bên va chạm, đầu sư tử lại chẳng hề hấn gì. Kiếm khí chém lên trên người nó lập tức tan rã như băng gặp hỏa, một chút dấu vết cũng không sót lại. Trong sự sợ hãi của Mộc Diệp, tất cả hắc y nhân đều bị đầu sư tử kia cắn nát đầu, máu tươi thay nhau phun ra như suối. Chứng kiến đầu người nổ tung thành từng thớ thịt, dưới chân nàng lảo đảo, không đành lòng nhắm chặt mắt.
“Mở mắt ra! Ta đã dạy con như thế nào?”
Tiêu lão đột nhiên truyền âm cho Mộc Diệp, nàng cắn môi, run rẩy làm theo. Đập vào mắt nàng là thân ảnh nhuộm đầy máu tươi của Lạc Thần, đôi mắt màu hổ phách ấy vẫn trong veo như lúc nàng mới gặp, chỉ khác là lúc này, ẩn sâu bên trong đôi mắt đó lại chứa đựng sự tàn nhẫn, vô tình.
Hắn quay đầu nhìn nàng, nhẹ nhàng cong môi:
“Nếu muốn sống sót, nàng phải học cách làm quen. Nếu kẻ chết không phải là họ, thì là nàng. Có hiểu không?”
Đối mặt với thiếu niên thần bí này, nàng không thể nào bình tĩnh được. Một chiêu, chỉ một chiêu! Hắn rốt cuộc là ai? Bọn họ có hơn mười người, bao gồm một Chiến Sĩ đỉnh cấp nhưng tất cả gộp lại cũng không chịu nổi một chiêu của hắn! Nàng chau mày, tuy không muốn thừa nhận nhưng lý lẽ của hắn rất đúng.
“Ta biết, cảm ơn ngươi.”
Lạc Thần hài lòng gật đầu:
“Biết thì tốt rồi.”
Nàng không thích vẻ mặt của hắn lúc này, làm sao hắn có thể không chút để tâm tới những thi thể rơi vãi xung quanh, mà trên môi còn xuất hiện được nụ cười như vậy? Thiếu nữ nhìn hắn, đôi mắt hiện rõ sự cảnh giác:
“Ngươi tiếp cận ta có mục đích gì?”
“Không có mục đích, ta đang đi du ngoạn, thấy nàng cần giúp đỡ nên tùy tiện ra tay thôi.”
Hắn không nói, Mộc Diệp cũng chẳng muốn hỏi thêm, chậm rãi tra xét xung quanh. Trên người mỗi hắc y nhân đều mang theo một khối lệnh bài, trên đó có khắc gia huy của Khu gia, chuyện này còn nhiều ẩn tình, nhưng tranh đấu giữa các gia tộc không phải việc mà nàng có thể xen vào.
Mộc Diệp đưa tay ra hiệu cho Tiểu Hỏa, nó lập tức hiểu ý nàng, hé miệng phun ra từng quả cầu nhỏ. Mỗi hỏa cầu đều chuẩn xác rơi xuống những thi thể xung quanh, đốt chúng thành tro bụi. Làm xong, Tiểu Hỏa thích thú vẫy hai cánh, dùng đầu cọ vào người nàng như khoe khoang. Mộc Diệp không keo kiệt, vuốt ve đỉnh đầu của nó một hồi.
“Ta muốn trở về nhà. Ơn cứu mạng của ngươi, ta sẽ nhớ kĩ.”
Mộc Diệp không nhìn lại, trực tiếp bỏ đi. Tuy nàng vẫn chưa hồi phục, nhưng nàng không muốn ở gần hắn thêm nữa, người này nguy hiểm hơn nàng nghĩ!
Lạc Thần không nói gì, cũng không đuổi theo nàng. Hắn nhún vai, từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một bộ quần áo sạch sẽ, đối với hắn việc giữ hình tượng cũng rất quan trọng, phải tìm chỗ thay y phục trước.
Đợi đến lúc Mộc Diệp về đến An Bình trấn đã là buổi chiều tà ngày hôm sau.
Nàng tìm một tửu lâu để nghỉ ngơi trước, sau khi đổi sang y phục khác rồi mới quay về. Nói thế nào thì nàng cũng không thể mang một thân quần áo dính máu đi gặp mẫu thân được.
Thấy con gái trở lại, Liên Hoa không khỏi thút thít. Trông bà tốt hơn rất nhiều, da dẻ cũng trở nên hồng hào, nhưng đôi mắt lại hằn lên những vết nhăn khiến nữ nhi thân sinh phải đau lòng. Trước đây trưởng trấn từng đề nghị hai mẹ con đến ở với ông, nhưng Mộc Liên Hoa nhất quyết từ chối. Mãi đến khi Mộc Diệp trở thành một Ma Pháp Sư, bà vẫn còn ngỡ ngàng không tin, lúc này sợ làm con gái lo lắng, bà mới dọn đến nhà trưởng trấn.
“Mẫu thân...”
Mộc Diệp nghẹn ngào ôm lấy Mộc Liên Hoa, vùi đầu vào lòng bà, nấc lên từng tiếng. Nàng vẫn chỉ là một đứa trẻ mười bốn tuổi, tuy không biểu hiện ra ngoài nhưng mỗi ngày nàng đều nhớ mẫu thân. Cảm nhận được vòng tay ấm áp mà nàng vẫn luôn mong nhớ, tất cả mọi cảm xúc đè nén bấy lâu nay rốt cuộc đều được trút ra hết.
Thấy hai mẹ con ôm nhau khóc không để ý gì đến xung quanh, Trịnh Đình Hải ho nhẹ một tiếng rồi lui ra ngoài, trả lại không gian riêng cho họ. Ông còn chưa kịp hỏi thăm cháu gái nuôi của mình đâu! Mới hơn một tháng không gặp, tiểu cô nương dường như đã trưởng thành rồi?
Cũng không biết qua bao lâu, Mộc Liên Hoa cuối cùng tâm sự với con gái xong, sau đó mang đôi mắt sưng húp ra ngoài. Thấy vẻ mặt bà vừa vui mừng vừa đau khổ, Trịnh Đình Hải vội nói:
“Chúng ta phải ủng hộ tiểu Diệp, đừng làm nó lo lắng, đây là con đường mà nó đã chọn.”
Mộc Liên Hoa đáp một tiếng rồi đi về hướng nhà bếp, bà muốn làm một bữa thịnh soạn để chào đón sự trở về của con gái.
Hôm đó, nhà của trưởng trấn sáng đèn đến tận nửa đêm.
Mộc Diệp trở về phòng, mệt mỏi ngồi xuống giường, khẽ nhắm mắt lại. Thiếu nữ không ngừng suy nghĩ về cảnh tượng kinh khủng xảy ra hôm qua, những hình ảnh nhuốm đầy máu đó đã vô tình trở thành nỗi ám ảnh trong lòng nàng.
Cộc cộc cộc.
Bên ngoài vang lên tiếng gõ nhẹ, Mộc Diệp vội hít sâu một hơi lấy lại tinh thần. Cửa gỗ mở ra, xuất hiện trước mắt nàng là Trịnh Đình Hải với một nụ cười hiền hòa, ông xoa đầu nàng, khẽ nói:
“Ta vào được không?”
Mộc Diệp gật đầu, sau khi ngồi xuống, không đợi ông hỏi thì nàng đã mở lời trước, đem toàn bộ chuyện xảy ra từ khi đến Tán Tu Hội kể cho ông biết, tất nhiên ngoại trừ việc của cổ ngọc. Nàng ôm Tiểu Hỏa đặt lên bàn, nó vẫn đang cuộn mình ngủ say, thỉnh thoảng phát ra tiếng ngáy nho nhỏ lười biếng.
Trịnh Đình Hải quan sát một lúc, vuốt râu nói:
“Ta không chắc lắm, loại ma thú này trông khá giống Xích Hỏa Tước, nhưng lông của nó có hoa văn, hẳn là biến dị…”
Ông nói xong chợt ngẩng đầu nhìn Mộc Diệp, giọng trở nên nghiêm túc:
“Tiểu Diệp, ta biết việc giết người một cách tàn bạo đối với con rất khó chấp nhận, nhưng chẳng phải con cũng đã xuống tay với ba người rồi sao?”
Nàng lo lắng nhìn ông, giọng hơi run:
“Con biết.”
“Trong trường hợp gặp kẻ thù, con phải tàn nhẫn, đó là lựa chọn duy nhất.”
“Ngài cũng...?”
“Phải, tay ta cũng đã nhuốm máu của rất nhiều người từ năm mười lăm tuổi rồi. Con hối hận sao? Hối hận vì đã chọn con đường này?”
Mộc Diệp hít sâu một hơi, lắc đầu không đáp. Nàng không hối hận, đây là quyết định của nàng!
“Tốt. Ta tới gặp con chủ yếu muốn tặng con một thứ.”
Trịnh Định Hải nói xong đem một hộp nhỏ đặt lên bàn, Mộc Diệp có thể cảm nhận được mùi hương dễ chịu của nó đang xoa dịu tinh thần nàng.
“Đây là…?”
“Dưỡng Hồn Đan. Là đan dược giúp nâng cao tinh thần lực.”
Trịnh Đình Hải bôn ba một chuyến đến Gia Lam học viện, ít nhất cũng phải đem về chút lợi ích, chỉ đánh lão đầu kia thôi thì làm sao mà hả giận được? Ông đã gửi thư nhắn lão đầu đó phải chăm sóc cho Mộc Diệp, vậy mà lão dám để Nguyên gia tổn thương nàng.
Dưỡng Hồn Đan là đan dược cấp bốn, có thể nói cực kì quý hiếm. Ngay cả viện trưởng của Gia Lam học viện cũng không muốn tiêu phí bậy bạ, nhưng chịu không nổi sức ép của Trịnh Đình Hải, cuối cùng đành cắn răng xuất ra một viên.
Đối với Ma Đạo Sư, một viên Dưỡng Hồn Đan có thể đổi được một tháng tu luyện. Huống chi lúc này Mộc Diệp mới chỉ đạt tu vi Ma Pháp Sư sơ cấp? Dưới điều kiện bình thường, tu luyện giả phải mất ít nhất nửa năm thì may ra mới có cơ hội thăng từ sơ cấp lên trung cấp. Sau đó lại mất thêm một năm để đạt tới tu vi cao cấp, đỉnh cấp, cuối cùng đột phá, trở thành Ma Đạo Sư. Mỗi lần thăng cấp lại khó khăn hơn trước một bậc. Nói cho dễ hiểu, lúc Mộc Diệp trở thành Ma Đạo Sư thì rất có thể đã mười chín tuổi rồi. Tuy nhiên, nếu có đan dược trợ giúp, tốc độ tu luyện của nàng sẽ nhanh hơn, giống như đi đường tắt vậy. Một viên Dưỡng Hồn Đan có thể trực tiếp biến nàng thành Ma Pháp Sư trung cấp, rút ngắn nửa năm thời gian tu luyện.
Mộc Diệp không biết đan dược trước mắt quý giá đến cỡ nào, nhưng có thể chắc chắn trưởng trấn đã hao tổn rất nhiều tâm tư vào nó. Nàng mở nắp hộp ra, mùi hương thanh nhã lập tức tràn ngập căn phòng. Bên trong hộp nhỏ là một viên đan dược màu lam có hoa văn kì lạ, tựa như hình đám mây. Chỉ hít nhẹ một hơi cũng đủ làm nàng cảm thấy thoải mái rồi!
“Trịnh gia gia, cảm ơn ngài…”
Mộc Diệp rưng rưng nước mắt, chạy qua ôm chầm lấy Trịnh Đình Hải. Nàng không phải con cháu của ông, cũng chưa từng làm được việc gì giúp ông, nhưng lại nhận được rất nhiều sự giúp đỡ. Từ lúc bắt đầu con đường của tu luyện giả, Trịnh Đình Hải đã là chỗ dựa lớn nhất của nàng rồi.
Trịnh Định Hải đưa tay vỗ nhẹ lên lưng thiếu nữ, an ủi nàng vài câu rồi nói:
“Được rồi, không cần xúc động. Còn một chuyện nữa, sắp tới sẽ cử hành Tinh Anh tổng hội. Con có ý định tham dự không?”
“Tinh Anh tổng hội?”
Trịnh Đình Hải đem một tờ giấy đưa cho nàng, nói:
“Là đại hội mỗi năm năm tổ chức một lần. Nếu đạt thứ hạng cao sẽ được thưởng rất nhiều tài nguyên, hơn nữa trong quá trình tham gia còn có cơ hội rèn luyện tâm tính. May mắn thì gặp được kì ngộ, nhớ năm xưa…”
Mộc Diệp vừa nghe trưởng trấn nói đến ba chữ “nhớ năm xưa” thì lập tức cười hì hì:
“Con hiểu rồi. Con sẽ cân nhắc kĩ về vấn đề này, thật sự rất cảm ơn ngài.”
Biết mình lại suýt nói sang chuyện khác, Trịnh Đình Hải vội ho khan:
“E hèm… Ta nghĩ đây là cơ hội tốt để con trưởng thành, nếu muốn tham gia thì ghi vào đơn đăng ký rồi đưa cho ta. Vòng sơ khảo sẽ diễn ra trong vòng nửa tháng tới, chỉ cần đạt đến tu vi Chuẩn Chiến Sĩ, Ma Pháp Học Đồ hoặc Chuẩn Triệu Hồi Sư sơ cấp là có thể tham gia rồi.”
Mộc Diệp nhớ tới việc phân cấp là cảm thấy đau đầu, đối với Ma Pháp Sư thì cấp thấp nhất là Pháp Học Đồ, sau đó đến Ma Pháp Sư, Ma Đạo Sư, Đại Ma Đạo Sư. Còn đối với Chiến Sĩ, cấp thấp nhất là Chuẩn Chiến Sĩ, Chiến Sĩ, Đại Địa Chiến Sĩ, Thiên Không Chiến Sĩ. Riêng Triệu Hồi Sư thì phân cấp đơn giản hơn một chút, Chuẩn Triệu Hồi Sư, Triệu Hồi Sư cấp một, cấp hai… Vậy ra chỉ cần có thiên phú tu luyện là được tham gia tổng hội lần này?
Dường như đọc hiểu được biểu cảm trên mặt nàng, Trịnh Đình Hải mỉm cười:
“Chỉ cần có thiên phú đều được tham gia vòng sơ khảo, nhưng giới hạn độ tuổi là dưới hai mươi lăm.”
Mộc Diệp chớp mắt, đột nhiên nhớ tới thiếu niên có đôi mắt trong veo và khí chất khác lạ mà mình đã gặp, hắn đến đây là vì tổng hội? Có lẽ không phải, bởi nếu muốn, hắn đã đăng ký ở quê nhà rồi. Nàng tò mò không biết hắn là người của trấn nào?
Thấy nàng ngẩn người nhìn chằm chằm ra cửa sổ, Trịnh Đình Hải nhẹ nhàng lui ra ngoài, không quên giúp nàng đóng cửa lại.