Mùa đông, khí lạnh tràn về gần như đóng băng tất cả mọi thứ. Mưa tuyết bên ngoài kéo dài liên tục hơn nửa tháng vẫn không có dấu hiệu ngừng lại, thời tiết lạnh lẽo đến mức bách tính không dám bước chân ra đường.
Dưới nhiệt độ cực thấp như thế vẫn có rất nhiều đứa trẻ ở bên ngoài chơi ném tuyết và đắp người tuyết, tiếng la hét ồn ào của đám nhóc tăng thêm chút sức sống cho cảnh vật xơ xác xung quanh. Lúc này, một thiếu phụ tầm ba mươi tuổi đang đứng trước cửa nhà lặng lẽ nhìn chúng, đuôi mắt xinh đẹp khẽ cong. Đang quan sát lũ nhóc chơi với nhau thì chợt thấy bóng dáng nhỏ bé của con gái, bà không khỏi thất kinh chạy ra ngoài, giữ chặt lấy tay nàng:
“Tiểu Diệp, sao con lại đánh nhau nữa rồi? Có đau lắm không? Để mẫu thân xem, mau.”
Mộc Diệp khẽ lắc đầu, nắm lấy bàn tay đang sờ soạng người mình:
“Con không có việc gì, mẫu thân đừng lo lắng. Chỉ là vết thương ngoài da thôi.”
Trên cơ thể nàng có khá nhiều vết trầy xước đang rỉ máu, đặc biệt là má trái sưng to trông rất kinh khủng. Phần áo trước ngực còn hiện rõ một dấu giày, hiển nhiên là bị ai đó đạp mạnh lên.
Mộc Liên Hoa đau lòng nhìn con gái, nước mắt nhanh chóng trào ra:
“Sao con ngốc quá vậy? Sau này đừng đánh nhau nữa, được không?”
Thấy con gái vì mình mà cách vài ba ngày lại bị thương, trong lòng bà như có lửa, vừa giận mình vừa giận người.
Mộc Diệp biết mẫu thân sợ nàng chịu thiệt, nhưng con người nàng trước giờ không biết nhẫn nhịn là gì, nàng im lặng không đáp, cúi đầu theo bà vào nhà. Lũ nhóc xấu xa kia dám mắng bà, làm con như nàng có thể im lặng sao? Đây không biết đã là lần thứ mấy nàng đánh nhau với bọn họ.
Mộc Liên Hoa vừa chăm sóc vết thương cho con gái vừa nói:
“Con bé này, con có biết người hôm nay con đánh là ai không? Tam thiếu gia Nguyên Kiệt là một Chiến Sĩ! Nếu con có mệnh hệ gì thì ta biết sống sao đây?”
Mộc Diệp ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn mẫu thân, chẳng biết bà lấy thông tin đấy ở đâu ra.
“Cái tên yếu ớt mới từ trấn bên tới là một Chiến Sĩ sao?”
Chiến Sĩ gì lại đánh ngang tay với một đứa nhóc mới mười bốn tuổi như nàng chứ? Nghe nói Chiến Sĩ là những người chủ tu thân thể, lực lượng cực kì mạnh mẽ. Một vị Chiến Sĩ thật sự có thể đối địch trực diện với mười hay thậm chí hai mươi người mà không tốn chút sức.
Nhìn gương mặt suy tư của Mộc Diệp, Mộc Liên Hoa liền biết nàng đang nghĩ gì, đành chậm rãi giải thích:
“Tuy bây giờ hắn hơi yếu, nhưng không tới vài tháng nữa hắn sẽ trở thành một Chuẩn Chiến Sĩ. Cách đây mấy ngày hắn đã tiến hành trắc nghiệm thiên phú rồi, là Chiến Sĩ có thiên phú trung đẳng. Con nghĩ thử xem, khắp An Bình trấn của chúng ta có mấy người thiên phú trung đẳng? Bây giờ con đả thương hắn, sau này phải làm sao đây?”
Người ta là tam thiếu gia của Nguyên gia giàu có nhất trấn bên, mà Mộc Diệp chính là con nhà nghèo bị hắt hủi ở trấn này. Hai bên hoàn toàn không cùng đẳng cấp!
Giữa trưa hôm nay, Mộc Diệp “tình cờ” nghe được đám trẻ gần nhà nói mẫu thân nàng là thứ đàn bà phóng túng, không có chồng mà đã có con. Chúng nó mới chỉ mười mấy tuổi mà lại ác mồm ác miệng như vậy. Lúc bình thường, cùng lắm là nàng làm ngơ hoặc mắng lại vài câu rồi đánh chúng mấy cái cho hả giận. Nhưng lần này chúng dám nói nặng lời như vậy mà còn nhịn được thì nàng không phải Mộc Diệp nữa rồi. Vì tức giận quá độ nên nàng đã xông lên túm lấy một tên trong số chúng mà đánh. Con nhà nghèo thường trưởng thành sớm, đặc biệt là thân thể quanh năm luôn phải làm việc nặng nên rất dẻo dai. Mặc dù nàng chỉ đứng tới vai mấy tên công tử bột đó, nhưng một mình vật lộn với chúng cũng không sao, vẫn đánh chúng sứt đầu mẻ trán. Cuối cùng nàng lại bị tên Nguyên Kiệt đột nhiên xuất hiện kia đánh lén, sau đó thì bầm dập chạy về nhà. Nàng không thấy hối hận, ít nhất thì bọn nó sau này sẽ không nói bậy trước mặt nàng nữa. Còn tên Nguyên Kiệt kia thì có phần hơi rắc rối, nghĩ tới hắn, nàng liền chớp đôi mắt to tròn nhìn mẫu thân:
“Mẫu thân, tên Nguyên Kiệt kia là người của trấn nào vậy?”
Nghe nàng nhắc tới cái tên Nguyên Kiệt, vẻ mặt của Mộc Liên Hoa biến lo lắng:
“Là trấn lớn nhất ở Nam Đô thành này, Gia Lam trấn. Không bàn tới diện tích hay trình độ phát triển, riêng những kẻ ở độ tuổi mười lăm có thiên phú trở thành Chiến Sĩ đã có hơn tám mươi người rồi.”
Mộc Diệp hé miệng, lần nữa ngạc nhiên vì những lời mà mẫu thân nói. Thật ra thì nàng cũng biết chút chút về vấn đề này. Trong An Bình trấn của nàng xuất hiện năm Chiến Sĩ, nhưng toàn bộ là thiên phú hạ đẳng. So với Gia Lam trấn thì không bằng một góc nhỏ.
Hằng năm, Nam Đô thành sẽ gửi vài vị lão sư nổi tiếng tới các trấn để trắc nghiệm thiên phú cho những đứa trẻ mười lăm tuổi. Quá trình kiểm tra cụ thể thì nàng không rõ lắm, nhưng muốn trắc nghiệm phải nộp số tiền khá lớn. Đối với người giàu thì chẳng đáng bao nhiêu, nhưng đối với gia đình nàng thì đó là tiền cơm ba tháng trời. Kẻ có thiên phú thượng đẳng sẽ được chuyển trực tiếp tới học viện ở Nam Đô để đào tạo, thiên phú trung và hạ đẳng thì chỉ có thể ở lại Gia Lam học viện. Tiếc là năm nay không có ai được đặc cách tới Nam Đô, dù sao thì thiên phú trung đẳng đã là rất khá rồi.
Trở thành Chiến Sĩ có khá nhiều lợi ích, mỗi tháng sẽ không phải đóng tiền học mà còn được trả lương nhất định. Chỉ cần có thiên phú thì lập tức trở thành một kẻ cao quý, được nhiều người ngưỡng mộ và kính trọng. Nơi này, lời nói không bằng nấm đấm. Ngoài Chiến Sĩ ra còn có những nghề nghiệp nổi tiếng khác như Ma Pháp Sư, Luyện Dược Sư và Triệu Hồi Sư. Tỉ lệ giữa Chiến Sĩ và ba nghề nghiệp kia chính là mười - một. Có thể nói, trong một trăm người thì xuất hiên một kẻ có khả năng trở thành Chiến Sĩ, nhưng một ngàn người thì mới đào ra được một vị Ma Pháp Sư, Luyện Dược Sư hoặc Triệu Hồi Sư.
Tên Nguyên Kiệt có thiên phú trung đẳng kia sẽ học ở Gia Lam học viện? Với tính cách ngạo mạn của hắn, nói không chừng vài ngày nữa sẽ tìm Mộc Diệp để trả thù. Nếu biết trước mọi việc rắc rối như vậy thì nàng đã nhịn hắn cho xong chuyện rồi, kể cả có đánh thì cũng nên nhẹ tay mới phải. Nhớ không lầm thì hắn bị thương còn nặng hơn nàng. Sợ mẫu thân lo bóng lo gió, Mộc Diệp nắm tay bà an ủi:
“Con nghĩ là sắp tới hắn sẽ rất bận rộn. Mẫu thân đừng quá lo lắng, có con ở đây, con sẽ bảo vệ người. Con gái người bẩm sinh đã khỏe mạnh, cho dù đánh nhau cũng không sợ thua đâu.”
Mộc Liên Hoa bất đắc dĩ cười, đưa tay chỉ vào trán nàng:
“Con còn nói nữa hả? Ta không sợ rắc rối, ta đang lo cho con. Sau này nghe lời, mặc kệ bọn chúng muốn nói gì thì nói. À, con đi nghỉ ngơi đi, ta chuẩn bị cơm chiều.”
Mộc Diệp mỉm cười nhìn mẫu thân rời đi, tay cầm chặt miếng ngọc bội trong ngực. Không hiểu sao nàng cảm thấy miếng ngọc bội này rất kì lạ, cho dù là mùa nóng hay mùa lạnh thì nó vẫn giữ nhiệt độ ở mức khá thấp. Ngọc bội hình tròn này có đường kính chừng ba phân, cả mặt trên lẫn mặt dưới đều bóng loáng không có hoa văn. Nàng nghi ngờ cơ thể mình khỏe mạnh khác thường là có liên quan tới nó. Nhất là gần đây, thỉnh thoảng nàng vẫn nghe thấy một giọng nói mơ hồ phát ra từ bên trong. Trong lúc nằm xuống giường tìm tư thế thoải mái hơn, Mộc Diệp không cẩn thận làm vết thương vỡ ra, máu nhiễm lên mặt trên của miếng ngọc. Tại thời điểm máu tươi mờ dần và chìm vào miếng ngọc, một giọng nói hư ảo vang lên bên tai nàng.
“Cô bé, sử dụng tinh thần lực cảm nhận đi chứ!”
Mộc Diệp đang mê man thì nghe thấy âm thanh lạ, nàng lập tức bật dậy, hoảng sợ quét mắt khắp phòng nhưng không thấy ai. Mãi một lúc sau nàng mới bình tĩnh lại, thì ra là miếng ngọc trên người nàng, đây là vật bất ly thân của phụ thân, vậy nên nàng không sợ hãi mà còn có chút tò mò. Thứ này có giúp nàng tìm được phụ thân không? Mộc Diệp ngồi yên lặng rất lâu, trong đầu đang cố suy nghĩ xem làm thế nào để kết nối với miếng ngọc.
Hơn một khắc sau, trên trán nàng bắt đầu rỉ ra từng giọt mồ hôi to như hạt đậu, vết thương trên người vẫn còn đau rát làm nàng khó lòng tập trung. Ngay lúc nàng định bỏ cuộc thì một luồng sáng từ ngọc bội đột nhiên lóe lên bao trùm nàng vào bên trong.
Ý thức của Mộc Diệp bị kéo đến một nơi tối đen và xa lạ, thứ duy nhất phát ra ánh sáng chính là miếng ngọc bội, nó đang lơ lửng trước mặt nàng. Ánh sáng màu lam nhạt bao phủ ngọc bội vào trong khiến nó có chút huyền ảo.
Trái tim nàng đập thình thịch vì rung động, bàn tay run rẩy chạm vào miếng ngọc. Nàng đã biết bản thân mình khác thường từ khi còn nhỏ. Có lẽ chính thứ này đã cải tạo thân thể nàng trong suốt mười mấy năm qua, giúp cho nàng khỏe mạnh vượt xa những đứa trẻ đồng lứa.
Nhưng đây là đâu? Một không gian khác trong truyền thuyết? Nghĩ vậy, nàng thử lên tiếng mấy lần nhưng chẳng ai trả lời, thay vào đó, trong không khí trước mặt lại mở ra một cánh cửa gỗ màu đen chừng nửa mét. Thứ này thế nhưng phun ra một quyển sách ố vàng. Đúng vậy. Là phun ra, sau đó nó còn ợ lên một tiếng rõ to chẳng khác gì mấy đại thúc say xỉn ở quán rượu gần nhà. Cánh cửa đen tuyền tự động đóng sập lại đánh "rầm" một cái rồi biến mất, dọa cho Mộc Diệp sợ hết hồn, hồi lâu mới dám cúi người nhặt quyển sách lên.
“Đây là... Thủy hệ Ma Pháp Sư Bạch Hạc?”
Bạch Hạc không phải là một con chim trắng sao? Tên xấu thật. Nàng cẩn thận phủi đi lớp bụi bám bên ngoài, nhỏ giọng đọc những dòng chữ ở bìa sách, sau đó lật mở trang đầu tiên.
“Xem nào, cách minh tưởng, phân cấp Ma Pháp Sư và những ma pháp cơ bản?”
Không nghi ngờ gì, đây là quyển sách ghi lại những tâm đắc trong quá trình tu luyện của một thủy hệ Ma Pháp Sư. Trong đó có viết về cách minh tưởng cảm nhận nguyên tố trong trời đất, mỗi một Ma Pháp Sư đều biết nên cũng không có gì đặc biệt. Chủ yếu là xem thiên phú của ngươi thế nào. Thiên phú mạnh đồng nghĩa với việc tăng tiến nhanh, tiền đồ không thể hạn lượng. Mộc Diệp cẩn thận lật đến những trang sau, có một mặt giấy bị rách nhắc đến Thần Ma Pháp Sư. Hàng ngàn năm qua đi, tuy vẫn không có ai đạt đến cảnh giới "Thần", nhưng con người vẫn luôn theo đuổi tu vi trong truyền thuyết này. Vì nó mà điên cuồng, vì lí do có thể trường sinh bất tử.
Mặc dù nàng không biết vì sao miếng ngọc lại đưa nàng tới đây, còn "tặng" cho nàng một quyển sách dày cộm thế này, nhưng nàng sẽ tận dụng cơ hội. Nói không hưng phấn mới là lạ, nàng không muốn trắc nghiệm thiên phú tu luyện vì nó khá là tốn kém, lại mang tính may rủi cao. Chứ có đứa trẻ nào không mơ ước được vinh danh? Tính ra thì những vị lãnh đạo kia cũng có nổi khổ riêng, nếu không thu phí trắc nghiệm thì sau khi kiểm tra cho hơn trăm ngàn dân chúng ở Nam Đô xong, mấy vị lão sư sẽ phát điên mất. Họ phải thu phí để hạn chế việc quá nhiều người tới thử vận may, vô tình đã bỏ qua rất nhiều thiên tài.
Nghe nói tiến vào học viện xong sẽ được truyền cho cách tu luyện, nhưng hiện tại nàng cư nhiên nhặt được bảo bối có ghi lại tất cả tâm đắc của tiền bối Bạch Hạc. Biết đâu nàng có thể... Chỉ cần đăng ký tiến vào học viện là nàng sẽ được nhận lương vào mỗi tháng! Nàng muốn trở thành một Ma Pháp Sư! Không phải nàng chưa nghĩ tới việc trở thành Chiến Sĩ hay gì khác, nhưng nàng hiện tại không có tiền để tham gia trắc nghiệm, huống chi tu luyện thân thể vốn không hợp với những thiếu nữ nhỏ gầy như nàng.
Mộc Diệp chìm đắm trong những trang sách, đến lúc này, nàng đã biết được sơ bộ về cách vận dụng tinh thần lực, vội truyền ý niệm muốn thoát ra ngoài. Ánh sáng lại lóe lên, lần này nàng cảm thụ càng rõ ràng, linh hồn nàng như hóa thành từng điểm nhỏ, bay ra ngoài một vòng rồi mới quay trở lại cơ thể. Không ngờ chân tay đều chẳng còn chút sức lực nào, nàng nhăn mày cố mở mắt ra.
“Con dậy rồi à? Mau ra ăn cơm đi.”
Nhìn ngoài trời nắng còn chưa tắt hẳn, Mộc Diệp ngơ ngác hỏi mẫu thân:
“Con ngủ bao lâu rồi ạ?”
“Mới nửa canh giờ thôi. Làm sao thế?”
Nghe mẫu thân nói, Mộc Diệp không khỏi hít một hơi thật sâu. Nàng ở bên trong nửa canh giờ, bên ngoài cũng mới qua nửa canh giờ mà thôi. Không có sự chênh lệch về thời gian, thật đáng tiếc. Dẹp ý nghĩ trong đầu sang một bên, Mộc Diệp lê thân mình đau nhức xuống giường, khẽ mỉm cười nhìn mẫu thân:
“Con không sao. Hôm nay cơm chiều có gì vậy ạ?”
Nhìn Mộc Diệp gầy yếu hơn đám trẻ khác, Mộc Liên Hoa cảm thấy chua xót, đưa tay lên vuốt tóc nàng:
“Măng và canh rau, con muốn ăn gì thì nói với ta, ta sẽ cố..."
Biết mẫu thân lại suy nghĩ cho nàng, Mộc Diệp vội ôm lấy bà làm nũng.
“Mẫu thân đừng như vậy, chẳng phải hôm trước con nói con thích măng sao? Đi ăn thôi nào. Chỉ cần mẫu thân khỏe mạnh là con vui rồi.”
Bữa cơm chiều đơn giản qua đi, Mộc Diệp nhìn bóng lưng mẫu thân đang quét tuyết trong sân mà lòng nặng nề. Nàng muốn cho mẫu thân một cuộc sống tốt hơn, nhưng liệu nàng có thể không?