[Dịch]Hồng Điệp

Chương 8 : Man hoang




Nơi đây không có trời, khung cảnh như thể trong thời hỗn độn khi Bàn Cổ còn chưa khai thiên lập địa. Vì không có mặt trời, mặt trăng hay những vì tinh tú nên cũng không có ngày hay đêm.

Hồng Điệp co người ngồi sát thành hang động, đầu cúi xuống, cằm tựa vào hai đầu gối, mái tóc đen dài òa xòa che phủ khiến nhìn rõ biểu tình trên khuôn mặt. Bạch Tử Họa ngồi đối diện nàng đang thêm củi vào đống lửa trước mặt, khung cảnh trầm lặng dị thường.

“Nơi này có lẽ là Man hoang” Bạch Tử Họa đột nhiên mở lời đánh vỡ sự yên lặng, hoặc có lẽ hắn muốn đẩy sự chú ý của Hồng Điệp đến nơi khác thay vì ủ rũ không có sức sống như hiện tại.

“Man hoang?” Hồng Điệp hơi ngẩng đầu, hai mắt đen láy, sâu thẳm nhưng không có tiêu cự.

“Man hoang là một không gian cằn cỗi hoàn toàn biệt lập với Lục giới, phía Tây là sa mạc, phía Nam là sông hồ đầm lầy, phía Bắc là nơi băng tuyết lạnh lẽo, ở giữa là rừng rậm đặc sương mù. Vùng biển ở cuối phía Đông nối liền với quy khư, phạm nhân của Tiên giới và tử hồn đều bị đày tới đây qua Minh Độ.”

Bạch Tử Họa thấy nàng có phản ứng, lại nhìn vẻ mặt mờ mịt của nàng cũng đoán được nàng không biết nơi này đành kiên nhẫn giải thích:

“Tương truyền đây là một chỗ khi khai thiên, búa của Bàn Cổ không cẩn thận nện vào, cũng có truyền thuyết nói đây là nơi chúng thần thượng cổ chôn xác sau khi bị tàn sát. Ở trong này pháp thuật hay bảo vật gì đều không dùng được, môi trường khắc nghiệt, đầy rẫy hiểm nguy, điều kiện cực kì thiếu thốn. Yêu ma, quỷ quái, tiên nhân, thậm chí cả động thực vật đều cố gắng sinh tồn bằng cách thức nguyên thủy đẫm máu nhất.”

“Thế thì có khác gì Thần Ma bí cảnh?”

“Có khác biệt. Thần Ma bí cảnh trăm năm xuất hiện một lần, hơn nữa vị trí xuất hiện đều không cố định, rất nhiều người coi Thần Ma bí cảnh như di tích viễn cổ để tìm kiếm bảo vật. Trên thực tế có không ít bảo vật từ thời viễn cổ được mang ra từ nơi này, qua bàn tay của một số kẻ tầm bảo may mắn còn sống sót” Bạch Tử Họa hơi dừng lại rồi nói tiếp “Còn Man hoang, vì có rất ít người biết lối và cách vào Minh Độ nên cực khó để đến man hoang này. Vậy nên những kẻ bị lưu đày tới đây đều là những người ít nhiều có danh tiếng, không thể tùy tiện xử tử, ví dụ như đọa tiên, hoặc là làm nhiều việc ác nhưng tội lại không đáng chết, ví dụ như yêu ma, hay bất kể dùng cách gì cũng không thể tiêu diệt hoàn toàn được, giả như tử hồn.”

Bạch Tử Họa còn chưa nói hết, muốn trốn khỏi Man hoang càng không thể, tựa như ném một người tay không tấc sắt lại không có cánh vào một hố sâu không đáy, ngoài việc không ngừng rơi xuống đến lúc chết thì không làm gì được cả. Dẫu có là tiên nhân pháp lực mạnh đến đâu thì một khi đã tới nơi này cũng không khác gì một con kiến, chẳng cách nào thoát ra được. Đây là đoạn miêu tả về Man hoang trong Hoa Thiên Cốt, Hồng Điệp nhớ mang máng Đông Phương Úc Khanh từng cứu Hoa Thiên Cốt khỏi Man hoang khi nàng bị sư huynh của Bạch Tử Họa là Ma Nghiêm đầy đến đây, tuy rằng không rõ hắn làm cách nào nhưng hắn làm được thì hai người nàng có lẽ cũng làm được.

Hồng Điệp hơi lấy lại tinh thần ngồi thẳng ngồi lên, mắt nhìn về phía Bạch Tử Họa, tuy rằng cái gì cũng không thấy nhưng vẫn cảm nhận được vị trí của hắn, khẽ nói:

“Chúng ta nhất định sẽ tìm ra cách thoát khỏi đây.”

Bạch Tử Họa nhìn thiếu nữ áo đỏ thật lâu, sau đó hơi mỉm cười lặp lại câu nói của nàng, không tỏ ý kiến đồng ý hay không đồng ý, vươn tay đưa cho nàng miếng thịt vừa nướng chín trên bếp.

Hồng Điệp đảo mắt, hơi giận dỗi nói: “Ta không nhìn thấy!” Ngươi đây là cố tình chơi xỏ ta.

Bạch Tử Họa sững sờ nhìn nàng một lúc, cười khổ lại gần giúp nàng ăn. Không phải hắn có ý chơi xỏ nàng, cũng không phải không nhớ ra mắt nàng không thấy gì, chẳng qua gần gũi tiếp xúc với một cô gái thế này, đây là lần đầu tiên, có chút xấu hổ. Hồng Điệp cảm giác được Bạch Tử Họa khó xử, trong lòng đắc ý dào dạt thầm nói, cho ngươi giả bộ thanh cao với ta, đáng đời. Ngoài mặt lại nặn ra một nụ cười buồn rười rượi, phối hợp với đôi mắt đen láy, sâu thẳm không có tiêu cự trông nàng thoạt như một cô gái bình thường yếu ớt vô lực.

Các ngươi thử nghĩ mà xem, một cô gái yếu đuối vô hại như thế xuất hiện trước mặt các ngươi, nhất là một cô gái xinh đẹp có ai mà không động lòng muốn giúp đỡ nàng một chút? Trường Lưu thượng tiên Bạch Tử Họa có thể là người này, thế nhưng Bạch Tử Họa này hiện tại chỉ là một thiếu niên, cũng không phải Trường Lưu thượng tiên cao cao tại thượng kia, định lực đương nhiên không bằng.

Diễn xuất xứng đáng trao giải Oscar của Hồng Điệp cuối cùng cũng đánh vỡ tầng phòng ngự cuối cùng trong lòng Bạch Tử Họa. Hắn chậm rãi xé một miếng thịt, lại hơi thổi cho đỡ nóng rồi mới đưa đến bên miệng nàng, quả thực là đủ mười phần ôn nhu dịu dàng. Hồng Điệp đương nhiên cảm nhận được hành động của hắn, trong đầu thầm vang lên ba tiếng: “Nam nhân tốt”. Các ngươi cũng đừng thắc mắc vì sao mắt nàng không thấy gì lại vẫn cảm nhận được người bên cạnh, đây là thiên phú kĩ năng của tộc Tiên Linh, ngay cả người trước mặt đối với mình có thiện ý hay ác ý cũng cảm nhận được. Lúc trước trong trận chiến của Sát Thiên Mạch và Bạch Tử Họa, nàng tuy không thấy bóng dáng họ nhưng lại cảm nhận được chiêu thức họ thi triển cũng là nhờ năng lực nàng. Chính nó làm lộ ra thân phận hậu nhân Tiên Linh tộc khiến nàng bị Ma Quân phát hiện.

Cảm nhận được hơi nóng của miếng thịt, Hồng Điệp vừa phối hợp há miệng vừa tiếp tục suy nghĩ: “Quả nhiên là có trai đẹp phục vụ có khác, hương vị tốt thật!”. Còn đang chậm rãi thưởng thức hương vị đột nhiên phát hiện tay người đối diện cứng đờ, sau đó lại hơi run rẩy suýt nữa đánh rơi miếng thịt trong tay. Hồng Điệp còn định mở miệng châm chọc hắn, rằng ngươi bị Parkingson (bệnh run chân tay, thường gặp ở người cao tuổi) à, lại phát hiện ra điều gì mặt đỏ đến tận mang tai, suýt chút nữa thì cắn vào lưỡi.

Nàng cẩn thận nhớ lại vừa rồi, hình như lưỡi mình chạm đến tay người ta, đúng là có chút… Trời ơi xấu hổ quá đi mất! Hồng Điệp hơi lùi lại, khuôn mặt trắng nõn đỏ bừng, chỉ hận không tìm được một khối đậu phụ để đập đầu mình vào chết quách cho xong:

“Ta… ta… không… cái kia… cố ý… “

“Không sao”

Bạch đại tiên nhanh chóng thu lại vẻ luống cuống lúc nãy, bình tĩnh thản nhiên như không có việc gì tiếp tục công việc dang dở. Hồng Điệp sao còn dám để Bạch đại tiên cao cao tại thượng làm việc này, hơn nữa cũng phải tránh tình huống đáng xấu hổ lúc nãy, liền thể hiện mình có thể tự ăn được.

Bạch Tử Họa buồn cười nhìn thiếu nữ áo đỏ loay hoay ăn thịt sao cho không dính ra ngoài cũng không bị bỏng, rõ ràng rất khó nhưng lại vì xấu hổ mà miễn cưỡng tự mình làm, cuối cùng khiến bản thân ăn không được nhưng lại bôi bẩn khắp mặt.

“Để ta giúp nàng…”

“Không cần… ta… tự làm”

“Thật ra ta không ngại…”

“Nhưng mà ta ngại!”

Bạch Tử Họa từ nhỏ đã trưởng thành hơn so với bạn bè cùng trang lứa, tư chất xuất chúng, tính tình lại thanh đạm ít nói dần dần khiến bạn bè cùng trang lứa cho rằng hắn rất lạnh lùng xa cách, vì thế cũng không muốn tiếp xúc nhiều với hắn. Bạch Tử Họa không có nhiều ấn tượng với tuổi thơ của mình bởi vì khoảng thời gian đáng nhớ nhất đối với mỗi người thì đổi lại với hắn chỉ có cô độc tu luyện. Năm tháng qua đi, Bạch Tử Họa học được cách giấu kín sự cô đơn của mình đằng sau khuôn mặt thản nhiên đạm mạc vĩnh viễn không đổi. Thế nhưng hết lần này đến lần khác, chỉ trong thời gian một ngày ngắn ngủi, thiếu nữ này không biết bao lần phá vỡ lớp mặt nạ cố hữu này của hắn mà bản thân không hay. Đương nhiên, nếu Hồng Điệp biết được suy nghĩ trong đầu Bạch Tử Họa lúc này, nàng khẳng định sẽ đưa một tay lên khẳng khái thề thốt trừ việc khiêu khích Sát Thiên Mạch thì tất cả đều là chuyện ngoài ý muốn, nàng cũng không có gan trêu chọc đến ý trung nhân của Yêu thần đại nhân đâu.

Hồng Điệp ăn được một chút thì mặt lấm lem như mèo, bản thân nàng biết mặt bẩn nhưng càng lau lại càng bẩn, cuối cùng bực tức lấy tay áo di đi di lại mấy lần thật mạnh khiến da thịt đỏ bừng. Bạch Tử Họa thấy bộ dáng trẻ con của nàng thì nhịn cười đưa tay áo trắng muốt ra giúp nàng lau mặt trong khi người nào đấy xẩu hổ vặn vẹo không chịu ngồi yên.

“Bạch Tử Họa, ngươi thích mặc đồ trắng thế, giờ lại lau mặt cho ta sẽ bẩn mất”

“Không sao, niệm Tịnh thủy chú một lần là sạch” Bạch Tử Họa không để ý, cẩn thận giúp nàng lau mặt, cũng không phát hiện ra nàng nói hắn “thích” mặc đồ trắng chứ không phải mặc đồ trắng.

“Sát Thiên Mạch không dạy ta cái này, người trong Tiên môn đều dùng Tịnh thủy chú à?”

“Ừ”

“Thế người trong tiên môn các ngươi đều không phải tắm, cũng không phải giặt đồ à? Thật tiện lợi, dạy ta đi!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.