[Dịch]Hồng Điệp

Chương 71 : “Ta chưa chết, bất luận kẻ nào cũng đừng mơ tưởng thương tổn nàng!”




Hồng Điệp theo một đường khác rời khỏi di chỉ dưới đáy cốc. Chỉ là không nghĩ tới vừa ra ngoài lại bị mười hai người bao vây từ bốn phương tám hướng, dẫn đầu là một lão già.

Hồng Điệp thấy ông già khuôn mặt già nua này, trong lòng nhất thời trầm xuống, lần đầu tiên nàng không nhìn thấu được tu vi của đối phương. Hơn nữa ông già này đem lại cho nàng một sự uy hiếp chết chóc, giống như lúc trước thực lực còn nhỏ yếu đối mặt với Ma Quân vậy. Tất nhiên lão già này cũng không lợi hại đến vậy, là do chênh lệch giữa hai bên quá lớn mà thôi. Có thể khẳng định ông già này là một cường địch còn đáng sợ hơn cái tên lúc trước nhiều.

Lão già kia nhìn Hồng Điệp một lượt rồi chỉ vào thanh đao trên tay nàng thản nhiên hỏi:

“Cô chính là người đã giết Điền Phong?”

“Tôi đã giết chủ thanh đao này. Còn hắn có phải Điền Phong mà ông nói đến hay không tôi không biết.”

Lão già bước lên trước mấy bước, một luồng khí vô hình lùa đến, quần áo của Hồng Điệp không gió mà lung lay. Nàng cảm giác giống như một thiết chuỳ lớn đập uỳnh một cái vào lồng ngực, rất khó chịu, theo bản năng vận chuyển chân khí, lúc này mới cảm thấy ổn.

Nhưng trong lòng nàng lại sóng to gió lớn, thế giới rộng lớn không chuyện lạ nào không có, mình đúng là xem thường anh hùng thiên hạ rồi.

“Ồ?”

Ông lão này thấy Hồng Điệp đã nhận lấy sự va chạm nội khí của ông ta không chút cử động, không khỏi kêu lên một tiếng. Thoạt nhìn cái đó có vẻ đơn giản nhưng có thể chịu đựng được mà nửa bước cũng không lui, cũng không có bất kì phản ứng nào, thì tuyệt đối không phải là người bình thường. Hơn nữa người con gái này thoạt nhìn chỉ khoảng hai mươi tuổi thôi, không ngờ lại lợi hại như vậy.

Ông lão này thở dài, dường như nói một cách khó nhọc:

“Cô là một thiên tài, so với nhiều đệ tử của tôi còn lợi hại hơn!”

“Ha ha, muốn đồ của tôi, cũng phải xuất ra chút thành ý mới được.”

“Tôi bế quan mười tám năm nhưng lại không có đột phá. Đáng tiếc, lại không có nhiều thời gian nữa, haizz… Cô tuổi còn trẻ đã có thể giết chết cao thủ nửa bước Tiên Thiên như Điền Phong, chứng tỏ truyền thừa của cô rất tốt. Nếu đã như vậy thì giao ra đi, tôi có thể châm chước nhận cô làm đệ tử.”

“Ông cho rằng tôi là trẻ lên ba à?” Hồng Điệp cười nhạt “Muốn đánh cướp thì cùng lên đi, đừng ở đấy mà giả nhân giả nghĩa. Là phúc thì không phải là hoạ, đã là hoạ thì không thể tránh được. Ai mà chẳng phải chết, chết sớm hay muộn, chung quy cũng là chết! Lo lắng cũng chết, không lo lắng cũng chết. Tôi nói này, với trí tuệ của các người, triết lý thâm sâu như vậy nghe có hiểu không?”

“Muốn chết!” Mấy người đằng sau nổi giận quát lớn.

Đúng lúc này, một bóng người chui ra từ trong bụi rậm, thoạt nhìn có vẻ hơi nhếch nhác:

“Ủa, cái chỗ khỉ ho cò gáy này từ khi nào mà lại đông vui thế này?”

Khóe mắt Hồng Điệp giật giật, rất nhanh đã nhận ra chủ nhân của âm thanh này là ai. Không khí chỗ này dùng mông để nghĩ cũng biết là đang căng thẳng cực kì, sắp đại chiến đến nơi rồi, ấy thế mà tên tiểu tử này vẫn còn khua môi múa mép được… Ngu thì nó cũng phải có mức độ thôi chứ…

Nhìn nhiều người như vậy trừng mắt nhìn mình, vị thiếu gia không ngờ còn chưa ý thức được nguy cơ, vung tay xoạt một tiếng, từ trong lồng ngực lấy ra một cái gương, soi soi ngó ngó, vui sướng hài lòng nói: “Chẳng trách các người ái mộ ta như vậy, thì ra là quá đẹp trai….”

Mấy người Hồng Điệp tất cả đều đen mặt. Vị nữ sĩ duy nhất trong nhóm lão già kia không ngờ còn phẫn nộ chỉ vào mặt hắn nói không nên lời:

“Ngươi… ngươi… ngươi…”

“Rất tuấn tú có phải không?” Sát Mạc đưa tay vuốt tóc, lại còn chớp chớp mắt nói: “Mỹ nữ, đáng tiếc ngươi hơi lớn tuổi một chút, nếu không ta thật sự có thể… hắc hắc… ngươi biết đấy.”

Vị nữ sĩ này tức đến nỗi suýt ngất, dậm chân quát tháo: “Nghiệt chướng!”

Nhưng đúng lúc này, Hồng Điệp vẫn đứng yên đột nhiên phát động. Thân hình chợt lóe, giống như một tia chớp xông ra khỏi vòng vây!

Mười hai người nổi giận mắng một tiếng vội vã đuổi theo! Trong lòng hối hận vô cùng, vì sao vừa rồi lại ngẩn người ra chứ.

Thân ảnh Hồng Điệp chợt lóe lên như lưu tình rồi biến mất, tay trái túm lấy vai Sát Mạc, không hề dừng lại một giây, lập tức quay đầu, đối diện với mười hai người đang vọt tới, hướng về phía rừng rậm phóng đi.

Đao quang chợt lóe lên như cầu vồng trong sương mù. Hai tiếng kêu thảm lập tức vang vọng không trung, huyết hoa tiên diễm phiêu tán trong sương mù, ầm ầm hai tiếng nổ lớn. Hồng Điệp mang theo Sát Mạc, thành công tiến nhập rừng rậm.

Rào rào, cây cỏ đổ nghiêng ngả một đám lớn!

Tiếng xé gió liên tiếp vang lên, mấy thân cây bị chém gãy trong nháy mắt, bắn đi như tên.

Lão già hừ nhẹ một tiếng, tay vung lên gạt bỏ những thân cây lao về phía mình, nhưng Hồng Điệp đã nắm bắt lấy cơ hội này mà chạy trốn.

Nàng không sợ chết, nhưng lại không thể liên lụy đến người vô tội. Hơn nữa nàng mới tìm thấy hi vọng để quay lại nơi kia, nàng tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ cuộc.

“Ta sẽ không chết, ta còn phải trở về, ta còn muốn gặp người kia.”

Trong lòng nghĩ như vậy, ý niệm cầu sinh thúc đẩy, tốc độ không ngờ lại nhanh hơn mấy phần.

Nhưng địch nhân phía sau, lại phát hiện ra tung tích nàng.

“Cô ta ở bên kia! Mau đuổi theo!”

“Kẻ nào bắt được ả sẽ có thưởng!”

Hồng Điệp hừ lạnh một tiếng, đối với mấy lời nhiễu loạn tâm thần kia hoàn toàn làm ngơ, chỉ vùi đầu chạy như điên! Bất quá dù nàng đã dùng tới lực lượng lớn nhất, nhưng cũng biết, chỉ sợ mình còn chưa rời khỏi khu rừng này thì đã bị đuổi kịp rồi!

Mấy người đang truy đuổi phía sau, ai cũng không hề kém hơn mình! Một chọi một, mình cũng không sợ, nhưng một chọi hai, có lẽ có thể chống đỡ, nhưng một chọi nhiều như vậy, mình tuyệt đối không nửa phần may mắn thoát chết!

Chẳng lẽ hôm nay mình… phải chết ở đây?

Hồng Điệp thân hình như tên rời cung, lao đi như bão táp, dưới sự vận công vượt quá cực hạn, khóe miệng dần dần rịn ra máu tươi, từng giọt từng giọt rơi trên nền đất.

“Tử Họa….” Thân hình Hồng Điệp vẫn không ngừng lại, nhưng trong lòng lại bắt đầu đau đớn tê tâm liệt phế: “Chẳng lẽ ta sẽ không được gặp chàng nữa?” Những chuyện cũ, đột nhiên dần dần hiện lên trong lòng nàng.

Ta chết đi, chàng sẽ phải làm sao?

Ta không còn, ai vực lại cơ nghiệp của Tiên Linh tộc? Ai sẽ chiếu cố Mao Sơn?

Tử Họa, A Mạch, Tiểu Bạch… chúng đệ tử Mao Sơn đều cần ta trở về…

Hồng Điệp điên cuồng gào thét một tiếng, tốc độ lại một lần nữa tăng lên! Mấy người đuổi theo phía sau đều cảm thấy khó tin.

Tu vi đối phương cũng không khác mình bao nhiêu, nhưng đã bị đả thương từ trước, nội tạng bị chấn động, hơn nữa còn ôm theo một người, vậy mà mình vẫn không thể đuổi kịp?

Đây là đạo lý gì? Cho dù ả có liều mạng cũng không thể đến mức đó chứ?

Trong lòng mọi người nghi hoặc, nhưng vẫn tăng tốc đuổi theo.

Hồng Điệp chạy thẳng một mạch mấy giờ đồng hồ cũng rời khỏi rừng rậm, nhưng phía trước lại là vực sâu khiến người tuyệt vọng.

Một tiếng cuồng tiếu mang theo mệt mỏi lẫn hưng phấn vang lên: “Tiểu nha đầu công phu không tồi, lão phu Lý Trường Long xem ngươi chạy được đến đâu!”

Trước mặt là vực sâu, sau lưng là cường địch!

Vẻ mặt Hồng Điệp đột nhiên tĩnh lặng trở lại!

Nàng không hề tránh né, cũng không chạy trốn nữa. Hai chân tựa như đóng định, bỗng nhiên găm sâu vào trong tuyết, tựa như vực sâu núi cao, không hề nhúc nhích.

Quần áo đã tả tơi, cả người đầy thương tích. Nhưng khi đứng đó, không ngờ tràn đầy khí thế nghiêm nghị! Loại khí thế này trầm ngưng như thực chất, không ngờ khiến cho mười hai vị cao thủ không ai dám tiến lên, ngược lại còn lộ ánh mắt khẩn trương, cẩn thận lui về phía sau một bước.

Đám người này thân kích bách chiến, sớm đã nhận ra đối thủ muốn liều mạng rồi!

Đối thủ bình tĩnh, bất kể là giả bộ bình tĩnh hay là thật sự, tất cả mọi người đều gặp qua không ít. Nhưng đối thủ giống như Hồng Điệp, bình tĩnh từ đầu tới chân khiến cho lòng người rét lạnh thì kiếp này đúng là lần đầu tiên. Cho tới lúc tuyệt vọng này, vẫn không hề biến đổi, vẫn là cái loại lạnh nhạt, xem thường và chẳng quan tâm tất cả như ban đầu.

Đây là một loại bình tĩnh và coi thường từ trong cốt tủy, kiêu ngạo và cô độc từ trong linh hồn!

Giờ phút này, người này lộ ra tư thế liều mạng, nhưng vẫn bình tĩnh, lạnh nhạt, tao nhã như thế, khiến cho mười hai người không hẹn mà cùng cảm thấy trong lòng phát lạnh.

Hồng Điệp trầm tĩnh mỉm cười, chậm rãi ngẩng đầu, thở ra một hơi thật dài… thật dài, giống như trút được gánh nặng.

Sau đó nàng khẽ buông tay, thân hình Sát Mạc đã bị đánh ngất từ lúc nào, nhẹ nhàng rơi trên mặt đất.

Nàng cúi đầu, ánh mắt ôn nhu nhìn về phương xa, chấp nhất mà thâm tình, thân hình mảnh mai nhỏ bé giống như tan vào trong trời đất. Tuy cả người toàn là thương thế, quần áo tả tơi, nhưng loại tiêu sái thong dong này, vẫn là tao nhã từ trong xương tủy! Đó là một loại khí chất đặc thù khó nói, không phải người bình thường có thể tu dưỡng ra được.

Mười hai người vây quanh nàng, đột nhiên không hẹn mà cùng dâng lên một cảm giác kỳ lạ.

Tự thấy xấu hổ.

Mặc dù mấy người mình hoàn toàn có thể giết chết cô ta, nhưng vào giờ phút này vẫn có cảm giác kỳ quái: Mình không xứng giết cô ta!

“Lên! Bắt sống ả!” Lý Trường Long đứng đầu vung tay lên: “Đừng để đêm dài lắm mộng.”

Hồng Điệp lúc trước vì sợ làm Sát Mạc bị thương đã sớm đánh ngất cậu ta, giờ phút này thân ở trong chiến đấu kịch liệt thân thể không ngừng biến hóa phương vị, biên độ hoạt động quá lớn. Rốt cuộc khiến Sát Mạc từ từ tỉnh dậy. Mở mắt ra liền thấy mười hai người kia đang cùng Hồng Điệp đánh đến loạn thất bát tao, mà Hồng Điệp lúc này rõ ràng đang ở hạ phong, cả người đầy thương tích.

Sát Mạc đột nhiên trong lòng đau đớn, hô to nói:

“Không được thương tổn nàng!”

Ánh mắt Lý Trường Long chợt lóe tàn khốc, không hề để tâm đến tên nhóc kêu la bên ngoài tiếp tục đánh tới. Loại người cẩn thận như lão, một khi không nắm chắc sẽ không ra tay, đã ra tay, nhất định phải đạt được kết quả.

Sát Mạc lúc này ánh mắt vặn vẹo một hồi, toàn thân giống như xảy ra một loại biến hóa nào đó lao tới thay Hồng Điệp tiếp một chiêu này.

Bang bang bang!

Hai người liên tục giao thủ không quá ba chiêu, Sát Mạc liền bị đánh bay ra ngoài, ngã trên nền đất, răng rắc vài tiếng, cánh tay trái cùng ngực trái ba giẻ xương sườn đồng thời kêu lên giống như bị gãy vụn.

“Sát Mạc!” Hồng Điệp chạy tới đỡ hắn, lệ rơi đầy mặt.

“Không nên khóc” Sát Mạc dùng thanh âm đứng đắn trầm thấp hiếm thấy nói: “Là một người đàn ông, nếu là ngay cả người bên cạnh cũng không thể bảo vệ hoặc là có thể bảo vệ mà không bảo vệ… còn là đàn ông sao?”.

“Nhưng mà cậu… không phải đối thủ của ông ta đâu…”

Lý Trường Long nhìn một đôi trai gái trước mặt, dù đối diện với hoàn cảnh phải chết không thể nghi ngờ vẫn hết lần này đến lần khác muốn bảo vệ đối phương, trong mắt phát ra có chút vẻ không thể tin được, giờ khắc này tựa như trong lòng một chỗ nào đó đột nhiên bị xúc động một chút, ra tay cũng chậm lại một chút, đám thủ hạ xung quanh cũng thức thời tạm ngừng tay.

Chỉ là bọn họ không nhận ra, con ngươi của thiếu niên kia thoạt hiện một tia điên cuồng đỏ như máu.

“Ta chưa chết, bất luận kẻ nào cũng đừng mơ tưởng thương tổn nàng!”. Hai mắt Sát Mạc phát ra ánh đỏ chảy máu, gắt gao nhìn Lý Trường Long, cắn răng, máu tươi trong miệng không ngừng phun ra, thanh âm cũng biến hóa trở nên tràn đầy xa lạ.

Lý Trường Long nhìn bộ dáng Sát Mạc cả người đẫm máu lảo đảo muốn ngã, cùng với trong mắt hắn loại tàn nhẫn gần như ngưng tụ thành thực chất này, vậy mà không biết từ đâu từ đáy lòng dâng lên một cỗ tim đập nhanh.

Hồng Điệp ở phía sau cũng lảo đảo đứng dậy, nghi ngờ, kinh ngạc, sợ hãi, không chắc chắn… các loại tâm tình đều có đủ. Giờ khắc này, nàng đột nhiên nhớ lại thật lâu, thật lâu trước kia, có một thiếu niên tóc tím, áo tím, dù đối mặt với kẻ địch cường đại vẫn gắt gao che chắn trước mặt mình hết lần này đến lần khác.

Hắn cũng nói: “Ta chưa chết, bất luận kẻ nào cũng đừng mơ tưởng thương tổn nàng!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.