[Dịch]Hồng Điệp

Chương 69 : Cường địch




Hồng Điệp biết mình đã bị phát hiện ra, có ẩn náu thêm cũng không có tác dụng gì, liền đứng ra từ phía sau hòn đá.

Tuy người đàn ông kia biết là phía sau có người đang ẩn náu nhưng lúc Hồng Điệp đứng ra, người kia cũng ngạc nhiên một chút, không ngờ rằng nàng lại trẻ như vậy, có lẽ chưa đến hai mươi tuổi. Nguyên nhân cũng là vì Hồng Điệp đã tu luyện đến luyện khí tầng thứ hai, tự nhiên là bề ngoài trẻ hơn một ít.

“Cô là ai? Có mục đích gì?”

Người kia quan sát nàng một lượt rồi hỏi.

“Nếu tôi nói tôi tới Thần Long cốc du lịch thì anh có tin không?”

Hồng Điệp liếc nhìn xung quanh một lát, nàng thật sự không muốn phải giao đấu với một kẻ rất có khả năng cũng là người tu tiên, nếu có giao đấu thì nàng cũng không muốn phải giao đấu ở đây, nhưng nàng biết gặp được tên này ở đây, dựa vào sự tàn ác của hắn chắc chắn sẽ không cho mình ung dung rời khỏi nơi này. Chỉ sợ khó tránh khỏi một phen ác chiến rồi.

“Tôi tin, có điều chuyện này không có tác dụng gì cho cô cả, xem đao của tôi đây.”

Người đàn ông rút đao từ cái bọc sau lưng ra, thanh đao tạo thành một quần sáng trắng càn quét về phía Hồng Điệp, cứ cho là nàng phản ứng được thì cũng không thể trong thời gian đầu có thể cảm giác được đao của hắn ta đã chém ra.

Sắc mặt Hồng Điệp biến đổi, thân người xoay gấp mấy lần mới có thể thoát khỏi một đao nguy hiểm này. Còn ánh sáng quét về phía chỗ lúc nãy mà nàng đứng tạo ra một dấu vết rất sâu, có thể tưởng tượng nếu như một đao lúc nãy chém trúng Hồng Điệp thì nàng đã bị phân ra hai mảnh rồi. Nàng đối với người đàn ông lại càng e ngại, con người này không những lợi hại mà còn bất chấp thủ đoạn hơn nữa cũng không xem thường đối thủ chút nào. Có thể nói là một đối thủ khó chơi, nếu không cẩn thận ứng phó có thể hôm nay trên đỉnh vách đá này chính là nơi chôn thây của nàng.

“Khá lắm, còn tránh được một đao này!”

Ánh mắt của người kia lộ chút kinh ngạc, có điều nhanh chóng trở lại bình thường, sau câu nói đó, thanh trường đao trên tay lại lần nữa hóa thành luồng sáng trắng hướng về phía Hồng Điệp.

Hồng Điệp luôn chú ý đến động tác của người đàn ông này, thấy hắn ta động thủ lần nữa, biết được mình không có vũ khí là một thiệt thòi lớn, chưa cần nói đến tài nghệ của hắn cao hơn nàng, cứ cho là ngang tài ngang sức mà không có vũ khí thì muốn chiến thắng cũng rất khó. Cách duy nhất chính là tìm cơ hội chạy xuống đỉnh vách đá để thoát thân.

Lần chém này của người kia không phải là một đao mà là bảy đao, bảy đao kết thành một dải, phong tỏa hết bốn hướng chạy thoát thân của Hồng Điệp.

Hồng Điệp ném ra mấy tấm phù chú, nháy mắt di chuyển ra xa tránh được một kiếp. Nhưng nàng biết, đây chỉ là lần công kích đầu, con người này quá đáng sợ. Nếu nàng vẫn đang luyện khí tầng thứ hai thì sớm đã bị giết chết rồi. Nếu bây giờ mình không tìm cách chạy trốn thì cuối cùng chỉ có một con đường chết.

Người đàn ông kia công kích lần hai, chưa thể giết được Hồng Điệp, hắn ta dừng tay lại rồi nhìn một cách lạnh lùng, nhìn chằm chằm nàng một hồi lâu rồi hỏi

“Rốt cuộc cô là ai mà lại có thể tránh được liên hoàn thất đao của tôi? Còn có lén lút ẩn nấp ở đây có mục đích gì? Nói.”

Hồng Điệp cười lạnh, tuy gã lợi hại hơn mình rất nhiều nhưng anh ta cũng không phải cái gì cũng biết, ít nhất là không biết đến “na di phù” mình vừa sử dụng lúc nãy.

Gã này nhất định chỉ mới thăng cấp chưa được bao lâu, liên hoàn thất đao của hắn ta tuy lợi hại nhưng giữa mỗi đao lại có một khoảng cách nhỏ, mà khoảng cách nhỏ này lại cho nàng một tia hy vọng, nếu không có khoảng cách này thì cho dù nàng có dùng na di phù dịch chuyển tức thời trong nháy mắt cũng sẽ bị hắn ta giết chết.

“Ít nói lời dư thừa đi, muốn đánh thì đánh”

“Có cốt khí, tôi thích nhất là loại phụ nữ này, xem đao.”

Người đàn ông cười lạnh một tiếng, trường đao trên tay biến hóa lần nữa, tạo thành một luồng sáng trắng, người và đao đều xông về hướng Hồng Điệp.

“Sát Mạc, cậu đang nhìn gì thế?”

Hướng dẫn viên du lịch phát hiện ở nơi xa xa cậu thanh niên này luôn nhìn chằm chằm vào một hòn đá lớn, liền chạy qua hỏi.

“Cô nhìn xem cái này đi!”

Sát Mạc chỉ vào tảng đá to nhất nói với giọng kinh ngạc.

“Ý… thì ra là bóng của hai người đang đánh nhau, chuyện gì xảy ra vậy nhỉ? Thần Long Cốc cũng có hiện tượng ảo ảnh thành phố trên biển hả? Không đúng, đã dừng lại rồi.”

Hướng dẫn viên nói tới đây thì thấy bóng của hai người đang đấu với nhau đã tách ra, mỗi người đứng một bên.

“Lại đánh tiếp nữa rồi!”

Hướng dẫn viên lại thấy hai bóng người này lại đánh với nhau thành một chỗ, cô làm hướng dẫn viên mấy năm rồi nhưng trước giờ chưa hề thấy qua tình trạng này.

Cô quay lại nhìn Sát Mạc một hồi phát hiện cậu ta rất chú tâm vào hai bóng người đang đánh nhau này, thần sắc dường như có điểm nghi hoặc.

“Nếu như ở Vô Lượng Sơn thì tôi chắc rằng mình đang xem một cặp thần tiên đang luyện kiếm dưới ngòi bút của Kim Dung. Chuyện này quả thật rất kỳ lạ, tôi phải kêu mọi người tới xem.”

Sát Mạc vẫn nhìn chằm chằm vào hòn đá to nhất có hiện bóng người, tim của hắn đang đập loạn cả lên dường như muốn nhảy khỏi lồng ngực, Sát Mạc đã cảm nhận được một trong hai người rất quen thuộc với mình, cái thân người và động tác đó, quả thật giống hệt người mà hắn vẫn thường mơ thấy trong mộng, chẳng lẽ do mình nghĩ quá nhiều?

Hiện tượng ảo ảnh thành phố trên biển ư? Sát Mạc bỗng nghĩ bóng dáng này không biết có thật là hai người đang đánh nhau không, sau đó mặt trời đã chiếu khúc xạ tới đây?

Bóng hai người đang đánh nhau chiếu trên tảng đá dần dần mờ nhạt, sau đó dần chuyển qua tảng đá lớn bên cạnh, cuối cùng biến mất.

Trái tim của Sát Mạc bắt đầu đập thình thịch, vội vàng lấy chiếc kính viễn vọng đang treo trước ngực nhìn khắp nơi, hắn cảm thấy một trong hai người thật sự có quan hệ với mình, cảm giác này rất quen thuộc, tuyệt đối không nhầm được.

Kính viễn vọng của Sát Mạc chưa xem được bao lâu thì lập tức như bị sét đánh, hắn thật sự trông thấy ở một ngọn núi xa xa có hai dáng người mơ hồ đang đánh nhau.

Là Hồng Điệp, sao cô ấy lại ở đây? Nhìn qua giống như đang đóng phim vậy kìa? Trong lòng Sát Mạc đang gào thét, hận mình không thể bay ngay đến vách núi kia để giúp Hồng Điệp một tay, nếu có thể nhặt một viên đá ném cho tên đối thủ của cô ấy một cái thì hay quá nhưng hắn biết ở đây cách rất xa với đỉnh vách núi mà họ đang đánh, tuy hôm nay ánh sáng rất tốt, sương mù cũng ít, một khi sương xuống hắn thậm chí sẽ không nhìn thấy được đâu là đâu nữa.

…..

Tuy Hồng Điệp đã tìm được cách tránh được đao pháp của người đàn ông kia nhưng nhát chém lần thứ ba giáng xuống thì trên người nàng lại thêm mấy vết thương. Sắc mặt nàng đã trở nên trắng bệch, nàng biết nếu tiếp tục như vậy thì một nhát đao kế tiếp sẽ là mạng sống của mình, có điều gã này không những có lực công kích kinh người mà năng lực phòng thủ cũng rất đáng sợ, Hồng Điệp đã trải qua ba lần giao đấu mà cũng không tìm được nơi để hạ thủ hắn ta.

Hồng Điệp biết mình chỉ có một cơ hội ra tay, nếu bỏ lỡ thì mãi mãi sẽ không có cơ hội trở mình.

“Cô là một đối thủ tương đối mạnh nhưng cũng chỉ có như vậy, không cần biết cô là người của môn phái nào, đã biết bí mật nơi này, ngày này năm sau chính là ngày giỗ của cô.”

Miệng thì nói nhưng gã vẫn ra tay không có chút mảy may thay đổi, trường đao gần như không có bất kỳ sự do dự nào, vẫn hướng về phía Hồng Điệp mà chém.

Hồng Điệp cũng không khỏi không thán phục đao pháp của gã này, mỗi một đao đều rõ ràng, mạnh mẽ, biến chiêu linh hoạt. Ở thế giới này, có thể làm được như vậy đã là vô cùng lợi hại rồi.

“Nể mặt cô cũng là cao thủ, cho cô được chết toàn thây.”

Người đàn ông kia cười lạnh một tiếng, trường đao cũng nhanh gấp hơn.

Nhưng trong chớp mắt ở nơi này, gã sửng sốt cả người khi không phát hiện thấy Hồng Điệp đâu cả. Đao trong tay y dường như sững lại một lúc, nhân lúc này, Hồng Điệp trong chớp nhoáng đã thoát được thế đao kia. Sau lưng nàng, mồ hôi toát ra ớn lạnh, may mà còn xài được ẩn thân phù…

Quả nhiên cuối cùng gã này cũng phát hiện ra lúc Hồng Điệp biến mất, vì sửng sốt một chút nên cũng đủ cho nàng thoát chết rồi.

“Pháp khí ẩn thân?”

Người đàn ông này hiểu nhầm ẩn thân phù là pháp khí ẩn thân lại càng ứng đối cẩn thận.

Thấy gã này lại muốn vung đao lần nữa, Hồng Điệp liền ném ba tấm phù triện ra ngoài rồi nhanh chóng lui ra phía sau.

Gã đàn ông cười lạnh lùng, tuổi trẻ quả nhiên khinh suất, cho rằng mấy tấm giấy lộn này thì cản trở được gã sao? Gã vươn tay trái muốn bắt mấy lá bùa kia, bỗng nhiên cảm giác không đúng lắm, trong lòng dâng lên một cảm giác nguy hiểm tột độ, chẳng lẽ là có hậu chiêu gì sao?

Gã này biết không ổn lập tức lui về phía sau nhưng vẫn hơi trễ. Trong nháy mắt, ba tấm phù triện đồng loạt nổ tung, khiến cánh tay trái của gã dập nát.

Không hiểu sao lại bị một con nhãi làm phế mất một cánh tay, gã đàn ông sắc mặt tức giận xanh mét, lúc này gã đối với Hồng Điệp vô cùng căm hận. Tay phải nắm lên trường đao, không nói được một lời, trường đao lại cuồn cuộn nổi lên bao vây lấy nàng.

Hồng Điệp thần thức chuyên chú vào trường đao của gã đàn ông. Nàng rất nhanh liền nhẹ nhàng thở ra, gã này vừa bị thương, vừa bị chọc giận, đã không giữ được bình tĩnh rồi, đao pháp cũng có sơ hở.

Tuy là một loạt ánh đao đồng dạng, nhưng nàng đã rõ ràng nắm bắt được vị trí của thân đao.

Trong ánh đao, Hồng Điệp không chút phân vân liền giơ tay bắt được trường đao, đồng thời chân nguyên ngưng tụ, đã khống chế được trường đao.

“Hừ!”

Gã này không nghĩ tới Hồng Điệp có thể bắt được đao của mình, gã hừ lạnh một tiếng rồi lại tụ kết nội khí, rút đao chém về phía eo nàng. Nhưng vừa lúc đó, trên sống đao truyền đến một luồng cự lực, không ngờ Hồng Điệp nhảy ra vách núi, đồng thời cũng kéo gã ra khỏi vách núi.

Gã này căn bản cũng không thả lỏng tay trong trường đao, mà lại đem thân đao vừa chuyển, một cổ cự lực truyền đến, Hồng Điệp lập tức buông tay.

“Muốn cho tôi và cô cùng nhau rơi xuống vách đá à,đừng có nằm mơ, liên đao của tôi cũng sẽ không cùng đi với cô đâu!”

Gã đàn ông xoay chỉnh thân thể trên không một ngụm nội khí không có tung tích, gã không ngờ trên không trung xoay người lại đánh về phía vách đá.

Hồng Điệp cười lạnh, thân thể nàng mặc dù đang rơi xuống, nhưng hai tay lại đồng thời giơ lên, mấy đạo đao gió trống rỗng cắt về phía gã đàn ông và bên vách núi.

“Không ổn!”

Gã vừa mới nhảy lùi lại để né tránh luồng gió lạnh này, biết bây giờ bản thân không phải là ở trên mặt vách, mà là đang ở bên ngoài vách núi, né tránh vài đạo “ám khí” của nữ nhân chiết tiệt này đã khiến nội khí của gã cạn kiệt, muốn lên tới vách núi nhưng đã là ngàn vạn khó khăn rồi.

Gã bị rơi đi xuống một cách nhanh chóng, cho dù là rơi xuống, gã cũng muốn mượn trường đao trong tay treo trên vách đá dựng đứng. Nhưng Hồng Điệp cũng không cho gã thực hiện ý nguyện, tuy rằng nàng đã rơi xuống, nhưng nàng có Ngự Phong Thuật, so với gã đàn ông này, tốt hơn nhiều. Chỉ là liên tục đánh lén tên này, chân khí của nàng đã theo không kịp, không thể bám ở vách đá.

Hồng Điệp liền ném ra hỏa cầu phù, hỏa cầu tuy rằng còn chưa tới trước mắt, nhưng gã kia đã biến sắc mặt, liên tưởng đến mấy lá bùa đáng sợ lúc nãy, hiện tại gã không thể tránh, chỉ có thể trơ mắt nhìn hỏa cầu đập tới.

“Không ngờ ta lại phải chết ở chỗ này!”

Gã đàn ông giận quát một tiếng, trong tay trường đao đã bị gã ném mạnh bay ra ngoài.

“Ầm…” Vài tiếng, hỏa cầu của Hồng Điệp không ngờ rơi toàn bộ đập vào người gã. Gã hét thảm một tiếng, thân thể hóa thành một đoàn hỏa cầu. Vốn vẫn còn có chút tung tích thân thể, một chút liền giống như đạn pháo rơi xuống, rồi biến mất trước mắt nàng.

Gã tuy rằng rơi xuống, nhưng trường đao của gã lại trực tiếp bay về phía Hồng Điệp. Hồng Điệp đã là đèn cạn dầu, chỉ có thể miễn cưỡng tránh né một chút yếu hại, trường đao vẫn như cũ xuyên qua hông nàng, toàn thân là máu của nàng bị một đao kia từ hông đâm qua, máu tuôn xối xả. Nếu như không phải nàng kịp thời tránh né, nói không chừng đã bị một đao kia giết.

Tuy nhiên cho dù là như vậy, Hồng Điệp cũng cảm thấy choáng váng choáng váng. Cũng may, một đao kia đưa nàng dẫn tới vách núi vách đá bên cạnh, Hồng Điệp đang mơ hồ không chút nghĩ ngợi liền nắm lấy các vật xung quanh.

“Xoẹt xoẹt” một tiếng, trên vách đá, dây leo dường như không giữ được thể trọng của nàng, chỉ có điều hơi chậm lại, Hồng Điệp lại rơi xuống.

Hồng Điệp mạnh mẽ cắn một chút đầu lưỡi của mình, không ngừng giơ tay bám trên vách đá dựng đứng bắt lấy bất cứ vật nào, chỉ cần là có thể bắt lấy được, nàng đều nắm lấy. Tuy nhiên những động tác này, cũng chỉ là ngăn trở nàng giảm xuống tốc độ mà thôi, nhưng không cách nào khiến nàng ngừng lại.

Ở kính viễn vọng, Sát Mạc chính mắt thấy bóng dáng hai người đánh nhau rơi xuống vách núi, hắn lập tức ngây dại, khi không thấy gì nữa trên kính viễn vọng mới hạ xuống…

“Ở trong này, mau đến xem, tôi vừa rồi chính là thấy ảo ảnh hai người đánh nhau ở đây!”

Theo tiếng của nữ hướng dẫn viên, đoàn khách du lịch có tới mười mấy người cùng nhau lao qua.

“Ở nơi nào? Bóng người đánh nhau đâu?”

Một tên tiểu tử trẻ tuổi không ngừng hỏi.

Hướng dẫn viên có chút kinh ngạc nhìn một tảng đá lớn, một lát sau mới kinh ngạc nói:

“A, vừa rồi tôi cùng Sát Mạc đều nhìn thấy, ở trên mặt tảng đá kia có hai bóng người đánh nhau, không biết như thế nào rồi, một hồi trôi qua đã không thấy tăm hơi? Đúng rồi, Sát Mạc, cậu vừa rồi luôn ở nơi này, chẳng lẽ không thấy hay sao?”

“Tôi thấy cô nhất định là hoa mắt rồi, cô còn tưởng rằng đây là Vô Lượng sơn có thần tiên động phủ à?”

Ngay lập tức đã có người hay nói giỡn cất tiếng trong đám người.

“Tôi thực sự nhìn thấy mà, không tin các người hỏi Sát Mạc đi!”

Thấy ánh mắt của tất cả mọi người đều dồn cả về phía mình, môt hồi lâu Sát Mạc mới phản ứng trở lại, hắn đưa tay ra chỉ một ngọn núi ở nơi xa và nói:

“Hình như tôi nhìn thấy mé đằng trên kia có người, tôi muốn đi xem một chút”

Dường như có liên quan tới việc bình thường Sát Mạc không thích nói chuyện, chẳng ai nghi ngờ gì những lời của hắn mà chậm rãi tản đi.

Chỉ có một người đàn ông trung niên cười cười nhìn hắn nói:

“Chàng trai trẻ, cậu nhìn thì thấy không xa, nhưng nếu mà đi qua bên đó thì lại là quãng đường rất dài. Hơn nữa nơi này lại là khu không người, chúng ta chỉ là ở ngoài rìa. Khu không người của Thần Long cốc luôn rất nguy hiểm, cho nên tốt nhất là không nên đi vào.”

“Chỉ là lãng phí chút thời gian mà thôi, Thần Long cốc sớm đã không còn là Thần Long cốc ngày trước rồi, đều nói là có người rừng, mọi người đã có ai từng nhìn thấy người rừng chưa?”

Sát Mạc mỉm cười, tỏ vẻ không để ý. Nói đi cũng phải nói lại, tên này thật sự rất đẹp trai, tuy rằng có hơi tự sướng trước mặt người bạn thân như Hồng Điệp một chút, nhưng bên ngoài tương đối trầm lặng, khi cười lên rất giống soái ca ngôn tình, cực mê người.

“Đúng đúng, cậu ấy nói không sai.”

Nữ hướng dẫn viên du lịch bị mỹ nam mê hoặc, gật đầu liên tục. Ài, hồng nhan họa thủy, dù là thời nào cũng không tránh được


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.