[Dịch]Hồng Điệp

Chương 60 : Thân phận của Đông Phương Úc Khanh




Đến khi tỉnh lại, nàng vẫn nằm trong phòng mình như trước. Cơ thể yếu ớt không còn chút sức nào, Hoa Thiên Cốt vừa nghĩ có khi tất cả đều là mơ, bởi vì cho dù nàng có soi gương kĩ thế nào đi chăng nữa cũng không thấy dấu vết gì trên cổ, trong lòng có chút mất mát.

Vết thương ngoài da gần như đã bình phục, ít nhất nàng đã ngủ ba, bốn ngày, chắc sư phụ đã dùng rất nhiều vị thuốc quý và hao tổn rất nhiều nội lực để chữa thương cho nàng. Vì Hoa Thiên Cốt chưa đắc đạo nên dù có tiên thân, hay trường sinh bất lão thì vẫn dễ dàng bị thương tổn như thường.

“Sư phụ…” Nàng đờ đẫn thầm thì, bao nhiêu năm qua ngoại trừ nụ cười ở Quần Tiên yến, nàng vẫn chưa thấy vẻ mặt nào khác của người. Cho dù là lúc nàng mắc lỗi hay là bọn họ gặp nguy hiểm, thì trong mắt sư phụ vẫn ánh lên vẻ thong dong bình tĩnh, lạnh lùng không thể phá vỡ. Nhưng nay sư phụ lại ra tay đánh nàng, có thể thấy người giận đến thế nào, thất vọng về nàng đến thế nào.

Hoa Thiên Cốt xót xa, tủi thân suýt khóc. Nàng thật sự không cố ý lừa người, cũng không muốn thương tổn ai, chỉ là nàng không muốn để người khác biết chuyện kia thôi.

Lúc ấy hai người ở trong lớp màng pháp thuật, người xung quanh không thể xem được chuyện gì đang xảy ra. Sư phụ bao năm qua luôn ở bên nàng, nhất định đã cảm nhận được sát khí của nàng nên mới ra tay.

Bây giờ muốn giết Nghê Mạn Thiên thì càng không thể, Trường Lưu Sơn canh gác nghiêm ngặt như thế, làm sao có thể giết người mà không bị phát hiện đây. Chỉ cần một ngày không trừ được Nghê Mạn Thiên thì cho dù có lấy lại mảnh lụa cũng không có tác dụng gì. Chỉ cần nàng ta thuận miệng nói ra thì bất kể người khác có tin hay không, rơi vào tai sư phụ là nàng chết chắc.

Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ? Quả thật không còn cách nào sao? Nàng cố gắng khiến bản thân tỉnh táo lại, dù sư phụ có cho nàng là đại nghịch bất đạo, khi sư diệt tổ, sát hại đồng môn… dù thế nào… dù phải chết cũng tuyệt đối không thể để Nghê Mạn Thiên nói chuyện này ra. Cùng lắm thì được ăn cả, ngã về không!

Hoa Thiên Cốt lảo đảo đứng dậy, đẩy cửa định ra ngoài. Không biết sư phụ thế nào rồi, nếu sau khi khôi phục ý thức phát hiện bản thân hoàn toàn mất khống chế hút máu nàng, hẳn người sẽ khó chịu lắm? Nhưng cũng không thể trách người, tất cả đều là lỗi của nàng! Chỉ cần có thể giải độc cho người thì dù có hủy cả trời đất, dù có phải băm mình ra thành nghìn mảnh để nấu thuốc cho người uống, nàng cũng cam tâm tình nguyện.

Ánh sáng chói chang giữa trưa chiếu tới, Hoa Thiên Cốt không mở nổi mắt, người lảo đảo một lúc rồi ngã khụy, bỗng được một đôi tay rắn chắc đỡ lấy.

Vừa ngẩng đầu lên, không ngờ nàng lại thấy Đông Phương Úc Khanh, trên vai là Đường Bảo đang nhoài người lên phía trước.

Bỗng chốc tất cả lo lắng, buồn tủi trong lòng đều bùng phát, nàng chúi đầu vào trong lòng hắn.

Mày Đông Phương Úc Khanh nhíu chặt, nhìn Hoa Thiên Cốt tái nhợt như tờ giấy, mặt cắt không còn giọt máu cùng hốc mắt tiều tụy hõm sâu, lòng hắn nhói đau, khẽ thở dài một tiếng rồi ôm lấy nàng.

“Mẹ Cốt Đầu, bọn con về rồi… Đường Bảo cũng cọ đi cọ lại lên mặt nàng.

Hoa Thiên Cốt gắng nở một nụ cười, kích động đến mức tay run lẩy bẩy: “Ngươi đi đâu thế, ta còn tưởng rằng ngươi không cần mẹ nữa.”

Đường Bảo thơm một cái rõ kêu lên mặt nàng: “Con đi tìm cha, nghĩ cách giải độc cho Tôn thượng.”

“Tìm ra chưa?” Hoa Thiên Cốt kích động nhìn Đông Phương Úc Khanh.

Một lúc lâu sau Đông Phương Úc Khanh vẫn không trả lời, chỉ ngồi xổm xuống, vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, đau lòng nói: “Sao lại gầy thế này?”

Mũi Hoa Thiên Cốt cay cay, cầm tay Đông Phương Úc Khanh, lập tức cảm nhận được ấm áp và sự tin tưởng, cuối cùng nàng không nhịn được, nói thật: “Mảnh vải của ta bị Nghê Mạn Thiên cướp, nàng uy hiếp ta, thế nên trong Đại hội Kiếm Tiên ta định ra tay giết nàng, không ngờ bị sư phụ phát hiện…”

“Mảnh vải nào? Chuyện nghiêm trọng đến mức nào mà khiến nàng phải chịu sự uy hiếp của nàng ta, thậm chí còn muốn đẩy nàng ta vào chỗ chết?” Đông Phương Úc Khanh nhìn nàng hỏi, ánh mắt sắc bén như đã sớm hiểu rõ tất cả.

“Bởi vì, bởi vì nàng ta đã biết một bí mật của ta…” Hoa Thiên Cốt cúi đầu không dám nhìn Đông Phương Úc Khanh.

Đông Phương Úc Khanh nheo mắt, cười như không cười, bảo: “Bí mật? Ở chỗ của ta, không có gì là bí mật.”

Hoa Thiên Cốt khẽ giật mình, mở to hai mắt ngẩng đầu. Đột nhiên lúc này nàng cảm thấy Đông Phương Úc Khanh vừa xa lạ lại rất quen thuộc.

“Nếu nàng không có cách nào giải quyết chuyện này, ta có thể giúp nàng.” Hắn chậm rãi mở miệng, trong tiếng nói ma mị mang theo sự dịu dàng kỳ lạ.

Hoa Thiên Cốt từ từ buông tay hắn ra lui lại mấy bước, ánh mắt dần bình tĩnh lại, thoáng cười khổ.

“Được rồi, nói đi, cái giá huynh muốn là gì? Chỉ cần có thể thì nhất định ta sẽ cho huynh.”

Đông Phương Úc Khanh ngửa mặt lên trời cười, nụ cười ấm áp như ánh nắng tháng Ba.

“Nàng biết từ khi nào?”

Hoa Thiên Cốt bất đắc dĩ lắc đầu: “Lúc ở Thái Bạch Sơn đã thoáng nhận ra rồi, nhưng lại không dám chắc. Sau đó sư phụ trúng độc, khi ta và người bị dồn đến chân tường mà Đường Bảo lại tìm người của Dị Hủ các đến cứu thì trong lòng ta đã khá chắc chắn.”

Đông Phương Úc Khanh đối mặt với Hoa Thiên Cốt, nhìn thật sâu vào mắt nàng: “Nàng không sợ ta?”

Hoa Thiên Cốt cười khổ: “Ta sợ huynh làm gì? Huynh hết lần này đến lần khác cứu ta, lại đối xử với ta tốt như thế.”

Khóe miệng Đông Phương Úc Khanh nhếch lên một nụ cười thâm sâu khó lường: “Lúc nào nàng cũng thông minh lanh lợi, nhưng chỉ cần gặp chuyện liên quan đến Bạch Tử Họa thì tất cả đều rối tung hết cả lên.”

Hoa Thiên Cốt nhìn Đông Phương Úc Khanh, thầm cười khổ: “Đáng ra ta phải đoán được sớm hơn mới phải, một thư sinh nhân gian bình thường sao có thể biết nhiều chuyện, am hiểu nhiều kì môn dị thuật như thế!”

Đông Phương Úc Khanh vuốt bím tóc nàng, dịu dàng nói: “Nàng trách ta gạt nàng à?”

Hoa Thiên Cốt lắc đầu: “Huynh có lý do của huynh, bất kể thân phận là gì, huynh vẫn là Đông Phương Úc Khanh, đối với ta vẫn không hề thay đổi.”

Mắt hắn tràn ngập ý cười: “Đó là điều ta thích nhất ở Cốt Đầu, thế nên trước giờ ta chưa hề lo lắng chuyện thân phận có bị vạch trần hay không.”

Hoa Thiên Cốt quay đầu lại hung dữ nhéo Đường Bảo một cái rõ đau: “Không ngờ con sâu thối này cũng dám cùng huynh lừa ta lâu như thế, không thể tha thứ được!”

“Hu hu hu… Con sai rồi, con sai rồi, cha ơi cứu con…” Đường Bảo vội vàng trốn ra sau gáy Đông Phương Úc Khanh.

Đông Phương Úc Khanh cười sặc sụa, hắn muốn cả nhà vĩnh viễn ở bên nhau như thế này biết bao, tiếc rằng trước kia trong phút mềm lòng đã không mang nàng đi, đến giờ thì muộn mất rồi.

Hắn đã chứng kiến rất nhiều chuyện, thông hiểu rất nhiều bi ai tự cổ chí kim, tri thức bởi vậy mà mở rộng hơn. Không có khúc mắc nào hắn không tháo gỡ được, cũng không có thứ gì hắn không từ bỏ được. Nhưng Cốt Đầu thật sự giống như một khúc xương trong người hắn vậy, chỉ cần nàng xảy ra chuyện gì tim hắn liền bị giằng xé, gan phổi nhói đau.

“Ta vẫn còn nhớ lần đầu tiên gặp huynh, huynh trùm một chiếc áo choàng rộng thùng thình, đeo mặt nạ có lưỡi rất dài, y hệt con dơi bự, sau khi dọa xong lại đóng vai một gã thư sinh cổ hủ đến trêu chọc ta!”

Đông Phương Úc Khanh cười khúc khích: “Còn nàng ấy à, mang một rổ củ cải đào từ bãi tha ma cho ta, sau đó đang tắm thì bị ta bắt gặp…”

Mặt Hoa Thiên Cốt đỏ lên, tức giận nói: “Thì ra là huynh cố ý!”

Đông Phương Úc Khanh cười gian xảo: “Vì nhìn thấy cả người nàng nên ta sẽ chịu trách nhiệm với nàng. Ta giúp nàng đoạt lại thần khí, san sẻ nỗi buồn với nàng, chăm sóc nàng, bảo vệ nàng cả đời xem như bù đắp.”

Hoa Thiên Cốt giật mình, cúi đầu: “Cái giá này của huynh quá lớn, vụ làm ăn Dị Hủ các lỗ vốn rồi.”

Đông Phương Úc Khanh khẽ thở dài, một khoảng tối lướt qua mắt: “Nhưng bây giờ ta chỉ có thể giúp nàng chuyện Nghê Mạn Thiên, còn độc tố của Bạch Tử Họa, ta đã nghĩ rất nhiều cách, nhưng vẫn vô ích…”

Hoa Thiên Cốt ngẩn ngơ, tuy đã sớm chuẩn bị nhưng lòng vẫn nhói đau. Ngay cả Dị Hủ Quân cũng nói như thế, tia hy vọng cuối cùng của nàng biến mất rồi.

Đông Phương Úc Khanh nhìn vẻ mặt suy sụp trong nháy mắt của Hoa Thiên Cốt, mày nhíu chặt, muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn lái sang chuyện khác.

“Nàng muốn để Nghê Mạn Thiên giữ bí mật này mà không thể nói ra, hay là giải quyết luôn cho sạch sẽ?” Đông Phương Úc Khanh mở miệng, thoải mái như đang hỏi hôm nay chúng ta ăn cơm ở đâu.

Hoa Thiên Cốt giật mình, chợt nhớ tới lời Bạch Tử Họa: Ta dạy pháp thuật cho ngươi không phải để ngươi giết người.

“Nếu không phải giết nàng ta mà vẫn có thể giữ bí mật đương nhiên là tốt nhất, nhưng nàng ta sao có thể không nói? Tội của Nghê Mạn Thiên vốn không đáng chết, lúc ấy nàng ra tay cũng là vì không còn cách nào khác. Thật giống như gà mái phải bảo vệ gà con, vừa nghĩ tới sau này nàng ta có thể thương tổn đến những người nàng yêu thương, nàng liền mất khống chế.

Đông Phương Úc Khanh cười nói: “Nàng quên ta làm gì rồi à? Người trong thiên hạ là không quản được, nhưng lưỡi họ đều thuộc phạm vi điều khiển của ta. Nếu cái lưỡi kia dám không nghe lời, ta liền…”

Đông Phương Úc Khanh lấy một cây đao nhỏ màu vàng giống hệt con rắn từ trong ngực ra: “Cắt nó!”

Hoa Thiên Cốt trợn tròn mắt: “Đừng nói huynh thật sự muốn cắt lưỡi Nghê Mạn Thiên để nàng ta thành người câm luôn nhé?” Đối với Nghê Mạn Thiên mà nói, nếu bị cắt lưỡi chẳng bằng chết quách cho xong.

“Dù không thể nói nhưng vẫn có thể viết mà, còn có thể vẽ, truyền âm nữa!” Vậy mà dám tự nhận mình thông minh, ngốc chết luôn.

Đông Phương Úc Khanh vuốt đầu nàng: “Yên tâm đi, ta sẽ giải quyết gọn ghẽ.”

Hoa Thiên Cốt đột nhiên thấy an tâm, bao ngày qua nàng không có một phút giây yên ổn, cảm giác bị người ta nắm thóp thật quá khó chịu.

Nghê Mạn Thiên đang ở trong phòng, vừa xem hai bản bí tịch Thế tôn thưởng vì nàng giành được ngôi vị đứng đầu trong Đại hội Kiếm Tiên, vừa nghĩ tới việc sau này Hoa Thiên Cốt sẽ phải ngoan ngoãn nghe lời liền cực kì vui vẻ.

Đột nhiên nàng cảm giác phía sau có người.

“Ai?” Nàng vội xoay người lại.

Sao lại có kẻ thần không biết quỷ không hay lẻn vào phòng mình trên Tham Lam điện mà không bị phát hiện?

Nàng còn chưa kịp khép miệng đã có một thứ gì đấy chui tọt vào miệng, lành lạnh, trôi xuống cuống họng.

“Ngươi là… Ngươi là Đông Phương Úc Khanh!” Nghê Mạn Thiên hoảng sợ nhìn người trước mặt, quả đúng là tên thư sinh mặt trắng đột nhiên xuất hiện ở Thái Bạch Sơn giúp Hoa Thiên Cốt đánh bại Khoáng Dã Thiên, lấy lại thần khí.

Lẽ nào… lẽ nào Hoa Thiên Cốt bảo hắn tới giết nàng?!

Nghê Mạn Thiên lạnh lùng nói: “Ngươi dám động vào ta sao? Thời điểm Hoa Thiên Cốt muốn giết ta trong Đại hội Kiếm Tiên ta đã biết sẽ có ngày này. Ta đã sớm dùng pháp thuật giấu mảnh lụa đó và một phong thư, nếu ta chết, bức thư đó sẽ bay đến tay Thế tôn và Tôn thượng!”

Đông Phương Úc Khanh nhìn nàng ta cười dịu dàng, nhưng nụ cười đó trong mắt Nghê Mạn Thiên lại hệt như ma quỷ. Nàng bỗng khó hiểu, rốt cuộc Hoa Thiên Cốt đi đâu mà quen được đám người quái gở thế này.

“Ngoan, há miệng ra!”

Nghê Mạn Thiên trợn tròn mắt kinh ngạc phát hiện mình không nghe lời bản thân mà thật sự từ từ mở ra.

“Ừ, đúng rồi, ngoan quá, lè lưỡi ra.” Đông Phương Úc Khanh hài lòng gật đầu, lấy cây đao nhỏ màu vàng giống con rắn ra.

Nghê Mạn Thiên sợ hãi tột độ ra sức lắc đầu, đáng tiếc ngoài bộ phận hắn ra lệnh ra, toàn thân nàng không thể cử động, pháp thuật cũng chẳng cách nào sử dụng.

Đừng! Đừng! Hắn ta rốt cuộc định làm gì nàng? Chẳng lẽ vì muốn giữ bí mật nên định cắt lưỡi nàng? Hắn tưởng rằng nếu làm thế nàng sẽ không nói được?

Hoa Thiên Cốt, xem như ngươi giỏi! Nghê Mạn Thiên ta có thành quỷ cũng không tha cho ngươi!

Đúng lúc Nghê Mạn Thiên sợ hãi nhắm mắt lại, Đông Phương Úc Khanh lấy đao cắt chính ngón giữa của mình sau đó ngón tay rướm máu khẽ chạm vào đầu lưỡi nàng. Nàng cảm thấy vị ngọt xộc thẳng lên, từng bộ phận trên cơ thể đều ngọt đến bủn rủn.

Sao trên đời này lại tồn tại kẻ có máu ngọt? Ngay cả không khí cũng đong đầy hương vị nhan nhát đó, không riêng gì vị giác, tâm trí nàng cũng ngây ngất.

Tay Đông Phương Úc Khanh kết thành vài chiếc ấn, miệng hắn liến thoắng niệm chú, một hàng chữ màu vàng giống như kinh văn bay từ miệng hắn ra, tiến vào trán Nghê Mạn Thiên.

“Ngươi muốn làm gì ta? Buông! Buông ra! Sư phụ! Sư tổ!! Cứu con!!!” Nghê Mạn Thiên hoảng loạn hét lên, nhưng xung quanh đã giăng kết giới.

“Ngươi để mảnh lụa ở đâu?”

Ta không nói, hà cớ gì phải cho ngươi biết? Không ngờ nàng lại nghe thấy tiếng mình vang lên: “Ở trong hộp đựng trang sức trên bàn.”

Đông Phương Úc Khanh xoay người đi lấy, nhìn Nghê Mạn Thiên đang tức nghiến răng nghiến lợi.

“Nói ta nghe, ngươi sẽ không bao giờ nói ra bí mật của Hoa Thiên Cốt dù có ai sử dụng cách gì.”

Nghê Mạn Thiên nhìn nụ cười quái dị của Đông Phương Úc Khanh, giọng nói ma mị, lạnh run người, lần đầu tiên nàng nhận ra thế giới này còn có người đáng sợ đến vậy. Nếu Thế tôn, Hiên Viên Lãng khiến người ta có cảm giác bức bối, thì kẻ này lại tràn ngập lực khống chế thần bí, khiến người khác không kìm được chìm đắm trong tiếng gọi của hắn, ánh mắt của hắn, nụ cười của hắn, sau đó tình nguyện kính dâng cho hắn cả linh hồn.

“Ta… ta sẽ không nói ra bí mật của Hoa Thiên Cốt dù ai có dùng cách gì.”

Nàng nghe tiếng mình vang lên, giọng nói đó quá xa lạ, không phải của nàng.

“Ngươi cũng không để ai biết hôm nay đã xảy ra chuyện gì.”

“Ta sẽ không để ai biết hôm… hôm nay đã xảy ra chuyện gì.” Nghê Mạn Thiên gắng sức cắn chặt môi dưới, nhưng tiếng vẫn vọng lên từ cổ họng. Mỗi một lời nói ra đều hóa thành hàng chữ vàng bay bồng bềnh trên không, sau đó dán lên tấm lụa trắng mà Đông Phương Úc Khanh vừa lấy ra.

“Ừm, ngoan lắm!” Đông Phương Úc Khanh búng lên trán Nghê Mạn Thiên một cái, niêm phong mật ngữ này vào đầu nàng, sau đó hôn lên vệt máu, bỗng chốc tất cả mọi thứ đều biến mất.

Cất tấm lụa vào trong túi vải, Đông Phương Úc Khanh cười nói: “Ngươi cũng đóng dấu chứ nhỉ?”

Nghê Mạn Thiên nhìn cánh tay mất khống chế của mình cứa qua lưỡi đao màu vàng, sau đó ấn lên túi vải.

Đông Phương Úc Khanh hài lòng gật đầu: “Được rồi, khế ước đã viết xong, cáo từ.”

Hắn mới đi được hai bước thì quay người lại, gương mặt dịu dàng vô hại nhìn nàng: “Những vết thương trên người Cốt Đầu nhà ta là ngươi làm đúng không? Sao lại như thế được, là đồng môn thì phải tương thân tương ái chứ, ngươi không được bắt nạt Tiểu Cốt Đầu nhà ta đâu đấy!” Nói xong vung tay gõ nhẹ lên cằm Nghê Mạn Thiên, miệng Nghê Mạn Thiên như có sóng biển trào dâng, cả hàm dưới đều mất cảm giác, đầu lưỡi cũng không cảm nhận thấy gì nữa.

“Ta vốn không đánh phụ nữ, lần này chỉ phạt nhẹ, tuyệt đối đừng để ta biết có lần sau!”

Đông Phương Úc Khanh bỏ đi, một lúc lâu sau cuối cùng Nghê Mạn Thiên cũng cử động được. Nàng hoảng loạn chạy đi tìm Lạc Thập Nhất, nhưng Lạc Thập Nhất biết chuyện Đường Bảo đã về nên bay lên Tuyệt Tình điện rồi. Thế tôn đang xử lí công việc trong phòng, Nghê Mạn Thiên khoa chân múa tay nói rất lâu, nhận ra chỉ cần mình định nói đến chuyện của Hoa Thiên Cốt và Đông Phương Úc Khanh thì đầu lưỡi sẽ không nghe lời bản thân nữa, cũng không thể viết ra hay làm cách gì khác, ngay cả vị giác của nàng cũng bị mất suốt một tháng mới khôi phục lại được.

Đông Phương Úc Khanh về, lúc trả lại mảnh vải cho Hoa Thiên Cốt, nàng kích động nhảy dựng lên.

“Sao huynh lại có được nó?”

Đong Phương Úc Khanh giải thích qua với nàng, Hoa Thiên Cốt không hiểu lắm gật đầu: “Thảo nào sư phụ bảo Lam Vũ Lan Phong không thể nói được, hóa ra khi đó đã bị tỷ tỷ áo xanh xử rồi. Cuối cùng ta cũng yên tâm. Cám ơn, cám ơn huynh lắm lắm, ta cũng không biết phải nói gì nữa. Huynh muốn gì, cả lần trước đã cứu ta và sư phụ nữa, chỉ cần ta có thể thì sẽ cho huynh hết! Huynh muốn ta làm gì cũng được!”

Mày Đông Phương Úc Khanh nhíu chặt lại: “Ta biết nếu ta muốn nàng theo ta, nàng chắc chắn không chịu.”

Hoa Thiên Cốt gật đầu: “Ta muốn ở bên sư phụ.”

“Thời gian của hắn không còn nhiều nữa.”

“Cho nên ta càng phải ở bên người nhiều hơn, có thể sống thêm ngày nào thì hay ngày ấy.”

“Nàng tội gì phải làm thế, cuối cùng sẽ có một ngày hắn phải chết. Hơn nữa trong lòng hắn cũng không có nàng.”

Hoa Thiên Cốt cúi đầu thản nhiên mỉm cười: “Ta đã nghĩ thông rồi, sư phụ nói sống chết đều là hư ảo, người tu đạo càng không nên câu nệ sống chết, cho nên cũng không cần phải đau lòng hay tiếc thương. Làm tiên cũng được, làm người cũng được, thành quỷ cũng được, có là gì cũng không quan trọng, ta chỉ muốn mãi mãi được ở bên người, làm tiểu đồ đệ của người thôi.”

Gương mặt Đông Phương Úc Khanh lộ ra vẻ buồn bã chưa bao giờ có, đôi khi biết nhiều quá, hiểu nhiều quá thật không phải chuyện tốt.

“Cái hay thì không học, cái tính cố chấp và bướng bỉnh này giống sư phụ nàng y xì đúc. Ta biết, nếu Bạch Tử Họa chết nàng cũng không sống nổi. Sinh tử trong mắt nàng chẳng qua cũng bình thường như trồng củ cải, chỉ cần đào một cái hố là được, nhưng nàng có nghĩ sau này Đường Bảo phải làm sao? Ta cũng phải làm sao không?”

Hoa Thiên Cốt nhất thời đờ đẫn, nàng đã hiểu tình cảm của mình đối với sư phụ, cũng hơi hiểu tình cảm Đông Phương Úc Khanh dành cho nàng.

“Xin lỗi, Đông Phương.” Hoa Thiên Cốt cúi đầu.

“Không sao, nàng chỉ cần biết, bất kể có chuyện gì xảy ra, ta cũng luôn đứng về phía nàng.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.