[Dịch]Hồng Điệp

Chương 55 : Cuộc chiến thần khí (3)




Bạch Tử Họa thả Hoa Thiên Cốt xuống rồi đỡ nàng đứng vững, nàng vẫn túm chặt tay áo hắn không chịu buông ra. Nhìn sang bên đã thấy sắc mặt Hồng Điệp cực kì không tốt.

Mọi người đều sửng sốt, thoáng chốc đã không còn tiếng động, tất cả ngẩng đầu nhìn.

Nam tử vẫn mặc áo trắng tựa tuyết, lạnh lùng xuất trần từ từ đáp xuống, bên cạnh là thiếu nữ hồng y xinh đẹp nhiều năm trước từng làm loạn Dao Trì. Mái tóc dài đen mượt không bị gió thổi mà khẽ tung bay. Vạt áo lụa màu đỏ thật dài thướt tha rủ xuống lộ ra đường cong quyến rũ. Nổi bật trên nền lụa đỏ là da thịt trong suốt, trắng nõn như được tạc từ băng tuyết. Xung quanh hai người như tỏa ra một quầng sáng hoa mỹ tuyệt đẹp, trong cơn mưa hoa đào rợn ngợp, như chúng thần hạ phàm.

Chúng tiên ngừng thở, tất cả đều kinh ngạc vì nhan sắc diễm lệ của Mao Sơn chưởng môn, nhưng còn kinh ngạc hơn nữa khi thấy vẻ mặt bình thường đều lạnh lùng, hờ hững như sương mù của Trường Lưu thượng tiên nay lại ấm áp và ôn hòa đến thế.

“Thiếu quân, con nhóc này là họa thủy, để thần giết nó, cướp lấy thần khí. Yêu Thần xuất thế thì chỉ một thời gian ngắn nữa thôi chúng ta sẽ thống nhất Lục giới!”

“Ta cần ngươi dạy phải làm gì à?” Hồng Điệp lạnh nhạt nói, ánh mắt nhìn hình ảnh thầy trò Bạch tử Họa và Hoa Thiên Cốt gắn bó, bỗng thấy xót xa vô cùng. Ghen tị từng chút từng chút dồn tụ trong lòng nàng, tưởng chừng sắp chết. Chỉ có ông trời mới biết nàng hâm mộ Hoa Thiên Cốt đến nhường nào, bởi cô bé ấy có thể công khai ở bên cạnh chàng, hưởng thụ hơi ấm và sự chăm sóc của chàng. Còn nàng, chỉ vì một tầng quan hệ với yêu ma, ngay cả việc xuất hiện cùng lúc với chàng cũng cần một lý do thích hợp.

Tử Huân Thiển Hạ đứng giữa đại quân yêu ma, thấy Bạch Tử Họa xuất hiện, ngực như bị búa tạ nện vào, đau đớn trào dâng.

Nàng nhớ lại hình ảnh năm xưa bọn họ đứng bên Dao Trì, Quần Tiên yến, thượng tiên tề tựu, ngũ tiên đối ẩm, cùng ca hát, vui vẻ không chút ưu phiền như thế nào. Không ngờ thời gian trôi quá nhanh, tạo hóa trêu ngươi, một trăm năm sau mới được gặp lại. Mà nàng giờ đây, cũng biến thành bộ dáng tiên không ra tiên, ma không ra ma này.

Tử Họa, Tử Họa, bao nhiêu năm qua, liệu chàng còn nhớ thiếp chút nào không?

Đủ rồi, đủ rồi, chỉ cần được một lần nhìn chàng từ phía xa như thế này cũng là quá đủ rồi. Chỉ cần chàng vẫn ổn, thì dù cho có phải nhận thêm bao nhiêu kiếp nạn nữa nàng cũng không hối hận.

Thế nhưng khi nàng ta nhìn thấy ánh mắt chưởng môn Mao Sơn nhìn Bạch Tử Họa, Tử Huân Thiển Hạ cực kì hoảng sợ. Ánh mắt này nàng vô cùng quen thuộc, đó là ánh mắt mang theo yêu thương nặng sâu lại trần đầy hoang mang và mâu thuẫn trong khoảnh khắc. Chỉ trong khoảnh khắc ánh mắt lại nhanh chóng trở nên bình thường đến mức nàng còn tưởng mình đã nhìn lầm.

Bỗng chốc nàng bừng tỉnh, ngửa mặt lên trời cười to, cười đến mặt đong đầy nước mắt.

Tử Huân Thiển Hạ dùng ánh mắt đại từ đại bi, thương yêu chúng sinh như Quan Âm, đồng cảm nhìn Hồng Điệp.

“Thiếu quân, tuyệt đối không thể sa vào. Thần tiên cao cao tại thượng như chàng, những cô gái ngốc nghếch lại hèn mọn giống chúng ta sao có thể đem lòng yêu thương được? Nếu cứ cố chấp, thấy kết cục của ta không… kết cục của cô còn có thể thê thảm hơn ta gấp vạn lần…”

Hồng Điệp lảo đảo lùi lại mấy bước, cổ họng nóng lên, một búng máu dâng trào nhưng lại cố gắng không để lại dấu vết, nuốt ngược vào.

“Nàng sao thế? Tử Huân… nàng ta nói gì với nàng?” Mày Bạch Tử Họa hơi cứng lại, dùng mật ngữ không cho người khác nghe thấy.

Hồng Điệp từ từ khôi phục thanh tỉnh, sắc mặt vẫn trắng bệch như tờ giấy, ra sức lắc đầu.

“Không có gì…”

“Không sao là tốt rồi.”

Hồng Điệp run rẩy.

Đời này nàng không thể quên được, hình ảnh Tử Huân Thiển Hạ từ từ nhắm mắt, ánh mắt đong đầy dòng nước đắng chát, không đành lòng… cả đời nàng không thể quên được…

Trận chiến này đã bị Trường Lưu thượng tiên và Mao Sơn chưởng môn dẹp loạn như thế. Phe yêu ma bị chưởng môn Mao Sơn dùng danh nghĩa của Sát Thiên Mạch tạm thời ước thúc trở về,ngay cả Phù Trầm châu và kính Côn Luân cũng phải giao ra, đúng là không trộm được gà mà còn mất thêm nắm thóc. Mọi người cực kỳ sung sướng, thu dọn thi thể, nhanh chóng khắc phục hậu quả.

Phái Thái Bạch vì bị tổn thất quá nghiêm trọng, không còn khả năng bảo vệ thần khí, cho nên đưa đỉnh Bốc Nguyên cho Bạch Tử Họa để Trường Lưu Sơn bảo vệ. Hiên Viên Lãng cũng không để ý đến lời can gián của đại tướng quân, giao Mẫn Sinh kiếm cho Hoa Thiên Cốt như hiến dâng vật quý.

Vì thế, ngoại trừ xích Thuyên Thiên trong tay chưởng môn Mao Sơn, ô Huyền Thiên Sát Thiên Mạch hay mang theo để bảo vệ da dưới ánh mặt trời, ngọc Viêm Thủy không rõ tung tích và đá Nữ Oa đã vỡ, thì sáu món thần khí còn lại đều nằm trong tay Trường Lưu Sơn, được Bạch Tử Họa mang về phong ấn lại lần nữa.

“Cha, cha, đây là Thập Nhất sư huynh!” Đường Bảo trịnh trọng giới thiệu với Đông Phương Úc Khanh.

“Bác… bác trai, xin chào…” Lạc Thập Nhất hơi căng thẳng nói.

Hoa Thiên Cốt phá lên cười: “Sư huynh, sao huynh lại tự hạ thấp mình thế, muội còn là mẹ của Đường Bảo đây, chẳng lẽ huynh cũng định gọi muội là bác gái à? Ha ha ha ha! Gọi huynh ấy là Đông Phương được rồi!”

Lạc Thập Nhất đỏ mặt tía tai lườm Hoa Thiên Cốt, sau đó chắp tay nói: “Đông Phương huynh…”

“Thập Nhất huynh, lâu nay Đường Bảo và Tiểu Cốt Đầu nhà ta đều phiền huynh chăm sóc rồi.”

“Khách khí quá, đâu có, đây là việc nên làm mà…”

Lạc Thập Nhất và Đông Phương Úc Khanh bắt đầu nói chuyện.

Hiên Viên Lãng ở một bên hận đến nghiến răng trèo trẹo: Gì mà Tiểu Cốt Đầu và Đường Bảo nhà ngươi! Tức chết mất! Hừ, Đông Phương Úc Khanh! Chức trạng nguyên của ngươi trong vòng một trăm năm đừng hòng có được!!!

Sau đó hắn nắm lấy tay Hoa Thiên Cốt: “Thiên Cổ, lần này từ biệt không biết bao giờ mới được gặp lại! Lãng ca ca thật không nỡ!”

Hoa Thiên Cốt nhếch môi cười, cực kì hồn nhiên: “Không sao chỉ cần có cơ hội xuống núi, muội sẽ đến hoàng cung tìm huynh.”

“Nhớ đấy nhé!”

“Tất nhiên rồi.”

“Đừng để năm ba năm đấy.”

“Sẽ nhanh thôi, yên tâm.”

Đột nhiên thấy phía sau có người túm tay áo của mình, Hoa Thiên Cốt sửng sốt, vội vàng đẩy Khinh Thủy đang núp đằng sau ra trước mặt.

“Lãng ca ca, đây là bạn tốt của muội, Khinh Thủy.”

Hiên Viên Lãng mỉm cười, Khinh Thủy bỗng thấy ánh mặt trời tỏa sáng khắp nơi, trăm loài tươi tốt.

“Xin chào, Khinh Thủy cô nương.” Cô nương trước mắt này không giống Thiên Cổ tự ức chế sự trưởng thành của mình, nàng trổ mã động lòng người, thanh tú như một đóa sen đang hé nở trên mặt nước.

Không biết Tiểu Thiên Cổ bao giờ mới trưởng thành, chắc cũng chẳng thay đổi lắm đâu, không kiều diễm không yêu mị, nhưng nhất định rất đẹp. Hiên Viên Lãng nghĩ.

“Chào Hiên Viên công tử.” Khinh Thủy đỏ mặt cúi đầu, lén nhìn hắn, tim đập mạnh đến nỗi sắp rớt ra khỏi ngực.

Bạch Tử Họa không mấy quan tâm đến xung quanh, mắt nhìn về phía đại quân yêu ma và Hồng Điệp biến mất nơi chân trời. Điều thật sự mà hắn để ý chính là Tử Huân Thiển Hạ nói gì với Hồng Điệp khiến nàng sợ hãi đến mức đó. Tuy về sau đã cố tỏ vẻ không sao, nhưng thái độ, cảm xúc và ánh mắt nàng hoàn toàn khác hẳn trước đó.

Sau cuộc chiến thần khí, phái nào trở về phái đó. Riêng đệ tử Trường Lưu sau khi thương thế tốt lên lại tiếp tục bôn ba bên ngoài rèn luyện khiến các môn phái khác đều mở rộng tầm mắt.

Bạch Tử Họa ngồi trước bàn thưởng thức trà do Hồng Điệp pha, rất lâu không nói gì.

“Nàng đang có tâm sự sao?”

“Sao chàng biết?”

Bạch Tử Họa đặt chén trà xuống, bàn tay đưa ra khỏi áo bào gõ nhẹ lên đầu Hồng Điệp.

“Lúc nào cũng thất thần, làm gì cũng không chú tâm.”

Hồng Điệp ôm đầu uất ức nói:

“Ta đang nghĩ tình cảm của chàng với đồ đệ chàng tốt thế, nhỡ sau này nàng không chấp nhận ta thì thế nào?”

“Có nhiều việc muốn tránh, lại càng khiến nó xảy ra nhanh hơn, cứ thuận theo tự nhiên là được. Còn nếu nó đã tới rồi thì hãy cứ vững lòng, đây mới là đạo lý sinh tồn.”

“Chàng lúc nào cũng nói mấy lời nhiều triết lý kiểu thế. Chẳng thay đổi gì cả.”

Bạch Tử Họa rót trà cho nàng thản nhiên nói: “Nếu ta thay đổi thì hiện giờ nàng chưa chắc đã thích ta.”

“Xì, ai thèm thích người vô tình như chàng, nói quên là quên. Lần sau nếu chàng còn dám quên ta…”

Hồng Điệp nhìn sắc mặt Bạch Tử Họa càng lúc càng xấu liền thức thời ngậm miệng. Lần trước hắn bị Ma Nghiêm lừa uống nước Tam Sinh, Tam Sinh diệt tình, sau khi uống vào sẽ quên đi tình cảm của mình, không giống như nước Vong Xuyên, uống vào là quên hết. Sau lần đó, quan hệ của hai sư huynh đệ càng lúc càng không tốt, cũng không trò chuyện riêng với nhau lần nào.

“Sẽ không có lần sau.” Bạch Tử Họa xoa đầu nàng.

Hồng Điệp khẽ thả người về phía sau, dựa vào hắn. Có thể ở bên cạnh người mình yêu thương, cho dù mỗi ngày chỉ ngắm mặt trời mọc rồi lặn cũng là một loại hạnh phúc.

Bạch Tử Họa nhìn người bên cạnh cười ngốc ngếch, thầm nghĩ nếu mình chỉ là một người bình thường, nếu mình không phải là Bạch Tử Họa, cả đời này hắn cũng nguyện cùng nàng ngồi một chỗ ngắm mặt trời mọc rồi lặn.

Nhìn trời xanh mây trắng xa vời vợi, trong lòng cảm thấy khẽ vui.

Không đến nửa năm nữa đại kiếp nạn của hắn sẽ tới. Bạch Tử Họa cố ý giành nhiều thời gian ở cạnh nàng, trò chuyện với nàng. Hắn không quan tâm liệu có vượt qua được kiếp mệnh này không, hắn tu tiên tới bước này, sống chết đã sớm nhạt nhòa. Nhiều năm trước, ngay từ giây phút đầu tiên nhìn thấy nàng, hắn đã biết kiếp số này là vì nàng mà có, nhưng cuối cùng vẫn không tránh được mà yêu nàng. Thời điểm đó hắn đã chuẩn bị tốt rồi.

Mệnh số tuy khó sửa, nhưng quyền lựa chọn trước nay vẫn nằm trong tay bản thân.

Trước đó hắn cũng từng lo lắng, nếu mình không còn nàng sẽ cảm thấy như thế nào. Vì thế hắn ở phía sau ngầm sắp xếp để nàng thuận lợi nhận được truyền thừa của Tiên Linh tộc, trở thành chưởng môn của thập đại phái – Mao Sơn. Hơn thế nữa, còn có Sát Thiên Mạch, hắn tin người kai nhất định có thể bảo vệ nàng, chăm sóc cho nàng thật tốt. Nàng sẽ không còn phải chịu cô độc và sợ hãi nữa, Sát Thiên Mạch sẽ trở thành mặt trời mới của nàng…

Mà điều cuối cùng hắn, đó là ở bên cạnh nàng nhiều hơn. Chỉ cần nàng được bình an, vậy là đủ rồi.

Gương mặt bình thường đều lạnh lùng như sương giờ thoáng lộ vẻ lo lắng, con ngươi thâm sâu không thấy đáy vẫn đen không thể đoán dò. Bên môi là một đóa sen ấm đại từ đại bi thông thấu tất thảy.

Đột nhiên phía chân trời xa xa có một bóng hạc trắng bay vụt đến, đậu ở giữa lòng bàn tay Bạch Tử Họa.

Bạch Tử Họa mở ra, chỉ có chín chữ: Yêu ma mưu đồ phá phong ấn Man Hoang.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.