[Dịch]Hồng Điệp

Chương 50 : Cùng trầm luân




Hồng Điệp nằm xuống thảm hoa sau điện của mình, Mao Sơn được trận pháp của nàng che phủ, không có tuyết rơi. Trong bóng đêm im ắng, nàng lặng lẽ chìm vào suy tư đến thất thần.

Người không thể yêu lại cố yêu.

Cứ dây dưa với nhau mãi như thế, tựa như uống mãi không cạn một chén rượu mạnh, rõ ràng rượu rất cay rất đắng, thế nhưng vì quyến luyến giấc mộng đẹp trong cơn say mà cứ thế chìm đắm vào. Dù biết rõ là không nên vẫn như thiêu thân lao vào lửa, không nỡ buông bỏ đoạn tình cảm tốt đẹp này.

“Bạch Tử Họa quên muội là do hắn tự chọn, muội đừng dằn vặt bản thân nữa.”

“Ta muốn yên tĩnh ở một mình!”

Sát Thiên Mạch nắm lấy tay nàng: “Hắn lựa chọn quên đi, là hắn muốn trốn tránh muội, cũng không phải là hắn chưa từng trốn tránh chính bản thân mình như thế này. Muội là tình kiếp của hắn, muội không chết, hắn vĩnh viễn không thể chạm đến đại đạo của hắn.”

“Ta không tin! Hắn sẽ không giết ta!”

“Muội tỉnh lại đi. Hắn đã quên tất cả rồi, một kiếm chém chết muội hắn cũng không áy náy.”

Hồng Điệp bực bội gạt tay Sát Thiên Mạch, một đường bay ra bên ngoài.

Lọt vào tầm mắt của nàng là một màu trắng lạnh lẽo, chỉ thấy được sườn núi, không thấy được đỉnh núi. Màu trắng trải dài mênh mông bất tận, không thể phân biệt được là tuyết, là mây, hay là trời.

Đổi một bộ quần áo trắng tinh như tuyết, Hồng Điệp đứng trên một đỉnh của Trường Lưu, thu liễm khí tức nhìn về Tuyệt Tình điện ngẩn người. Ánh mắt giống như xuyên qua không gian nhìn vào trong Tuyệt Tình điện phía xa không chút cản trở.

“Thiên Cốt, mẹ đang vẽ quỷ gì thế?” Đường Bảo gặm gặm chiếc bánh hoa đào thành một gian phòng nhỏ, thò đầu ra khỏi hang ngó nghiêng xung quanh.

Hoa Thiên Cốt cắn đầu bút, cười hì hì, thần bí nói: “Ta đang vẽ sư phụ.”

“Mẹ chắc là mình đang vẽ sư phụ chứ không phải là Hắc Bạch Vô Thường chứ?

“Đương nhiên là sư phụ rồi, ta đang vẽ tấm lưng trần của sư phụ.”

Đường Bảo phun sạch đống bánh ra, kết quả bị Hoa Thiên Cốt gõ mấy cái lên đầu.

“Dám phun lên tranh của sư phụ đại nhân này, có tin ta xoắn mi thành bánh chẻo không hả?”

“Hu hu hu, con sẽ mách cha, mẹ Cốt Đầu ngày càng bạo lực!” Đường Bảo ôm đầu trốn vào trong căn phòng nhỏ.

Nàng muốn tự tay vẽ sư phụ đại nhân, sau đó lúc nào cũng mang theo bên người, nhưng dù vẽ thế nào trông cũng không giống. Bạch Tử Họa, Bạch Tử Họa, trên đời này sợ rằng không một bức tranh nào có thể lột tả được tiên tư của người, dung mạo của người, phong thái của người, khí chất của người.

“Tiểu Cốt.”

Đột nhiên một tiếng gọi vang bên tai.

Hoa Thiên Cốt vội vàng giấu bức tranh đi, luống cuống đáp: “Dạ, có con.”

“Qua tiền điện một lát, vi sư có chuyện muốn nói với ngươi.”

“Vâng, con qua ngay.”

Hoa Thiên Cốt vội vàng giấu kín bức tranh, rồi chạy tới tiền điện.

“Sư phụ, Tiểu Cốt tới rồi!”

Bạch Tử Họa buông chén trà trong tay, gật đầu nói: “Các môn phái bảo vệ thần khí đã bị lộ hết. Xuân Thu Bất Bại tuyên bố Mười lăm tháng sau sẽ thống soái liên quân yêu ma tới cướp đi, nhưng gã ta cùng một lúc gửi thiệp tuyên chiến cho tứ đại môn phái cách nhau cực xa, không biết trong đó đâu là thật đâu là giả. Dựa vào thực lực của bọn chúng tuyệt đối không thể đồng thời tấn công tứ đại môn phái, phỏng chừng gã làm thế để phân tán sự giúp đỡ của các tiên phái khác, sau đó dẫn đại quân tấn công duy nhất một bên. Tứ phái kẻ nam người bắc, cách biệt xa xôi, dù là ngày đi ngàn dặm cũng rất khó cứu trợ. Tu vi của ngươi mặc dù chưa phải đạt tới đỉnh cao, nhưng vẫn có thể một mình đảm đương một phía. Lần này ngươi cùng các đệ tử khác xuống núi, cũng coi như một lần trải nghiệm.”

Nàng phải xuống núi một mình sao, nàng không muốn, hu hu hu, nàng không muốn xa sư phụ một bước…

“Đệ tử xin tuân lời sư phụ.” Hoa Thiên Cốt cung kính cúi đầu.

“Vậy đi sắp xếp hành lí, ngày mai lên đường.”

“Vâng.” Hoa Thiên Cốt chậm rãi lui ra ngoài điện.

“Trên đường tất cả đều phải nghe lời Thập Nhất sư huynh của ngươi, không được chạy loạn.”

“Vâng.”

“Mang nhiều quần áo một chút, đêm đến ngoài trời sẽ rất lạnh.”

“Vâng.”

“Mang Đường Bảo theo, lúc cần thiết nó có thể giúp ngươi.”

“Vâng.”

“Sang bên Y Dược các lấy ít hoa cầm máu và Hồi Thanh đan, nếu bị thương còn có cái mà dùng.”

“Vâng.”

“Tiểu Cốt.”

“Dạ?”

“Đi đường cẩn thận, chú ý an toàn.”

“Con biết rồi mà sư phụ, ha ha ha…” Hoa Thiên Cốt thật sự không nhịn được cười, vui vẻ chạy ra khỏi điện, trong lòng nở hoa. Thì ra sư phụ không nỡ xa nàng, cũng phải thôi, nàng hầu như có ra ngoài bao giờ đâu, huống hồ lại là chuyện nguy hiểm như đi đánh nhau với yêu ma. Thảo nào mà sư phụ lo lắng!

Bên ngoài trời đã tối, những bông tuyết li ti bay bay trong gió rơi xuống mặt Hồng Điệp, lạnh như băng.

Nàng đã bắt đầu không hiểu nổi chính mình, là nàng đã đưa Hoa Thiên Cốt tới bên cạnh Bạch Tử Họa, là nàng cố chấp cho rằng mọi chuyện mình làm đều đúng. Vì sao nhìn thấy bọn họ sư đồ hòa thuận trong lòng lại đau xót như thế?

Hồng Điệp đưa hai tay ôm lấy ngực, cảm giác đau xót tận cùng tràn lan trong lòng nàng, cả người mệt mỏi rã rời như không còn chút sức lực nào, cứ thế bước chân đi về phía trước mà không có mục đích, cũng không quan tâm mình đi về đâu.

Phía trước là một rừng mai đang nở rộ, những đóa hoa đỏ rực hé nở trên nền tuyết trắng muốt cực kì bắt mắt.

Bước chân vô tình đi sâu trong rừng mai, bất chợt nhìn thấy một phiến đá bị lớp tuyết dày bao phủ thấp thoáng lộ ra, nhìn qua cũng thấy ngày thường rất ít người đến nơi này. Hồng Điệp đứng lẳng lặng giữa rừng hoa trong bóng đêm tối tăm, những bông tuyết trắng muốt lặng lẽ đậu trên những đóa hoa đỏ rực.

Trong lòng Hồng Điệp máu huyết như dâng trào lên, nàng không kìm chế được mà nhẹ nhàng nâng cánh tay thon dài lên làm phép, lập tức những lớp tuyết trắng phủ đầy trên bề mặt đều bị cuốn bay đi, làm hiện lên tảng đá bằng phẳng, sạch sẽ bên dưới.

Hồng Điệp bước chân trần lên đá. Cảm giác lạnh toát từ lòng bàn chân truyền đến khiến nàng tỉnh táo đôi chút. Đúng lúc cúi đầu lại phát hiện trên tảng đá dưới lòng bàn chân mình có khắc rất nhiều chữ nhỏ.

Ai đã khắc những chữ này lên đây? Hồng Điệp ngồi xuống chạm nhẹ lên mặt đá, nhìn ngắm thật cẩn thận.

Nơi này vốn rất yên tĩnh, hàng năm đều bị tuyết rơi bao phủ dày đặc lại không có người tới quét dọn, cho nên năm tháng đã trôi đi rất lâu vẫn không bị người khác phát hiện, Những chữ viết này cũng không bị bào mòn nhiều lắm, để đọc được cũng không có gì khó khăn.

Sau khi nhìn thấy rõ, Hồng Điệp chết lặng cả người.

Trên phiến đá màu xanh kia được khắc kín chữ, nét chữ run run thể hiwnj trạng thái kích động của người lưu lại nó.

Nỗi khổ tương tư, nếu như có thể chịu đựng được

Thì còn gì không chịu đựng được?

Sinh ly tử biệt, dẫu không hẹn thề

Cũng không dám quên.

Vẫn nhớ quá khứ, như mộng như ảo

Vì đại nghĩa diệt thân, dù sống nhưng không thể bên nàng

Tha thứ cho ta, ôm hận cũng vô dụng

Ta phụ nàng, sống uổng một đời

Nếu có kiếp sau,

Cùng nàng thề nguyện, đến chết mới thôi

Nếu không có kiếp sau,

Mình ta nhớ nàng, đến chết mới thôi.

Phía dưới có một đường kiếm hạ xuống, bên cạnh khắc hai chữ “Đoạn Niệm”.

Trái tim Hồng Điệp giống như bị thứ gì hung hăng quất mạnh vào khiến mặt mày trắng bệch ra, hoảng hốt lùi ra phía sau.

Là Bạch Tử Họa lưu lại! Sao có thể…

Đêm càng về khuya, tuyết rơi lại càng nhiều.

Bạch Tử Họa nhìn người kia thất hồn lạc phách chạy ra khỏi rừng mai, trong lòng nặng trĩu.

Trong làn tuyết trắng muốt, ánh mắt kia giống như đã từng quen biết…

Người kia vốn có thể xếp vào mười cao thủ tuyệt thế đương thời, lúc này giống như chịu đả kích lớn, đi được mấy bước liền ngã xuống. Trên nền tuyết trắng không ngờ lại hiện ra những giọt máu đỏ tươi, diễm lệ như bỉ ngạn hoa chốn Hoàng tuyền.

Hồng Điệp ho một lúc, máu không ngừng rơi trên tuyết, trên áo bào trắng. Nàng cười thảm một tiếng, ngửa mặt lên nhìn trời, một vòng sáng màu đỏ hiện ra xung quanh nhanh chóng lan rộng ra, vòng sáng đi đến đâu, cây cỏ khô héo mà chết đến đấy. Ngay cả những đóa hoa đỏ rực kiên cường trong gió tuyết cũng không tránh khỏi chịu chung số phận.

Bạch Tử Họa cuối cùng cũng rời khỏi chỗ ẩn thân, ánh sáng màu bạc dưới chân triệt tiêu năng lượng tiêu cực của Hồng Điệp. Nhìn người ở trên mặt đất thất thố, Bạch Tử Họa chỉ cảm thấy đau lòng đến cực độ, như có thứ gì khóa chặt rồi bóp nát trái tim hắn. Chẳng lẽ có thứ gì có thể khóa được trái tim vô tình vô dục suốt mấy trăm năm của hắn sao?

Hồng Điệp ngước mặt nhìn Bạch Tử Họa, cuối cùng cũng nhận ra sự tồn tại của hắn ở bên cạnh:

“Bạch Tử Họa!”

Giọng nói nhẹ nhàng của nàng, vừa mềm mại vừa mê hoặc, có cảm giác giống như những cơn gió nhẹ thổi lướt qua trên mặt nước phẳng lặng, làm gợn lên những cơn sóng lăn tăn không hề báo trước.

Bạch Tử Họa cả người chấn động.

Hồng Điệp vung tay hút lấy tảng đá kia, không nói không rằng dùng pháp thuật đánh nát nó.

Từ trong đôi mắt phượng xinh đẹp hai dòng máu đỏ tuôn chảy ra. Nàng ngửa mặt lên trời, ánh mắt oán hận cực độ, nghiến răng nghiến lợi nói.

“Thiên ý trêu người! Thiên ý trêu người!”

Bạch Tử Họa cảm thấy đau lòng đến cực điểm, muốn vươn tay ra đỡ lấy nàng.

Đột nhiên trong cơ thể hắn có thứ gì đó đang thức tỉnh lại, rục rịch lan tràn, vừa xa lạ lại vừa quen thuộc.

“Cùng đi với ta nhé!”

“Sau này chúng ta sống ở đây!”

“Tiểu Điệp! Lại đây!”

“Ta có lỗi với nàng, có lỗi với bản thân ta. Nhưng cho dù có thể lựa chọn một lần nữa, ta cũng vẫn sẽ làm như thế!”

“Tiểu Điệp, xin lỗi!”

“Kiếm này… gọi là Đoạn Niệm!”

“Xin lỗi! Là ta phụ nàng!”

“Thời gian mười năm năm, Tiểu Điệp, cảm ơn nàng đã cho ta hiểu được chân tình…”

“Ta đối với nàng trước giờ luôn thụ động. Tình tuy là thật, nhưng lại nhiều hơn một phần trách nhiệm… một loại cảm động… “

“Ta đối với nàng phụ bạc, nàng vẫn có thể vì ta không tiếc trả giá phân tách linh hồn. Ta không thể báo đáp nàng, cũng không nguyện quên đi, ta chân chính… chưa bao giờ đoạn niệm chỉ có thể đem tương tư chôn lại trong lòng.”

“Quên đi ta, mong nàng sẽ sống tốt… thay cho cả phần của ta…”

“Xin lỗi, Tiểu Điệp!”

Bạch Tử Họa cố kiềm chế cơn đau đầu, trong lòng cực kì khiếp sợ với những thanh âm quanh quẩn bên tai. Người trước mặt có lẽ do tâm tình quá bi thương, lại mất nhiều máu đã ngất đi từ lúc nào.

Trên con đường mòn trên đỉnh núi vô danh gần Trường Lưu, trên đỉnh đầu là những tàng mai bị tuyết trắng bao phủ thật lạnh lẽo, trên cao là ánh trăng mờ ảo chiếu rọi ánh sáng xuống hai người bên dưới.

Thiếu nữ áo trắng dung mạo xinh đẹp, khuôn mặt hơi tái vì mất nhiều máu, mi mắt thật dài buông xuống tự nhiên, cả người toát ra vẻ đẹp mong manh, nhu nhược khiến bất kì ai nhìn vào cũng có xúc động muốn nâng niu che chở.

“Bạch Tử Họa…” Nàng lẩm bẩm, cũng không nhìn vào hắn.

Tiếng gọi quen thuộc kia giống như châm một ngọn lửa lớn trong lòng Bạch Tử Họa. Hắn không biết phải làm gì, cũng không muốn nghĩ xem phải làm gì. Mỗi lần cố gắng nghĩ tới đầu đều đau như muốn nứt ra. Cúi đầu nhìn người trong lòng, hắn khẽ gọi một tiếng: “Tiểu Điệp?”

Hồng Điệp ngẩng đầu ngơ ngác nhìn Bạch Tử Họa. nàng không hiểu được, con người luôn lạnh lùng như sương tuyết này sao có thể dùng giọng nói cực kì dịu dàng, thân thiết như vậy để gọi nàng. Ừ, hình như rất lâu trước kia hắn cũng gọi nàng như vậy, mà nàng, cũng nằm trong lòng hắn như bây giờ.

Cả Hồng Điệp và Bạch Tử Họa mỗi người đề chịu đả kích, tâm trí đã không còn thông suốt như bình thường. Mọi hành động lúc này đều giống như bản năng vậy.

Những ngón tay thon dài như những cây sáo được mài từ ngọc của Hồng Điệp nhẹ nhàng luồn qua mái tóc đen mượt đang xõa xuống trước ngực Bạch Tử Họa. Nàng dịu dàng quấn lấy một lọn tóc dài vào ngón tay, ý cười rạng rỡ, sóng mắt dâng trào vừa uyển chuyển vừa quyến rũ.

Khuôn mặt nhỏ nhắn vùi sâu vào ngực hắn, Bạch Tử Họa cảm nhận được cánh tay thon dài mềm mại kia giống như đã dùng trọn sức lực cả đời để ôm chặt lấy thắt lưng mình.

Trong đầu hắn bất giác hiện lên vô số bóng dáng, bóng dáng nắm lấy tay mình chạy tới chạy lui, bóng dáng nhỏ bé nhào vào lòng hắn nũng nịu, bóng dáng ngơ ngẩn đứng chờ hắn trong đêm…

Trước mặt hắn khuôn mặt xinh đẹp quyến rũ, cùng khuôn mặt ngây thơ, trong trẻo trong trí nhớ kia như chồng lên nhau. Đó là gương mặt của cô gái đã cùng hắn chung sống mười năm năm, Cô gái luôn bám lấy hắn, tìm mọi cách để thu hút sự chú ý của hắn. Cô gái đem lại cho hắn tiếng cười, đem lại cho hắn tình yêu, cũng đem lại cho hắn áy náy cùng tự trách sâu sắc.

Cô gái mà hắn đã lựa chọn bỏ qua năm đó.

Không hề có dự báo trước cũng như không thể lường trước được, Bạch Tử Họa cúi đầu nhẹ nhàng hôn xuống.

Giống như đột nhiên rơi xuống đáy biển thâm trầm nhất, tất cả tất cả cũng trở nên không hề quan trọng nữa, chỉ có đối phương là còn tồn tại trên cõi đời này. Đây là một nụ hôn cẩn thận mà dịu dàng, ban đầu dừng bên môi, không có tiến thêm một bước. Trong từng động tác êm ái, tràn đầy sủng ái và thâm tình, thật rõ ràng mà khắc sâu. Một nụ hôn như vậy, một người như vậy, không cách nào không khiến cho người đắm chìm hãm sâu trong đó.

Đã từng yêu sâu đậm đến thế, nguyện vì đối phương gánh chịu mọi thứ. Giờ phút này, đạo nghĩa, lý trí tất cả đều không còn quan trọng nữa. Tất cả cứ nghe theo trái tim đi.

Hồng Điệp run nhẹ, khó tin nhìn Bạch Tử Họa, bàn tay đưa lên miệng trong vô thức. Những ngón tay thon dài mềm mại vuốt nhẹ lên môi mình như muốn xác nhận điều gì. Nàng vẫn còn kinh ngạc chưa kịp phản ứng thì người trước mặt đột nhiên lại cúi đầu xuống một lần nữa, bàn tay từ giữa lưng di chuyển lên sau gáy giữ chặt cổ nàng lại. Đôi môi của hắn mạnh mẽ áp chặt lên đôi môi đỏ mọng đầy mê hoặc của nàng.

Những khát vọng nóng bỏng giấu trong nội tâm, bị hắn dùng phương thức này thả ra ngoài, rõ ràng nói cho nàng, hắn khát vọng nàng.

Hồng Điệp nín thở, toàn thân giống như bị Bạch Tử Họa vững vàng khóa lại, ngực lan tràn cảm giác kỳ dị, tăng lên từng chút từng chút, không cách nào nói gì, không cách nào hình dung, lại khẩn cấp suy nghĩ muốn đáp lại. Tầm mắt của nàng bị cặp mắt Bạch Tử Họa nhìn, lọt sâu vào thế giới của hắn, không thoát đi được.

“Ta yêu nàng.”

Hồng Điệp bỗng dưng mở to cặp mắt, có chút không dám tin tưởng điều mình nghe được. Hắn nói, cái gì?

“Ta yêu nàng.”

Bạch Tử Họa lặp lại, từng chữ rõ ràng, thanh âm dịu dàng như suối.

Hồng Điệp lại dừng lại một khắc, đại não trống không, cái gì cũng không nhớ ra được, chỉ còn lại ba chữ này của Bạch Tử Họa. Hắn nói, hắn yêu nàng. Nàng còn chưa từng nghĩ đến, hắn cũng đã nói ra. Cặp mắt sâu thẳm của Bạch Tử Họa lộ ra chân thật làm cho không người nào có thể chất vấn, nhưng sau lưng mơ hồ lại có một tia tâm tình bất đắc dĩ như có như không, khiến Hồng Điệp có chút không được mức sáng tỏ. Nhưng nàng tin tưởng hắn.

Nàng đưa cánh tay ra ôm chặt lấy cổ hắn, mãnh liệt đáp lại. Những chuyện khác, nàng cũng không muốn nghĩ đến nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.