[Dịch]Hồng Điệp

Chương 42 : Hoa Thiên Cốt bái sư (2)




“Tỷ tỷ của ngươi không hề xem qua Lục giới toàn thư, làm sao lại biết được những thứ ghi trong này?” Vẫn là Sênh Tiêu Mặc ôn hòa nói.

Hoa Thiên Cốt hơi do dự, nói những chuyện này sẽ không gây bất lợi cho tỷ tỷ chứ. Cô bé liếc nhìn Bạch Tử Họa ở trên cao, lại nhìn sang Nho tôn và Thế tôn, cúi đầu nói.

“Chuyện này là thật, tỷ tỷ sau khi nghe Thanh Hư đạo trưởng nói cuốn sách đó là Lục giới toàn thư do ông ấy viết liền đưa cho đệ tử giữ mà không hề động vào chút vào. Đệ tử khi ấy nghĩ đây là đồ của Mao Sơn, lại là di vật của Thanh Hư đạo trưởng nên định từ chối. Nào ngờ tỷ ấy nói nội dung trong này tỷ ấy đã sớm biết cả, giữ lại không có tác dụng gì nên tặng cho đệ tử.”

Tam tôn yên lặng nhìn nhau, cũng không biết là đang truyền âm thảo luận hay suy nghĩ thứ gì. Cuối cùng Ma Nghiêm lên tiếng đánh vỡ sự im lặng.

“Mang lên đây.”

Hoa Thiên Cốt ngần ngừ, không cử động.

“Ta bảo ngươi mang lên đây.” Giọng điệu Ma Nghiêm nóng nảy, sặc mùi đe dọa, hắn không tin lại có đệ tử nào dám không nghe lệnh.

Hoa Thiên Cốt ngẩng đầu nhìn Bạch Tử Họa, trong lòng đắn đo, dù sao đây cũng là đồ của Mao Sơn, bên trong còn ghi lại rất nhiều chuyện lớn cơ mật của môn phái. Nếu để người khác xem, có nghĩa là phụ sự nhờ vả của Thanh Hư đạo trưởng và tỷ tỷ. Hơn nữa theo lời Thế tôn, thì ra phái nào giữ thượng cổ thần khí nào bọn họ không hề hay. Chẳng biết Thanh Hư đạo trưởng tìm được chuyện đó ở đâu rồi viết toàn bộ vào Lục giới toàn thư. Các phái khác đều sợ thần khí xảy ra chuyện hoặc không muốn rơi vào cảnh bị thảm sát như Mao Sơn, đâu ai muốn người khác biết chuyện bổn môn có thần khí. Như vậy nếu bị Tam tôn xem, thần khí ở đâu, bọn họ sẽ biết hết.

Tuy rằng trong lòng tuyệt đối không có ý hoài nghi Tam tôn, nhưng nhiều người biết thì càng không an toàn. Tiến thoái lưỡng nan, Hoa Thiên Cốt chỉ có thể kiên định trả lời:

“Mong Thế tôn thứ tội, Lục giới toàn thư này là của phái Mao Sơn, trong đó có rất nhiều chuyện cơ mật quan trọng của phái Mao Sơn và các phái khác, không tiện để người ngoài đọc. Con tuy chỉ là một đệ tử nhỏ bé nhưng trước đó đã nhận được ủy thác từ tỷ tỷ, không có sự đồng ý của tỷ ấy, đệ tử không dám giao nó ra.”

Sênh Tiêu Mặc nghe lại càng lúc càng hưng phấn, càng ngày càng có hứng thú với quyển sách kia và tân chưởng môn phái Mao Sơn. Đây là lần đầu tiên hắn thấy có người dám trái lệnh sư huynh, lại còn vì một vị “tỷ tỷ” mới quen biết không lâu chứ. Cũng không biết người kia lợi hại thế nào mà hết nhị sư huynh đến con nhóc này đều đứng ra bênh vực. Nhóc con này coi như có nghĩa khí, có trò hay để xem rồi.

“Buồn cười, nói nghe như kiểu ta nhòm ngó đạo pháp của lão ta vậy, cho dù có thêm mười phái Mao Sơn, Trường Lưu Sơn ta cũng không thèm để vào mắt. Lão ta có gan viết chuyện quan trọng của phái mình và các phái khác ra sách, sao ta không thể đọc? Mang lên đây cho ta!”

Hoa Thiên Cốt không ngừng kêu khổ trong lòng nhưng cô bé lại không thể phụ lòng tỷ tỷ, cuối cùng chỉ có thể đứng thẳng người, kiên định nói: “Xin Thế tôn thứ tội!”

“Ngươi muốn làm phản phải không?” Ma Nghiêm đập bàn, làm Hoa Thiên Cốt thiếu chút nữa quỳ xuống trước bóng dáng uy nghiêm kia, nhưng nàng vẫn đứng im chịu áp lực thật lớn như mây đen dày đặc trên đầu.

Sênh Tiêu Mặc ngồi bên nhếch miệng cười xấu xa, ha ha, đại sư huynh bị chọc phát điên rồi.

“Sư huynh, sư đệ, hai người tạm thời lui xuống trước đi, đứa trẻ cũng có chỗ khó xử của mình, để ta nói chuyện với nó.” Bạch Tử Họa nhìn ánh mắt đáng thương Hoa Thiên Cốt cầu cứu mình, bất đắc dĩ nói.

“Hừ, người là ngươi mang về, tự ngươi dạy dỗ đi.” Ma Nghiêm phẩy tay áo bỏ đi.

Sênh Tiêu Mặc thất vọng ngáp dài, xoay xoay ngân tiêu, tạo thành một vòng tròn bạc đẹp mắt, sau đó hậm hực đi ra ngoài. Hắn đang chờ xem kịch vui mà. Lần nào cũng như vậy, nhị sư huynh thật nhàm chán! Nhưng mà chỉ có nhị sư huynh mới có thể dùng cương vị chưởng môn lung lay được ý đại sư huynh. Bằng không bông hoa nhỏ cố gắng không run rẩy đang đứng trong đại điện giờ này có lẽ đã gặp chuyện không hay rồi.

Đột nhiên trong đại điện chỉ còn hai người họ, Hoa Thiên Cốt cầu trời phù hộ Tôn thượng không nghe thấy tiếng tim mình đang đập vào giờ phút này.

“Thập Nhất đã giúp ngươi sắp xếp mọi việc ổn thỏa rồi chứ? Ở đây thế nào? Đã quen chưa?”

Hoa Thiên Cốt có chút khó hiểu ngẩng đầu nhìn người, không hiểu vì sao ngữ điệu người lại ôn hòa đến vậy, khiến người ta có cảm giác vô cùng gần gũi và thân thiết.

“Vâng, tất cả đều rất tốt.” Nếu mỗi ngày đều có thể nhìn người thì còn tốt hơn, Hoa Thiên Cốt thầm bổ sung một câu trong lòng.

“Ngươi là thế tục phàm thai, số mệnh lại kì dị, không thể bằng các đệ tử có tiên tư trong núi, trước kia lại nhiều tà vật bám bên người, thể chất yếu kém, tu luyện tiên pháp đúng là miễn cưỡng. Cho nên càng phải chịu khổ cố gắng hơn người thường mới được.”

Trong lòng Hoa Thiên Cốt chợt ấm áp, lần đầu tiên có người quan tâm tới cô bé như vậy. Tiên tư không đủ, vậy lấy cần cù chăm chỉ mà bổ sung vào, tỷ tỷ đã ủy thác mình cho Tôn thượng, mình nhất định sẽ không làm tỷ tỷ và Tôn thượng thất vọng.

“Đệ tử biết rồi.”

Nói xong bước lên bậc thang đứng trước mặt Bạch Tử Họa, tâm trạng cũng thấp thỏm theo mỗi bước chân. Cô bé giơ hai tay lên, cúi đầu, đưa bản “Lục giới toàn thư” trình lên trước người.

Mặt Bạch Tử Họa không chút thay đổi: “Tại sao lại làm thế này?”

“Đệ tử mới gây ra đại họa ở lớp học, xin Tôn thượng trách tội. Hơn nữa nếu Tôn thượng giữ cuốn sách này, tỷ tỷ biết được có lẽ cũng không trách đệ tử.”

Bạch Tử Họa dường như không ngờ cô bé lại phản ứng nhanh tới vậy, con ngươi đen như mực của Bạch Tử Họa càng thêm thâm trầm, nhìn chăm chú Hoa Thiên Cốt khiến cô bé bất ngờ, vội cúi đầu xuống.

“Tỷ tỷ giao cho đệ tử cuốn sách này nhưng đệ tử nông cạn không hiểu hết được giá trị của nó. Tôn thượng thì khác, trong này có ghi chép lại rất nhiều cách trừ ma diệt quỷ, bảo vệ thần khí phòng ngừa Yêu Thần xuất thế, sẽ rất có ích cho người lãnh đạo Tiên giới như Tôn thượng.”

“Huống hồ đã xảy ra chuyện ầm ĩ thế này, cuốn sách để ở chỗ con đã không còn an toàn. Bên trong lại ghi chép nhiều việc quan trọng như vậy, nếu bị kẻ khác cướp đi, hậu quả thật không thể tưởng tượng nổi. Mà hiện giờ Thiên Cốt không có năng lực bảo vệ cuốn sách này, sách ở chỗ Thiên Cốt tuyệt đối là họa chứ không phải phúc.”

“Rất tốt.” Bạch Tử Họa nhận sách. Ngón tay không cẩn thận đụng vào ngón tay cô bé, Hoa Thiên Cốt hoảng sợ hít vào một hơi thật sâu, quả thực lạnh như băng.

Ngẩng đầu lên nhìn Bạch Tử Họa, cô bé cảm thấy người quá đẹp, quá hoàn mỹ, trên người không có lấy một chút nhân khí, trong lòng tự dưng cảm thấy xa cách và mất mát. Cũng khó trách, Tôn thượng vốn là một vị thượng tiên xa tít trùng khơi, như băng như sương, khó mà với tới. Thật tò mò muốn biết giữa Tôn thượng và tỷ tỷ đã xảy ra chuyện gì.

“Nếu sau này có ai gợi chuyện muốn hỏi ngươi về thần khí, ngươi bảo Thập Nhất bẩm báo cho ta. Trường Lưu Sơn nhiều đệ tử như vậy, đương nhiên không thiếu người thích gây rối, sau này ngươi làm gì cũng phải cẩn thận.”

“Đệ tử biết rồi.”

“Lui ra đi.”

“Vâng.”

Hoa Thiên Cốt đi đến bên cạnh cửa, đột nhiên quay đầu lại cười với Bạch Tử Họa: “Tôn thượng, có phải sau này con sẽ rất khó có cơ hội gặp ngài không?”

Giọng điệu nàng không còn chín chắn như vừa rồi, mà lại có vẻ ngây thơ lương thiện.

Bạch Tử Họa giật mình.

Mơ hồ nhớ tới một bóng hình nho nhỏ, ánh mắt sâu lắng tuyệt vọng, vẻ mặt thê lương nhìn mình nói: “Ca ca, có phải sau này chúng ta sẽ không có cơ hội gặp lại không?” Trong một thoáng, bóng hình trong kí ức mơ hồ hợp lại làm một với bóng người trước mặt khiến người tâm trí kiên định như Bạch Tử Họa cũng luống cuống.

“Mặc dù các ngươi rất ít khi được gặp ta, nhưng phải luôn nhớ rằng ta lúc nào cũng dõi theo các ngươi từ trên điện cao.”

Bóng dáng nhỏ bé ấy rời khỏi đại điện, đại môn lại ầm ầm khép kín, xung quanh cực kì yên tĩnh.

Bạch Tử Họa giở “Lục giới toàn thư” từ từ đọc nhưng lại không thể tập trung được, cuối cùng đành khép sách lại, không nhịn được thở dài.

Hoa Thiên Cốt trở về phòng họp, cảm thấy tim đập thịch thịch như muốn nhảy khỏi lồng ngực. Bạn tốt của cô bé là Khinh Thủy sốt ruột hỏi thế nào, nghe Hoa Thiên Cốt trả lời bị đưa đi gặp Tam tôn thì mặt trắng bệch.

“Cậu xong rồi, Thế tôn mà thù dai thì… Bọn họ có trừng phạt cậu không? Pháp hình của Trường Lưu Sơn khủng khiếp lắm đấy!”

“Không có, hỏi chút rồi cho về thôi.”

“May đấy, không sao rồi, tất cả đều do Đào ông chuyện bé xé ra to. Này này, cậu thấy Nho tôn thế nào?” Khinh Thủy nháy mắt nói.

“Nho tôn?” Hoa Thiên Cốt chống cằm nghiêng đầu suy nghĩ, “Cũng được, không có ấn tượng sâu sắc lắm. Nhưng thật sự không giống dáng vẻ của một Nho tôn chút nào, mà có điểm giống…”

“Giống cái gì?”

“Giống một con cáo, cả nụ cười xấu xa kia nữa, khiến tớ nổi hết cả da gà…”

“Ha ha, tớ nói cho cậu nghe, Thế tôn rất nghiêm khắc, Tôn thượng rất lạnh lùng, chỉ có Nho tôn dễ gần nhất. Hơn nữa lại đẹp trai như thế, tao nhã ân cần, phóng khoáng phong lưu, vẻ đẹp kiểu đó đang thịnh với các cô gái trẻ đấy! Cả Trường Lưu Sơn ai ai cũng xem người như thần tượng. Không tin khi nào về tớ dẫn cậu sang phòng đệ tử khác chơi, ở đâu cũng dán hình vẽ của người. Ngay cả bản nháp người viết hỏng, tiếng tiêu được ghi lại trong ốc truyền tin đều có thể bán được với giá rất cao.”

“Hả?” Hoa Thiên Cốt trợn tròn mắt.

“Vậy Tôn thượng thì sao?”

Khinh Thủy lườm nàng một cái: “Cậu thấy có ai gặp Tôn thượng rồi mà dám nảy sinh suy nghĩ bậy bạ chưa? Mỗi lần thấy ngài ấy tớ còn chả dám ngẩng đầu. Ngài ấy ở vị trí quá cao nên không thể gần gũi, cho dù nghĩ thầm trong lòng cũng khiến người ta có cảm giác tội lỗi. Bằng không dựa vào vẻ ngoài của Tôn thượng, chắc chắn không chỉ Trường Lưu Sơn, có khi ngay cả Tiên giới cũng phát cuồng lên rồi ấy chứ! Tham Lam điện và Tiêu Hồn điện ngoài Thế tôn và Nho tôn thì còn có đệ tử của bọn họ cùng vài người chuyên hầu hạ, nhưng Tôn thượng bao năm qua vẫn ở một mình trong Tuyệt Tình điện, lạnh lẽo cô độc. Chuyện lớn nhỏ ở Trường Lưu Sơn hầu như đều do Thế tôn xử lý, Tôn thượng rất ít khi lộ diện. Chỉ khi nào có chuyện quan trọng cần bàn bạc hay nghi lễ trọng đại thì ngài ấy mới rời núi, hoặc là xuống Trường Lưu điện.”

“Một mình sao?” Hoa Thiên Cốt nhớ lại Bạch Tử Họa như băng tuyết ngàn năm không tan chảy, bỗng dưng thấy hơi đau lòng. Cô độc nhiều năm ở một nơi lạnh lẽo như vậy rốt cuộc có cảm giác gì nhỉ?

“Học thôi, mau ngồi xuống đi, lần này tớ thề cậu sẽ không thấy buồn ngủ.”

“Ai dạy thế?”

“Thập Nhất sư huynh.”

“A!”

“Huynh ấy là đại đệ tử Trường Lưu Sơn, làm việc gì cũng cẩn trọng, được Tam tôn quý mến, giảng bài cũng rất hay, là một trong năm người được yêu thích nhất đấy!”

“Hả? Còn xếp hạng sao?”

“Đương nhiên, nhưng nó vẫn chưa được chính thức lưu hành trong núi, theo thống kê bình chọn của Tiên giới bát quái lục thì Nho tôn được yêu thích nhất, sau đấy là Thập Nhất sư huynh, thứ ba là Tôn thượng, thứ tư là đệ tử của Nho tôn – Hỏa Tịch, thứ năm là Thế tôn.”

“Đùa không trời, ngay cả Thế tôn mà cũng có người hâm mộ sao? Mắt mọi người có vấn đề hết rồi hả?” Hoa Thiên Cốt nhìn trời thở dài.

“Hừ, có người thích nam biến thái, có người lại thích các đại thúc lớn tuổi! Huống chi Thế tôn lại uy nghi như thế, thật giống thần mà. Rất nhiều người thích thần phục dưới tính cách nghiêm khắc đó.”

Hoa Thiên Cốt có chút câm nín nói không nên lời. Quả nhiên là thiên hạ rộng lớn, không có chuyện gì là không thể xảy ra!

“Thập Nhất sư huynh dạy cái gì?”

“Bước cơ bản nhất trong thuật bay trên không – thuật điều khiển kiếm. Cậu đã bỏ lỡ rất nhiều buổi học, không có nền tảng căn bản nên buổi học đầu tiên hôm nay nhất định phải cố gắng hết sức.”

Hoa Thiên Cốt đi theo mọi người xếp hàng giữa sân, Thập Nhất chỉ vào cái giá bên cạnh treo đầy kiếm gỗ: “Vẫn như lần trước, mỗi người chọn một cây.”

Hoa Thiên Cốt vừa không chú ý nhìn đông nhìn tây, vừa vươn tay lấy kiếm, không ngờ kiếm gỗ nhưng lại nặng vô cùng, rơi thẳng xuống đất, khiến cô bé phải cúi gập người.

Nhất thời xung quanh rộ lên những tiếng cười mỉa.

Hoa Thiên Cốt giật mình nói: “Sao lại nặng vậy nhỉ, rõ ràng là gỗ mà.”

“Đây là gỗ Hải Hiên, không mọc trên đất mà chỉ mọc trên biển, nên còn nặng hơn sắt thép nhiều.” Khinh Thủy cũng đang cố gắng quơ quơ kiếm.

“Tớ chết mất, nặng thế này mà cũng có thể bay lên, thật kỳ lạ.”

Đang nói thì đột nhiên có vật gì đó bay qua đầu. Xung quanh vang lên tiếng hoan hô khen ngợi.

Hoa Thiên Cốt ngẩng đầu lên nhìn, là cô gái mặc xiêm y rực rỡ Nghê Mạn Thiên.

Trước khi Nghê Mạn Thiên vào Trường Lưu Sơn đã học xong cách điều khiển kiếm, cố ý khoe khoang điều khiển cây kiếm gỗ bay lên cao xuống thấp, sang trái sang phải, kỹ thuật lại tốt, Hoa Thiên Cốt và những người khác xem đều há hốc mồm.

Lạc Thập Nhất giảng lại tâm pháp và bí quyết một lần nữa cho mọi người, nhưng Hoa Thiên Cốt không hiểu tí gì. Cô bé ngồi xổm xuống đất ngẩn tò te nhìn chằm chằm vào cây kiếm gỗ ngay cả nâng cũng không nâng lên được.

Hoa Thiên Cốt nhảy đến bên cây kiếm trên mặt đất, giẫm lên, mau bay đi bay đi. Kiếm gỗ rộng hơn hai ngón tay so với kiếm thường, nhưng vẫn không đủ rộng cho bàn chân, sở dĩ dùng kiếm mộc nặng như thế luyện tập, có thể bởi vì trọng tâm ổn định, không dễ làm người bị thương, nhưng rất khó đứng thẳng trên đấy được.

Lạc Thập Nhất nói một vài mẹo nhỏ cho Hoa Thiên Cốt, để Hoa Thiên Cốt đứng một bên nhớ kĩ. Dù sao bay trên kiếm cũng là một trong những tiên pháp bậc cao, không thể luyện thành chỉ trong một sớm một chiều.

Hoa Thiên Cốt liên tục gật đầu, Nghê Mạn Thiên đang thoải mái xoay tròn trên không trung, khiến nam sinh phía dưới si mê choáng váng, giống như cầu vồng bảy sắc lung linh và tuyệt đẹp.

Cô bé âm thầm quyết tâm, phải học bay thật nhanh, như vậy mới có thể tới gần bầu trời hơn, tới gần Tuyệt Tình điện hơn, tới gần Tôn thượng cách xa muôn trùng hơn.

***

Tuyệt Tình điện lờ lững ở phía Đông bầu trời, so với chính đảo Trường Lưu Sơn có vẻ hơi nhỏ bé. Thác nước từ phía trên đổ xuống như một sợi dây xích màu bạc, nối liền Tuyệt Tình điện với Trường Lưu Sơn, như níu giữ lại để không bị gió thổi đi. Mà Trường Lưu thượng tiên, cả ngày lẫn đêm chỉ ở một mình trên nơi cao vút lạnh lẽo đó.

Trong không trung, Tam điện hình thành một bức tường trong suốt cực lớn, che phủ cả Trường Lưu. Cho nên phía chân trời xanh thẳm xa xa thỉnh thoảng sẽ có một luồng phản quang chuyển động cực nhanh tạo thành cầu vồng. Chiều tà, mặt trời xuống núi, đôi khi có thể nhìn thấy hình ảnh đảo ngược của cả Trường Lưu Sơn trên bầu trời, ảo ảnh mà lộng lẫy, hòa lẫn với h ình ảnh phản chiếu dưới biển, thế là có ba Trường Lưu Sơn.

“Chuyện bên phía Mao Sơn thế nào rồi?” Bạch Tử Họa khẽ gảy cây cổ cầm trước mặt, không quay đầu lại hỏi người phía sau.

“Nghe nói Sát Thiên Mạch đã hạ lệnh trừng trị những yêu ma tự ý tấn công Mao Sơn, Xuân Thu Bất Bại còn bị hắn đánh thừa sống thiếu chết. Cũng không biết người kia đã làm gì, oán hận của đệ tử Mao Sơn với yêu ma dường như đã giảm đi không ít. Có điều hành động này của Mao Sơn đang khiến các đại phái khác không hài lòng, tuy nhiên do lực chấn nhiếp của Tiên Linh hoàng ấn quá lớn nên vẫn chưa có động tĩnh gì đặc biệt.”

“Tiếp tục quan sát, có tin tức gì báo lại cho ta.”

Sênh Tiêu Mặc cười cười, quạt lụa trong tay phe phẩy nói:

“Nhị sư huynh nếu đã quan tâm đến Mao Sơn như vậy sao không tự mình đi một chuyến? Chẳng lẽ trong lòng vẫn còn vướng mắc chuyện cũ?”

Bạch Tử Họa im lặng không nói, tiếng đàn cũng im bặt thật lâu.

“Sát Thiên Mạch nói đúng, ta đã phụ nàng, nàng hận ta cũng là tất nhiên. Có lẽ vì lòng ta thủy chung vẫn cảm thấy có lỗi với nàng…”

Sênh Tiêu Mặc khép quạt lại, ngắt lời.

“Một người suốt đời sẽ gặp qua đủ kiểu người muôn hình vạn trạng, có người sẽ lưu lại trong lòng huynh một vết tích, có người lại chỉ là khách qua đường, gặp rồi thôi, tiêu tán mất, rồi sẽ bị quên đi. Thế nhưng cho dù gặp bao nhiêu người, cho dù rơi vào cảnh đam mê bao sâu, trong lòng, thủy chung chỉ có thể có một người. Nếu như lòng huynh bởi vì bị sương mù mê hoặc mà không nhìn thấy lối, vậy thì, hãy dùng dũng khí của mình, dùng hai mắt của mình mà đón nhận ánh mắt đối phương. Chỉ cần một cái nhìn, lòng huynh sẽ nói cho huynh rõ chân tướng.”

Bạch Tử Họa, đây mới chính là sinh tử kiếp chân chính của huynh. Mà một kiếp nạn này, gọi là tình kiếp.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.