[Dịch]Hồng Điệp

Chương 4 : Bạch Tử Họa




“Sao ngươi bảo hắn là đệ tử Trường Lưu, hỏi nãy giờ có ai biết Bạch Tử Họa đâu?”

Sát Thiên Mạch căm tức véo véo hai bên má bánh bao của Hồng Điệp, lại hận không thể cắn thêm vài cái. Tất cả là do nguồn tin vịt của nàng, hại hắn lập tức chạy đến Trường Lưu để tỷ thí nhan sắc với cái tên Bạch Tử Họa kia, ai ngờ hỏi tới hỏi lui cũng không ai biết, lại còn có mấy tên sắc quỷ chết tiệt dám nhìn hắn với ánh mắt kinh tởm nữa.

“Không thể nào, hắn xuất chúng như thế sao lại không ai biết?” Hồng Điệp nghi hoặc hỏi, cũng mặc kệ Sát Thiên Mạch véo mặt nàng. Chẳng lẽ tính toán sai ở đâu, hoặc là thời điểm nàng xuyên qua quá sớm, Sát Thiên Mạch đã thành danh nhưng Bạch Tử Họa thì chưa có xuất hiện. Haizz, nếu đây là một cuốn tiểu thuyết đồng nhân thì mụ tác giả cũng quá ác tâm rồi, nhìn xem Sát Thiên Mạch người ta phong hoa tuyệt đại thanh xuân ngời ngời thế này, Bạch Tử Họa còn chưa xuất thế, hại nàng lúc trước còn ship Bạch Sát. Đây chẳng lẽ là xu hướng niên hạ công đang được ưa chuộng?

“Ta đã sớm nói trên thế gian này không có ai có dung mạo xuất chúng hơn ta ngươi lại không tin, nếu thật có người như thế vì sao Trường Lưu sơn không ai biết hắn chứ?”

“Ta làm sao biết được, có điều nếu đúng là Bạch Tử Họa… “

Hồng Điệp còn định nói tiếp thì bị Sát đại mỹ nhân kéo ra sau lưng, ánh mắt nhìn chằm chằm về một phía nhưng cũng không lên tiếng. Dĩ nhiên, đây là hành động đại biểu có mối uy hiếp đang tới gần. Hồng Điệp cũng không dám lộn xộn thành thật đứng đằng sau Sát đại mỹ nhân, thầm trách bản thân quá lỗ mãng, Sát Thiên Mạch liều lĩnh thì thôi đi, mình cũng biết trong nguyên tác đám người Trường Lưu sơn lợi hại thế nào còn không biết đường ngăn cản hắn, còn khích bác. Đúng là mua dây buộc mình!

“Yêu ma phương nào dám chạy tới Trường lưu làm loạn?”

Thiếu niên áo trắng như tuyết, vẻ mặt thanh lãnh như băng, làm cho tướng mạo vốn xuất chúng trở nên xa cách, khiến người ta ngại ngùng không dám nhìn thẳng. Lời hắn rõ ràng mang ý tứ cảnh cáo, thế nhưng lại đạm mạc kì lạ giống như không hề để tâm hai người trước mặt.

Đổi lại là Sát Thiên Mạch, cho dù có ý tứ này, hắn cũng sẽ kênh kiệu nói: Mấy tiểu yêu ở đâu đến cút ngay!

Hồng Điệp hơi ngẩn người, phong thái này, gương mặt này… Trong lòng không hiểu sao kêu gào khẳng định: “Hắn là Bạch Tử Họa! Hắn nhất định là Bạch Tử Họa!”

Sát Thiên Mạch nhíu nhíu mày đánh giá người trước mắt, giống như cao thủ võ lâm chuyên chú quan sát đối thủ trong phim truyền hình võ hiệp. Thiếu niên áo trắng vẫn thản nhiên đứng đó, lạnh nhạt nhìn hai kẻ xâm nhập, ánh mắt thâm sâu khó dò nhưng lại không có ý tứ động thủ. Hồng Điệp đột nhiên bạo gan hơn hẳn, tuy rằng nàng hiện tại không phải con người, nhưng mà Bạch Tử Họa trong nguyên tác là người phân rõ trái phải, sẽ không tùy tiện mang kiếm chém nàng thành tám khúc.

“Đồng chí, ngươi tên là Bạch Tử Họa sao?”

“Ngươi biết ta sao?”

Hồng Điệp cao hứng vỗ vỗ vai Sát đại mỹ nhân, rồi lại liếc nhìn Bạch Tử Họa ý nói: Ngươi xem, đối thủ của ngươi tới rồi! Ta nói không sai chứ!

Sát đại mỹ nhân mắt đẹp liếc qua một cái rồi không đầu không đuôi nói:

“Ta với ngươi tỷ thí!”

“Vì sao phải tỷ thí!”

“Nếu ngươi không tỷ thí, ta giết toàn bộ mấy tên khốn dối trá nói không biết Bạch Tử Họa khi nãy!”

“Hôm nay ta mới tiến nhập Trường Lưu, các vị sư huynh đương nhiên không biết ta.”

“Mặc kệ, tóm lại hoặc là ngươi tỷ thí với ta, hoặc là ta giết hết bọn chúng!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.