[Dịch]Hồng Điệp

Chương 33 : Hoa Thiên Cốt




Dưới cây sinh mệnh, Hồng Điệp vẫn bị những tán lá cây màu lục bao bọc, một lát sau lá cây lần lượt rút lại lộ ra nàng. Hồng Điệp đi ra, nhẹ nhàng vuốt ve cây sinh mệnh. Hiện giờ nàng và cái cây này có một mối quan hệ rất khó tả, giống như huyết mạch tương liên, vô cùng thân thiết.

“Cảm ơn”.

Xào xạc…

Lá cây như đang trả lời Hồng Điệp, đó là một loại thân cận như chỉ có nàng mới là đồng loại của nó. Cả thế giới này đều là kẻ xa lạ.

“Có thời gian ta sẽ đến chơi với ngươi”.

Xào xạc…

Cây sinh mệnh như đang cười…

Một cánh cửa màu lục trống rỗng xuất hiện trong không gian, Hồng Điệp vẫy tay đi vào. Trên cây sinh mệnh, cành lá khẽ đung đưa qua lại giống như đang chào tạm biệt.

Bạch Tử Họa đột nhiên cảm thấy một khí tức tràn đầy sinh mệnh xuất hiện trong thiên địa trong lòng khẽ động, xem ra là một tồn tại mạnh mẽ mới xuất hiện, có điều từ Tuyệt Tình điện đến nơi kia lại không gần, e là cho dù tới nơi cũng không thu được manh mối gì. Cũng may khí tức kia tuy mạnh mẽ lại hết sức ôn hòa, không giống kẻ bạo ngược ham mê giết chóc, tuy không phải mối họa nhưng cũng cần xem xét một chút.

Ở một địa phương nào đó của Ma giới, một người tử y tung bay, dung nhan tuyệt sắc hơi mỉm cười. Lại có một đối thủ mạnh xuất hiện, đối với hắn là một chuyện tốt, nếu tên kia đến tìm tên mặt trắng của Trường Lưu gây phiền phức thì hắn còn vui hơn nữa. Xem ra ngày tháng sau này tương đối thú vị.

“Khí tức này là…” Một thiếu niên tuấn nhan như ngọc, tay cầm quạt lụa trắng nhìn về một phương lẩm bẩm. “Hậu nhân Tiên Linh tộc đã nhận được truyền thừa sinh mệnh rồi sao?”

Cùng lúc này, tất cả người mạnh trong lục giới đều vô thức cảm nhận được một tồn tại mạnh mẽ đã giáng lâm. Có điều tồn tại này tràn đầy khí tức sinh mệnh ôn hòa, hoàn toàn không gây áp lực với bất kì ai.

Hoa Thiên Cốt trông ra xa, núi non trùng điệp xanh ngắt một màu, mênh mông không người ở. Đỉnh núi Mao Sơn cao ngất giống như đỉnh đầu của chòm sao Thanh Long xanh biếc, đang bồng bềnh trong biển mây mờ mịt.

Ài, thần tiên ơi, rốt cuộc các vị trốn ở nơi nào? Hoa Thiên Cốt ngẩng đầu nhìn bầu trời lúc nãy còn nắng đẹp giờ đã âm u nhiều mây. Nàng vươn tay ra, chợt thấy những hạt mưa đang rơi lất phất. Xung quanh rậm rạp cây cối, cô bé bỗng hoang mang không biết đâu là hướng Bắc.

Hoa Thiên Cốt mặc chiếc áo khoác màu xanh đã sửa nhỏ đi của cha, tóc buộc cao giả nam, đầu đội nón, tay trái khoác hành lí, tay phải cầm gậy là cành cây lúc nãy vừa bẻ xong, vẫn mặc trên người chiếc áo da chó như hình với bóng, bên hông còn giắt một cái liềm cũ.

Mưa dần nặng hạt, chân cô bé lấm lem bùn đất, càng đi càng khó khăn. Không xong rồi, mệt quá, Hoa Thiên Cốt ngồi dưới một gốc cây đại thụ nghỉ ngơi tránh mưa. Ngày tìm đường, tối vội vã tìm chùa chiền, nhà dân hoặc lán ngựa của nhà trọ đặt chân. Nếu tới nơi đồng không mông quạnh, cũng chỉ có thể tìm ngôi miếu đổ nát nào đấy, hoặc là trèo lên cây ngủ.

Cô bé lấy màn thầu ra ngoạm một miếng lớn. Trước giờ chỉ nghe người ta đồn đạo sĩ Mao Sơn trừ yêu diệt ma, cũng không biết có lợi hại như thế thật hay không. Cô bé lại không mang nhiều ngân lượng bên người, không thể đóng nhiều tiền học phí. Mấy vị đạo sĩ ấy liệu có chịu nhận một con nhóc làm đồ đệ không đây?

Mưa tạnh dần, Hoa Thiên Cốt tiếp tục đi về phía trước, trong rừng thoảng một mùi hoa lá cây cỏ quyện với đất bùn. Bầu trời quang đãng, những giọt sương trên bông hoa ven đường ánh lên sáng ngời trong suốt. Hoa Thiên Cốt vui vẻ đứng lại, ngồi thụp xuống mở to mắt nhìn, cố gắng nhớ tên loài hoa này. Từ nhỏ cô bé đã rất thích hoa, nhưng những bông hoa chạm qua tay bé đều héo úa trong nháy mắt rồi hóa thành tro bụi, thế nên Hoa Thiên Cốt chỉ có thể nhìn chứ không thể đụng, buồn bực vô cùng.

Mỗi lần nhìn thấy hoa tâm trạng cô bé đều thoải mái hơn rất nhiều, thật muốn miết những cánh hoa đỏ tươi, muốn hôn lên nhụy hoa vài cái! Cúi đầu xuống, chun mũi ngửi, Hoa Thiên Cốt chợt thấy một bóng người đổ xuống trên thảm hoa đỏ rực.

Hoa Thiên Cốt đứng phắt dậy, nhưng không ngờ trời mưa đường trơn, bất cẩn ngã lăn xuống sườn núi. Tay theo phản xạ nắm lấy đám cỏ trên mặt đất, lá cỏ hình răng cưa sắc bén cứa lên tay nàng, máu tươi từng giọt thấm xuống đất, cả thảm hoa đỏ tươi xinh đẹp cháy đen trong chớp mắt.

“Ha ha..”

Tiếng cười như chuông bạc vọng lại. Hoa Thiên Cốt sợ run người, không ngờ giữa ban ngày ban mặt mà yêu quái cũng dám xuất hiện ở gần Mao Sơn.

Cô bé rất muốn bỏ chạy thật nhanh nhưng mà cái thứ kia hình như đã đến ngay sau lưng, giờ muốn chạy cũng không kịp. Hoa Thiên Cốt nhắm mắt lại, động cũng không dám động, chỉ mong con yêu quái kia thấy mình nhỏ bé không bõ dính răng mà bỏ qua.

“Bé con đừng sợ, ta không phải người xấu!”

Hồng Điệp nhìn nhóc con trước mặt đang run như cười sấy trước mặt mà dở khóc dở cười. Tốt xấu gì nàng cũng là một mỹ nhân, thế mà lại bị nhóc con này nghĩ tới yêu quái.

Hoa Thiên Cốt mặt trắng bệch phản ứng lại: “Ngươi… ngươi là người hay quỷ…”

“Quỷ!” Hồng Điệp đảo mắt, thuận miệng đáp một câu hù dọa nhóc con này.

“Á!”

Hoa Thiên Cốt bị dọa đến phát khóc, hét lớn một tiếng rồi chạy vọt tới cây đại thụ gần đó, thoắt một cái đã leo lên mấy thước rồi. Hồng Điệp chậc chậc mấy tiếng nhìn bé con kia bộc phát năng lực phi thường trong nháy mắt cũng hơi ngạc nhiên, trông gầy gò ốm yếu mà lại nhanh nhẹn ra phết! Quả nhiên không thể trông mặt mà bắt hình dong được.

Có điều leo lên trên cây thì tránh được quỷ sao? Hồng Điệp quả thật thắc mắc về điều này, trông bé con này phản ứng nhanh thế chắc bị quỷ giỡn nhiều rồi. Nếu lần nào nhóc con này cũng leo lên cây trốn quỷ mà vẫn sống được đến bây giờ thì quả là thần tích. Chẳng lẽ là Tôn Đại Thánh hiển linh bảo kê đồ tử đồ tôn nhà mình!?

Ài quên mất, thế giới này hình như không có Tôn Ngộ Không! Hồng Điệp cười cười thầm nghĩ mình ngớ ngẩn, thoắt một cái đã xuất hiện trên cành cây mà bé con thú vị kia đang trốn. Dọa nhóc con này kinh hãi suýt chút nữa thì ngã xuống phía dưới.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.