[Dịch]Hồng Điệp

Chương 31 : Hồng Điệp không về (1)




Hồng Điệp tiếp tục tiến vào hậu viện, Một hành lang khúc khuỷu xuất hiện trước mắt, ngoại vi hành lang còn có sân vườn. Chỉ là hoa cỏ trong vườn đều đã khô héo từ bao giờ, quả nhiên dấu vết của năm tháng không chừa lại chút gì.

Đi đến đầu hành lang khúc khuỷu, là một cánh cửa gỗ khép hờ. Hồng Điệp dùng tay sờ sờ hoa văn uốn lượn trên cửa gỗ. Trong lòng vô cùng kinh hãi, lúc này không biết đã qua bao nhiêu năm, mà cánh cửa gỗ này vẫn hoàn hảo như cũ, hiển nhiên loại gỗ này là thứ tốt cực phẩm.

Tiến vào gian phòng là một không gian tiếp khách cực lớn, tuy rằng đã nhiều năm tuổi, thế nhưng đồ vật bốn phía, không có món nào bị hư hao cả. Rất rõ ràng, đồ vật trong phòng đều là cực kỳ trân quý. Từ cái ghế đến bầu rượu, chén ngọc, hoặc là một số đồ trang sức giản đơn đều là tài liệu cực phẩm chế tác tinh xảo.

Hồng Điệp tùy ý lựa chọn một gian phòng khác bước vào, sau khi đẩy cửa ra, thì cảnh tượng đập vào mắt càng khiến nàng giật mình.

Một mỹ nữ áo xanh đang ngồi tại vị trí phía trên, trước mặt nàng còn có một bàn trà tinh xảo, trên bàn trà còn bầy biện một bộ trà cụ mỹ lệ không biết là chế tác từ cái loại tài liệu gì. Nhưng khiến Hồng Điệp giật mình cũng không phải là những thứ này, mà chính là thanh âm đột nhiên vang lên trong phòng.

“Có thể tìm đến đây nhất định là hậu nhân được hoàng ấn lựa chọn của tộc ta, trời không diệt Tiên Linh tộc!”

“Nếu như ngươi không phải là người được hoàng ấn lựa chọn mà vẫn tới được đây, vậy thì chỉ có thể là huyết mạch của ta… Không biết, ngươi trưởng thành có bộ dáng thế nào, giống cha ngươi nhiều hay giống ta nhiều… Ta tuy nhìn không thấy… Bất quá, ngươi đã có cơ duyên tới đây đã nói lên tâm huyết của ta và phụ thân ngươi năm đó cũng không có uổng phí.”

“Sát Thiên Mạch con trai ta! Năm đó một trường hạo kiếp phủ lên Tiên Linh tộc, chúng ta đều ngăn không được chỉ có thể chấp nhận ngủ say cùng tộc nhân vĩnh viễn. Thế nhưng con khi ấy mới ra đời, bắt con phải chịu chung số mệnh với chúng ta thật quá bất công. Vì vậy ta cùng cha con, cùng với các thúc bá của con dùng hết toàn bộ tu vi đem con phong ấn lại đưa ra ngoài vạn dặm, lại chọn ra một thời gian cách thật xa để con tỉnh lại, để con được sống sót.”

“Không thể ở bên con, thật xin lỗi… Đừng oán hận chúng ta… Huyết mạch của Tiên Linh tộc còn, tộc ta chưa diệt!”

“Người đến nếu là người kế thừa Tiên Linh hoàng ấn, xin mang theo Thanh Châu giao cho con trai ta là Sát Thiên Mạch. Nói với nó, nhất định phải sống tốt. Thanh Như xin đa tạ!”

Hồng Điệp lặng người nhìn một màn trước mắt, thân thế của Sát Thiên Mạch không ngờ lại đặc biệt như thế. Chỉ là không biết Thanh Châu là thứ gì?

Ngay khi nàng còn đang nghi hoặc, không gian trước mặt vị Thanh Như tiền bối này bỗng nhiên dao động, Hồng Điệp nheo mắt lại, nghĩ rằng mình đang bị hoa mắt. Thế nhưng không gian đúng là vặn vẹo dao động, trong nháy mắt, một viên ngọc màu xanh lơ lửng trong không trung, mà mẫu thân của Sát Thiên Mạch cũng biến mất hoàn toàn sau khi viên ngọc màu xanh xuất hiện.

Hồng Điệp ngơ ngác nhìn viên ngọc màu xanh trước mặt, sửng sốt hết nửa ngày mới có phản ứng trở lại. Lúc này nàng đã hiểu được, viên ngọc này hẳn chính là Thanh Châu, là một không gian chứa đựng đồ vật giống như khư đỉnh của tiên nhân. Nàng cẩn thận cầm lấy Thanh Châu, đây là di vật của mẫu thân Sát Thiên Mạch, nàng nhất định sẽ giao tận tay cho hắn.

Thu lại Thanh Châu, Hồng Điệp cẩn thận đi vào từng gian phòng trong đại điện. Dường như mỗi nơi đều chứa đựng câu chuyện về chủ nhân của nó. Chỉ là đi mãi vẫn chưa tìm được tung tích của sinh mệnh thụ. Thậm chí trong một chốc, Hồng Điệp từng hoài nghi sinh mệnh thụ thực sự đã diệt vong rồi, có lẽ nàng chính là sinh linh cuối cùng mà sinh mệnh thụ thai nghén cũng nên.

Hồng Điệp chán nản dừng chân bên cạnh một cái cây màu xanh trong hoa viên. Cây chỉ cao ngang người nàng, gầy gò khẳng khiu, cành lá cũng ủ rũ giống như sinh mệnh sắp cạn kiệt. So với các loại tiên linh thảo xung quanh cũng không có gì đặc biệt.

“Không biết mình đã ở trong này bao lâu rồi, tình hình bên Sát Thiên Mạch hi vọng vẫn ổn!”

Sát Thiên Mạch sau này sẽ là người đứng đầu Yêu, Ma hai giới, Hồng Điệp đã sớm biết điều này. Nàng vốn luôn tâm niệm những người sẽ xuất hiện trong cuộc đời Hoa Thiên Cốt ở thời điểm hiện tại sẽ không gặp vấn đề gì, ít nhất có thể hóa nguy thành an. Nào ngờ tính đi tính lại, tự cho mình là thông minh, tính không ra ý trời. Ông Trời đưa nàng đưa nàng đến thế giới này, không phải là để thay đổi câu chuyện trong nguyên tác sao?

Nếu đã vậy thì có gì là không thể thay đổi?

Nháy mắt nghĩ thông suốt, Hồng Điệp đang định rời đi lại phát hiện bản thân đắm chìm trong một luồng sương mù màu lục nhạt. Nàng mơ hồ trông thấy tất cả những chuyện từng xảy ra kể từ khi mình chào đời. Bầu trời mênh mông, thế giới sôi động với những tòa nhà cao tầng, những khu công nghiệp đồ sộ của nàng. Thế giới đầy màu sắc huyền bí và những điều không tưởng được trong “Hoa Thiên Cốt”. Những con người nàng gặp gỡ, quen biết… Nháy mắt giống như nhìn lại vui buồn cả một đời người.

Lúc này trong hư không xuất hiện một hạt giống, hạt giống nhỏ bé này lớn dần, trở thành một đại thụ tung hoành mấy giới, đại thụ phát ra sự sống nồng đậm, diễn sinh ra các sinh mệnh bé nhỏ. Các sinh mệnh này trưởng thành, sử dụng năng lực tự thân khiến vạn vật sinh trưởng, mang lại màu xanh tươi mát cho khắp các giới.

Nhưng cây đại thụ vượt qua mấy giới kia cuối cùng lại bị người ta phát hiện ra, một số đại năng bắt đầu tranh đoạt cây đại thụ khổng lồ này.

Đánh nhau, giết chóc, hủy diệt, suy bại…

Các loại khí tức sung triệt toàn bộ không gian thời gian của vũ trụ, cây đại thụ hư không sinh cơ nồng đậm bị các loại tấn công đánh lên thân mình, bắt đầu trở nên suy bại. Nhưng cho dù như vậy, vẫn không ai dừng tranh đoạt cây đại thụ hỗn độn này. Ai cũng muốn chiếm đại thụ này làm của riêng, ai cũng muốn có được năng lực diễn sinh ra sinh mệnh – năng lực của thần.

Từng đại năng bị giết chết, từng thế giới bị hủy diệt, từng tinh cầu bị luyện hóa, từng thiên hà bị oanh tạc…

Lúc này đại thụ trong hư không lại dần dần héo rũ, tinh hoa của đại thụ biến thành một giọt nước mắt, giọt nước mắt này lại hóa thành một hạt giống nho nhỏ rơi xuống, lưu lạc khắp các giới.

Đây chính là vòng luân hồi của cây sinh mệnh!

Lặp lại không ngừng, đi qua từng giới, tìm kiếm người thích hợp với nó…

Hồng Điệp chìm vào trong khí tức huyền diệu của cây sinh mệnh, không hề hay biết bên ngoài Tiên Linh thành thời gian như nước chảy không ngừng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.