[Dịch]Hồng Điệp

Chương 3 : Sát Thiên Mạch




Mùa xuân tháng ba, hoa đào bay bay trong gió.

Thiếu niên áo tím dung mạo tuấn mỹ lạ thường nằm trên cành cây, toàn thân toát ra vẻ lười nhác, mặc kệ những cánh hoa tùy ý rơi trên tóc, trên áo.

“A Mạch!”

Trong gió truyền đến tiếng gọi trong trẻo pha chút tinh nghịch. Thiếu niên mở mắt, đôi mắt màu đỏ trong veo không chút vẩn đục, bầu trời đầy sao cũng không thể sánh bằng.

“Đã bảo đừng gọi ta bằng cái tên quê mùa đó mà!”

Thiếu niên tao nhã bay từ trên cây xuống, đến bước đi cũng nhẹ nhàng, mỗi bước giống như nở hoa, vạt lụa màu tím lay động theo gió, mỗi hành động đều vô cùng quyến rũ, mị hoặc đảo điên, khiến người ta mất hồn mất vía.

“A Mạch, ngươi vì sao càng lúc càng giống yêu nghiệt hại nước hại dân thế này!” Người nào đó ủy khuất nói “Đến ta cũng nhịn không được!”

Hồng Điệp vuốt vuốt tóc thầm nghĩ tiểu thuyết nói không sai, trên đời này thực sự có mấy tên yêu nghiệt đẹp đến nghiêng thùng đổ chậu thế này. Lại nhớ mang máng trước kia có xem qua một cuốn tiểu thuyết gọi là Hoa Thiên Cốt, trong đó có một nhân vật cực kì yêu mị gọi là Sát Thiên Mạch. Thật trùng hợp, tên cũng giống nhau, đều là họa quốc ương dân, chỉ là không biết nhân vật trong tiểu thuyết kia so sánh với A Mạch nhà mình thì ai đẹp hơn nhỉ? Thôi quên đi, tiểu thuyết cũng là tiểu thuyết, làm gì có chuyện nhân vật trong tiểu thuyết bước ra ngoài đời thật.

Thiếu niên được gọi là A Mạch thấy nàng ngẩn người không chú ý đến mình liền mất hứng lấy tay véo véo mặt nàng, làu bàu nói:

“Đứng trước đại mỹ nhân như ta mà cũng có thể không chú ý, phục ngươi luôn!”

“Ai nha nha, ngươi buông tay, đau chết được!”

“Không buông, ngươi vừa nói không nhịn được cái gì?” Thiếu niên mị mị cười một cái, tay lại dùng sức thêm một tí khiến Hồng Điệp la oai oái.

“A Mạch! Ngươi nhìn ta cười quyến rũ thế làm gì, ta sẽ si mê ngươi mất!” Hồng Điệp khó khăn lắm mới tránh thoát được, xoa xoa hai má bĩu môi nói, sau đó lại không quên bổ sung “Nhưng mà ngươi yên tâm, chờ đến lúc tìm được tiểu công của ngươi, ta sẽ tự nguyện rút lui tuyệt không làm bánh bèo!”

Mĩ thiếu niên ngẩng đầu nhìn trời, ưu thương trong gió, cánh đào bay lất phất rơi rụng trên tóc, trên áo.

“Sát Thiên Mạch ta không ngờ cũng có ngày hôm nay, kiếp trước có phải ta mắc nợ ngươi không?”

“Ây, nhất định rồi, ngươi không cần quá thương tâm… Gì???”Hình như nàng vừa nghe thấy hắn nhắc đến ba chữ Sát Thiên Mạch, sẽ không trùng hợp vậy đi. Hồng Điệp khóe miệng run rẩy, Sát Thiên Mạch, tóc tím, mắt đỏ, người của Yêu tộc, bộ dáng yêu mị…

“A Mạch, ngươi họ Sát à?”

“Tên đầy đủ của ta là Sát Thiên Mạch!” Mỹ thiếu niên gật đầu, đắc ý nói.

Hồng Điệp hồn bay phách lạc trợn mắt nhìn kẻ vừa tự luyến vừa tùy tiện này, càng lúc càng cảm thấy suy đoán của mình nhất định không sai. Nhưng mà bộ dáng của hắn hiện tại chỉ là một thiếu niên mười mấy tuổi, tuy rằng ở cái thế giới thần ma quỷ quái này bề ngoài không nói lên tuổi tác nhưng so ra vẫn trẻ hơn Sát Thiên Mạch được mô tả trong Hoa Thiên Cốt. Có điều cổ nhân nói “biết người biết ta, trăm trận trăm thắng” vẫn nên thử một chút cho chắc ăn.

“Tên ngươi nghe rất quen nha~”

“Mấy năm này ngươi cũng quen biết không ít tiểu yêu, có phải đã nghe qua đại danh đỉnh đỉnh Lưu Hỏa Phi Đồng Sát Thiên Mạch không?” Mỹ thiếu niên, hiện giờ nên gọi là Sát Thiên Mạch không biết từ đâu lấy ra một cây quạt che nửa mặt, mắt cong cong thành hình lưỡi liềm tuyệt đẹp. Lòng nàng thầm nói quả nhiên, xem ra là xuyên qua tiểu thuyết đồng nhân rồi, cũng không biết mụ tác giả để mình xen vào đoạn nào đây.

“A Mạch, ngươi có biết Bạch Tử Họa không?”

“Không biết!” Sát Thiên Mạch ngẫm nghĩ một lát rồi bổ sung “Hắn có đẹp hơn ta không?”

“Có lẽ là ngang với ngươi!”

“Cái gì? Hắn ở đâu? Ta tìm hắn tỷ thí xem ai đẹp hơn?”

Sát Thiên Mạch vốn luôn cho rằng thế gian không ai có thể so sánh với mình về dung mạo, giờ bị một thiếu nữ nói có người ngang bằng hắn liền không phục quấn quýt hỏi cho bằng được. Hồng Điệp nhịn cười, bộ dáng này mới giống Sát Thiên Mạch trong nguyên tác, lại thầm cảm tạ chư tiên thần phật đem nàng đến đây, tuy đã nhiều năm trôi qua nhưng vẫn nhớ được đại khái nguyên tác, nếu khéo léo lợi dụng cũng có thể bảo vệ mình. Hơn nữa nàng lại may mắn gặp được Sát Thiên Mạch, trong nguyên tác hắn vừa kiêu ngạo vừa tùy tiện, tự luyến không ai bằng nhưng lại trọng tình nghĩa, quan trọng nhất là người ta mạnh, là Boss của hai giới Yêu, Ma, nàng cứ an phận bám vào cái ô dù cỡ bự này không trêu chọc mấy nhân vật chính là được. Thật tò mò muốn biết nam chính Bạch Tử Họa trông như thế nào mới khiến Hoa Thiên Cốt bỏ qua đại mỹ nhân như Sát Thiên Mạch, đây đúng là cơ hội tốt nha!

“Ta nghe nói hắn ở Trường Lưu Sơn, nhưng mà hắn rất mạnh, sẽ không thua kém ngươi, phải cẩn thận đấy!”

“Ta lập tức đi tìm tên tiểu tử đó!”

“A Mạch, Sát đại mỹ nhân, cho ta đi chung với!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.