[Dịch]Hồng Điệp

Chương 23 : Nam tử tóc đỏ




Nam tử tóc đỏ cười ha ha nhìn Hồng Điệp, ánh mắt cực kì thưởng thức:

“Tiểu nha đầu ngươi cũng thật to gan lớn mật, đến lúc này còn có thể cùng ta đấu võ mồm, thậm chí không tiếc ra giá uy hiếp!”

“Vậy thì sao chứ, dù gì thì ta cũng không thể một mình chịu thiệt. Có thể đòi vài câu tiện nghi ngoài miệng cũng là chiếm tiện nghi rồi!” Hồng Điệp đảo mắt không cho là đúng đáp.

“Ồ, ngươi không ngờ còn muốn chiếm tiện nghi của ta?” Nam tử tóc đỏ hờ hững cười, thanh âm thanh nhã. “Không sợ nuốt không trôi sao?”

“Để tiền bối chê cười rồi! Ta trước giờ đều luôn tự hào về một ưu điểm, chính là không kén ăn bao giờ!” Hồng Điệp không chịu thua kém, nhat nhẽo cười nói.

Tiểu Bạch bội phục sát đất!

Đã đến mức sinh tử thế này không ngờ nàng ta còn thoải mái trả treo chọc tức kẻ định lấy mạng mình. Thần kinh của nàng chẳng lũ đúc từ huyền thiết?

Không, đổi lại là một kẻ khác, cho dù thần kinh đúc bằng huyền thiết cũng sớm tan chảy rồi!

“Thật sao?” Nam tử tóc đỏ nghiêng đầu, thú vị nhìn Hồng Điệp.

Nha đầu này thật thú vị!

“Đương nhiên là thật!” Hồng Điệp khóe miệng hơi cong lên, nụ cười câu hồn đoạt phách mười phần giống Sát Thiên Mạch cả mười “Có điều vẫn chưa biết tôn tính đại danh của tiền bối?”

Nam tử tóc đỏ tựa hồ sầu não, trên mặt lộ thần sắc thẫn thờ lẩm bẩm nói:

“Ta hôm nay đã sa đọa xuống làm yêu ma, còn có mặt mũi gì nhắc lại danh hào trước kia? Chuyện cũ giống như mới đây, năm tháng tựa khói sương…. “

U phong càn quét qua khe núi, nam tử tóc đỏ giống như hồi tưởng chuyện cũ, tóc dài trước trán tung bay, lộ ra ấn kí đọa tiên trên trán. Khó trách lại có phong thái phi phàm như thế, thì ra là một đọa tiên.

Hồng Điệp cười lạnh nói: “Tiên thì sao? Ma thì thế nào? Tiên quá hoàn mỹ nên bị trói buộc quá nhiều làm mất đi những hạnh phúc ngỡ như đơn giản nhất, còn Ma thì lại quá phóng túng, bị những ý nghĩ âm u ám ảnh nên cũng không thể hạnh phúc. Nếu như ngay cả hạnh phúc trong tay còn để vuột mất, vậy thì cho dù thọ ngang trời đất cũng chỉ là sống uổng mà thôi!”

Nam tử tóc đỏ ánh mắt lộ ra thần sắc tán đồng, ngửa mặt lên trời thở dài phiền muộn.

“Hiếm có một đứa trẻ hiểu chuyện như ngươi!”

Hắn trầm mặc một lúc, lại nói tiếp.

“Ta thật lâu chưa có ra ngoài, cũng không cùng ai nói chuyện phiếm… Yêu giới hiện tại là ai thống lĩnh?”

“Yêu giới tranh đấu khắp nơi, các Yêu tướng không ai phục ai. Tình hình cụ thể ta cũng không rõ ràng lắm, chỉ biết Lưu Hỏa Phi Đồng Sát Thiên Mạch đang liên hợp các thế lực trong yêu giới, tương lai không xa hắn có lẽ chính là Yêu vương mới.” Hồng Điệp cẩn thận đáp, cố gắng nhìn ra ý đồ của người này.

Nam tử tóc đỏ sau khi nghe thấy ba chữ “Yêu vương mới” sắc mặt hơi khó coi hỏi tiếp:

“Yêu hậu Mặc Lệ Nhi đâu?”

Hồng Điệp trái tim co thắt lại, Yêu giới chỉ có một Yêu hậu gọi là Mặc Lệ Nhi. Chính là vị Yêu hậu bị chúng tiên hợp lực đày đi Man hoang hơn hai ngàn năm trước, nữ nhân điên cuồng đã tấn công nàng trong Man hoang. Chuyện của Mặc Lệ Nhi đến giờ vẫn là chủ đề bàn tán nóng hổi trong giới yêu ma, người này vì sao lại không biết?

“Tiền bối không biết chuyện của Yêu hậu sao?”

“Ngươi nói gì, Yêu hậu xảy ra chuyện gì?” Nam tử tóc đỏ giống như điên cuồng, tròng mắt thị huyết hét lớn nói: “Mặc Lệ Nhi đã xảy ra chuyện gì? Nói!”

Đi kèm với sự tức giận của hắn, trong không trung hiện ra vô số lệ quỷ đầu lâu dữ tợn khủng bố xoay vòng vòng. Vô số khớp xương vang lên răng rắc cùng lúc há miệng kêu to: “Yêu hậu Mặc Lệ Nhi đã xảy ra chuyện gì! Nàng ta đã xảy ra chuyện gì! Mau nói cho ta biết! Còn nói nhảm ta giết ngươi và con hổ này luôn!”

Giờ khắc này, bộ dáng của hắn hoàn toàn phát điên rồi. Không hề có tí phong thái ôn văn nho nhã như lúc nãy.

Hồng Điệp dù có thần kinh thép giây phút này cũng khó lòng trụ vững rồi, toàn thân run rẩy đổ ra một tầng mồ hôi lạnh. Vạn quỷ đều nhe răng nhếch miệng trước mắt, người yếu tim đã sớm không trụ được.

Người này khẳng định quen biết Yêu hậu, hơn nữa khi nghe tin Yêu hậu xảy ra chuyện lại chấn động lớn như vậy. Tình huống này nếu như không phải là người thân thiết hoặc bằng hữu của Yêu hậu thì chỉ có thể là đại địch của cô ta. Hồng Điệp mơ hồ nhớ lại nhiều năm trước, khi còn trong Man hoang Yêu hậu từng nói sư phụ mình là người của Tiên Linh tộc, chẳng lẽ…

Hồng Điệp nắm chặt tay, cố gắng giữ tinh thần tỉnh táo, trong đầu suy nghĩ thật nhanh. Nàng không thể phán đoán sai, sinh tử đều phụ thuộc vào lúc này!

“Nói đi! Sao ngươi còn chưa nói!” Vô số đầu lâu dữ tợn cùng rống to, thanh âm chấn động cả sơn cốc.

“Nàng bị chúng Tiên hợp lực đày đi Man hoang!” Hồng Điệp chậm rãi nói. “Tình huống cụ thể ta không biết, đây là chuyện của hơn hai ngàn năm trước rồi.”

“Nàng bị đày đi Man hoang!? Vì sao?”

“Có ý đồ bất kính với sư phụ…”

Oành!

Cả khe núi đột nhiên tràn ngập quỷ thanh, quần ma loạn vũ, sương đen bao phủ. Một cỗ khí tức cực độ âm trầm nhanh chóng khuếch tán ra xung quanh. Có thể thấy được tu vi của người này lợi hại thế nào, so với tên Ma Quân hèn hạ của Ma giới kia tuyệt không thua kém.

Khí tức âm trầm kia giống như viễn cổ hung thú thức tỉnh, càn quét tứ phương khiến yêu ma yếu thế đều quỳ rạp xuống mặt đất mà run rẩy. Nhân gian mây đen giăng kín che lấp mặt trời, phàm nhân không hiểu chuyện sợ hãi kêu khóc. Người đứng đầu các giới thì cau mày nghi hoặc nhìn về phương xa, không ai bảo ai cùng làm ra một hành động tiến về địa phương phát ra cỗ khí tức kia.

Trường Lưu sơn, Tuyệt Tình điện.

“Sư huynh, khí tức này vừa giống như yêu ma thức tỉnh, vừa giống như thần tiên phẫn nộ. Nơi phát ra lại gần nhân gian như vậy, ta nghĩ phải đi tìm hiểu một chút.” Bạch bào nam tử ngồi trên đài cao, ngọc quan lấp lánh, tóc đen như mực cau mày nói. Tuy rằng không biểu hiện gì nhưng lại sinh ra một khí thế uy nghiêm cùng cao quý hiếm có.

“Ngày mai là lễ nhậm chức chưởng môn rồi, để ta đi là được.” Hắc bào nam tử đứng dưới điện không tán thành nói.

“Sư huynh, Trường Lưu có trách nhiệm bảo vệ nhân gian, bảo vệ Tiên giới. Thân là chưởng môn của Trường Lưu đây là việc ta nên làm!”

“Tử Họa!” Hắc bào nam tử nhìn người ngồi trên đài muốn bước lên can ngăn.

“Sư huynh, ý ta đã quyết!”

Bạch bào nam tử, không, nên gọi hắn là Bạch Tử Họa chậm rãi đứng dậy, từ tốn bước ra phía ngoài. Khí thế uy nghiêm như có như không tạo áp lực khiến người khác khó lòng phản bác ý muốn của hắn. Trường bào màu nguyệt bạch phấp phới không lâu đã khuất bóng phía xa.

“Nhị sư huynh lúc nào cũng như vậy, huynh đừng để ý!” Tử bào nam tử chậm rãi bước vào điện, tay cầm tử ngọc tiêu cười cười nhìn hắc bào nam tử. “Chẳng lẽ huynh sợ huynh ấy chạy đi Yêu giới sẽ hội họp cùng tình nhân cũ sao?”

Hắc bào nam tử liếc mắt nhìn tam sư đệ nhà mình, bộ dáng cà lơ phất phơ chẳng có tí uy nghiêm nào của một trong tam tôn.

“Tiêu Mặc, đừng nói bậy! Tử Họa là người biết cân nhắc! Hơn nữa chưa chắc nữ nhân kia đã xuất hiện ở nơi đó!”

“Đại sư huynh, ta nghe sư phụ nói bọn họ rất có duyên phận đấy! Duyện phận là thứ không thể đoán trước!” Sênh Tiêu Mặc xoay xoay tử ngọc tiêu ôn hòa cười nói. “Giữa hàng ngàn hàng vạn người có thể gặp gỡ quen biết nhau đã là duyên phận, có thể nảy sinh một đoạn tình ái lại là trời định. Thiên định nhân duyên bất quá cũng chỉ thế mà thôi!”

Hắc bào nam tử, cũng chính là đại sư huynh của Bạch Tử Họa – Ma Nghiêm cau mày bước ra ngoài. Sư đệ của y không chỉ là hi vọng của Trường Lưu, còn là hi vọng của sư phụ, hi vọng của lục giới. Y đương nhiên tin tưởng sư đệ mình sẽ an bài ổn thỏa nhưng Sênh Tiêu Mặc nói cũng không sai, duyên phận chính là thứ khó nắm bắt, Bạch Tử Họa cho dù lợi hại cũng có thể thắng thiên mệnh sao? Bạch Tử Họa là người như thế nào y hiểu rất rõ, một kẻ chí tình chí nghĩa lại cố chấp với điều bản thân cho là đúng. Sư đệ của y là một kẻ kiêu ngạo từ trong xương tủy, cho dù nhẫn tâm đoạn tình diệt ái cũng không nguyện uống nước Vong Xuyên để quên đi.

Không phải một lần y vô tình thấy được dáng vẻ thẫn thờ của Bạch Tử Họa. Thật lòng mà nói yêu thích một người không sai, nhưng người mà Bạch Tử Họa yêu thích lại đứng về phe yêu ma, đứng về chiến tuyến đối địch với Bạch Tử Họa. Thân phận của cả hai đều vô cùng mẫn cảm, cho dù họ không phản bội chiến tuyến của mình cũng khó đảm bảo người khác không nghi ngờ một khi quan hệ của cả hai được phơi bày. Thứ tình yêu vô vọng như thế, muốn quên lại không nỡ quên, nhẫn tâm đoạn tình như Bạch Tử Họa, Ma Nghiêm cũng không khỏi bội phục sư đệ mình. Đổi lại là y, y cũng chưa chắc đã quyết tuyệt được như thế! Bạch Tử Họa vì nghĩa quên thân, lại nhận lấy toàn bộ đau khổ về mình, ép người quên đi bản thân lại không nỡ quên. Cũng chỉ có Bạch Tử Họa mới chịu được giày vò như thế!

Ma Nghiêm đã từng đề nghị sư đệ y uống nước Vong Xuyên để quên đi, giữ một đoạn tình cảm vô vọng như thế có ích gì? Chỉ là Bạch Tử Họa hễ nghe thấy đề nghị này đều giận dữ vô cùng, hoàn toàn không nể mặt người làm sư huynh như y. Giờ thì hay rồi, nước ao Tam Sinh cũng không thể chạm vào, chuyện này mà để các đệ tử biết thì thật quá mất mặt! Phòng trước phòng sau chẳng thà tìm cơ hội để Bạch Tử Họa uống nước Vong Xuyên quên hết đi. Có điều chuyện này cũng phải suy tính kĩ lưỡng, tuyệt đối không thể để Bạch Tử Họa biết…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.