[Dịch]Hồng Điệp

Chương 20 : Lưu Hạ




Sư phụ của Sát Thiên Mạch qua đời rồi.

Hồng Điệp đứng cạnh Sát Thiên Mạch trong linh đường, yên lặng nhìn hắn thật lâu. Vẫn là dung nhan tuyệt thế, vẫn là trường bào màu tím cao quý, chỉ có ánh mắt đã bớt đi kiệt ngạo, thêm vào một chút âm trầm. Tuy rằng lão đầu tính tình rất khó ưa nhưng không thể không phủ nhận lão đã dạy dỗ Sát Thiên Mạch thực tốt. Tuy rằng hai thầy trò quái đản này lâu lâu sẽ cùng đánh lộn hoặc đi chôm chỉa bảo vật ở đâu đó nhưng tình cảm lại vô cùng tốt. Sát Thiên Mạch cũng giống như nàng, không có thân nhân, có lẽ nhiều năm qua Sát Thiên Mạch đã sớm coi lão đầu kia như người nhà rồi.

“Trước khi chết, lão đầu đó có để lại di ngôn gì không?” Sát Thiên Mạch nghiêng đầu hỏi Xuân Thu Bất Bại đứng phía sau.

“Ngài ấy hi vọng Quân thượng có thể chiếu cố mẹ con Lưu Thị, còn có…”

Xuân Thu Bất Bại quỳ xuống dập đầu nhưng lại không nói tiếp, hoặc ý tứ của hắn là đây không phải nơi để nói chuyện này.

Hồng Điệp liếc mắt nhìn mẹ con Lưu Thị, ánh mắt có chút phức tạp. Trong nguyên tác sư phụ của Sát Thiên Mạch có tình cảm với một phàm nhân, người này là một góa phụ còn trẻ lại xinh đẹp, có một đứa con riêng gọi là Lưu Hạ. Lưu Hạ này từ nhỏ đến lớn đều do Sát Thiên Mạch chăm sóc, tự nhiên sẽ yêu thích một Sát Thiên Mạch có dung mạo tuyệt thế vô song, thực lực lại cường đại. Nàng ta trưởng thành yêu Sát Thiên Mạch say đắm, giúp hắn trở thành Ma Quân, giúp hắn đoạt thần khí. Thế nhưng Sát Thiên Mạch lúc ấy chỉ yêu thích bản thân, đương nhiên sẽ không yêu nàng ta. Cuối cùng Lưu Hạ gặp gỡ đại đệ tử Trường Lưu là Trúc Nhiễm, có lẽ vì quá mệt mỏi với tình yêu vô vọng dành cho Sát Thiên Mạch mà từ lợi dụng lại đem lòng yêu Trúc Nhiễm. Sau khi bị Tam Tôn phát hiện, Lưu Hạ bị trừng phạt chết trên trụ Tru Tiên vì 3 cây đinh Tiêu Hồn. Cái chết của Lưu Hạ khiến Sát Thiên Mạch vô cùng hổ thẹn cùng với đau khổ, dần dần biến thành tâm ma, mãi cho đến khi Hoa Thiên Cốt xuất hiện…

Hiện tại tuy rằng có khác biệt, người Sát Thiên Mạch bảo hộ là nàng, thế nhưng sư phụ của hắn lại mất đúng lúc này, hắn về tình về lý đều nên chiếu cố cho mẹ con Lưu Thị. Không thể ngăn được sao? Bi kịch của Sát Thiên Mạch, tâm ma của hắn đều là do Lưu Hạ mà ra.

Hồng Điệp nắm chặt tay, móng tay cắm vào da thịt đau đớn khiến cho bản thân tỉnh táo hơn. Lưu Hạ hiện tại mới tiếp xúc cùng Sát Thiên Mạch, mọi chuyện vẫn còn có khả năng xoay chuyển. Nàng tuyệt đối sẽ không để bi kịch kia diễn ra!

***

Màn đêm trầm trầm, ánh trăng như sương.

Vốn dĩ đây là lúc ngủ yên, Hồng Điệp lại nằm trên giường êm lăn qua lộn lại, không buồn ngủ chút nào. Điểm lại một lượt các cách mà nữ chủ xuyên không đối phó với nữ phụ nàng chỉ đành thở dài ngao ngán. Đem mẹ con Lưu Thị rời đi là không thể nào, khiến cho Lưu Hạ trưởng thành yêu thích người khác là quá khó, dù sao thì Sát Thiên Mạch cũng là một người rất xuất chúng, đổi lại là nàng cũng cảm thấy phi thực tế, đương nhiên là phải loại trừ một số kẻ xuất sắc không kém như Bạch Tử Họa và Đông Phương Úc Khanh.

Nói đi cũng phải nói lại, mỗi lần ba chữ “Bạch Tử Họa” vang lên lại cảm thấy đau đầu, cực kì khó chịu. Các người thử nghĩ mà xem, khi mà cứ nhắc tới một người các ngươi lại thấy khó chịu thì cho dù hắn có là soái ca vạn người mê ngươi cũng miễn dịch thôi. Hồng Điệp đã ở trong thế giới này trăm năm, bên cạnh còn có Sát đại mỹ nhân diễm quang đại sát tứ phương đối với sắc đẹp miễn dịch cực cao. Hơn nữa Yêu, Ma hai giới tuy nói có nhiều kẻ hình thù kì quái nhưng cũng không thiếu người đẹp, nhất là Thập yêu từng đi theo Yêu hậu năm xưa, có thể nói là mỗi người một vẻ.

Hồng Điệp còn đang nghĩ ngợi lung tung, trong phòng đột nhiên xuất hiện một luồng hơi thở mát thấu tâm, giống như băng tuyết vạn năm trên đỉnh Thiên Sơn, trong trẻo lạnh lùng lạnh nhạt, tinh khiết tự nhiên. Hít mũi một cái, Hồng Điệp cảm thấy kỳ quái, muốn xoay người ngó nhìn đột nhiên lại bị buồn ngủ nồng đậm xuất hiện tập kích, trong nháy mắt mất đi ý thức.

Ở trong phòng bên cạnh, Sát Thiên Mạch đã sớm tắt đèn ngủ chợt mở hai mắt ra, thoáng một cái đã qua đến bên trong phòng Hồng Điệp. Rõ ràng thấy có người tới, mắt phượng của Sát đại mỹ nhân híp lại, trong bụng xuất hiện một trận kinh ngạc. Thế nào lại là hắn?

Ngoài phòng ánh nắng tươi sáng, phong cảnh vừa đúng. Hồng Điệp lại không có nổi bất kỳ chút hăng hái nào, hữu khí vô lực nằm ở cửa sổ nhìn trời.

Gần đây Sát Thiên Mạch quả thực vô cùng bận rộn, vừa phải thu thập thủ hạ của sư phụ hắn ở Ma giới, lại phải chiếu cố mẹ con Lưu Thị. Mấy ngày mới gặp một lần, ngay cả thời gian làm đẹp của Sát Thiên Mạch cũng bị rút bớt, quả thực là thảm. Mấy chuyện này thì cũng thôi đi, khiến nàng khó chịu nhất vẫn là Lưu Hạ kia quả thực si mê nhan sắc của Sát Thiên Mạch rồi, mỗi ngày đều kiếm cớ quấn lấy hắn. Nếu như không tìm thấy hắn cũng sẽ chạy tới chỗ nàng hỏi han đủ thứ, ví dụ như Sát Thiên Mạch thích màu gì, thích ăn món gì, thích mặc quần áo gì vân vân mây mây. Hồng Điệp tuy rằng không thích nàng ta nhưng vẫn phải nể mặt mũi Sát Thiên Mạch, nàng thậm chí còn tốt bụng bày cách nhuộm tóc thành màu tím cho Lưu Hạ.

Bởi vì Lưu Hạ phi thường thích tóc dài màu tím xinh đẹp như Sát Thiên Mạch liền vui vẻ làm theo, kết quả là tóc thì tím rồi nhưng chỉ được vài ngày sẽ ngứa điên cuồng. Hồng Điệp sau khi thấy tác phẩm của mình xảy ra chuyện ngoài ý muốn liền buồn rầu nói có lẽ da đầu Lưu Hạ dễ kích ứng nên không hợp với thuốc, có điều nếu dùng nhiều hẳn sẽ không có vấn đề gì. Lưu Hạ tuy rằng bán tín bán nghi nhưng làm theo lời Hồng Điệp quả thực phàm nhân như nàng ta cũng có được mái tóc màu tím xinh đẹp, ngay cả lông mi cũng có thể nhuộm thành màu tím, khó chịu mấy ngày để đổi lấy sự chú ý của Sát Thiên Mạch cũng là đáng giá.

Người nào đó nghĩ tới phương thuốc nhuộm tóc của mình bị thất bại mà chán nản không thôi, Sát Thiên Mạch mấy ngày nay cũng không thấy mặt mũi đâu, tìm ai để thảo luận về công thức nhuộm tóc đây?

“Đang nghĩ gì thế?”

Sát Thiên Mạch không biết từ lúc nào xuất hiện trong phòng, khuôn mặt đẹp đến yêu mị, khóe miệng hơi nhếch lên. Trước mắt Hồng Điệp lập tức chói lòa kim quang… Đẹp quá … Đẹp đến chói mắt ….!

“A Mạch!”

Hồng Điệp vui vẻ reo lên một tiếng. Mấy ngày không gặp, nàng thực sự rất nhớ hắn, vốn định sẽ dựa vào người hắn giống như mọi khi, nào ngờ câu nói tiếp theo của Sát Thiên Mạch lại khiến nàng không sao cười nổi:

“Vì sao lại cố ý làm khó dễ Lưu Hạ?” Sát Thiên Mạch nhíu mày, có chút không vui nói.

“Ta đâu có cố ý làm khó nàng ta, chuyện thuốc nhuộm tóc không phải trước đấy chúng ta đã nói chuyện với nhau sao? Ta không biết…”

“Ngươi có thể tìm người khác để thử nghiệm vì sao lại là nàng ta?”

Thấy Sát Thiên Mạch nói chuyện lại có ý tứ nghiêng về Lưu Hạ kia, thậm chí mơ hồ có chút trách cứ nàng, trong lòng Hồng Điệp không vui, cúi đầu nói:

“Ta thực sự không cố ý, vừa lúc nàng ta nói muốn có mái tóc giống như ngươi nên ta nói với nàng ta có thuốc nhuộm như vậy. Là ta không đúng, ta đi xin lỗi nàng!”

Sát Thiên Mạch nhìn vẻ mặt không tình nguyện của nàng cảm thấy vô cùng đáng yêu, vốn định đưa tay lên nhéo má nàng mấy cái giống như trước kia, đột nhiên thấy Lưu Hạ bước vào phòng liền lặng lẽ hạ tay xuống. Bình thường nếu không có Sát Thiên Mạch cho phép, không ai được bước vào phòng của Hồng Điệp vì thế hai người ở trong phòng cũng không kiêng kị gì cả, giờ đột nhiên có người bước vào hai người mới phát hiện ra, tính cảnh giác quả nhiên quá kém. Hoặc có lẽ trong tiềm thức cho rằng đây là địa bàn của mình nên không để ý sao?

Lưu Hạ giống như đã nghe được câu trách móc của Sát Thiên Mạch, trên khuôn mặt xinh đẹp đoan nhã đột nhiên lăn ra hai giọt nước mắt nhìn Sát Thiên Mạch nói.

“Xin Quân thượng chớ trách tỷ tỷ, là do Hạ Nhi cố ý cầu xin tỷ tỷ!”

Sát Thiên Mạch nhìn nàng ta một lúc thì trầm ngâm không nói gì nữa. Hồng Điệp cảm thấy vô cùng chán ghét hình ảnh hài hòa này, không thể không thừa nhận đáy lòng nổi lên cảm giác ghen tuông, còn có… chua xót.

Hồng Điệp hơi nhướng mày, khóe miệng nâng lên một nụ cười yếu ớt:

“Nàng ta nói rồi đấy, là nàng ta cầu xin ta!”

Lưu Hạ hơi sững người giống như không thể tin nàng ta đã xuống nước như vậy mà Hồng Điệp lại nói như thế. Theo lẽ thường Hồng Điệp nên thừa nhận lỗi về mình, không phải sao? Bất quá, như vậy cũng tốt, kiêu ngạo như vậy, Quân thượng sẽ nhanh chóng chán ghét cô ta.

Hồng Điệp cắn môi không nói, lại phát hiện Sát Thiên Mạch không ngờ lại không nói giúp mình một câu, đáy lòng giống như có thứ gì bỗng dưng bị chặt đứt. Sát Thiên Mạch đáng chết, không ngờ lại có mới nới cũ, nhanh như vậy đã biết che chở cho con riêng của sư phụ ngươi, coi bản cô nương là người ngoài rồi! Hồng Điệp nắm chặt hai tay, không biết trong lòng rốt cuộc là tư vị gì, chỉ cảm thấy khó chịu dị thường, không bao giờ muốn tiếp tục ở nơi này nữa, giậm chân một cái, không nói gì liền chạy đi ra ngoài.

Nhìn bóng hồng y chạy như bay rời đi, Sát Thiên Mạch hơi ngẩn người, trong mắt phượng thoáng qua ánh tối tăm khó phân biệt.

“Tỷ tỷ cứ đi như vậy… không sao chứ?” Lưu Hạ ngẩng đầu nhìn Sát Thiên Mạch.

“Không sao, nàng thỉnh thoảng cũng giận dỗi như vậy. Đến tối sẽ về thôi!”

Sát Thiên Mạch nói đúng, nếu chuyện ngày hôm nay không đặt trên người Lưu Hạ. Bởi vì Hồng Điệp biết rõ Lưu Hạ sẽ mang đến thứ gì cho Sát Thiên Mạch, lại cố sức ngăn chặn nó, đương nhiên nàng cũng chưa kịp làm gì, chỉ trêu chọc Lưu Hạ một chút không ngờ Sát Thiên Mạch lại bênh vực nàng ta mà quay lưng với nàng. Cảm giác một người luôn che chở mình trong nhiều năm, chỉ đặc biệt đối tốt với mình hiện tại cũng đối với người khác như vậy thật sự không dễ nuốt.

Ra khỏi phòng, Hồng Điệp thật không nghĩ được gì, chỉ cảm thấy tim trào lên một cổ tức không thoát ra được, dứt khoát dùng thuật Đằng vân buồn bực bay ra khỏi cốc. Nàng không biết đi nơi nào, cũng chưa từng rời đi quá xa, mỗi lần lại đi cùng Sát Thiên Mạch nên cũng không chú ý đường đi lối lại, đành tùy tiện tìm một phía quen mắt một đường bay đi. Cũng không biết qua bao lâu, đợi đến khi nàng dừng lại thì đã phát hiện mình ở một địa phương xa lạ. Nhìn hoàn cảnh xa lạ xung quanh, lại hung hăng mắng Sát Thiên Mạch vô lương tâm, Hồng Điệp cảm thấy vô cùng cô đơn, vô cùng ủy khuất, nước mắt rơi xuống không ngừng.

Nàng khóc thật lâu, cho đến khi ngừng lại, thút thít nhìn quanh mới phát hiện trời đã tối mịt. Xung quanh núi non trùng điệp không một tiếng động không khỏi khiến nàng hồi tưởng lại quá khứ không mấy hay ho trong Thần Ma bí cảnh kia. Đột nhiên phát hiện tiếng loạt xoạt trong bụi cây cách đó không xa, Hồng Điệp căng thẳng phát ra một hỏa cầu thuật rơi xuống chỗ phát ra tiếng động, giọng hơi run:

“Ai?”

“Haizz—” Một tiếng than nhẹ vang lên, trước mắt Hồng Điệp là một bóng dáng bạch y phiêu phiêu trong gió.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.