[Dịch]Hồng Điệp

Chương 18 : Thế thế luân hồi, khắc cốt tương tư (4)




Hồng Điệp càng ngày càng trầm mặc. Thời gian nàng ngủ say dần dần tăng lên, đến gần đây nàng gần như mỗi ngày đều có hơn nửa thời gian ngủ say, giống như không muốn tỉnh. Dường như giữa nàng và Bạch Tử Họa đã có một tầng ngăn cách thật sâu.

Tiểu Bạch trước sau không rời không bỏ, ở bên cạnh nàng, trong đôi mắt vẻ bi ai càng ngày càng đậm.

Thần thức của Bạch Tử Họa vẫn luôn theo dõi biến hóa của Hồng Điệp, chỉ cần xảy ra tình huống không đúng lập tức ra tay ngăn chặn. Linh cảm bất an của hắn mỗi ngày một nhiều thêm, chỉ cần khe hở giữa linh hồn xuất hiện, oán niệm kia sẽ ra tay với Hồng Điệp. Đến lúc đó, cho dù ý chí của nàng kiên định đến thế nào, cũng sẽ bị oán niệm trong Càn Khôn Vấn Tình Cốc chi phối, biến thành một con rối không hơn không kém.

Hồng Điệp ở trong lúc ngủ say thường xuyên thì thào nói mơ, có đôi khi chính là nói:

“Ca ca, ta sợ…”

Chỉ có điều, lời nói như vậy dần dần càng ngày càng ít. Phần lớn thời gian, nàng đều là nói một ít câu mơ hồ không rõ, khi nói xong nước mắt sẽ chảy xuống.

Tiểu Bạch bị Bạch Tử Họa phong ấn lại, tránh việc khi hắn ra tay sẽ liên lụy tới nó. Hắn đứng ở trước người Hồng Điệp, nhìn nàng đang ngủ say nội tâm có chút đau đớn. Hắn rất muốn nói cho nàng biết, đây chỉ là mộng cảnh, nàng vẫn là nàng, hắn vẫn là hắn. Nàng vì hắn, chấp nhận bước vào kiếp nạn sinh tử, giúp hắn độ thành tiên, đạt thành nguyện vọng của hắn.

Thành tiên, chính là phải đoạn tình tuyệt ái nhưng trong lòng Bạch Tử Họa vốn không có tình ái. Muốn độ kiếp thành tiên, hắn buộc phải có tình trước đã, vì thế thiên đạo mới sắp xếp để hắn và nàng – người duy nhất ở cạnh hắn lúc ấy rơi vào Càn Khôn Vấn Tình Cốc. Oán niệm trong Càn Khôn Vấn Tình Cốc lại tạo ra một ảo cảnh mười năm năm, cho bọn hắn ở bên nhau, giúp bọn hắn vun đắp tình cảm. Khi một trong hai người có tình, có ái cũng là lúc buộc bọn hắn phải đoạn tình, chấm dứt mọi ái mộ, tương tư. Đây chính là kiếp nạn của Bạch Tử Họa.

Bạch Tử Họa thừa nhận trong lòng ái mộ nàng, không nguyện khiến nàng bị thương tổn. Hắn có thể vì nàng vứt bỏ tính mạng, nhưng đối với hắn thực hiện tâm nguyện của sư phụ, kế thừa Trường Lưu, bảo vệ muôn dân trăm họ còn quan trọng hơn cả sinh mạng hắn. Hắn buộc phải độ kiếp thành công, buộc phải đoạn tình, chấm dứt ái niệm với nàng. Bạch Tử Họa lựa chọn Trường Lưu, lựa chọn Lục giới mà bỏ qua nàng, hắn sẽ tận tay xóa bỏ phần ý thức trong mười năm năm mộng cảnh này của nàng, khiến nàng quên đi hắn. Chỉ có như vậy mới có thể giảm xuống mức thấp nhất thương tổn mà nàng phải chịu đựng.

Hắn bỏ qua nàng, nàng cũng bỏ qua hắn. Có lẽ đây là sự lựa chọn tốt nhất!

“Ta có lỗi với nàng, có lỗi với bản thân ta. Nhưng cho dù có thể lựa chọn một lần nữa, ta cũng vẫn sẽ làm như thế!”

Trên thân thể Hồng Điệp phát ra một vầng ánh sáng trắng dìu dịu. Đột nhiên, một thanh âm từ trong cơ thể Hồng Điệp chậm rãi truyền ra.

“Có thể lựa chọn một lần nữa… vẫn sẽ làm như thế sao…”

Đây là ý thức nguyên bản của Hồng Điệp đang chậm rãi thức tỉnh.

Thân thể Bạch Tử Họa run lên, kiếm trong tay cũng có cảm giác nắm không chắc rồi.

“Tiểu Điệp, xin lỗi!”

Chỉ thấy bạch mang trên người Hồng Điệp trong nháy mắt đã dày đặc đến cực hạn. Ngay sau đó, một đám tàn hồn màu trắng từ bên trong thân thể thoát ra, bị bạch mang bao phủ, chậm rãi rơi xuống một bên.

“Ta đã nói, sẽ giúp chàng độ kiếp! Tuy rằng ta thực sự không muốn quên đi chàng… ta không cam lòng… nhưng đây thực sự là cách tốt nhất. Dù sao, quên đi rồi, cũng sẽ không có cảm giác gì nữa…”

Khoảng khắc ý thức nguyên bản của Hồng Điệp tỉnh lại, nàng dùng pháp thuật tự chia tách một phần hồn phách mang ý thức trong mộng cảnh đẩy ra ngoài liền chìm vào mê man. Tự mình chia tách linh hồn mình, đau đớn thế nào chính bản thân rõ nhất. Đó không chỉ là hồn phách của nàng, mà còn là ái niệm của nàng với Bạch Tử Họa nữa. Phần hồn phách ấy sau khi biến mất, nàng cũng sẽ quên đi Bạch Tử Họa, Càn Khôn Vấn Tình Cốc cũng sẽ đưa bọn họ ra ngoài. Sau này gặp lại sẽ là người xa lạ.

Đám tàn hồn kia không có cơ thể che chở, bay vòng vòng trong kết giới của Bạch Tử Họa. Đúng lúc này một kiếm mang hàn quang lạnh lẽo chém tới. Đám tàn hồn kia đã vĩnh viễn biến mất khỏi thế gian.

“Kiếm này… gọi là Đoạn Niệm!” Bạch Tử Họa nhắm mắt, giọng nói lộ ra bi thương nồng đậm. Hai giọt nước mắt chậm rãi rơi xuống.

Giờ phút một kiếm kia chém xuống, lòng của hắn đã chết rồi.

Tình, tình yêu, vốn là 1 thứ tốt đẹp trong lòng người thiên hạ, bất kể là thành hoặc là bại đều thuộc về ký ức của tuổi thiếu niên, là thứ tốt đẹp nhất để hồi tưởng. Thế nhưng Bạch Tử Họa lại vì người trong thiên hạ mà chính tay chặt đứt ái niệm của mình, chân tình của mình. Bi ai này, ai có thể hiểu rõ?

Bạch Tử Họa vươn tay như muốn chạm vào gương mặt Hồng Điệp, chỉ là thân thể nàng mờ dần rồi biến mất. Khảo nghiệm kết thúc, Càn Khôn Vấn Tình Cốc đã đưa nàng đi rồi. Không gian xung quanh tan vỡ, ảo cảnh biến mất, xung quanh là bóng tối dày đặc.

“Cực si tình, cực si kiếm! Diệt tình nhập kiếm, lấy một kiếm cầu thiên đạo, lấy sự cô độc suốt đời để trả giá, dùng sự giết chóc để cứu rỗi chúng sinh. Bạch Tử Họa, hiện tại ngươi là tiên nhân, đừng quên sứ mệnh bảo vệ chúng sinh của mình!”

Có thể sao? Ngay cả chân tình của mình cũng có thể tự tay phá hủy, còn có thể bảo vệ chúng sinh thiên hạ sao?

Bạch Tử Họa mờ mịt, trong đầu hiện lên một bóng đỏ duyên dáng. Bóng hình đó càng lúc càng rõ nét, tà áo nàng lay động theo gió, bay lên trong u tối, văng vẳng như có tiếng nhạc khoan thai dìu dặt. Bóng hình duyên dáng đó lại nhẹ nhàng múa lên những vũ điệu trong hư vô, thoáng ẩn thoáng hiện.

Ánh mắt Bạch Tử Họa chợt trở nên xa xăm, buồn bã và đầy thương cảm!

Bóng hồng tuyệt mỹ đó, cử chỉ quay đầu đó, dáng hình xoay chuyển đó… Tất cả đều là tuyệt đại phong tình, nhẹ nhàng, dịu dàng múa lên trong nội tâm. Nàng ngoảnh lại nhìn hắn, bạch y thay thế hồng trang, nụ cười trong veo, ánh mắt chứa đựng sự tin tưởng cùng dựa dẫm…

“Xin lỗi! Là ta phụ nàng!”

Bạch Tử Họa nhìn kiếm nơi tay, phun ra một ngụm máu đỏ tươi ngã xuống nền đất, máu vương trên bạch bào, rực rỡ mà ưu thương giống như bỉ ngạn hoa trên hoàng tuyền lộ. Bạch Tử Họa giống như người mất hồn, ngón tay khẽ động viết lên mấy chữ trên mặt đá trước mặt.

Nỗi khổ tương tư, nếu như có thể chịu đựng được

Thì còn gì không chịu đựng được?

Sinh ly tử biệt, dẫu không hẹn thề

Cũng không dám quên.

Vẫn nhớ quá khứ, như mộng như ảo

Vì đại nghĩa diệt thân, dù sống nhưng không thể bên nàng

Tha thứ cho ta, ôm hận cũng vô dụng

Ta phụ nàng, sống uổng một đời

Nếu có kiếp sau,

Cùng nàng thề nguyện, đến chết mới thôi

Nếu không có kiếp sau,

Mình ta nhớ nàng, đến chết mới thôi.

Toàn bộ chữ viết đều không dùng pháp thuật, chỉ dùng nội lực ngưng tụ ở đầu ngón tay chậm rãi viết lên. Mỗi chữ viết nên đều toàn tâm toàn ý gửi gắm tâm tình, không hề để tâm đều việc đầu ngón tay đã nhuộm máu.

Trên một đỉnh núi vô danh nằm gần Trường Lưu sơn, một người áo trắng như tuyết, ngửa mặt nhìn trời.

Mưa trút xuống ào ào, rơi xuống mặt đất, rơi trên người hắn, theo khuôn mặt tuấn tú nhỏ xuống.

“Thời gian mười năm năm, Tiểu Điệp, cảm ơn nàng đã cho ta hiểu được chân tình…”

“Ta đối với nàng trước giờ luôn thụ động. Tình tuy là thật, nhưng lại nhiều hơn một phần trách nhiệm… một loại cảm động… “

“Ta đối với nàng phụ bạc, nàng vẫn có thể vì ta không tiếc trả giá phân tách linh hồn. Ta không thể báo đáp nàng, cũng không nguyện quên đi, ta chân chính… chưa bao giờ đoạn niệm chỉ có thể đem tương tư chôn lại trong lòng.”

“Quên đi ta, mong nàng sẽ sống tốt… thay cho cả phần của ta…”

“Xin lỗi, Tiểu Điệp!”

Nhu tình trong mắt Bạch Tử Họa đặt lên mấy hàng chữ trên Đoạn Niệm kiếm, những hồi ức kể từ khi gặp nàng không ngừng quanh quẩn trong đầu hắn.

Ký ức là nước trong lòng bàn tay, bất luận là ngươi mở ra hay nắm chặt, đúng là vẫn còn khe hở từng giọt từng giọt chảy xuống hết sạch. Chỉ có điều, cảm giác mát lạnh của nước cũng có thể khiến người thủy chung không thể quên.

Trong đêm đen, dưới ánh sao, trên đỉnh núi, trong mưa gió bóng dáng cô độc kia dường như cũng bị gió thổi tan.

Nỗi sầu bi có thể bị gió thổi đi, chỉ có nỗi cô đơn của kẻ vô tình là chẳng gió nào có thể thổi đi được.

Thân ảnh cô độc kia, ngẩng khuôn mặt tuấn tú lên, nhìn đêm đen, nhìn về phía Tây. Nơi đó là Man hoang, nơi đó là nơi tâm của hắn ở lại bồi táng cùng đoạn thời gian ở bên nàng.

Gặp lại, bọn hắn chỉ còn là người xa lạ mà thôi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.