[Dịch]Hồng Điệp

Chương 12 : Không gian thần bí




Cũng không biết đã rơi được bao lâu, dù sao Hồng Điệp cũng không thấy gì, chỉ là trong mơ hồ cảm thấy đã qua thật lâu.

Rầm một tiếng, Bạch Tử Họa đang ôm chặt bảo vệ Hồng Điệp trong lòng, rơi mạnh xuống mặt đất, lục phủ ngũ tạng đau buốt. Hắn kêu lên một tiếng rồi phun ra một ngụm máu, miễn cưỡng ôm Hồng Điệp cũng chẳng khá hơn hắn là bao ngồi dậy.

“Nàng tỉnh chưa?” Bạch Tử Họa lay nhẹ người trong lòng, tu vi của nàng còn yếu hơn hắn, hơn nữa thời gian tu luyện dường như không lâu, vừa rồi miễn cưỡng đỡ được một chiêu của Yêu hậu đã là không tệ rồi.

Hồng Điệp bị Bạch Tử Họa lay một cái, mở mắt ra. Câu nói đầu tiên của nàng là:

“Bạch Tử Họa, chúng ta chết rồi à?”

Bạch Tử Họa dở khóc dở cười đáp lời:

“Chết rồi, giờ chúng ta đang ở trong Minh giới, nàng có sợ không?”

Hồng Điệp kêu lên một tiếng, ngẩng đầu lên: “Chàng đừng động đậy, ta muốn xác nhận một chút!”, sau đó thản nhiên đưa tay lên nhéo nhéo mặt Bạch Tử Họa, hưng phấn nói:

“Thì ra chúng ta vẫn còn sống. Chàng định lừa ai thế?”

“Nàng muốn xác nhận thì tự nhéo mặt mình là được rồi, sao lại nhéo mặt ta?” Bạch Tử Họa cười khổ nói, rõ ràng là chính nàng khờ khạo, ngay cả chết hay không chết mà còn không rõ.

“Ta thích thế!”

Hồng Điệp gật đầu vui vẻ đáp, hai tay vòng qua cổ Bạch Tử Họa. Lúc trước đọc Hoa Thiên Cốt cảm thấy Bạch Tử Họa rất lạnh lùng, rất cố chấp, còn luôn có một dáng cao cao tại thượng cực khó gần, bi kịch của hắn cùng Hoa Thiên Cốt phần nào cũng do đó mà ra. Hiện tại có thể tiếp xúc với một Bạch Tử Họa bằng xương bằng thịt thế này, cũng không phải Tôn thượng cao cao tại thượng trong nguyên tác kia, không “tranh thủ” một chút thì quá có lỗi với con sâu háo sắc trong bụng.

“Chàng lúc đó liều mạng theo ta nhảy xuống, bây giờ không hối hận chứ?”

“Hối hận duy nhất của ta là không cứu được nàng lên.”

Bạch Tử Họa nhìn vào khoảng tối trong mắt nàng, giọng điệu vẫn không thay đổi, dường như không đem để việc sinh tử ở trong lòng.

“Bây giờ chúng ta đang ở đâu?”

Ngay lúc vừa rơi xuống, Bạch Tử Họa đã dùng thần thức tra xét một lượt xung quanh. Chỗ này cả thế giới đều là một mảnh sắc u ám, làm người ta có một loại cảm giác buồn rầu khó đè nén. Chỗ hai người rơi xuống là một mảng sâm lâm đen kịt, ngoại trừ toàn núi khắp nơi thì không có sinh vật sống nào. Thoáng tả lại tình hình xung quanh cho Hồng Điệp, chỉ thấy nàng cúi đầu trầm tư, một lúc lâu mới ngẩng đầu hỏi:

“Thương thế của chàng sao rồi?”

Bạch Tử Họa vốn định nói không sao, đột nhiên toàn thân kinh mạch của hắn lại đau thắt lại, hắn nhịn không được khó chịu hừ ra tiếng.

“Rất nghiêm trọng sao?”

Hồng Điệp từ trong lòng Bạch Tử Họa đứng lên, kinh ngạc phát hiện khóe miệng hắn tràn ra một vệt máu.

“Không sao đâu, vừa rồi chân khí nghịch chuyển làm kinh mạch bị thương. Ta điều tức một chút là sẽ tốt thôi.”

“Ta lại thấy có một cây củ cải trắng, trên người có không biết bao nhiêu là vết thương, cả người sắp bị máu nhuộm thành màu đỏ!” Hồng Điệp há miệng châm chọc “Quên không nói, nãy bị Yêu hậu đánh cho một chưởng đột nhiên nhìn thấy lại rồi!”

“Coi như là nhân họa đắc phúc, thương thế của ta không sao, nàng thế nào?”

Hồng Điệp xòe tay giống như đang nhẩm tính gì đó:

“Ngoại trừ hơi khó chịu thì không có gì đáng kể, hơn nữa hiện tại mắt còn nhìn thấy, xem ra Yêu hậu bị lỗ nặng rồi!”

“Vậy chúng ta cùng đi xem xung quanh một chút, không biết chừng có thể tìm đường ra” Bạch Tử Họa đã quen với suy nghĩ không bình thường của nàng, mỉm cười xoa đầu nàng. Không nghĩ tới lúc này mà nàng còn tính toán được như vậy.

Hồng Điệp ngây người, đây là lần đầu tiên nàng tận mắt trông thấy Bạch Tử Họa cười.

Giây phút ấy thời gian như ngừng lại.

Nàng không nỡ chớp mắt, không dám chớp mắt, chỉ sợ trong phút giây chớp mắt ấy, sẽ không còn nhìn thấy nụ cười ôn nhu của hắn.

Trái tim mãnh liệt nhảy lên, giống như muốn lao ra khỏi lồng ngực.

Mê chết người rồi, chẳng trách Hoa Thiên Cốt lần đầu tiên nhìn thấy Bạch Tử Họa cười liền mang lòng si mê, đúng là nhất tiếu khuynh thành, hồng nhan họa thủy. Hồng Điệp cố trấn an bản thân, trong lòng không ngừng tâm tâm niệm niệm không thể nổi lòng lang sói, mỹ nam trong thiên hạ còn nhiều, cần gì chôn mình dưới một cành hoa. Trong đầu đột nhiên hiện lên khuôn mặt trác tuyệt của Sát Thiên Mạch, tuy không ngừng mắng mỏ nàng ngu ngốc nhưng lại thường xuyên bao che dung túng cho nàng, lại phát hiện một ngày không gặp dường như rất nhớ hắn. “Không biết A Mạch hiện tại đang làm gì?”

***

Thời gian trôi qua nhanh, Hồng Điệp tính ra thấy nàng cùng Bạch Tử Họa ở cái địa phương quỷ quái này cũng được một tháng rồi. Một tháng qua không biết đã vượt qua bao nhiêu đỉnh núi, nhưng tuyệt nhiên một sinh vật sống cũng không gặp được, hoàn cảnh so với Thần Ma bí cảnh không khác gì nhau. Có chăng chỉ là bên cạnh nàng còn có Bạch Tử Họa, hơn nữa nàng đã tu được thuật ích cốc, hai ba tháng không ăn cũng không sao, nếu không đã sớm gặm chết Bạch Tử Họa, đương nhiên với điều kiện là nàng có bản lĩnh đó.

Mỗi ngày đều sống trong hoàn cảnh u ám tĩnh lặng như vậy khiến tâm tình cả hai đều vô cùng mệt mỏi. Thà rằng ở ngoài Man hoang thống khoái đánh trăm trận với đám yêu ma quỷ quái ngoài đó còn hơn là bị vây hãm ở chốn này. Tộc Tiên Linh rất am hiểu đối với các nguyên tố tự nhiên, khi Hồng Điệp rơi xuống đất đã sớm cảm nhận được dưới chân là một không gian trống mới không hề nghĩ ngợi liều mạng đánh một chưởng rồi rơi xuống, cho dù có rơi chết cũng còn hơn là bị yêu hậu hành hạ chết, nào ngờ lại tự mình chôn mình trong cái chỗ khỉ ho cò gáy này.

Bây giờ, Hồng Điệp đang cùng Bạch Tử Họa đứng bên cạnh một vách núi có đỉnh cao chót vót, hai người nhìn nhau. Trăm cay vạn đắng, cuối cùng cũng không thấy đường thoát. Chẳng lẽ bọn họ sẽ bị vây đến chết tại đây.

“Bạch Tử Họa, chàng nói xem hiện tại chúng ta nên làm gì?”

Hồng Điệp buồn bã đưa mắt nhìn xuống. Ở cái địa phương quỷ quái này một thời gian dài, hiện tại bao nhiêu hào ngôn tráng ngữ đều đã vứt ra khỏi não từ lâu. Nếu có thể li khai nơi này, thì nàng đã không ở thêm đến một giây nữa. Nếu như không có Bạch Tử Họa bên cạnh, nàng hiện tại có lẽ đã phát điên.

“Nhất định sẽ có cách thoát khỏi đây!”

Bạch Tử Họa trầm tư đưa mắt nhìn vách núi, rồi nhìn nàng với vẻ tự tin. Kỳ thật trong lòng hắn không có một chút tin tưởng, nói không chừng đây là một không gian chết, chỉ có thể vào chứ chẳng thể ra. Thế nhưng Bạch Tử Họa lại không phải là người dễ dàng chấp nhận cái gọi là số mệnh, nếu không thì trong nguyên tác, hắn cũng không bất chấp tất cả, dù biết Hoa Thiên Cốt là kiếp nạn của mình vẫn để nàng ở bên cạnh.

Hồng Điệp đương nhiên biết Bạch Tử Họa chỉ nói vậy để trấn an nàng, trong lòng hắn cũng không nắm chắc nhưng lại không lên tiếng phản đối. Nàng nhìn quanh phát hiện một hồ nước nho nhỏ gần đó, nói một tiếng với Bạch Tử Họa rồi tới bên cạnh hồ, vốn định rửa mặt cho tỉnh táo một chút không ngờ vừa cho tay xuống đã kêu thất thanh lên, vội vã rụt lại.

Bạch Tử Họa kinh hãi chạy tới trước mặt, tưởng nàng gặp nguy hiểm, vội vã hỏi:

“Xảy ra chuyện gì?”

“Nước trong hồ không bình thường… rất lạnh!”

Bạch Tử Họa thấy nàng không có việc gì, hơi an lòng mỉm cười, đột nhiên sắc mặt đại biến định cầm lấy tay nàng lại bị nàng né tránh. Không ngờ ngón tay và bàn tay Hồng Điệp đang chậm rãi bị đóng băng, hơn nữa vị trí đóng băng càng lúc càng lan rộng. Có thể thấy hồ rất lạnh nhưng kì lạ nước lại không bị đóng băng, đứng bên cạnh cũng không thấy lạnh, hơn nữa trên hồ còn có mấy cây tuyết liên sinh trưởng rất tốt, xem ra nước trong hồ quả thật không bình thường.

Hồng Điệp cắn răng phun ra một ngụm máu rơi xuống đúng vào chỗ bị đóng băng không ngờ diện tích đóng băng trên tay lại thu hẹp lại, giống như máu của nàng chính là khắc tinh với chúng.

“Bên trong hồ này có thứ cổ quái, hình như có liên quan đến tộc Tiên Linh bọn ta”

“Sao nàng biết?” Bạch Tử Họa cầm lấy tay nàng xem xét, tuy rằng lạnh buốt nhưng đã không còn bị đóng băng nữa.

“Cảm giác! Nói thế này thì hơi mơ hồ, chàng nhìn mấy bông tuyết liên kia cũng không phải đặc biệt quý giá gì, thế nhưng lại có thể yên ổn sống trong nước hồ lạnh như vậy. Thực vật xung quanh cũng phát triển rất bình thường, đứng bên cạnh hồ cũng không cảm thấy lạnh. Ta đoán, nước hồ này chỉ phản ứng với ta thôi, chàng thử ném thứ gì xuống mặt nước xem có bị đóng băng không?”

Bạch Tử Họa làm theo lời nàng, quả nhiên bất kể là thứ gì ném xuống mặt nước đều không có dị biến, có lẽ đúng như Hồng Điệp phán đoán, nước hồ có lẽ chỉ đặc biệt phản ứng với nàng. Bạch Tử Họa trầm ngâm suy nghĩ hồi lâu, sau đó liền phát chân khí bao bọc lấy tay và cho tay xuống hồ. Tuy rằng có chút lạnh lẽo nhưng không hề gây ảnh hưởng gì tới hắn. Trực giác mách bảo Bạch Tử Họa hồ nước này có thể là chìa khoá quan trọng để bọn họ có thể ra khỏi đây, nghĩ vậy liền quay lại dặn dò Hồng Điệp chờ ở đây rồi đi xuống hồ nước.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.