Đầu tiên tám trăm lưu khấu đánh bại quân Hán ở Dĩnh Xuyên, chém đầu thái thú Dĩnh Xuyên là Triệu Khiêm giữa trận tiền, rồi vây Tương thành . Sau đó không lâu tám trăm lưu khấu lạichiếm được Giáp huyện . Tin tức huyện Giáp giống như hồng thủy lan ra, truyền đi khắp quận Dĩnh xuyên. Thế cuộc Dĩnh xuyên mà Triệu Khiêm phải dùng thủ đoạn đẫm máu mới ổn định được thì nay chỉ trong một đêm lại sụp đổ hoàn toàn. Trong khi Mã Dược để tám trăm lưu khấu vẫn ở huyện Giáp nghỉ ngơi hồi phục thì một cuộc tấn công ồ ạt thanh thế dũng mãnh đang từ các huyện phía nam quận Dĩnh xuyên nhanh chóng lan ra khắp vùng.
Quận Dĩnh xuyên, huyện Vũ dương.
Vô số dân chúng Khăn Vàng cầm trong tay đinh ba, cày cuốc, đòn gánh giống như thủy triều tràn tới tầng tầng lớp lớp vây kín tòa thành. Một gã hán tử vóc người mạnh mẽ cưỡi trên lưng lừa vung vẩy một cây gậy trúc vằn vện và thanh kiếm cùn khản cả giọng quát to vang khắp trận tiền: “Các huynh đệ, Đại Hiền Lương sư chí cao vô thượng đã phái Đại tướng quân vô địch soái lĩnh Hổ Lang Chi sư bất khả chiến bại đánh vào Dĩnh xuyên. Thái thú Dĩnh xuyên Triệu Khiêm đã chết tại trận tiền. Các huyện Tương thành, huyện Giáp trước sau đã bị công chiếm. Quân Khăn Vàng sẽ mau chóng tới đây. Triều đại Hán sắp diệt đến nơi, ngày thành công mà chúng ta mong muốn sắp tới, ngao …”
“ Ngao ~~”
“ Ngao ~~”
Có đến trên vạn dân chúng đã đói đến mờ mắt ngây ngất đi theo ầm ĩ , điên cuồng vung vẩy chân tay xông vào hủy hoại mọi thứ.
Trên lâu thành, huyện lệnh Vũ Dương sắc mặt trắng bệch liên tục dậm chân nói: “Làm thế nào đây? Cần phải làm gì mới được đây ~~”
Huyện lệnh Vũ Dương vừa dứt lời thì một tên tiểu lại mặt mày tái nhợt chạy lên lâu thành hô hoán: “Đại nhân, đại sự hỏng rồi. Trong thành đã lộn xộn, loạn quân đang công phá nha huyện ~~”
Huyện lệnh Vũ dương nghe vậy thì sợ hãi quá mức, một lúc lâu sau mới hồn xiêu phách lạc mà thở dài: “Trời đã quên ta, ông trời đã bỏ ta rồi~~”
Quận Dĩnh Xuyên, huyện Côn Dương.
Một gã hán tử khỏe mạnh cao lớn đang ra sức cướp thanh mã tấu trong tay một binh sĩ quân Hán rồi hung hăng xẹt qua cổ họng binh sĩ quân Hán. Máu tươi phụt ra chốc lát đã làmcuồng loạn dân chúng tụ tập xung quanh dẫn đến cuộc chiến giữa hán tử nọ và tướng sĩ quân Hán xung quanh dữ dội hơn. Tráng sĩ một mặt ẩu đả tiếp, một mặt ra sức gào khản cả cổ: “Giết , giết sạch bọn sài lang trời tru đất diệt này đi ~~”.
Hán tử mạnh mẽ cầm đao nhẩy lên trên bậc thang hô lớn: “Đầu tiên là hạn hán, rồi lại dịch bệnh, ruộng vườn chỉ có trồng mà không có thu hoạch. Vậy mà quan phủ vẫn còn đòi hỏi chúng ta bổ thêm thuế má. Chúng ta đã không còn đường sống. Các huynh đệ đồng hương, không bằng giết hết những giống sài lang trời tru này rồi đi đến huyện Giáp gặp Đại tướng quân vô địch ~~”.
Côn Dương thương Tào Duyện dẫn quân xuất thành đi thu lương thực kinh hãi run sợ. Mắt thấy hộ vệ bên người càng ngày càng ít. Còn loạn dân tụ tập xung quanh càng ngày càng nhiều. Trong mắt không khỏi xẹt qua một bóng mây u ám. Nhìn thế cục Côn Dương sẽ nhanh chóng mất đi khống chế.
Quận Dĩnh Xuyên, huyện Định Lăng.
“Giết ~~”
Ba Vũ ra sức ném thang mây lên trên mặt tường thành rồi vung tay la hét. Hai gã hán tử khỏe mạnh đầu đội khăn vàng, mồm ngậm đao dùng cả chân tay leo như vượn theo thang mây leo lên mặt thành. Quân Hán trên thành xung quanh tựa như thủy triều ùn ùn kéo tới cùng hai tên quân Hán đang đợi trên mặt thành, cuộc chém giết thảm khốc đã diễn ra ở trên mặt thành chật hep.
"Giết ~~ "
"Giết ~~ "
Tiếng hò reo vang lên mãnh liệt tựa như trời long đất lở, vô số dân chúng đầu đội khăn vàng kéo lại thành bầy. Càng ngày càng có nhiều giặc Khăn Vàng leo lên trên thành. Trên mặt thành quân Hán từ từ bị màu vàng tràn ngập dìm chết. Đã tới khoảnh khắc mất thành.
Ba Vũ chính là cháu của nguyên Đốc soái quân Khăn Vàng Dĩnh xuyên. Sau khi Ba Tài bại trận, Ba Vũ chỉ huy tàn quân Khăn Vàng chạy trốn tới Định Lăng làm thổ phỉ. Gần đây nghe được tám trăm lưu khấu tiến vào Dĩnh Xuyên, chém chết Thái thú Dĩnh Xuyên Triệu Khiêm ngay tại trận tiền. Sau lại chiếm Tương thành, Giáp huyền hai thành. Cho là thời cơ đã tới bèn cho người nổi dậy, nay dẫn dân chúng quanh vùng tấn công Định Lăng.
"Oanh ~ "
Một tiếng vang thật lớn, cánh cổng nặng nề của thành Định Lăng đổ rầm xuống. Giặc Khăn Vàng tựa như đàn kiến xúm xít chen vào.
Quận Dĩnh Xuyên, huyện Lâm Dĩnh.
Tôn Trọng người Dương thành chỉ huy hơn trăm hán tử khỏe mạnh tay cầm vũ khí sắc bén chạy vào nha huyện. Gặp huyện lênh, huyện úy, huyện thừa Lâm dĩnh, quan viên lớn nhỏ đều chém chết hầu như không bỏ sót một ai. Theo lệnh tướng quân, quân sĩ thuộc hạ đều được phong thưởng. Các hộ giàu có, dòng dõi quí tộc trong thành bị bắt bớ, cướp bóc, chém giết hết sạch. Dân chúng vô tội cũng nhiều người gặp tai vạ theo.
Tôn Trọng một mặt mở rộng quân đội, một mặt phái người đi Giáp huyền liên lạc với Mã Dược.
Giáp huyền, sâu trong đại viện.
Mã Dược ngồi chính giữa, trên bàn trước mặt có một chung rượu cao cao, một cái đỉnh nhỏ. Trong đỉnh có hơi nóng bốc lên, mùi thịt hấp dẫn tỏa ra rõ rệt. Trâu Ngọc Nương mình mặc bộ đồ tơ lụa, tóc mây vén cao, trang phục quyến rũ động lòng người. Tay cầm bầu rượu quì một bên rót rượu cho Mã Dược.
Tiếng bước chân vang ầm ĩ rồi thấy Chu Thương ngang nhiên bước vào.
Mã Dược không buồn ngẩng đầu lạnh nhạt hói: “Chu Thương, ngươi đến rồi à?”
Chu Thương dạ một tiếng cả người ưỡn thẳng.
“Cuộc chiến Giáp huyền thương vong của các huynh đệ như thế nào?”
Chu Thương trả lời: “Chết trận bảy người, trọng thương hai người”.
“Còn lại bao nhiêu huynh đệ?”
“Tổng cộng tám trăm hai mươi ba”
“Còn chiến mã?”
“Tổn thất chiến mã hai hai con, còn lại một nghìn hai mươi ba con”.
“Huyện Giáp tổng cộng có bao nhiêu tiền bạc lương thực?”
“Tiền đồng có hơn ba ngàn xâu, tiểu mạch hơn hai ngàn hộc, gạo hơn năm trăm hộc, ngũ cốc hai trăm thạch”.
Mã Dược nói: “Theo qui củ, toàn bộ tiền đồng giao cho lão Hắc để làm áo giáp, toàn quân lưu lại mười ngày quân lương. Chỗ tiểu mạch, gạo dư thừa giao cho Liêu Hóa, Bành Thoát bọn họ đi. Ngũ cốc lưu lại cho ngựa ăn”.
Chu Thương nói: “Đại đầu lĩnh, trong thành có một cửa hàng thợ rèn, có thể là xưởng của quan phủ. Trong của hàng hiện tồn hơn ba ngàn cân sắt, hơn một ngàn kiện vũ khí chưa hoàn chỉnh”.
“Thật không?” Mã Dược nghe vậy ánh mắt sáng ngời thong thả nói: “Lập tức phái người gọi bọn lão Hắc từ Tương thành về. Mặt khác bắt toàn bộ thợ rèn trong cửa hàng, không để cho người nào chạy thoát”.
Chu Thương ôm quyền đáp : “Tuân lệnh”
Mã Dược phẩy phẩy tay, Chu Thương xoay người rời đi.
Chu Thương vừa mới đi khỏi, ngoài cửa chợt có bóng người. Vóc người nhỏ bé của Quách Đồ đã lén lút đi vào úp úp mở mở nói với Mã Dược: “Đại đầu lĩnh, Quách Đồ có việc cầu kiến”.
Mã Dược nhận chung rượu từ tay Trâu Ngọc Nương tợp một ngụm hết sạch rồi cau mày nghiêm nghị hỏi: “Chuyện gì?”
Đôi mắt lươn của Quách Đồ láo liên rồi nói: “Đại đầu lĩnh, hiện Thái thú Dĩnh Xuyên Triệu Khiêm vừa chết, lòng người các huyện xung quanh bàng hoàng sợ hãi, quân đồn trú hầu như không có. Đây là cơ hội trời cho”.
“Đại đầu lĩnh có thể nhanh chóng điều khiển quân tinh nhuệ tấn công thành trì, đánh chiếm được toàn quận Dĩnh Xuyên làm căn cơ. Sau đó chiêu binh mãi mã, tích trữ lương thảo mưu đồ đại sự”.
Mã Dược lạnh lùng liếc nhìn Quách Đồ rồi hỏi lại không rõ: “Ý của Công Tắc là muốn mỗ đi theo vết xe mới đổ của Ba Tài?”.
Vẻ mặt Quách Đồ cứng lại, hai tay xoắn vào nhau, ấp úng nói: “Cái này…”.
“Đại đầu lĩnh! Đã xảy ra chuyện ~~” Đang lúc Quách Đồ khó xử thì ngoài cửa vang lên giọng mũi rổn rảng của Bùi Nguyên Thiệu, sau đó là tiếng bước chân dồn qua cửa mà vào: “Đại đầu lĩnh, Liêu Hóa, Bành Thoát không nghe lời can ngăn mà trực tiếp chỉ huy quân đi tấn công Dĩnh Dương rồi”.
“Thật vậy à?”
Mã Dược thản nhiên giễu cợt, trên mặt không hề thấy vẻ kinh ngạc. Liêu Hóa, Bành Thoát nói cho cùng thì vẫn là sơn tặc. Sơn tặc không phải là tám trăm lưu khấu. Tám trăm lưu khấu là do Mã Dược từ trong gió tanh mưa máu để tạo ra một đội Hổ Lang Chi Sư. Nhưng sơn tặc thì không phải, bọn họ gia nhập làm thuộc hạ của Mã Dược còn chưa đầy một tháng.
Chỉ cần Mã Dược ra lệnh một tiếng thì tám trăm lưu khấu dám đi làm rung chuyển Lạc Dương. Nhưng với sơn tặc thì không được, nếu như ba ngày không cho bọn họ ăn thì bọn họ sẽ không do dự mà từ bỏ Mã Dược. Tựa như bây giờ, Liêu Hóa và Bành Thoát căn bản không thèm để ý đến lệnh của Mã Dược, cứ tự tiện xuất binh đi tấn công Dĩnh Dương.
Mã Dược tuyệt không cho rằng một đám sơn tặc vừa mới thu phục không lâu có thể so sánh được với tám trăm lưu khấu về lòng trung thành tuyệt đối.
Có lẽ nếu có cơ duyên không hẹn mà gặp hay thời gian cho phép thì hắn cũng có thể huấn luyện đám sơn tặc tự do kia thành một đội Hổ Lang Chi Sư. Nhưng Mã Dược chưa dư thừa tinh lực để đi huấn luyện bọn họ. Bây giờ tất cả tâm tư của hắn đều dành cho tám trăm lưu khấu! Mã Dược chỉ nghĩ đem tám trăm lưu khấu từ Hổ Lang Chi Sư tiến thêm một bước thành Thiết Huyết Chi Sư.
Mã Dược cũng không mong đợi tám trăm lưu khấu sẽ có qui mô vô cùng khổng lồ. Quân đội vô cùng khổng lồ chẳng những cung cấp tiếp tế khó khăn, hành động chậm chạp. Hơn nữa mục tiêu lớn, uy hiếp cũng lớn. Rất dễ dàng tác động để đế quốc Đại hán dốc toàn lực tiễu trừ. Mã Dược cũng không cho là tám trăm lưu khấu của hắn có thể chống được cả đế quốc Đại Hán.
Đế quốc Đại Hán mặc dù như con bệnh đã vào xương tủy, nhưng khí số chưa hết. Ít nhất là trước khi Linh đế băng hà thì trên thế gian này không có bất kì lực lượng nào có thể lay chuyển được căn cơ của nó. Vương triều Đại Hán khổng lồ nhưng đang suy tàn vẫn sẽ đi theo dấu chân hưng thịnh đã qua. Tất cả ai dám can đảm khiêu chiến quyền uy của nó hay làm phản đều vô tình bị nghiền ra thành phấn vụn.
Mặt khác, số lượng chiến mã cũng quyết định qui mô của tám trăm lưu khấu. Hiện giờ lưu khấu đã gia tăng thêm ba trăm dũng sĩ nữa. Quân số đã vượt trên ngàn người. Chiến mã đã không đủ để sử dụng nữa. Quân bản bộ sơn tặc của Liêu Hóa Bành Thoát cho đến tất cả các loại sơn tặc, lưu khấu, các đạo phỉ tương tự vùng vẫy cho tới giờ tại trung nguyên trong mắt Mã Dược đều chỉ có thể là mối liên kết để lợi dụng. Cho tới bây giờ Mã Dược chưa hề nghĩ tới việc hòa nhập bọn họ vào tám trăm lưu khấu.
Trong Trung nguyên đánh nhau lẫn lộn, trong thời buổi thảm họa loạn lạc thì có quân không phải là vấn đề. Vấn đề là phải khống chế qui mô của quân đội, chống đỡ sự cám dỗ khuếch trương thanh thế mù quáng. Các tướng lĩnh của quân Khăn Vàng không chống đỡ được sự cám dỗ đó. Kết quả là thất bại mà thậm chí còn là bại rất thảm! Vì ”đại quân trăm vạn” căn bản là đám ô hợp, trước mặt quân Hán tinh nhuệ cuối cùng cũng không chịu nổi một kích.
Mã Dược lạnh nhạt nói: “Liêu Hóa, Bành Thoát muốn đi tấn công Dĩnh Dương thì tùy bọn họ đi thôi”.
Nguyên tắc trước sau của Mã Dược là thà thiếu còn hơn lấy bừa. Nếu không phải đồng lòng thì tuyệt đối không lưu, lưu lại cũng chỉ làm hại cả đàn, sớm muộn gì cũng làm liên lụy đến toàn quân. Tám trăm lưu khấu xuất thân từ trung tâm của Trung nguyên, chung quanh có vô số Hán quân tinh nhuệ đang nhìn chằm chằm. Hơi có lầm lỡ là gặp họa diệt vong. Mã Dược thua không dậy nổi, mà tám trăm lưu khấu lại càng thất bại không gượng lại được.
Bùi Nguyên Thiệu nói: “ Hai người tập hợp dân chúng Tương thành, tự xưng đại quân ba vạn người cùng đi tấn công Dĩnh Dương”
Mã Dược nghe vậy thoáng chau mày.
Lại một trận tiếng bước chân dồn dập đến gần, ngoài cửa vang lên tiếng Quản Hợi tựa như sấm: “Bá Tề, tin tức tốt! Hà hà, tin rất tốt ~~”
Tiếng hết thì người đã tới, trông Quản Hợi tựa như tháp sắt đã xuất hiện ở cửa phòng.
Mã Dược hỏi: “Tin tốt gì vậy?”
Quản Hợi đáp: Các huyện xung quanh Vũ Dương, Côn Dương, Định Lăng và Lâm Dĩnh đều bị huynh đệ Khăn Vàng mới chiếm lại cả rồi. Bây giờ toàn bộ phía nam Dĩnh Xuyên đã thành thiên hạ của Khăn Vàng. Thủ lĩnh bốn lộ binh mã Khăn Vàng đều phái sứ giả tới đề cử ngươi làm đại soái Dĩnh Xuyên. Hắc hắc, rốt cuộc tám trăm lưu khấu cũng có được căn cơ lớn”.
Nhưng ngoài dự liệu của Quản Hợi, trên mặt Mã Dược không hề có vẻ vui mừng. Ngược lại nhìn hắn chằm chằm một cách dửng dưng. Quản Hợi ngạc nhiên nói: “Ách ~~ Bá Tề, chẳng lẽ ngươi không thấy hưng phấn?”.
Mã Dược hỏi ngược lại: “Ngươi cao hứng lắm à?”
Quản Hợi đáp: “Dĩ nhiên, có địa bàn thì cũng không cần chạy trốn khắp nơi, thật tốt”.
“Còn sau đó?”
Quản Hợi gãi gãi đầu đáp: “Sau đó thì chiêu binh mãi mã cướp lấy thiên hạ”.
“Chiêu binh mãi mã cướp lấy thiên hạ?” Mã Dược cười lạnh lùng nói: “Nói thì dễ! Chiêu binh mãi mã cần lượng tiền lớn, tiền đâu ra? Điều động đại quân cần có lương thảo trước, lương thảo từ đâu ra?”
Quản Hợi đáp: “Dĩ nhiên phải đi cướp”.
Mã Dược nói: “Dân chúng Dĩnh Xuyên gặp họa đói kém. Nhà nhà không còn cái ăn, đi cướp ở đâu?”
Quản Hợi đáp: “Dĩnh xuyên không có thì đi Nhữ Nam, Trần Lưu. Có thể đi các châu quận khác cướp đoạt mà”.
“Sau khi cướp hết?”
“Thì đánh”
“ Đánh xong thì đi đâu?”
“Lại cướp”
Mã Dược nghe vậy chau mày, cướp rồi đánh, đánh rồi cướp. Đây là thói quen suy nghĩ của Quản Hợi. Mã Dược tin rằng không ít người ở đây có suy nghĩ kiểu lưu khấu như vậy. Nếu theo cách làm lỗ mãng của Quản Hợi, tới khi tám trăm lưu khấu có thể cướp được thiên hạ thì e rằng cả Hoa hạ cũng đã diệt chủng rồi.
Quách Đồ một bên vội nói: “Quản đầu lĩnh, thiết tưởng để đoạt lấy thiên hạ thì không thể dựa vào cướp bóc. Quan trọng là dựa vào cai trị, thu được nhân tâm. Dân giàu thì nước mạnh, nước mạnh thì binh cường. Binh cường thì vung tay cũng lấy được thiên hạ”.
Quản Hợi vỗ gáy chợt nói: “Đúng đúng vẫn là Quách tiên sinh có học vấn, phải dựa vào cách cai trị. Bá Tề đợi khi chúng ta đánh thắng đã rồi sẽ lại bàn cách cai trị, tiền bạc, lương thảo gì đó không phải đều có sao? Đến lúc đó có tiền, có lương là có thể cướp lấy thiên hạ, hắc hắc”
Mã Dược nói: “Để ai tới cai trị, là ngươi sao?”
Quản Hợi đáp lời: “Ách ~~ lão Quản này chỉ biết chém chém giết giết, làm sao có thể cai trị được”.
“Vậy thì để ai tới cai trị?”
“Đúng rồi” Quản Hợi quay đầu nhìn Quách Đồ hỏi: “Để ai cai trị hử?”
Quách Đồ vội ho một tiếng quay mặt đi chỗ khác làm bộ không nghe thấy gì hết.
Trong lòng Mã Dược băng giá, dùng lưu khấu để tranh thiên hạ thì xưa nay chưa từng có. Kể cả Sấm vương thời Minh mạt, cũng là sau khi có các chí sĩ có học gia nhập thì mới bắt đầu vượng lên được. Dần dần mới có phong thái vương giả. Nhưng bây giờ là thời Hán mạt chứ không phải thời Minh mạt. Ở thời Minh mạt tuy lễ giáo suy đồi, nhưng triều đình cũng không tước đoạt quyền của sĩ tử nghèo hèn ham học. Sĩ tử tiều phu canh nông thi lấy công danh số đó cũng không ít. Do có hấp dẫn của công danh lợi lộc, những cử nhân tú tài có học đương thời đại khái không thiếu. Trong đó có không ít người mang lòng oán hận đối với triều đình. Sấm vương tình cờ có thể thu nhận cả đám bọn họ.
Nhưng thời Hán mạt, sĩ tử có học vấn có tài năng thì có rất ít. Những người này xuất thân dòng dõi, không thế lực thì quí tộc, tư tươngtrung quân đã thành thâm căn cố đế. Căn bản không chịu cúi mình mà gia nhập lưu khấu. Chỉ có một số ít sĩ tử nghèo từ cửa Khổng như Quách Gia, Từ Thứ. Đa phần không phải hạng người a dua, lòng ở thiên hạ lại trung thành với nhà Hán, sao có thể giúp lưu khấu cai trị cho được?
Vì nhà Hán chính thức vẫn chưa tới lúc tận số, cho dù là kiêu hùng như Tào Tháo cũng không cách nào thay đổi thu nhận hạng người như Tuân Úc, Tuân Du quyết tâm trung với nhà Hán. Lưu Bị dòng dõi đế vương cũng chỉ sau khi Tào Phi cướp ngôi nhà Hán mới đăng cơ đế vị. Bây giờ nhà Hán đã suy yếu, nhưng chưa tan rã nên không thể thu thập chiếm đất từng bước. Với tình thế trước mắt như vậy bất luận kẻ nào cũng không có cơ hội. Quân Khăn Vàng của Trương Giác không có cơ hội, tương tự tám trăm lưu khấu của Mã Dược cũng sẽ không có cơ hội.
Quản Hợi gãi đầu buồn bực nói: “Tám trăm lưu khấu phá nhà cướp của thì được, nhưng cai trị thì thực sự là không được. Xem ra ta sẽ đi thương lượng với đám người kia, nói là đại đầu lĩnh không chịu làm đại soái thì để cho bọn họ tuyển chọn người khác vậy”.
“Quay lại !”
Quản Hợi quay người muốn đi, lại bị Mã Dược quát gọi lại. Quản Hợi quay đầu kinh ngạc nhìn Mã Dược nghi hoặc hỏi: “Gì vậy?”
Trong mắt Mã Dược thoáng qua vẻ giảo hoạt bèn trầm giọng nói: “Ta có nói là không nhận chức đại soái đâu?”
Quản Hợi ngạc nhiên nói: “Chúng ta không phải không được cai trị chỗ nào sao? Không cai trị được thì tiếp tục đi cướp, còn ngươi làm sao ở lại Dĩnh Xuyên làm đại soái của bọn họ?”
Mã Dược lạnh lùng nói: “Đây là hai chuyện khác nhau, thôi mau đi gọi sứ giả vào đi”.
Quản Hợi vâng một tiếng mặt mày hoang mang mà đi ra ngoài. Quách Đồ lập tức làm bộ chân thật hướng Mã Dược khom lưng vái chào, vẻ mặt nịnh nọt mà tán tụng: “Đại đầu lĩnh anh minh. Khăn Vàng Dĩnh Xuyên tuy không đủ để được việc, nhưng mà có thể dùng để hư trương thanh thế. Nếu như để bọn họ chọn người khác làm đại đốc soái thì tất nhiên sẽ không có lợi cho tám trăm lưu khấu”.
Mã Dược ngửa cổ uống sạch một chén rượu ngon, lời của Quách Đồ xem như đúng. Mã Dược tuyệt không nghĩ sẽ dựa vào Khăn Vàng Dĩnh Xuyên để lật đổ đế quốc Đại Hán. Tác dụng duy nhất của đám ô hợp này là để hư trương thanh thế hay hù dọa người. Làm đại soái này thì nửa điểm tốt cũng chưa thấy, lại còn phải lo rất nhiều lương thảo. Nhưng nếu để cho người khác làm như vậy thì sẽ di họa không nhỏ cho tám trăm lưu khấu.
Bất luận như thế nào thì tám trăm lưu khấu từng là một cánh quân Khăn Vàng tại Nam Dương. Nay mới được đề cử vào làm đại soái tất nhiên có được quyền chỉ huy tối cao với khu vực Dĩnh Xuyên, vậy tám trăm lưu khấu không nghe lệnh y sao được? Thực sự đến lúc đó Mã Dược chỉ có hai sự lựa chọn: hoặc là vỗ mông bỏ đi, hoặc là dứt khoát trở mặt hoàn toàn với quân Khăn Vàng. Nhưng bất luận là con đường nào thì cũng không phải là lối đi mà Mã Dược mong muốn.
Hiện tại cũng không phải thời cơ tốt nhất để thay đổi. Cả trung tâm của Trung nguyên so với Dĩnh Xuyên càng thích hợp để nuôi sống tám trăm lưu khấu. Kế hoạch “tinh binh” của Mã Dược trước mắt đang tiến triển đến giai đoạn mấu chốt, đối với sự hoàn thiện kị binh cũng vừa mới được bắt đầu. Mã Dược không muốn thảm kịch tại Uyển thành lại xảy ra lần nữa tại Dĩnh Xuyên.
Trở mặt với quân Khăn Vàng Dĩnh Xuyên không phải là điều mong muốn của Mã Dược. Vì kể từ đó thì tám trăm lưu khấu của hắn sẽ phải đối phó với sự tấn công cùng lúc của cả quân Hán lẫn quân Khăn Vàng. Rõ ràng sẽ lâm vào cảnh khó khăn hơn.
Cho nên sự lựa chọn duy nhất của Mã Dược là tiếp nhận chức đại soái, giữ vững trong tay quyền chỉ huy cao nhất của quân Khăn Vàng Dĩnh xuyên trên danh nghĩa. Mã Dược cũng không trông cậy vào vào đám ô hợp này có thể nghe sự điều khiển và chỉ huy của hắn, lại càng không hi vọng nhờ cậy vào lũ ô hợp đó để đuổi hươu ở trung nguyên ( tranh ngôi hoàng đế), chiếm lấy thiên hạ. Hắn chỉ không muốn để người khác chỉ huy bậy đám tám trăm lưu khấu, cuối cùng dồn tám trăm lưu khấu vào con đường chết. Chỉ có vậy mà thôi.
Quận Trần Lưu, ở bên ngoài thành.
Hơn năm ngàn quân Hán đã tập hợp ngoài thành đợi lệnh. Tinh kì tung bay che rợp khắp bầu trời. Đô úy Mao Giới mình mặc áo nhung oai phong lẫm liệt ngồi trên lưng ngựa quay về hướng Khổng Do và Phan Úc ôm quyền cất cao giọng nói: “ Hai vị đại nhân xin quay lại ~~ hẹn lần sau gặp lại”
Khổng Dung vuốt ve chòm râu cằm mà vui vẻ nói: “Bản quan chúc Hiếu Tiên (tên tự của Mao Giới) ra quân chiến thắng. Một trận san bằng đám phỉ tặc Dĩnh Xuyên”.
Phan Úc cũng chắp tay nói: “Hiếu Tiên xin huynh bảo trọng”.
“Mỗ xin đi đây” Mao Giới hung hăng giật cương quay đầu ngựa, sau đó vung roi ngựa hung hăng vụt mạnh một cái, miệng hô lớn: “Đi”.
“ … Luật luật ~”
Chiến mã hí vang một tiếng, cõng Mao Giới phi đi. Đằng sau Mao Giới hơn mười kị binh bám theo như bóng với hình, bụi mù cuộn lên đầy trời trong ánh nắng chiều chói mắt. Trong khoảnh khắc âm thanh ra lệnh của trưởng quan vọng lại vang dội ầm ĩ trong không gian. Năm ngàn tướng sĩ quân Hán theo tiếng quát nhanh chóng quay người rồi từ từ tạo thành một dòng sắt thép cuồn cuộn nhằm phương nam cuốn đi.
Mao Giới giục ngựa chạy trước đội hình, năm ngàn quân vội vội vàng vàng đuổi theo hắn. Nhiệt tình không khỏi quay cuồng bất tận trong lòng Mao Giới. Nhìn qua cả đế quốc Đại Hán có bao nhiêu tướng lĩnh có cơ hội chỉ huy đại quân năm ngàn người ra ngoài tác chiến? Đây chính là cơ hội ngàn năm có một! Nam nhi kiếm công lập nghiệp, vang danh thiên hạ đều ở một trận đánh này.
Giặc Khăn Vàng Dĩnh Xuyên cuối cùng đã đánh dấu vai trò của Mao Giới hắn để bước lên võ đài chính trị đế quốc Đại Hán.
"Giá ~~ "
Nhiệt tình hăng hái làm Mao Giới ngửa mặt lên trời thét dài một tiếng, lại hung hăng quất một roi vào mông ngựa. Hận không được tới Dĩnh Xuyên trước khi mặt trời lặn mà đánh cho giặc Khăn Vàng tan tành khói lửa.
Lạc Dương, kinh đô đế quốc Đại Hán.
Sau khi Viên Thuật về kinh, tin tức tám trăm lưu khấu mở rộng tàn phá sang Dĩnh Xuyên truyền về, văn võ bá quan trong triều cãi nhau ầm ĩ, điện Đức Dương dường như thành cái chợ. Linh đế cho đến giờ luôn bỏ mặc chính sự mà cũng phải liên tục hai ngày thượng triều nghị sự. Nhưng cũng không dập tắt được cuộc tranh luận kia, ngược lại càng diễn ra mạnh hơn.
Trong triều thời Hán mạt các thế lực chủ yếu chia thành ba phái: hoạn quan, ngoại thích và xen lẫn ở giữa là tầng lớp quan lại viên chức có học mong sống sót. Hoạn quan và ngoại thích thay phiên nhau chủ trì triều chính, các cuộc đấu đá lặp đi lặp lại, có thắng có bại. Thế cuộc như thế kéo dài cho đến khi Đổng Trác vào kinh, quần hùng bắt đầu hợp sức thì mới ngưng hẳn.
Lúc Linh đế mới lên ngôi, Đại tướng quân Đậu Vũ kết hợp với tầng lớp quan liêu cấp cao định diệt trừ hoạn quan. Làm việc không cẩn thận bị hoạn quan Tào Tiết phát chiếu giả diệt trừ. Từ đó thế lực hoạn quan ngày càng lớn, phe ngoại thích và quan lại viên chức có học không thể không nín thở mà cầu xin được sống. Tới năm trung bình thứ nhất, khởi nghĩa Khăn Vàng bùng nổ. Linh đế hạ chiếu sắc phong Hà Tiến làm đại tướng quân, chỉ huy toàn bộ lực lượng áp chế thì thế lực ngoại thích bắt đầu từng bước quay lại. Dần dần cùng thế lực hoạn quan trong triều chia ra thành cục diện đối kháng.
Tới năm Trung bình thứ hai, trong thời gian ngắn ngủi một năm mà quan hệ giữa phe ngoại thích và hoạn quan đã trầm trọng hơn rất nhiều. Từ từ hình thành hai phe lớn nước lửa khó dung được nhau. Khắp triều trên dưới hoặc ngấm ngầm hoặc công khai bắt đầu tranh giành sống chết. Trên thực tế, thế lực hoạn quan tương đối mạnh chứ không phải như trong tiểu thuyết miêu tả chỉ biết đến khóc lóc với Linh đế, Thái hậu hay Hoàng hậu. Hoạn quan đương thời không những được Linh đế cưng chiều tin tưởng, mà còn nắm giữ Vũ lâm quân tinh nhuệ nhất triều Đại Hán. Lại còn thiết lập Tây Viên bát giáo, càng cướp đoạt nốt binh quyền trên danh nghĩa do các tổng trấn nắm giữ. Các châu quận cũng có nhiều người có chí khí hợp với hoạn quan trong triều nên hỗ trợ thanh viện lẫn nhau. Hoàn toàn không giống như hoạn quan thời Minh mạt bị người đời khinh rẻ, dù thế nào cũng chỉ là con rối nhảy nhót trong hoàng cung.
Tiêu điểm cuộc tranh luận lần này là có nên điều đại quận chinh phạt tám trăm lưu khấu đang tàn phá Dĩnh xuyên.
Thế lực ngoại thích do Đại tướng quân Hà Tiến cầm đầu thì cho rằng tuyệt không có khả năng dung túng gian tặc, ngồi đợi thế cục Dĩnh xuyên tan nát, mà ngay lập tức phong Viên Thuật làm Thảo nghịch tướng quân, nhận chức thứ sử Dự châu cùng với hai lộ đại quân của tả Trung lang tướng Chu Tuyển, hữu Trung lang tướng Hoàng Phủ Tung. Ba đường cùng tiến hợp lực tiễu trừ tám trăm lưu khấu.
Còn thế lực hoạn quan cho rằng nhận định kia chỉ thuần túy nhỏ phóng ra to, tám trăm lưu khấu chẳng qua cũng như kẻ cướp hay dân lang bạt tứ xứ, căn bản không làm nguy hại đến vận nước của đế quốc Đại Hán. Chỉ cần biểu dụ quan lại địa phương nghiêm trị thanh trừng chứ không cần phải hưng sư động chúng. Hơn nữa, phe hoạn quan còn đưa ra lí do càng đàng hoàng hợp với người có chức vị cao sang. Bởi vì từ thời loạn Khăn Vàng tới nay thì đế quốc Đại Hán dùng binh bừa bãi làm quốc khố trống rỗng, dân sinh mỏi mệt khốn đốn không chịu nổi thêm một lần chinh phạt lớn cả vùng nữa.
Hà Tiến có mối lo của Hà Tiến. Đạo quân tinh nhuệ do Chu Tuyển, Hoàng Phủ Tung một khi trở về Lạc dương, tới lúc đó binh mã quay về Tây Viên, đội quân này lại sẽ chịu sự điều khiển của Thượng quân giáo úy Túc Thạc. Từ đó về sau Hà Tiến còn muốn điều khiển họ thì khó cũng ngang lên trời! Nếu như để cho hoạn quan khống chế đội quân tinh nhuệ này, thì so ra bên ngoại thích và tầng lớp quan lại viên chức có học khác nào để gươm kề cổ, làm cho bọn họ khó ăn khó ngủ.
Biện pháp sáng suốt nhất tất nhiên là lấy cớ bình định Khăn Vàng để nắm chắc việc khống chế hai đạo quân tinh nhuệ kia. Tốt nhất là để Viên Thuật khống chế, như vậy còn có người tin cậy nắm giữ thì mới yên tâm. Nhưng hoạn quan cũng không phải hiểu biết kém cỏi, đối với dụng tâm của phe ngoại thích cũng nhìn thấu. Vì vậy cực lực phản đối hưng sư động chúng chinh phạt Dĩnh Xuyên mà kiên trì kiến nghị giải tán quân về Tây xuyên và đi các nơi.
Linh đế kẹt giữa hai phe hoạn quan và ngoại thích. Tả hữu hai bên đều khó, trong đầu thì chỉ nghĩ cùng phi tần ngụp lặn trong chơi bời. Cho tới bây giờ Linh đế chưa từng quan tâm đến quốc sự, nên cũng không biết tại sao chuyện tám trăm lưu khấu tàn phá Dĩnh Xuyên lại khiến văn võ trong triều kịch liệt tranh luận?
Lại một vòng tranh luận và chửi mắng nhau trong triều kết thúc. Linh đế gần như chạy trốn khỏi điện Đức Dương quay về Tây Uyển bồi tiếp với đám phi tần của ngài tiếp tục chơi bời trác táng. Đại tướng quân Hà Tiến trong lòng buồn bực mới muốn thỉnh tư không Viên Phùng, tư đồ Viên Ngỗi, xa kị tướng quân Hà Miêu cùng với Hổ bí trung lang tướng Viên Thuật, thị trung Vương Doãn, thị lang Thái Ung tất cả cùng đến hồng lâu tìm vui giải sầu.
Rượu được ba tuần, Đại tướng quân Hà Tiến đã uống khá nhiều đột nhiên ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng, tâm tình sa sút khó chịu.
Hà Tiến buồn bực không phải không có lí do. Trong mắt người đời thì hắn là Đại tướng quân cao cao tại thượng, điều khiển toàn bộ binh mã đế quốc Đại Hán. Nhưng ai mà biết trong lòng Hà Tiến khổ sở? Vốn là chức Đại tướng quân này của hắn cũng chỉ là thứ bày đặt cho có. Bây giờ thập Thường Thị lộng hành lại liên kết với Tây Viên bát giáo úytim cách không chế quân đội, điều đó càng cho thấy muốn đoạt nốt cả quyền lực trên danh nghĩa này đi.
Đối mặt với thế lực hoạn quan bức người quá như thế, Hà Tiến muốn trấn áp mà vô lực. Không khỏi lòng đau như cắt, bản thân thấy mình như miếng thịt cá mà không khỏi đau xót
Trông thấy Hà Tiến buồn bã tiêu cực như vậy, tư không Viên Phùng không khỏi máy mắt một cái.
Trên thực tế, trong mắt quan lại viên chức có học thì hoạn quan chỉ là chỉ là đám họa không thành người, nhưng Hà Tiến cũng chỉ là một người từ giới mổ thịt mà ra. Với Viên Phùng, Viên huynh đệ và tầng lớp viên chức có học thì họ cùng hợp tác với “Hà mổ thịt” chẳng qua chỉ để hỗ trợ phe ngoại thích hạn chế thế lực của hoạn quan mà thôi.
Từ khi Tào Tiết làm loạn trở đi thì phe cánh hoạn quan vẫn một tay che trời. Tầng lớp viên chức có học chỉ có thể nín thở nhìn người, được tạm trộm sống. Hiện tại thật vất vả có Hà Tiến và phe cánh ngoại thích có thể tranh giành. Dần dần bọn họ tất nhiên không muốn Hà Tiến thụ động chờ đợi mà mất đi nhuệ khí đối kháng với hoạn quan.
Viên Phùng nhìn đệ đệ Viên Ngỗi nháy mắt, Viên Ngỗi hiểu ý cung kính nói: “Đại tướng quân không cần phải giận, hoạn quan thế lớn nhưng cuối cùng cũng không thể một tay che trời. Chu Tuyển, Hoàng Phủ Tung hai vị tướng quân chỉ huy quân đồn trú ở Hổ lao quanvốn cũng theo hiệu lệnh của Đại tướng quân. Chỉ cần hai lộ đạo quân kia một ngày không về Lạc dương, lập tức như có mãnh hổ nhòm ngó bên cạnh thì Trương Nhượng và đám hoạn quan kia trước sau cũng có điều kiêng kị, dù thế nào cũng không dám chèn ép Đại tướng quân.
Thị trung Vương Doãn phụ họa tiếp lời: “ Tư đồ đại nhân nói chí lí, việc cấp thiết bây giờ là dùng mọi cách ngăn cản hai lộ đại quân về kinh đô. Nếu không thì sau khi giải tán binh về Tây Viên và mọi hướng, Thượng quân giáo úy Túc Thạc cũng sẽ cầm binh mã thiên hạ. Đại tướng quân trong tay vừa không có quân vừa không có tướng, đại sự hỏng bét”.
Hà Tiến thở dài nói: “Ta chẳng biết được vì sao bệ hạ vẫn còn tin vào những lời gian thần nịnh nọt như vậy. Ta thường thăm dò ý của Hoàng hậu, hình như bệ hạ có ý tin vào ý kiến của đám hoạn quan kia, nếu vậy phải làm sao?”.
Thị trung Vương Doãn nói: “Hạ quan cũng có một kế, chẳng hay có được hay không?”
Hà Tiến vội kêu lên: “Tử Sư mau mau nói”.
“Đại tướng quân có thể nghiêm lệnh cho các châu quận xung quanh Dĩnh Xuyên không được tương trợ” Trong mắt Vương Doãn thoáng qua một ánh kiên quyết mà trầm giọng nói: “Vì xét trăm họ thiên hạ, vì tính tới xã tắc Đại Hán, không thể làm gì khác hơn là hi sinh dân chúng từ Dĩnh Xuyên tới Dự châu”.
Thái Ung nghe vậy sợ hãi biến sắc mặt nói thất thanh: “Tử Sư ý nói là cứ để mặc thế cuộc từ Dĩnh Xuyên tới Dự châu hủy hoại mà không để ý? Trùm sỏ giặc cướp Mã Dược không phải là hạng người bình thường, chỉ e là nuôi hổ sinh họa thôi!”
Vương Doãn nói: “ Muốn để hai lộ đại quân Chu Tuyển, Hoàng Phủ Tung ở lại Quan đông làm cho đám hoạn quan kia trong lòng luôn e dè thì cũng chẳng còn cách nào khác”.