[Dịch] Hỗn Tại Tam Quốc Đương Quân Phiệt

Chương 69 : Nguyện vi khu sách




" Một !"

" Hai !"

Trên bờ tường, Hứa viên ngoại bắt đầu ra sức giãy giụa, thế nhưng thân thể quá yếu, căn bản không thể nào thoát được, sự thản nhiên trong mắt lúc đầu bây giờ đã bị bao trùm bởi sự lo lắng, trong miệng phát ra những tiếng ư ư nhưng không thể thành lời.

"Tám ...... Chín ......"

Mã Dược ngữ khí dần trầm xuống, trong mắt sát khí dần toát ra, đồ đao trong tay đao phủ cũng đã giơ cao một lần nữa.

" Dừng tay !" Hứa Trữ hét vang lên, ủ rũ cúi đầu, một hồi sau mới buồn bã nói : " Nguyện hàng ......"

Trên tường thành, Hứa viến ngoại vừa tức lại vừa lo, hai mắt nhất thời trợn trắng rồi chết ngất đi.

" Được !" Mã Dược điềm nhiên nói : " Nhưng không thể nói suông thế được, cần phải nộp đầu danh trạng !"

Hứa Chữ nhíu mày nói : " Đầu danh trạng như thế nào ?"

Mã Dược lạnh lùng nói : " Giết hán quân, cùng triều đình nhà Hán đoạn tuyệt."

Hứa Chữ có chút bực mình nói : " Trong lúc bề bộn thế này đào đâu ra Hán quân ?"

Mã Dược đưa tay chỉ phía sau Hứa Chữ, lạnh lùng nói : " Đằng kia không phải có sao ?"

Hứa Chữ thoáng rùng mình, liền quay đầu lại, chỉ thấy phía chân trời xa xa đang chầm chậm tiến đến một đạo quân, nhân số khoảng chừng một trăm người, đi đầu là một thanh cờ lớn tung bay phần phật, bên trên thêu một chữ " Hán" lớn, đích xác chính là Hán quân.

Hứa Chữ bất đắc dĩ lắc đầu thở dài, nói với 300 dũng sĩ đứng phía sau : " Con muốn dưỡng nhưng cha mẹ không còn, đó là nôi đau lớn nhất của con người. Hôm nay đầu hàng giặc, thực vì bất đắc dĩ mà thôi, nhưng Chữ thực không nỡ để chư vi cùng làm nghịch tặc, làm triều đình bất dung, mọi người hãy tự rời đi, tặc khấu nhất định sẽ không làm đến mức làm khó đâu."

300 dũng si không nhúc nhích tí nào, một gã dũng sĩ trong hàng phấn khích nói : " Chúng ta thề chết đi theo thống lĩnh, vĩnh bất bối khí !"

" Chúng ta thề chết đi theo thống lĩnh, vĩnh bất bối khí !"

300 dũng sĩ đồng thời hét lên, khí thế hừng hực.

Từ khi loạn Hoàng Cân nổi lên ở Dĩnh Xuyên, mấy vạn tặc chúng Cát Pha khấu phạm vùng Tương thành, Dĩnh Dương, 300 người này đã luôn cùng sóng vai với Hứa Chữ kiên thủ Hứa gia ổ bảo. Vào tình thế nguy cấp nhất, trong bảo cung tên hết sạch, Hứa Chữ liền dùng đá gạch ném đánh tặc khấu làm chúng không dám tiến công. Hình tượng vũ dũng ấy đã ngấm sâu vào trong lòng bọn họ.

Những nghĩa dũng binh này đại đa số xuất thân nghèo hèn, không có cơ hội tiếp xúc học vấn, cho nên cũng không biết cái gì gọi là đạo lý trung quân ái quốc. Đối với bọn họ mà nói, thiên tử xa tận chân trời, quá mức hư vô mờ mịt, không thể cho họ sự bảo vệ, cũng không cung cấp cho bọn họ thức ăn, mà Hứa Chữ lại là thần bảo vệ của Hứa gia trang, nếu như không có Hứa Chữ, Hứa gia trang sớm đã trang hủy người vong rồi.

Đối tượng trung thành trong lòng của những nghĩa dũng binh này chỉ có một người, đó chính là Hứa Chữ, chứ không phải là triều đình nhà Hán.

Khuôn mặt chất phác của Hứa Chữ bỗng hiện lên một vẻ buồn rầu. Ngửa mặt lên trời thở dài nói : " Vậy thôi."

Hạ đầu xuống lại, đôi mắt Hứa Chữ đã là một mảnh lạnh lẽo, người có tính tình mộc nột chính là như thế, một khi đã quyết định làm việc gì thì sẽ không dễ dàng thay đổi, cũng sẽ không lo lắng trước sau gì nhiều.

" Keng !!"

Hứa Chữ từ từ rút ra bảo kiếm bên hông, hàn quang lóe lên trên lưỡi kiếm chiếu lên khuôn mặt mộc nột đã chuyển sang dữ tợn của Hứa Chữ. Thanh đại chùy dài đã bị gãy, nửa đoàn còn lại đã bị ác hán kia lấy đi, Hứa Chữ bèn bỏ nửa thanh còn lại, rút bảo kiếm ra làm binh khí. Đã không còn sự lựa chọn nữa rồi, vì tính mạng của phụ thân, chỉ có thể giết quan tạo phản thôi ! Sát khí lạnh lẽo cuồn cuộn nổi lên trong mắt Hứa Chữ.

Chỉ chốc lát công phu, Huyện úy suất lĩnh 500 quân đã từ từ tiến đến ngoài cửa bắc Tương thành.

Huyện úy cùng Hứa Chữ là người quen cũ, vào thời kháng giặc Cát Pha còn từng cùng nhau kề vai giết địch, lúc này ở bên ngoài Tương thành thấy Hứa Chữ suất lĩnh 300 nghĩa dũng binh cùng mấy trăm Hán quân kỵ binh giằng co không khỏi kinh ngạc trong lòng. Lại thấy Hứa Chữ vẻ mặt dữ tợn, bộ dạng cực kì bất thiện bèn lưu lại một chút đề phong, trốn ở sau trận Hán quân xa xa hỏi lại : " Trọng Khang vì sao lại đến đây ? Đối diện là vị tướng quân nào ? Trần đại nhân có ở trong thành không ?"

Đáng thương cho huyện úy bị Bùi Nguyên Thiệu dụ lại Tương thành chịu chết, còn chẳng biết Tương thành đã mất, trong thành quan viên lớn nhỏ không hề chạy thoát một người. Mà mấy trăm Hán quân tinh kỵ cùng đứng giằng co với Hứa Chữ cẳn bản là Hán quân cái quái gì đâu, chỉ bất quà là một đám lưu khấu mặc Hán quân khải giáp mà thôi.

Hứa Chữ lạnh lùng liếc nhìn đám Hán quân, cũng không đáp lại, thúc ngựa tiến lên, bảo kiếm trong tay vung về phía trước, hét lớn : " Giết !!"

" Giết !!"

Phía sau Hứa Chữ, 300 nghĩa dũng binh không hề do dự giơ cương đao hướng Hán quân đánh qua. Hán quân không kịp đề phòng, hơn nữa hai bên cách nhau quá gần, chỉ trong chốc lát công phu đã có mấy chục gã hán quân kêu thảm ngã xuống, sau đó Hán quân mới bắt đầu theo bản năng phản ứng chống trả lại, hai quân hòa cũng một chỗ bắt đầu hỗn chiến với nhau.

Hứa Chữ thúc ngựa xông vào trong trận của Hán quân, ta xung hữu đột, như hổ vào bầy dê, Hán quân bị giết cho tan nát. Chỉ trong chốc lát, trên người Hứa Chữ, trên thân chiến mã đều đã thấm đẫm máu tươi, Hán quân chết dưới kiếm của hắn cũng có hơn chục người. Nếu như mà đại chùy của Hứa Chữ còn có ở trong tay, chỉ sợ rằng Hán quân còn thương vong thảm trọng hơn nữa.

" Rút lui, rút lui mau !!"

Huyện úy trốn ở sau trận của Hán quân bị Hứa Chữ đánh cho một trận không hiểu mô tê gì cả, mặc dù không rõ đây rốt cuộc là xảy ra việc gì nhưng bản năng của hắn ngửi thấy mùi nguy hiểm, thế là liền hô lớn một tiếng rồi xoay ngựa chạy trốn. Hắn đã từng cũng Hứa Chữ kề vai giết địch cho nên rất hiểu rõ sự lợi hại của Hứa Chữ cùng ba trăm nghĩa dũng binh dưới tay, năm trăm quận quốc binh của hắn tuyệt không phải là đối thủ, lưu lại nữa chỉ sợ là chịu chết khơi khơi thôi.

Mà mấy trăm hán quân tinh kỵ đứng đối diện lại làm cho huyện úy cảm thấy cực kì khó hiểu, Hứa Chữ giết quan tạo phản, bọn họ nhưng lại thấy chết mà không cứu ! Thế này là thế nào đây ? Nhưng hắn cũng không hơi đâu mà đi tìm hiểu việc này, nếu như ở lại đó chút nữa chỉ sợ sẽ chết dưới tay tên Hứa Chữ mất.

Dưới tiếng ra lệnh của Huyện úy, lực kháng cự lập tức tan thành mây khói, Hán quân liền hướng theo đường cũ mà chạy trối chết.

Trong mắt Quản Hợi, Chu Thương tràn ngập sát khí, ngẩng đầu lên nhìn Mã Dược ở trên tường thành, Mã Dược ánh mắt lạnh lùng nhẹ nhàng lắc đầu, Quản Hợi cùng Chu Thương đành thở ra một hơi, từ từ hạ binh khí đã giơ lên một nữa ở trong tay xuống, bất quá trong lòng lại cảm thấy khó hiểu không thôi, không hiểu đại đầu lĩnh hôm nay vì sao lại khác thường như thế, lại không đem Hán quân chém tận giết tuyệt.

Hứa Chữ đã giết đến đỏ mắt, đang muốn mang người truy sát, trên tường thành lại vang lên tiếng của Mã Dược : " Được rồi !"

.................................................. ...............................

Hậu đường huyện nha Tương thành, Hứa viên ngoại đã tỉnh lại, bất quá lại không ăn không uống, cũng không phối hợp với Lưu Nghiên thay thuốc, chỉ muốn ngồi đó chờ chết.

Thân ảnh Mã Dược đột nhiên xuất hiện, khe phất phất tay, Lưu Nghiên, Trâu Ngọc Nương cùng mấy tên lưu khấu nối đuôi nhau lui ra, trong phòng chỉ còn lại hai người Mã Dược cùng Hứa viên ngoại.

Mã Dược thản nhiên cười nói : " Viên ngoại vì sao lại làm như vậy ?"

Hứa viên ngoại vẻ mặt hờ hững : " Muốn chết nhanh."

Mã Dược nói : " Luật lệ của Đại hán, kẻ giết quan tạo phản, là tru di cửu tộc, tuyệt không có may mắn tránh khỏi ! Viên ngoại không thấy mấy chục vạn Hoàng Cân nghịch tặc của ba quận Dĩnh Xuyên, Nhữ Nam, Nam Dương đều bị triều định chém tận giết tuyệt đấy sao ? Mà nay, lệnh lang đã phạm vào tử tội, viên ngoại chết đi thì triều đình sẽ khoan hồng cho sao ?"

Hứa viên ngoại nói : " Lão phu không có đứa con như thế. Hứa gia cũng không có thứ con cháu bất trung bất hiếu đó."

Mã Dược nói : " Nhưng triều đình sẽ không cho là thế, bút trướng này cũng sẽ tính lên đầu Hứa gia các ngài."

Hứa viên ngoại nghe thế im lặng, hắn biết Mã Dược không có nói sai, hôm nay Hứa Chữ cùng Tám Trăm Lưu Khấu đã cùng một giuộc, giết quan tạo phản, đã gây nên tội tru di cửu tộc, triều đình có thể dễ dàng bỏ qua sao ? Cho dù Hứa Chữ bị người ép buộc, thân bất do kỷ, nhưng biết nói với ai bây giờ ? Hứa gia diệt vong chắc rằng đã không xa nữa rồi.

Mã Dược nói : " Viên ngoại muốn chết để chứng minh lòng trung của mình, làm mọi người rất khâm phục. Nhưng, lão nhân gia ngài cam tâm để lệnh lang gánh cái danh phản tặc sao ? Thực sự cam tâm nhìn Hứa gia từ nay bại lạc sao ? Thực sự cam tâm mang xú danh loạn thần tặc tử đi xuống suối vàng đối mặt liệt tổ liệt tông sao ?"

Người xưa trọng nhất là danh dự, không có người nào nguyện ý mang tiếng chửi là loạn thần tặc tử đi gặp tổ tiên. Lời này của Mã Dược đã đánh vào điểm yếu hại trong lòng Hứa viên ngoại, Hứa viên ngoại đột nhiên biến sắc, trợn mắt chửi lớn : " Tặc khấu, thất phu ! Việc đã như vậy, chỉ muốn chết mà thôi, ngươi vì sao còn muốn cười nhạo lão phu hả ?"

Mã Dược nhíu mày nói : " Mỗ cười nhạo viên ngoại ? Thực ra chỉ muốn chỉ cho cái một con đường sáng sủa hơn mà thôi."

Hứa viên ngoại cười lạnh : " Có đường nào sáng sủa chứ ? Nghịch tử đã nguyện ý cùng ngươi làm giặc, việc đã như thế lão phu còn làm được gì !?"

Mã Dược hít một hơi trầm giọng nói : " Thân mang tiếng xấu loạn thần tặc tử đi gặp tổ tông viên ngoại còn không sợ, trên đời này còn có chuyện gì đáng sợ cơ chứ ? Vì sao không lưu lại mạng sống một vài năm, tĩnh xem kì biến ? Mỗ xem đại thế thiên hạ, Hán thất suy vi, trong vòng năm năm thiên hạ tất sẽ đại loạn. Mỗ nay mặc dù là tặc khấu, ngày sau chắc gì không có cơ hội xoay mình."

Hứa viên ngoại trong mắt hiện lên vẻ trầm tư. Mã Dược mặc dù đáng hận, Hứa gia thành như hiện tại đều tại hắn mà ra cả ! Chỉ hận không thể ăn thịt uống máu hắn ! Nhưng Mã Dược nói câu vừa rồi phi thường có lý, sai lầm của Hứa Chữ đã tạo thành, khó mà lấy công chuộc tội được, cho dù Hứa gia phụ tử có chết để chứng minh củng không tẩy sạch được xú danh loạn thần tặc tử trên dưới cả nhà Hứa gia.

............................................

Ngoài cửa, Hứa Chữ quỳ ở trên thềm đá, trên vẻ mặt ngây ngô còn mang thêm vẻ thống khổ.

Lát sau, thân ảnh Mã Dược từ trong cửa hiện ra. Hướng Hứa Chữ nói : " Hứa Chữ, ngươi có thể vào trong rồi."

Hứa Chữ vẻ mặt có chút giãn ra, thân hình hùng vĩ nhanh chóng vượt qua Mã Dược, trực tiếp tiến vào trong phòng, sau đó nặng nề đóng cửa lại.

" Cha ! Cha a !!"

Trong phòng đột nhiên vang lên một tiếng khóc kinh thiên động địa của Hứa Chữ, Mã Dược đứng ngoài cửa giật mình kinh hãi, vội vàng tung chân đá toang cửa phòng đã đóng kín, chỉ thấy Hứa Chữ đang dùng hai tay nắm chặt lấy hai bờ vai của Hứa viên ngoại, máu tươi chảy tràn ra từ những khẽ hở bên Hứa Chữ. Ánh mắt Hứa viên ngoại dần trở nên tán loạn, miệng mấp máy, đang giao lại lời trăn trối cuối cùng cho Hứa Chữ.

" Con của ta, vi phụ sau khi chết đi, thẹn với liệt tổ liệt tông a ...... sai lầm đã tạo thành, than trời trách đất cũng chẳng được gì, nay chỉ có thể chờ xem hành động của Mã Dược, nếu trong vòng năm năm hắn có thể rửa được thanh danh nghịch tặc, con hãy tận tâm tận lực phò tá, nhưng nếu như vẫn là tặc khấu, thì chân trời góc bể cùng phải giết chết ! Con hãy nhớ kĩ, nhớ kĩ ......"

Thanh âm Hứa viên ngoại dần dần yếu đi, cuối cùng không còn nghe thấy được nữa.

Đôi mắt mộc nột của Hứa Chữ hiện lên sự đau thương cũng với sự thâm trầm kiên nghị khó mà tả được, khấu đầu khóc nói : " Cha, hài nhi sẽ nhớ kỉ lời ngài giáo huấn, không dám quên dù chỉ một khắc."

" Ôi !!"

Hứa viên ngoại thở ra một hơi cuối cùng, từ từ khép hai mắt lại.

Mã Dược trong lòng thẩn thờ không thôi, cái lão già này thục sự quật cường dữ a, vốn tưởng rằng đã được hắn nói động tâm rồi không ngờ vẫn thực sự còn quyết chí chết nữa ! Bất quá lão nhân như thế quả thực đáng kính, cũng chỉ có loại người như thế mới dưỡng ra được dạng con như Hứa Chữ ! Chỉ là dùng thủ đoạn ti tiện như thế để bức tử một lão nhân trung trinh tiết liệt như vậy, còn muốn buộc con hắn bán mạng cho mình, chính hắn có phải quá mức vô sĩ không ?

Ánh mắt vốn có chút sầu não của Mã Dược lập tức khôi phục sự băng lãnh cùng kiên nghị vốn có, trượng phu xử thế, vì đạt mục đích bất chấp thủ đoạn, lòng dạ đàn bạ sẽ gây hậu hoạn vô cùng !

Hứa Chữ ngừng tiếng khóc, hướng Mã Dược cúi đầu bái lạy, trầm giọng nói : " Chữ ...... nguyện nghe sai sử."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.