[Dịch] Hỗn Tại Tam Quốc Đương Quân Phiệt

Chương 57 : Giá sự một hoàn




Đưa mắt nhìn thân ảnh Điêu Thuyền cùng Lưu Nghiên khuất dần trong bóng tối, Chu Thuơng lo lắng nói : “ Đại đầu lĩnh, Lưu Nghiên muội tử sẽ không có nguy hiểm gì chứ, ả Điêu Thuyền nọ đáng tin sao ?”

Mã Dược lặng yên không nói, lần này đích xác là mạo hiểm, nhưng hắn không có lưa chọn khác nữa, hắn buộc phải đánh cuộc một ván ! Tựa như một vị dược nông phát hiên một cây ngàn năm cổ tham trên vách núi vậy, ai cũng biết rõ rằng leo xuống hái có thể sẽ mất mạng, nhưng không người nào có thể chế ngự được loại hấp dẫn này cả, mười người thì cả mười người đều lựa chọn mạo hiểm, tâm lý Mã Dược lúc này cũng chính là như vậy.

Điêu Thuyền chủ động tìm đến cửa, điều này nhìn qua quả thực có chút hoang đường, nhưng cũng không phải là tuyệt không có khả năng.

Thời cổ bình thường có quan viên nào đó bị xét nhà diệt tộc, nữ quyến trong phủ hơn phân nữa là bị đem làm nô đãi, đó chính là nguồn gốc của cung kỹ, quan kỹ cùng doanh kỹ, thường đã tiến vào những cửa này rồi thì đều phải đời đời làm nô, kiếp kiếp làm xướng, vĩnh viễn không được thoát tịch, bọn họ khi đó sẽ mất đi quyền kiểm soát sinh tử của mình, mất đi quyền làm một người phụ nữ bình thường, từ đó trở đi chỉ có thể buôn bán nụ cười, sanh trương thục ngụy (@ : ý là cuộc sống hỗn tạp, chịu chà đạp của nhân thế) , khi già đi thì một mình cô độc rời khỏi nhân thế, sự chua xót trong đó, kỳ thật có ai biết được

Nhưng đã là người thì luôn có dục vọng, giống như mỗi một nam nhân mỗi thời mỗi khắc lúc nào chả muốn thăng quan phát tài, tọa ủng kiều thê mĩ thiếp vậy, những nữ nhân này cũng thời khắc mộng tưởng được làm một người phụ nữ bình thường, có thể lập gia đình, cuộc sống không cần phải làm nô làm xướng, nếu như có thể lựa chọn, tin rằng không có một người nữ nhân nào đồng ý làm một ả kỹ nữ cả.

Song, nếu Đại Hán đế quốc còn tồn tại, thì vĩnh viễn sẽ tước đoạt đi chút quyền lợi đó của bọn họ, cho dù là tân hoàng đăng cơ, đại xá thiên hạ, toàn bộ tử tủ đều có thể có cuộc sống mới, nhưng bọn họ vẫn không thoát khỏi nô tịch được ! Bọn họ muốn cải biến vận mệnh của mình, thì phải kí hi vọng vào việc cải triều hoán đại, kí hi vọng một một cổ thế lực khác có thể thay thế Đại Hán triều.

Điều này cùng với việc đầu hiệu nghe mệnh là hai việc khác nhau, đây hoàn toàn chỉ là lợi dụng lẫn nhau, chỉ như thế mà thôi.

Hơn nữa, Điêu Thuyền cũng những kỹ nữ bên cạnh nàng cũng còn lâu mới được gọi là một tổ chức tình báo thực thụ, mới chỉ là một nhóm kỹ nữ chí đồng đạo hợp muốn cải biến vận mệnh của mình mà thôi, Mã Dược mặc dù nguyện ý hợp tác, nhưng cũng rất hoài nghi năng lực thực tế của bọn họ ! Có lẽ tại Lạc Dương, thông qua nhưng đạt quan quý nhân hỉ hoan lưu luyến hoa tùng nọ, bọn họ quả thực có thể nắm giữ được trong triều nhất cử nhất động, nhưng tại nơi binh hoang mã loạn như Nam Dương này, những câu lan viện ở mỗi thành mỗi huyện đều sớm đã đóng cửa cầu may rồi, bọn họ còn có thể thám thính được tin tức gì chứ ?

Điêu Thuyền trước mặt Mã Dược mặt dù cố hết sức tạo ra một bộ dạng tự tin cùng ra vẻ quan trọng, nhưng Mã Dược biết đó chỉ là hư trương thanh thế mà thôi.

Nhưng mà cũng có thể nói chuyện được, chỉ cần Điêu Thuyền có thể đem tin tức trong triều kịp thời truyền đến, cũng đã đủ rổi ! Giống như lần này, nếu như Điêu Thuyền có thể truyền đến kịp tin Viên Thuật lĩnh 5000 binh xuất chinh, Mã Dược sẽ không cùng Hán quân xảy ra một trận ác chiến, sẽ không tổn thất 200 huynh đệ tinh nhuệ, cũng sẽ không mất đi 2000 con quân mã.

Mã Dược hít sâu một ngụm lãnh khí, trầm giọng nói : “ Truyền lệnh, để cho các huynh đệ toàn bộ lên bờ, đến sơn cốc phía trước tập kết .”

Quản Hợi thất thanh nói : “ Bá Tề, nơi này tuyết đọng chưa tan, lên bờ sẽ lưu lại dấu vết đấy .”

Mã Dược lạnh lùng nói : “ Đã không cần phải ẩn dấu hành tung nữa rồi, nếu như Điêu Thuyền là gian tế của Hán quân, vậy Viên Thuật lập tức sẽ biết hành tung của chúng ta, tiếp tục ẩn dấu hình tích cũng không còn ý nghĩa nữa ! Nếu như Điêu Thuyền không phải là gian tế của Hán quân, kế tiếp chúng ta cũng phải có chút hành động rồi, tính mạng của 200 huynh đệ không thể không không tổn thất được, nhất định phải cấp cho Viên Thuật, cho Hán quân một cái giáo huấn thảm thiết, báo cho bọn chúng biết Tám Trăm Lưu Khấu không phải là thứ dễ chọc !”

Quản Hợi hung hăng nói : Đúng, lẻ ra phải làm vậy từ sớm rồi !”

Chu Thương cũng hét lên : “ Đúng, cùng quan quân đánh một trận, mẹ nó .”

Mã Dược vung tay lên, nghiêm giọng hét lớn : “ Lên bờ !”

………………………………………

Tây Ngạc, Hán quân đại doanh.

Khoái Lương vừa nói xong, Ngụy Hòa đã nhịn không được nói : “ Khoái đại nhân, chỉ sợ cả ngàn tên lưu khấu trên Tinh Sơn không phải là nghi binh, mà chính là lưu khấu chủ lực .”

Khoái Lương nói : “ Sao lại như vậy ?”

Ngụy Hòa nói : “ Mã Dược dụng binh rất quỷ trá, luôn hư hư thực thực, hư thực khó lường, lấy trận Phục Dương – Tùy Huyền làm ví dụ, lúc ban đầu gã này cố ý lộ ra sơ hở, bày ra thế muốn tại Phục Dương phục kích Nam Dương quân, nhưng đại quân ta khổ sở chờ đợi mấy ngày, Tám Trăm Lưu Khấu lại trường đồ bôn tập Tùy Huyền đắc thủ, đợi lúc ta kinh hoàng nhận ra, biết mình trúng kế, vội vàng khu quân cứu viện Tùy Huyền thì Tám Trăm Lưu Khấu lại đột nhiên đánh một đòn hồi mã thương, nhất cử trọng chiếm Phục Dương .”

Khoái Lương nói : “ Ý tứ của túc hạ là Tám Trăm Lưu Khấu vứt thấy trên đường là cố ý lộ ra sơ hở ?”

Ngụy Hòa nói : “ Không phải là không có khả năng .”

Viên Thuật nhíu này nói : “ Cái này thật nan giải à, hư thực khó đoán, làm thế nào mới tốt đây ?”

Khoái Lương thở dài nói : “ Đáng tiếc là ngu đệ không có ở đây, nếu không nhất định có thể khám phá ra dụng tâm của Mã Dược .”

Viên Thuật nói : “ Bỏ đi, các lộ đại quân không được tùy ý điều động, đều gác thủ bổn doanh, tiếp tục phái thám mã giám sát chặt chẽ lưu khấu ở Tinh Sơn, nếu có dị động gì lập tức hồi báo .”

“ Tuân mệnh !”

Lý Nghiêm hô ứng một tiếng, lĩnh mệnh rời đi .

Hoàng Trung, Ngụy Hòa đều tự phản hồi nơi ở không để ý tới nữa; Khoái Lương, Kim Thương cũng tự tản đi.

………………………………………

Trĩ Huyện, Ỷ Hồng Lâu chính là câu lan viện lớn nhất nơi này.

Hai người nữ tử bố y quần sài tiến đi đến trước cửa, một gã thiếu niên vô lại từ phía sau thấy hai nữ tử thân tư yểu điệu, liền đuổi theo muốn quấn lấy, không ngờ mới chuyển tới trước mặt, đột nhiên cả kinh, nhất thời hoảng sợ lạc hoang mà trốn.

Hai người nữ tử nọ đi vòng qua Ỷ Hồng Lâu theo cửa sau tiến vào bên trong.

………………………………………

Trời sáng, rồi lại tối, Điêu Thuyền cùng Lưu Nghiên cuối cùng cũng thuận lợi trở về.

“ Hà Chân đã rời khỏi Trĩ huyện vào giữa trưa hôm qua, muốn trở về Lạc Dương, có 500 Hán quân đi theo hộ tống, án theo hành trính mà tính, đêm nay sẽ dừng lại nghỉ ở Lỗ Dương .”

“ Viên Thuật đại quân có thể đóng ở Tây Ngạc, cũng có thể đóng ở Uyển thành .”

Điêu Thuyền tam ngôn lưỡng ngữ liền đem toàn bộ tin tức biết được báo lại .

“ Chỉ như vậy ?”

Mã Dược sớm đã đoán được, trên mặt liền bày ra một bộ dáng thất vọng cực kỳ.

“ Chỉ có bấy nhiêu tin tức đó thôi .” Điêu Thuyến thấp giọng nói : “ Những tỷ muội tiểu nữ quen biết phần lớn đều ở Lạc Dược, cho nên động tĩnh trong triều rất dẽ thám thính, nhưng tại Nam Dương tao phải Hoàng Cân phỉ loạn, phần lớn cân lan viên đã đóng cửa, hầu hết tỷ muội đều li tán khắp nơi, mất đi liên lạc, cho nên muốn thám thính tin tức cũng không dễ dàng được .”

Mã Dược hờ hững nói : “ Bỏ đi, cô nương không thực sự tin tưởng Tám Trăm Lưu Khấu có thể cuốn phăng thiên hạ, tại hạ cũng không thực sự tin tưởng các cô không chỗ nào mà không thể thám thính được, chúng ta chỉ là một nhóm lưu khấu, các cô chỉ là một nhóm nghệ kỹ, đều đồng thời là những ngươi khổ nạn mà Đại Hán đế quốc bất dung, tự nhiên sẽ phải hỗ trợ lẫn nhau. Cô nương, Mã Dược tin cô .”

Điêu Thuyền vui mừng nói : “ Nói vậy là Đại đầu lĩnh đáp ứng sao ?”

Mã Dược thản nhiên mỉm cười, nói : “ Cô nương chẳng phải không tin tưởng Tám Trăm Lưu Khấu có thể đoạt lấy thiên hạ sao ?”

Điều Thuyền ngưng thanh nói : “ Có hi vọng vẫn tốt hơn nhiều so với không có, Đại thủ lĩnh nói đúng không ?”

“ Cũng đúng !” Mã Dược nhẹ nhàng gật đều, xoay người lại hét lớn : “ Quản Hợi, Chu Thương, lập tức tập kết các huynh đệ lại .”

Quản Hợi, Chu Thương gầm lên một tiếng, lĩnh mệnh rời đi.

Chỉ trong chốc lát công phu, tám trăm lưu khấu còn lại đã tập kết hoàn tất, trừ bỏ trăm người mà Bùi Nguyên Thiệu mang đi, toàn bộ đều ở nơi này, vẫn ước chường khoảng tám trăm người. Trải qua giết người cướp của tàn nhẫn, qua những đợt di chuyển tàn khốc, qua liên phiên ác chiến, Tám Trăm Lưu Khấu đã từ một đám nông dân nhanh chóng biến thành một nhóm người liều mạng. Trên trạng thái tinh thần, bọn họ đã hoàn toàn thỏa mãn tiêu chuẩn ác lang của Mã Dược, bất quá trên quân sự huấn luyện, bọn họ còn khiếm khuyết một ít, bất quá điều đó cần thời gian dài huấn luyện mới được, muốn nhanh cũng nhanh không được.

Mã Dược túng thân nhảy lên một tảng đá, biêu tình lạnh lùng, hiên ngang như núi, toàn bộ lưu khấu đều trừng to con mắt, bình trụ hô hấp yên lặng nhìn chăm chú vào Đại thủ lĩnh của bọn họ. Trong sơn cốc u ám, chỉ có gió núi băng lãnh cũng thanh âm lạnh lùng của Mã Dược hô ứng lẫn nhau.

“ Tại Trĩ huyện, chúng ta bị Hán quân chơi một vố đau đớn, con tin thả ra, nhưng mã thất lại không mò đến được, còn không không tổn thất 200 huynh đệ sinh tử ! Các ngươi nói xem, việc này chẳng lẽ có thể không tính sao ?”

“ Không thể không tính !”

“ Giết sách lũ Hán quân đáng chết đó, báo thù cho các huynh đệ đã chết !”

“ Đem nhưng con tin đó bắt trở lại, rán thành mỡ đem đi làm đuốc !”

Mã Dược chỉ cần nói mấy câu, chúng lưu khấu đã rối rít hô hào lên, ngay cả không khí băng lãnh của sơn cốc cũng vô phương dập tắt được cuống loạn sát ý đang đốt nóng trong lòng bọn họ.

Mã Dược đột nhiên giơ cao tay phải, tiếng hô hào của chúng lưu khấu đột nhiên ngừng lại giống như được đao chặt đứt vậy, trong sơn cốc một lần nữa vang lên thanh âm băng lãnh của Mã Dược : “ Đúng, không thể nào không tính được ! Có thù báo thù, có oán báo oán, chúng ta Tám Trăm Lưu Khấu không phải là nắm bùn nhão, ai dám chọc vào chúng ta, cho dù là hoàng thiên lão tử, cũng đồng dạng đem đầu của hắn vặt xuống.”

“ Là nam nhân, phun ra một bãi nước bọt cũng là đinh ! Việc này quyết không để yên !”

“ Vẫn là mấy câu cũ này, các huynh đệ, hãy căng bắp đùi hết mức có thể mà chạy cho ta, trước hừng đông ta muốn tại trăm dặm phía trước thấy được các ngươi, một người cũng không được thiếu, nghe rõ chưa ?”

“ Nghe rõ rồi !”

Chúng lưu khấu tru lên hưởng ứng.

“ Rất rốt !” Mã Dược hét lớn : “ Xuất phát !”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.