“ Ngao hống ~~”
Quản Hợi gầm lên một tiếng, trường đao trong tay mang theo khí thế lôi đình vạn quân mãnh liệt bổ xuống, đem một tên quan quân đồn tướng ý đồ ngoan kháng trảm sát đương trường, sau đó trợn mắt muốn toét ra, dữ tợn rống lớn : “ Buông binh khí xuống !”
“ Buông binh khí xuống !
Mắt thấy Quản Hợi thanh thế như thế, Chu Thương hoàn toàn không để ý đến thân thụ trọng thương, cũng vung tay rống lên theo, thậm chí ngay cả mái tóc bồng loạn đều dựng đứng cả lên, bộ dạng cực kì hung ác.
“ Buông binh khí xuống !”
“ Buông binh khí xuống !”
Tám Trăm Lưu Khấu cùng Hoàng Cân tàn binh từ hai đầu con đường phong ủng kéo đến đem Trâu Tĩnh cùng mấy trăm quan quân trùng trùng vây chặt, thanh tê lực kiệt huy vũ cương đao trong tay tru lên hưởng ứng. Trong trùng trùng vây khốn, Trâu Tĩnh sắc mặt tái nhợt, ánh mắt tán loạn, trên mặt một mảnh huyết ô, sớm đã không còn khí độ nho nhã bình thường. Bên người Trâu Tĩnh, mấy trăm Nam Dương binh toàn bộ như ngây ngốc, tâm đảm câu hàn, trước kia là miên dương bây giờ lại biến thành ác lang, thế đạo thật sự thay đổi rồi.
Bại rồi, lại một lần nữa bại rồi !
Trúng kế rồi, lại một lần nữa trúng kế rồi !
Mã Dược, đáng chết Mã Dược, Trâu Tĩnh bỗng cảm thấy trước mắt một trận biến đen, khí huyết hỗn loạn gục đầu từ trên lưng ngựa rơi xuống.
“ Keng !”
Trâu Tĩnh người chưa chạm đất, bảo kiếm trong tay đã rơi xuống trước, đánh lên thanh thạch bản ( tảng đá xanh) cứng rắn phát ra một tiếng thanh thúy, các quan quân tướng sĩ đang lo lắng chờ chủ tướng ha lệnh thở phào một hơi, sau đó không ngừng ném binh khí trong tay xuống đất.
Thắng rồi, rốt cuộc thắng rồi ! Chu Thương thở phào một hơi nhẹ nhỏm, bỗng nhiên cảm thấy trước mắt một trận tối sầm, thân thể sớm đã tồi tàn chịu không nổi lập tức giống như tê liệt tan mềm ra, hai chân mềm nhũn phốc một tiếng ngã quỵ trên mặt đất. Một tên Hoàng Cân tặc khấu tiến lên muốn đỡ Chu Thương dậy, nhưng hắn mới đi lên trước một bước, cũng ngã xuống đất theo, một dòng ô huyết theo khóe miệng của hắn từ từ thấm ra, thấm đỏ cả mặt đất, con mắt vốn sáng ngời trong khoảnh khắc ảm đạm xuống, vĩnh viễn mất đi quang thải ……
“ Phốc phốc ~~”
Tiếng thên thể ngã xuống đất lần lượt vang lên, hơn 300 Hoàng Cân tàn binh đã có hơn nửa ngã xuống mắt đất băng lãnh đổ trụ cả đầu đường phía bắc
Tám Trăm Lưu Khấu hậu trận, trong con mắt thâm trầm của Mã Dược xẹt qua một tia tàn khốc khác thường, rất đúng là hán tử ! Đây chính là thiết huyết hán tử ! Bọn họ không có chết dưới đao gươm của quan quân, mà là chết bởi đói rét nha ! Bỗng nhiên xoay người lại, Mã Dược nhìn chằm chằm vào Lưu Nghiên, nhãn thần trong mắt so với hư không băng lãnh còn muốn lạnh hơn.
“Không tiếc hết thảy đại giới, cũng phải cứu sông những huynh đệ này !”
………………………………
Ngoài thành Phục Dương, Văn Sính trẻ tuổi đang thúc ngựa phóng nhanh về hướng nam, đương lúc Phục Dương thành hỏa quang xung thiên vất vả lắm mới ẩn vào sắc đêm, cùng bầu trời đêm hòa làm một thể, Văn Sính đột nhiên ghì ngựa quay đầu, trong con mắt đen sáng ngời toát ra một tia đau thương, ba phần không cam cùng sáu phần cừu hận . ( còn một phần đâu nhỉ ?)
Trước lúc sát xuất trùng vây, tiếng gào thét cuối cùng cũa Trâu Tĩnh vẫn quanh quẫn bên tai của hắn.
“Mau ! Mau sát xuất khỏi thành đi, đi Tùy Huyền tìm Hoàng Trung tướng quân, lệnh cho hắn lĩnh quân hồi cứu Phục Dương !”
Phục Dương, ta Văn Sính sẽ còn quay lại.
Tỉ phu, Văn Sính phát thệ, nhất định phải đem người từ trong tay Tám Trăm Lưu Khấu cứu về lại.
Mã Dược, ngươi đợi đấy, nhất định sẽ có một ngày, ta Văn Sính sẽ chính tay chém xuống thủ cấp của ngươi !
“ Giá !”
Văn Sính hung hăng quất một roi vào mông ngựa, tọa kị bị đau, hí dài một tiếng, buông cả bốn vó phóng như điên về hướng nam, không bao lâu, một người một ngựa đã biến mất trong trời đêm man mắc.
………………………………
“ Ya !”
Quản Hợi đá lên một cước, đem cửa phòng đóng chặt dữ dội đá văng, một tên môn hạ tiểu lại trốn ở sau cửa nhìn lén né tránh không kịp, bị cánh cửa bắn văng ra đụng phải bay ngã khỏi đương trường, đâm đầu đụng vào tường đá phía sau, chỉ nghe phốc một tiếng, một khỏa đầu lầu đã giống như trái dưa hấu vỡ vụn ra, chất trắng đỏ tung tóe đầy tường.
Mã Dược đứng ở phía sau Quản Hợi đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy trong phòng hỏa đường* đang cháy rực, đứng ở ngoài cửa cũng có thể cảm thấy được hơi ấm hừng hực, sát bên cạnh hỏa đường nằm một cái nhuyễn tháp, trên nhuyễn tháp nằm ngữa một người, hai mặt trợn tròn, biểu tình hung tợn, hừng hực hỏa diễm chiếu vào trong đồng tử đen thui của hắn, càng giống như quỷ lửa làm cho người ta sợ hãi. ( * hỏa đường : bồn lửa đựng trên những cái giá cao)
“ Tần Hiệt !”
Mã Dược nhất thời trừng lớn hai mắt, không ngờ là Tần Hiệt ! Sớm tại lúc đi theo Lưu Tích công chiếm Cức Dương thất bại, Mã Dược đã nhận thức Tần Hiệt rồi, lúc ấy Tần Hiệt đứng ở trên tường thành Cức Dương, quay về Lưu Tích chửi mắng suốt cả buổi, hơn nữa đem Lưu Tích chửi cho thổ huyết đương trường ( DG : ặc ặc, công phu hàng cá thằng này đúng là cao thủ ), từ lúc đó trở đi, Tần Hiệt đã nhớ rõ hình dáng của Tần Hiệt.
Tần Hiệt không ngờ lại ở Phục Dương, khó trách hắn lưu lại Phục Dương tới cả 1000 binh mã, nguyên lai như thế !
Quản Hợi bước một bước lớn tiến vào trong phòng, một cước đá vào hạ bộ Tần Hiệt, thân thể Tần Hiệt bật qua bật lại, trơ ra giống như một khúc gỗ, đã không còn chút sinh khí.
“ Bá Tề, chết quách rồi !”
“ Chết rồi ! ?”
Mã Dược lại thêm lần nữa ngạc nhiên, chậm rãi đi đến trước nhuyễn tháp Tần Hiệt, chỉ thấy Tần Hiệt khóe miệng vẫn còn treo một dòng máu đen, trên cái chăn tơ đắp trên người, còn có trên mặt đất, trên ngực đều là một mảnh đó thẫm, vết máu vẫn còn chưa thấm hẳn, xem ra, bởi vì do giục hỏa công tâm thổ huyết mà chết đây. Từ từ, đầu mày nhíu chặt của Mã Dược bắt đầu giãn ra, một nụ cười âm lãnh bắt đầu ngưng kết tại khóe miệng Mã Dược, Mã Dược quay qua Quản Hợi, trầm giọng nói : “ Lão Quản, có biết hắn là ai không ?”
Quản Hợi lại không không nhận biết được Tần Hiệt, hỏi : “ Là ai ?”
Mã Dược cười lạnh nói : “ Người này chính là thống soái của Nam Dương Binh, Nam Dương Thái thú --------- Tần Hiệt !”
“ Cái gì, hắn chính là Nam Dương Thái thú Tần Hiệt ?”
Quản Hợi hai mắt trở nên dữ tợn, thương một tiếng rút bội kiếm ra ý muốn cắt lấy đầu lâu Tần Hiệt giải hận, cái tên đáng chém này, không biết bao nhiêu Hoàng Cân huynh đệ bị hắn tước mất đầu rồi, hôm này cho dù đã chết rồi, cũng phải bêu thủ cấp ra ngoài thay cho các huynh đệ tử nạn xuất ra một ngụm ác khí.
“ Lão Quản chậm đã !” Mã Dược đưa tay chụp giữ cánh tay Quản Hợi lại, nghiêm mặt nói : “ Đừng vội bêu đầu, lưu cho hắn toàn thây, ta tự có diệu dùng !”
“ Lưu hắn toàn thây có chim dùng ?”
“ Tập lấy Uyển thành, không hắn không thể.”
“ Nga, lưu lại hắn là muốn tập lấy Uyên thanh a ?” Quản Hợi nói thầm một tiếng, mấy giây sau mới phản ứng lại, chằm chằm trừng thẳng Mã Dược, thất kinh hỏi : “ Hả ? Bá Tề ngươi nói sao ? Tập …… tập lấy Uyển thành ? Ngươi là nói, chúng ta Tám Trăm Lưu Khấu kế tiếp còn muốn đi công đánh Uyển thành ?”
“ Đúng, kế tiếp chúng ta còn phải đi công đánh Uyển thành !” Mã Dược thản nhiên nói : “ Hơn nữa nhất định sẽ đánh hạ !”
Quản Hợi lẫm nhiên, lời Mã Dược nói quả thật quá mức hãi nhân, nhớ lúc đầu, Trương Mạn Thành đem theo mấy chục vạn Hoàng Cân vây công Uyển thành, mất hết mấy tháng, thương vọng bộ chúng đến mười vạn, mới công hãm Uyển thành, hiện tại Mã Dược thủ hạ chỉ có khơi khơi Tám Trăm Lưu Khấu, không ngờ lại muốn đi công đánh Uyển thành, hơn nữa còn tự tin nhất định có thể công chiếm được ! ?
Nhưng mà, từ khi đi theo Mã Dược trở thành một tên lưu khấu đến nay, Mã Dược đã cấp cho Quản Hợi quá nhiều việc bất khả tư nghị rồi. Nhiều việc trong bộ não đơn giản của Quản Hợi nghĩ đến căn bản là việc không thể, nhưng cuối cùng cũng không giống như vậy đều bị Mã Dược làm ra rồi đấy sao ? Nói ngay lúc này đây, Quản Hợi và Bùi Nguyên Thiệu đều cảm thấy không có thể công hạ được Phục Duơng, bởi vì Nam Dương binh không những có thành trì vững chắc để thủ, hơn nữa còn chiếm ưu thế về binh lực, nhưng Mã Dược cuối cùng không phải là làm được sao ?
Chỉ cần là Mã Dược nói ra, vẫn không có việc hắn làm không được ! Quản Hợi thật sâu ngưng thị nhìn Mã Dược, chỉ cảm thấy trong người nhiệt huyết từng trận từng trận sôi trào, một loại cảm giác cường liệt tại lồng ngực của hắn mãnh liệt bốc lên, quá phấn khởi đến mức hận không được đem cả thế giới đều lật ngược lại, đem toàn bộ Đại Hán đế quốc giẫm dưới gót chân …….
Mã Dược sắc mặt âm trầm, ánh mắt sáng rực nhìn xa phía bắc, hàn phong lẫm liệt thổi đánh lên thân thể hắn, cả thân ảnh đọng lại giống như một góc thương kính cổ tùng ngàn năm. Chỉ bằng Tám Trăm Lưu Khấu mà muốn tập lấy Uyển thành, điều này nghe đích xác có chút điên cuồng, nhưng Mã Dược lại là trải qua thâm tư thục lự ( suy nghĩ kĩ càng), tuyệt không phải tâm huyết dâng lên, não bộ phát nóng ! Thường nói, hòn đá nhỏ cũng có lúc đập nát vại đất lớn, Tám Trăm Lưu Khấu mặc dù ít người, nhưng có lẽ có một ngày còn có thể đánh hạ Lạc Dương thành nữa đấy. Sự tình tương lai ai có thể đoán trước được, lại có ai dám đưa ra lời tiên đoán ? Hết thảy phải xem nhân duyên tế hội, nhân thế lợi đạo mới nói.
Mã Dược tự tin có thể tập lấy Uyển thành như thế, tự nhiên là có nguyên nhân của nó.
Đầu tiên, Uyển thành phòng bị hư không !
Chu Tuyển đại quân dĩ nhiên đã bắc thượng Ký Châu, loạn tặc Hàn Trung sở bộ lại bị đồ sát toàn bộ, Tần Hiệt Nam Dương binh dưới trướng tổng cộng không quá sáu ngàn người, ba ngàn bị Hoàng Trung mang đi Tùy Huyền, lưu tại Phục Dương một ngàn người đã toàn quân băng hội, cuối cùng còn lại hai ngàn người, không những trấn thủ Uyển thành, còn phải phân binh đem thủ ở các huyện Cức Dương, Dục Dương, mấy cho phân chia ra, Uyển thành còn có thể còn lại bao nhiêu binh mã ? Nhiều nhất một ngàn người mà thôi !
Tiếp theo, Mã Dược trong tay còn có cái vương bài Tần Hiệt ! Tần Hiệt mặc dù đã chết, nhưng bây giờ biết hắn chết không có mấy người, nếu như lúc này, đột nhiên có một chi quan quân toàn quân đeo khăn trắng hộ tống linh cữu Tần Hiệt phản hồi Uyển thành, cho dù quan quân hộ linh xa lạ, nhưng thi thể Tần Hiệt lại là thực, thủ thành quan quân là khai thành nghênh tiếp hay là giữ ở ngoài thành ?
Thương cảm cho Tần Hiệt, chết rồi cũng còn phải chịu người lợi dụng một lần, không rõ dưới cửu tuyển biết được có hay không sẽ tức đến nổi sống lại rồi sau đó chết thêm lần nữa ?