[Dịch] Hỗn Tại Tam Quốc Đương Quân Phiệt

Chương 31 : Tửu hậu loạn tính




Gió bấc gào thét, lại là một buổi sớm tích thủy thành băng.

Mưa tuyết đang rơi xuống dày đặc, một đêm công phu, toàn bộ Phục Dương thành đã phủ một màu trắng, ngàn dặm tẩy sạch. Mã Dược mang Quản Hợi và Bùi Nguyên Thiệu đi lên đông môn, chỉ thấy hai tên lưu khấu gác đêm giống như một ngọn giáo đứng thẳng trên thành lâu, trên người tuyết rơi dày, toàn bộ bị đông lại giống như một thanh băng côn, bất quá tinh thần tràn đầy.

“ Đại đầu lĩnh !”

Nhìn thấy Mã Dược xuất hiện, hai tên lưu khấu trong mắt hiện lên sự cung kính, lưng càng ưỡn thẳng.

Mã Dược trong mắt xẹt qua một tia hài lòng không dễ thấy, sự tình đang đi về phương hướng phát triển mà hắn kì vọng, những tên lưu khấu này trở nên càng ngày càng giống lang rồi.

Nhẹ nhàng gật đầu, Mã Dược trầm giọng hỏi : “ Ân, có tình huống gì hay không ?”

“ Có.” Một tên lưu khấu đưa tay chỉ ngoài thành nói : “ Trời vừa sáng, tôi phát hiện có một tên gia hỏa hành tung khả nghi thường lãng vãng ngoài thành, nhưng lại không giống như nông phu ở các thôn lân cận, lại càng không giống thợ săn trong núi, a, chính là gã này .”

Mã Dược thuận theo ngón táy của lưu khấu trong theo, quả nhiên nhìn thấy trên mặt tuyết trắng xóa, có một gã đang thập thập thò thò hướng về phía thành lâu dòm ngó, lúc này có thể lưu ý thấy khi bị người trên thành lâu phát hiện, tự nhiên lại quay người lủi đi, mặc dù vùi sâu trong tuyết đến đầu gối nhưng cũng chuồn nhanh như bay.

Mã Dược lông mày khẽ nhíu, nghiêm giọng nói : “ Quản Hợi !”

Quản Hợi thần sắc rung lên, nghển đầu giẫm lên trước một bước, hung hăng nói : “ Có”.

“ Đem gã đó mang về đây cho ta, phải còn sống.”

“ Tuân lệnh !”

Quản Hợi lĩnh mệnh, cũng không đi thang lầu xuống tường thành, phóng người nhảy nương theo dây chão của điếu kiều ( cầu treo) xuống dưới tường thành, sau đó vung một bước lớn hướng đến gã có hành tung khả nghị no phi thân đuổi theo, Quản Hợi thân cao gần trượng, hai cái chân hơn xa thường nhân cả khúc, một bước đã như người khác hai bước, chỉ trong chốc lát công phu, Quản Hợi liền bắt kịp gã gia hỏa đó, xách lên như xách một con gà con mang về lại.

Trên thành lâu, Bùi Nguyên Thiệu cùng hai tên lưu khấu nhịn không được hoan hô một tiếng.

Thoáng chốc, Quản Hợi đã quay trở lại, đem gã gia hỏa kia thuận tay ném trước mặt Mã Dược.

“ Quân gia, tiểu nhân…… tiểu nhân chỉ la thợ săn trong núi, muốn…… muốn vào thành tìm …… tìm người thân.”

Tên này một bộ miên y ( quàn áo bằng vải bông) rách te tua, hai tay rút lại trong ống tay áo, thoạt nhìn giống như một người nông dân, nhưng cặp mắt của hắn lại bán đứng thân phận của hắn, một người nông dân chân chất hiền lành không thể nào có cặp mắt đảo tròn loạn xạ như thế, hiển nhiên, đây là gian tế của quan quân không thể nghi ngờ.

Mã Dược khóe miệng nổi lên một tia cười dữ tợn, trầm giọng nói : “ Trong quân khuyết lương, vừa khéo đem gã này bác bì hạ oa, cho thật nhiều muối, nấu chín sấy thành lương khô.”

Quản Hợi sửng người, thầm nghĩ đêm qua vừa mới từ Hà phủ cướp được lương thực không kể hết, trong quân không khuyết lương a ? Nhưng nếu là Mã Dược mệnh lệnh, hắn Quản Hợi đương nhiên không hề do dự chấp hành, lập tức dữ dội hét lớn : “ Trói tốt vào, Mao Tam, Ngưu Tứ, đem gã này lôi xuống, nấu một nồi nướng sôi rửa sạch, sau đó rạch ngực mổ bụng móc sạch nội tạng ……”

Tên gian tế nọ đã bi dọa đến tè ra quân, hướng Mã Dược dập đầu như giã tỏi, luôn miệng cầu xin : “ Xin đừng a, quân gia tha mạng a.”

Mã Dược thản nhiên cười, trầm giọng hỏi : “ Ngươi là thợ săn trong núi sao ?”

“ Phải …… không phải.” Gian tế ban đầu con muốn giảo biện, nhưng ngẩng đầu đối mặt với con mắt băng lãnh của Mã Dược, liền vội vàng xua tan ý niệm trong đầu, luôn miệng nói : “ tiểu nhân cái gì cũng nói, cái gì cũng nói.”

“ Ngươi là ai ?”

“ Tiểu nhân là một tên do thám dưới trướng của Nam Dương Thái thú Tần Hiệt.”

Mã Dược trong đầu chấn động, trầm giọng hỏi : “ Tần Hiệt đại quân nay ở chỗ nào ?”

“ Bình Thị.”

“ Bình Thị ?” Mã Dược nhíu mày nói : “ Tần Hiệt đại quân đã đến Bình Thị ?”

“ Đúng vậy.”

“ Có bao nhiêu người ?”

“ Nam Dương binh 3000, Giang Hạ binh 1000, tổng cộng là 4000 người.”

“ Vậy Chu Tuyển quan quân đâu, nay tại nơi nào ?”

“ Chu Tuyển quan quân sớm đã tại bốn ngày trước bắc thượng Ký Châu, đi thanh trừ Hoàng Cân Ký Châu rồi.”

“ Chu Tuyển đại quân đã bắc thượng ? Nói như vậy, bây giờ lưu thủ Uyển thành chính là Hàn Trung cẩu tặc sao ?”

“ Ách…… quân gia không biết, nghịch tặc Hàn Trung cùng hai vạn tặc chúng bên dưới, năm ngày trước tất cả đã bị tru diệt.”

“ Hàn Trung sở bộ đã bị tru diệt ! ?” Mã Dược trong đầu chấn động, dữ tợn hét lớn : “ Ngươi còn dám nói bừa ?”

Gain tế thất sắc nói : “ Tiểu nhân không có nói bừa, lời lời đều là thật.”

“ Còn dám giảo biện !” Mã Dược tắc sắc nói : “ Quản Hợi, đem gã này chém đầu.”

“ Tuân lệnh.”

Quản Hợi hừ một tiếng, tiến lên xách gã gian tế lên, đáng thương cho tên gian tế đã bị dọa cho sắc mặt trắng bệch, một bên liều mang đá loạn hai chân, một bên còn cứng cỏi hô : “ Tiểu nhân thuyết câu câu đều là thật, tuyệt không có hư ngôn đâu ! Quân gia tha mang, tha mang a …….”

“ Ách ~ A !”

‘ Xích.”

Nửa tiếng kêu thảm, trên thành lâu tức thì yên lặng , Quản Hợi tay vung đao xuống, một khỏa đầu lâu của gian tế đã lăn trên mặt đất, một cổ bích huyết bắn tung tóe xa hơn mười bộ, đỏ thắm cả mặt tuyết trắng tinh.

Mã Dược vẻ mặt vô tình nói : “ Xem ra gã này nói chính là sự thật, Hàn Trung sở bộ đã bi tru diệt toàn bộ, Chu Tuyển quan quân đích xác đã bắc thượng, mà Tần Hiệt quan quân đích xác cũng đã đến Bình Thị !”

Quản Hợi lẫm nhiên nói : “ Bá Tề, cần hay không đem các huynh đệ tập kết lại ?”

“ Nam Dương binh đến đích xác nhanh thiệt, cư nhiên đã đến Bình Thị, hơn nữa còn đến 4000 người, Tần Hiệt vẫn thực sự xem trọng chúng ta Tám Trăm Lưu Khấu a.” Mã Dược trong mắt xẹt qua một tia âm hiểm làm người ta sợ hãi trong lòng, trầm giọng nói : “ trước không cần tập kết vội, ta tự có đạo lí. Lão Bùi, ngươi đi tìm vò rượu lại, Lão Quản, ngươi đi chuẩn bị một vài thứ ăn sáng, còn có ngươi, ngươi, một hồi nữa đều đến huyện nha cùng ta uống rượu.”

“ Vâng, Đại đầu lĩnh.”

Nghe thấy Đại đầi lĩnh mời uống rượu, Quản Hợi, Bùi Nguyên Thiệu còn có hai tên lưu khấu nọ lập tức hai mặt tỏa sáng, trên mặt cơ thịt đều giãn ra.

……………………………………

Huyện nha hậu viên, sương phòng.

Lưu Nghiên cùng Trâu Ngọc Nương đang thắp đèn nói chuyện. Lưu Nghiên tuy là tặc khấu nhưng tính tình ôn nhu, Trâu Ngọc Nương tuy xuất thân thế gia nhưng tính tình hào sảng, trong Tám Trăm Lưu Khấu đều là nam tử thô lỗ, chỉ có bọn họ là hai nữa nhân sớm chiều bầu bạn, vài ngày trở lại đây, không ngờ lại có chút ý tứ hận là không biết nhau sớm.

“ Nói như vậy trước khi giết quan tạo phản, nhà tỉ Lưu gia vốn là Nhữ Nam thế gia sao ?”

“ Đều là việc của qua khứ rồi, còn nhắc lại làm gì ?”

“ Tỉ thật sự tính cứ như vậy cả đời đi theo Mã Dược làm lưu khấu sao ? Tên Mã Dược đó chắc gì đã hiểu được tình ý của tỉ đâu.”

Lưu Nghiên bị Trâu Ngọc Nương một lời đâm trúng nỗi đau trong lòng, không khỏi u oán thở dài, cúi đầu không nói.

Nhìn thấy Lưu Nghiên phương dung ảm đạm, Trâu Ngọc Nương tâm tình cũng rơi xuống thấp, Lưu Nhiên vận mệnh đáng thương, nàng Trâu Ngọc Nương như thế nào không phải ? Ngẫm nghĩ chính mình hoa dung nguyệt mạo, đậu khấu phương hoa, lại phải từ nay về sau cùng tặc khấu làm bạn, hồng nhan từ xưa đều bạc mệnh, vẫn không biết tương lai vận mệnh nàng sẽ như thế nào đây ? Có lẽ tương lai có một ngày, Mã Dược sẽ đem nàng cấp thưởng cho một tên thủ hạ , cũng có lẽ tương lai có một ngày, nàng sẽ bị Mã Dược chiếm hữu cho mình a.

Đây là thế giới của nam nhân, nữ nhân như các nàng sinh ra đã là vật thêm vào của nam nhân. Nữ nhân bị nam nhân biến thành lễ vật ném qua ném lại, đó cũng là việc bình thường, cho dù thân ca của nang Trâu Tĩnh, vì tiền đồ của chính mình, không phải cũng như là như thế muốn đem nàng ném cho Nam Dương Thái thú Tần Hiệt làm tiểu thiếp sao ?

Hai người nữ nhân đang tự cảm khái vận mệnh chính mình thì cửa phòng bị người một cước đá văng ra, Mã Dược túy nhãn mê loạn đã mang một thân toàn mùi rượu liểng xà liểng xiển tiến đến.

“ Mã Dược, huynh uống rượu sao ?”

Lưu Nghiên dựng người dậy, quan tâm nhìn Mã Dược.

Mã Dược đưa tay chỉ ra ngoài cửa, hướng Lưu Nghiên nói : “ cô …… ra ngoài !”

Lưu Nghiên do dự nói : “ Mã Dược, huynh …… muốn làm cái gì ?”

“ Làm cái gì ? Ách ……” Mã Dược nấc rượu một cái, ánh mắt tà ác chuyển hướng về phía Trâu Ngọc Nương hắc hắc cười nói : “ Cái này không cần cô quản, cô ra ngoài, ra ngoài !”

Trâu Ngọc Nương giống như một con thỏ nhỏ bị hoảng sợ nhảy dựng lên, núp sau người Lưu Nghiên vội vàng nói : “ Nghiên tỉ tỉ không thể đi, nhất định không thể đi, cầu tỉ đó.”

Mã Dương lông mày khẽ nhíu, đi đến đem Trâu Ngọc Nương từ bên người Lưu Nghiên lôi ra, đáng thương cho Trâu Ngọc Nương không có một thân võ nghệ, lại bị tam mai ngân châm của Lưu Nghiên chế trụ huyệt mạch, dùng một tí sức lực liền toàn thân ê ẩm, cả nửa buổi cũng không thể động đậy, như thế nào có thể là đối thủ của Mã Dược là một tên tráng hán đây ?

Trâu Ngọc Nương anh ninh một tiếng, lảo đà lảo đảo lùi đến bên giường chân vẫn còn đứng thẳng bất ngờ mềm nhũn ngửa mặt ngã nằm ra phía sau.

Mã Dược hai bước đi đến trước giường, đưa tay nắm lấy y phục Trâu Ngọc Nương dùng sức kéo xuống, chỉ nghe “ tê” một tiếng, y sam của Trâu Ngọc Nương đã bị kéo rách, ngoại y cùng với tiểu y một lần bị kéo rách một mảnh lớn, da thịt sáng bóng phát ra một màu trắng như ngọc mê người, một đôi ngọc nhũ đầy đặn vươn cao run phập phồng như muốn phá rách sự trói buộc của cái yếm, ánh mắt Mã Dược nhìn vào đó liền trở nên mê loạn, trở nên nóng rực …….

Lưu Nghiên giống như một pho tượng gỗ, mắt mở to nhìn Mã Dược cởi sạch y phục cùa Trâu Ngọc Nương, sau đó thu chân ngọc sát người ngồi sấp xuống thở hổn hển. Lưu Nghiên trong phương tâm bi thương muốn chết đi, nhưng nàng có thể là cái gì đây ? Nàng làm cái gì cũng không được, chỉ có thể ủ rũ thở dài một tiếng, cùi đầu trầm mặc đi ra bên ngoài, sau đó lặng lẽ đóng cửa phòng .


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.