[Dịch]Hỗn Nguyên Hệ Thống

Chương 119 : Bằng Hữu




Lâm Phong đưa ngón tay kẹp một viên trong số đó, hai ngón trỏ và ngón cái khẽ bóp bóp, lập tức viên đạn vậy mà như một cục đất sét, bị hắn vo dài ra như một cây tăm, sau đó rất tiêu sái dùng nó khựi khựi móng tay, vất ra phía sau nói:

'Bắn rồi phải không, đến lượt tao!'

Lời vừa dứt, thì thân ảnh Lâm Phong cũng mờ ảo tại chỗ.

Gã cầm súng đang ngơ ngác thì bỗng nghe thấy âm thanh 'Rầm!' từ đỉnh đầu truyền xuống. Một nắm đấm mang theo sát khí cuồng cuộn đánh xuống, làm cho đó là thứ âm thanh cuối cùng gã được nghe trên cõi đời này.

Lâm Phong nhìn gã giang hồ tay cầm súng đã bị một đấm thành đống thịt nát, cười gằn.

Một tu sĩ Kết đan kỳ mà cứ năm lần bảy lượt bị khi dễ, nếu hắn còn tiếp tục nhẫn nhịn, sau này chắc chắn sẽ bị người khác đạp lên đầu.

Cho nên Lâm Phong âm thầm phát thệ, chỉ cần sau này kẻ nào chọc tới hắn, dám nổi sát tâm với hắn thì đều hạ sát thủ, không chút nương tay nữa.

Quay đầu nhìn tràng diện máu me, Lâm Phong liền bún ra mấy cái hỏa cầu, đem toàn bộ khoảnh đất nơi này đốt đến nát nhừ, không còn chút dấu vết gì sót lại. Xong xuôi, Lâm Phong tiện tay viết mấy chữ trên mặt đất:

'Còn dây dưa, Giết!' Bên cạnh liền để lại một chưởng ấn sâu ba mét đất.

Làm xong đâu đó, Lâm Phong liền nhún một cái hóa thành một đạo kim quang rời khỏi nơi này.

Lát sau, Lâm Phong đã đến gần khu vực nhà tiểu La, liền hạ xuống, thong dong đi bộ trên đường.

'…mà em sao hồn nhiên, xinh như nàng tiên…cho bao chàng trai ngẩn ngơ theo em xin làm quen…'

Tiếng nhạc chuông điện thoại của Lâm Phong bỗng dưng vang lên, dưới ánh mắt chỉ trỏ của vài người đang đi tới, hắn liền nhanh chóng bắt máy:

'Alo, Chính Đức đấy à?'

'Vâng, là cháu. Chú đang ở đâu vậy ạ?'

Giọng Diệp Chính Đức truyền ra có chút lo lắng.

'Chú sao, chú đang ở thành Bắc, đang đi bộ đến nhà một người bạn để dùng cơm. Có việc gì sao?'

Lâm Phong trong lòng khẽ động, nhưng cũng cười cười hỏi.

'Vừa nãy, bên Cục công an có báo một vụ mất tích mười lăm người, mà có người báo là nhìn thấy một trong số đó chạy taxi đến đón chú.'

'Ồ? Có chuyện đó sao, có cần chú đến sở cảnh sát lấy lời khai gì không? Mà ai là người báo tin vậy?'

Lâm Phong hơi thắc mắc dò hỏi.

'Là cục trưởng cục công an thành phố, Tào Thành.'

'Hắc hắc, vậy thì chắc chú gặp phiền toái lớn rồi.'

Lâm Phong biết diễn sâu quá chắc chắn sẽ làm nảy sinh sự nghi ngờ của Diệp Chính Đức. Mặc dù cũng không thể tổn hại gì cho Lâm Phong hắn, nhưng với một người trong thể chế như Chính Đức thì việc khó xử là chuyện khó tránh khỏi. Lâm Phong cũng không muốn vì chuyện cá nhân mình mà liên lụy tới đứa cháu kết nghĩa này nên nói vậy.

'Chú, chú nói vậy là sao? Chẳng lẽ chú thật sự có liên quan…'

Giọng nói của Diệp Chính Đức mang theo lo lắng mơ hồ truyền đến. Lâm Phong cười nhạt, kể lại đầu đuôi câu chuyện lúc sáng. Mơ hồ ám chỉ chuyện mười lăm người mất tích là do có người ám hại, vu oan giá họa.

Diệp Chính Đức nghe xong thì thở phào, gã cũng rất lo lắng nếu như Lâm Phong dính vào chuyện này thì sẽ rắc rối to. Bây giờ nghe Lâm Phong nói vậy thì trong lòng gã cũng tin chín phần, dù sao thì Lâm Phong cũng không những là chú của gã mà còn là ân nhân cứu mạng của gã, cho nên nghe vậy thì cũng thở ra nhẹ nhõm.

'Vậy được rồi, chúc chú ngon miệng nhé. Chuyện còn lại để cháu tới xử lý. À, hôm trước chú hứa uống với cháu một bữa rồi im hơi lặng tiếng, bậc trưởng bối sao lại có thể thất hứa với cháu mình như vậy chứ, chú thật là…'

Lo lắng qua đi, Diệp Chính Đức cũng không nhịn được mà cười đùa vài câu rồi mới cúp máy.

Diệp Chính Đức nhìn điện thoại trong tay, nghĩ nghĩ gì đó liền ánh mắt liếc ra ngoài mang theo sự lạnh lẽo, lẩm bẩm:

'Dám vu oan cho chú ta, lão Tào ngươi chắc muốn giẫm lên mặt thị uy với ta chứ gì. Được, được lắm!'

Lâm Phong tất nhiên không hề biết trong lúc vô tình hắn đã làm cho bầu không khí chính trị tại Nam Kinh căng thẳng giương cung bạt kiếm đến mức nào, lúc này nhanh chóng thoát khỏi những chỉ trỏ của người đi đường:

'Xem kìa, để nhạc chuông ẻo lả, lại nói chuyện cười đùa ấm áp như vậy thì chắc là nói chuyện với bạn trai hắn rồi.'

'Ài, trai đẹp đã ít, lại còn đi yêu nhau, lão tặc thiên, ngươi có còn thiên lý không đây.'

Một vài cô gái than ngắn thở dài, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép lầm bầm nói.

Còn Lâm Phong, sớm đã chuồn lẹ, đi đến trước căn chung cư mà tiểu La đang ở.

Nhìn qua cửa sổ, thấy ánh sáng đèn rực rỡ Lâm Phong liền cười cười bước vào. Đi được mấy bước liền thấy một người cũng đang lững thững đi vào, trên tay còn xách trái cây và một số thức ăn, đồ uống.

Lâm Phong thấy vậy liền sờ mũi cười khổ, nhưng cũng nhanh chóng bước đến phía trước khẽ gọi:

'Diệp tiểu thư, cô cũng mới đến à?'

Một khuôn mặt mới nửa mái tóc cố tình để xõa xuống che lấp một nửa bên mặt liền quay lại, ánh mắt hiện lên một sự kinh ngạc mừng rõ nhưng sau đó lập tức che giấu lại bằng vẻ điềm tĩnh, cười nói:

'Chào Lâm tiên sinh, anh cũng mới tới sao?'

'Ha ha, lúc nãy có chút chuyện nên tới hơi trễ, cũng chưa kịp mua gì hết, bây giờ cảm thấy thật ngại.'

Lâm Phong cười khan nhìn Diệp Băng Chi hôm nay mặc quần tây bó sát, áo sơ mi trắng cài cúc, hai chú thỏ con trên ngực kiêu ngạo như muốn xé nát lồng giam, tung bay ra khoảng trời tự do thoáng đãng bên ngoài.

Diệp Băng Chi như không nhìn thấy ánh mắt của Lâm Phong, gương mặt hơi hồng lên kiêu ngạo, nhưng miệng thì mỉm cười nói:

'Không sao, chỉ là một bữa cơm tạ ơn, để tôi và gia đình tiểu La chuẩn bị là được rồi. Lâm tiên sinh chịu đến cũng là nể mặt rồi, quà cáp gì chứ.'

'Haha, nếu Diệp tiểu thư đã nói vậy thì chúng ta đi vào thôi. À, đưa đây tôi xách cho.'

Lâm Phong cười haha, sau đó giành lấy mấy thứ đồ trên tay Diệp Băng Chi, cùng nhau đi vào.

Tu vi cao thâm, nhưng chút phong độ đàn ông thì Lâm Phong vẫn phải có.

Lúc Lâm Phong và Diệp Băng Chi bước vào nhà thì mẹ tiểu La cảm động tiến đến cầm tay cảm ơn hắn một phen.

Sau khi trải qua một hồi khách khách khí khí, Lâm Phong và tiểu Đao, Vương Béo thình lình cũng có mặt, ba người ngồi lại bên bàn trà, còn để cho mấy người phụ nữ chuẩn bị sau bếp.

'Lâm đại nhân, sau này em theo ngài lăn lộn. Lòng kính trọng của em đối với ngài tựa như liên miên giang thủy, thao thao bất tuyệt, cuồn cuộn chảy mãi không bao giờ…'

'Dừng!'

'Ủa, sao ngài biết câu này hay vậy?'

'Ta là bảo ngươi dừng. Hiểu chưa, nịnh bợ cũng không có chút kỹ xão, thô tục như vậy cũng đem đi dùng, đúng là làm mất mặt giới nịnh bợ mà.'

Lâm Phong lúc này đang ngồi tán gẫu với tiểu Đao và Vương Béo. Nghe Vương Béo nịnh bợ thô thiển như vậy thì không nhịn được mà đả kích hắn.

Vương Béo: 'Xin nhận dạy bảo, sau này xin Lâm đại nhân truyền thụ kinh nghiệm nịnh bợ cho tiểu nhân?'

Lâm Phong: 'Ý ngươi nói ta là người chuyên nịnh bợ kẻ khác?'

Vương Béo: 'Không…em không có ý đó, thực ra là, sau này…à…xin đại nhân thấy ta nịnh bợ thì hãy chửi mắng ta đi.'

Lâm Phong: 'Ý ngươi là ta cậy mạnh hiếp yếu, là người không nói lý lẽ?'

Vương Béo: 'Đại nhân ngồi uống trà thong thả, ta đi nhảy lầu đây!'

Lâm Phong, tiểu Đao, nhà bếp: 'Ha ha haaa….'

….

Không khí rất hòa hợp ấm áp, lát sau, cơm nước dọn lên, mọi người cũng làm uống vài ly cho tiêu cơm rồi ngồi nói chuyện.

Đa số là những lời tâng bốc Lâm Phong, cảm kích hắn, nhưng hắn chỉ im lặng cười cười không nói gì.

Đối với Lâm Phong, những người nơi này cũng xem như là bằng hữu của hắn. Đối với loại không khí bằng hữu vui vẻ thoái mái như thế này, Lâm Phong vẫn cực kỳ hưởng thụ.

Sau bữa cơm, mọi người uống chút trà rồi cũng tan tiệc.

Tiểu Đao thì ở lại phụ tiểu La và mẹ vợ tương lai của hắn dọn dẹp, nhất quyết không cho Lâm Phong động tay vào.

Vương Béo thức thời chuồn trước nhất, cũng không biết có thực sự đi nhảy lầu hay không.

Còn Lâm Phong và Diệp Băng Chi thì từ từ tản bộ nói chuyện:

'Chuyện Bang hội, cô vẫn còn tham dự à?'

'Nếu không, anh bảo mọi người phải sống thế nào? Anh cũng không phải không biết, rất nhiều người không có trình độ, không tìm được việc, hoặc có tìm được thì cũng bị bóc lột, trả lương rẻ mạt. Họ đều dựa vào tôi mà sống.'

'Ài, tôi cũng không phản đối, nhưng nghề này nước sâu, nếu có cơ hội tôi vẫn mong cô dẫn dắt anh em đi theo con đường tốt hơn. Nhưng…'

Lâm Phong nói đến đây thì hơi trầm ngâm, sau đó nói tiếp:

'Nếu đã không quay đầu được thì phải làm đến cùng. Trong xã hội này, quyền đầu ai mạnh thì kẻ đó có đạo lý. Phát luật chỉ dành cho những kẻ yếu ớt, chỉ là công cụ cho những kẻ thượng tầng bóc lột mà thôi. Cho nên, dù cô chọn thế nào, tôi cũng sẽ ủng hộ. Nếu sau này có việc gì khó xử, cứ việc lên tiếng. Chỉ cần không táng tận lương tâm, thương thiên hại lý thì tôi sẽ không để cô và mọi người thiệt thòi.'

Diệp Băng Chi nghe Lâm Phong nói vậy thì trong lòng cảm động, chỉ nói nhẹ:

'Đa tạ Lâm tiên sinh.'

'Có gì chứ, sau này nếu cô không chê tôi tuổi nhỏ thì cứ gọi anh Lâm là được, mọi người cũng thế, không cần suốt ngày đại nhân với tiên sinh, tôi nghe nhức đầu quá.'

Lâm Phong cũng không để ý, phất tay nói.

'Được, cảm ơn anh Lâm.'

'Hắc, vậy mới tốt, nghe dễ chịu hơn nhiều. À, thứ lỗi tôi nhiều chuyện, vết sẹo trên mặt cô từ đâu mà ra?'

Lâm Phong hời hợt hỏi câu này, bỗng dưng Diệp Băng Chi hai vai run rẩy, đôi mắt vậy mà bắt đầu đỏ ngầu rồi cắn đôi môi đỏ, bộ dáng cực kỳ đau lòng.

Lâm Phong thấy cảnh này thì trong lòng thầm kêu hỏng bét, cả đời hắn sợ nhất là nước mắt phái nữ. Lúc này cũng cảm thấy bối rối không biết làm gì.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.