[Dịch]Hỗn Nguyên Hệ Thống

Chương 115 : Thu hoạch




Lời vừa nói xong, Lâm Phong cũng không cần dây dưa thêm gì mà bàn tay vung lên, lập tức vộ tận hỏa diễm theo đó truyền ra.

'A~~Cứu mạng~~'

'Chết ta rồi~~Mau chống trả…'

'Liều mạng với hắn~~'

Vô số âm thanh la hét ngập trời, lúc này, hai gã kết đan kỳ vậy mà lại thi triển một thuật pháp gì đó, miệng lầm bầm chú ngữ dường như muốn hợp sức tấn công Lâm Phong, nhưng Lâm Phong nào cho bọn chúng được như ý.

Bàn tay vỗ xuống liên tục hai cái trọng điệp lên nhau, thậm chí còn chưa động tới Hỗn nguyên lực trong cơ thể đã đánh hai người này thành hai cái bánh thịt nằm chồng lên nhau dưới một cái hố to.

Thấy tình cảnh này, Lâm Phong hơi giật mình nhìn bàn tay của mình.

Thật ra một chưởng Vô Ảnh Chưởng của hắn tuy rằng huyền diệu, nhưng nếu là bình thường còn chưa đủ sức đánh hai gã có thực lực Kết Đan Kỳ không kịp trở tay. Nhưng dưới sự gia trì của Kim Thân tầng sáu, cộng thêm độ biến thái của trọng điệp hai lần chưởng lực, lập tức gây ra hiệu quả kinh khủng.

Lúc này, những binh lính bên dưới đang bị hỏa diễm thiêu đốt không còn một mảnh.

Nhìn chiến quả dễ dàng như vậy, Lâm Phong lắc đầu, càng thấm thía sự quan trọng của thực lực.

Chính hắn thời gian trước còn trốn chui trốn nhủi, hôm nay lăng không mà đứng, cao cao nhìn xuống, một chưởng đập nát hai tên thủ lĩnh như hai con sâu cái kiến mà không có chút khó khăn gì.

Thần thức khổng lổ của Lâm Phong lần nữa quét ngang toàn bộ nơi này, lúc này đa phần còn lại nơi đây là trẻ em và người già, Lâm Phong cũng không muốn đồ sát toàn bộ mà lẳng lặng phiêu nhiên đưa tay, một trái tim màu xanh lá lập tức theo đó bay tới.

Đây chính là trái tim của tên thủ lĩnh.

Việc có chút máu tanh như thế này chắc chắn không phải sở thích của Lâm Phong, mà là vì đối với những tộc nhân Hồn tộc, thì ký ức được lưu giữ tất cả ở trái tim chứ không ở trong đầu. Trong đầu bọn chúng chỉ đơn giản là nơi hấp thu luyện hóa hồn lực để tu luyện mà thôi.

Bàn tay nắm chặt trái tim, sau đó bóp nát, Lâm Phong liền thu lại toàn bộ hỏa diễm, nhìn nhìn tất cả bên dưới tòa thành, cất tiếng:

'Lâm mỗ là tu sĩ nhân tộc, ngày hôm nay đã chừa lại một con đường. Nếu Hồn tộc các người dám tìm đến Lâm mỗ gây phiền phức, ngày khác đồ sát toàn bộ, gà chó không tha!'

Nói xong, liền lắc mình biến mất trong một cái thông đạo phía trên cùng.

Bỏ lại đám người Hồn tộc run rẩy sợ hãi, tuy nhiên, rất nhiều người trong số đó mang theo ánh mắt thù hận căm phẫn tột cùng.

Đối với những ánh mắt này, Lâm Phong làm sao không biết. Nhưng nếu đồ sát toàn bộ, bản thân hắn cũng không thấy cần thiết lắm, chỉ trách bản thân hắn còn quá mềm lòng.

Nếu đổi lại là người khác, cũng không cần nói nhiều, tiện tay đồ sát toàn bộ nơi này là được rồi.

Lại nói, vừa rồi Lâm Phong thử sử dụng Hỏa Độn Thuật mà hắn đã lĩnh ngộ được thông qua hấp thu Hỏa Linh. Không ngờ thần diệu như vậy. Chỉ cần cố gắng thu thập thêm một tài liệu Phong thuộc tính, Lâm Phong sẽ có thể tu luyện Phong Hỏa Độn, vậy thì tốc độ sẽ càng thêm thần diệu, cho dù Thuấn di cũng chưa chắc không ngang tài ngang sức, mà Thuấn di lại tiêu hao thần lực rất lớn, còn dùng Phong Hỏa Độn hay Hỏa độn thuật, Lâm Phong tự nhiên có thể tiện tay hấp thu hỏa linh lực trong thiên địa để bù đắp lại.

Cái nào lợi, cái nào hại, chỉ cần nhìn sơ qua đã biết.

Lúc này, Lâm Phong đang liên tục phi độn theo một thông đạo tối om om, nhưng trong ký ức của gã thủ lĩnh kia thì đây là một cái thông đạo có thể thông với bên trên mặt đất.

Hơn nữa, Lâm Phong cấp tốc rời đi cũng là vì một thông tin trong ký ức của gã thủ lĩnh kia, đó là thông tin liên quan đến cô gái mặc áo trắng đánh lén Lâm Phong.

Thì ra nàng này đúng là nhân tộc, nhưng là một tộc người khác với đa số phàm nhân đang sinh sống trên mặt đất.

Nàng này thuộc một bộ tộc cổ tên là Băng Tộc, tộc này cường thịnh nhất là kỷ Băng Hà, nhưng sau đó, theo sự phát triển của thế giới đã co cụm về hai đầu địa cực.

Mà đối với sự nóng lên của Trái Đất từng ngày, Băng tộc càng tỏ rõ sự căm thù, thống hận con người đến tận xương tủy, vì vậy mà thỉnh thoảng lại sưu tầm một ít hồn lực của con người đến trao đổi một ít tài nguyên cần thiết với Hồn tộc.

Lại nói, thông qua ký ức của tên này, Lâm Phong nhìn thấy cảnh tượng rất kỳ lạ. Ở một nơi, có hỏa diễm và những quái vật hung tợn, không biết bao nhiêu người đang bị trừu hồn luyện phách, chịu những đau đớn cực hình không thể tưởng tượng nổi rồi bị xóa sạch ký ức, sau đó bị đưa vào một nơi nào đó mà Lâm Phong không cách nào biết được.

Thấy cảnh này, Lâm Phong liền liên tưởng đến Địa ngục luân hồi trong truyền thuyết. Nhưng nơi mà trong ký ức của gã này Lâm Phong thấy được lại ở bên ngoài Trái Đất.

Bọn Hồn Tộc có hẳn một đội ngũ chuyên đi thu thập hồn lực của những người vừa chết trên cả thế giới, sau đó cứ cách một thời gian lại giao dịch với chỗ giống như Địa Ngục kia, dường như hai bên đã đạt thành một hiệp nghị giao dịch cái gì đó.

Nhận thấy điều này, Lâm Phong càng thêm mơ hồ. Nếu nói như vậy, vậy thì tại sao số lượng người chết và số người sinh ra chênh lệch với nhau. Còn chuyện thu thập hồn lực thì có chút hợp lý, bởi vì bọn Hồn tộc này cũng không thể nào thu thập hết Hồn lực sinh ra do số người chết đi mỗi ngày quá lớn, vậy nên có chuyện rất nhiều hồn ma vất vưởng vẫn còn tránh né lưu lại ở xó xỉnh nào đó.

Nhưng mà điều Lâm Phong quan tâm nhất lúc này, đó chính là tìm cách bảo hộ người thân cũng như những người bên cạnh mình. Vì theo Lâm Phong thấy, chắc chắn bọn Hồn tộc này sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy.

Lâm Phong biết rằng, ngày hôm nay hắn có thể đại triển thần uy rời đi, nhưng chắc chắn những bộ tộc cổ này không phải loại nhà giàu mới nổi. Trải qua bao nhiêu dài dòng tuế nguyệt thời gian, chắc chắn cao thủ không ít.

Cho nên trước khi tăng cường thực lực bản thân tối đa, Lâm Phong cũng sẽ không đánh liều xông vào những chỗ còn lại của các tộc khác. Đặc biệt là một điểm đỏ ngoài biển kia.

Bởi vì thậm chí cả trong ký ức của gã thủ lĩnh kia, cũng không biết rõ ràng gì về nơi đó, mà chỉ mơ hồ có sự kiêng kị nồng đậm mà thôi.

Lâm Phong một đường phi độn, cuối cùng nhìn thấy một vòng xoáy lờ mờ bên trên, thông qua thần thức, Lâm Phong liền thấy có vẻ như bên trên là một cái đáy hồ. Moáng xoáy lờ mờ này vậy mà lại có tác dụng ngăn chặn nước tràn vào, quả nhiên thần diệu.

Lâm Phong không chút do dự lao vào, ngay sau đó, hắn có cảm giác như áp lực dần tăng lên rồi kéo theo là cảm giác mát lạnh của nước.

Lâm Phong liền mở mắt quan sát xung quanh thì thấy mình đang ở dưới đáy một cái hồ. Giẫm một cái, hắn liền lấy tốc độ cao nhất trồi lên bên trên mặt nước.

Bởi vì đang là ban đêm, cho nên Lâm Phong không chút kiêng kị hóa thành một đạo kim quang bay đi trong đêm tối, biến mất trong bầu trời.

Lại nói, trải qua lần dung hợp hỏa linh này, Hỗn Nguyên Lực trong người Lâm Phong lại có thêm một bước biến đổi kỳ lạ, kết hợp thêm một phần hỏa diễm liền có màu hoàng kim chứ không còn màu bạch ngân như trước, ngay cả màu sắc tỏa ra khi phi hành cũng chuyển sang màu hoàng kim, điều này làm Lâm Phong vuốt mũi cười khổ.

Trải qua một hồi bay lượn hít thở thoải mái, Lâm Phong liền tìm một ngọn núi không người hạ xuống, sau đó tiện tay tìm một chỗ bằng phẳng ngồi xuống.

Lúc này, Lâm Phong mới câu thông với Hệ Thống.

'Chúc mừng chủ nhân đã hoàn thành nhiệm vụ. Ngài có muốn nhận phần thưởng ngay hay không?'

Lâm Phong cười cười, trải qua nhiều lần hoàn thành nhiệm vụ, rốt cục, Lâm Phong đã có một đặc quyền, đó là tùy thời tùy hứng mà câu thông Hệ Thống. Thậm chí, sau khi hoàn thành nhiệm vụ cũng có thể đợi đến khi phù hợp mới trả nhiệm vụ cũng không sao, toàn bộ đều do hắn quyết định. Điều này rất có lợi cho hắn, khi một số thời điểm rất nhạy cảm thì Lâm Phong cũng không cần phải bị động mà nghe Hệ Thống lên tiếng nữa.

Lúc này, nghe hệ thống truyền đến âm thành, Lâm Phong liên không chút do dự đồng ý.

'Tích~~'

Âm thanh quen thuộc vang lên, kèm theo đó là vô số thông tin về Luyện Khí ào ạt truyền đến thần thức của Lâm Phong.

Lát sau, hắn chầm chậm mở mắt ra, nhìn hai trăm trung phẩm linh thạch trước mặt nhoẻn miệng cười, tiện tay thu vào nhẫn trữ vật chỉ giữ lại một viên.

Lâm Phong thử cầm hấp thu, một dòng linh khí ồ ạt truyền đến làm cho Lâm Phong mừng rỡ không thôi. Không hổ là thứ mà các tu sĩ tu tiên giới có nằm mơ cũng nghĩ tới, linh khí trong viên trung phẩm linh thạch lại tinh thuần như vậy. Nghĩ tới đây, Lâm Phong liền cảm thấy tò mò không biết Thượng phẩm hay thậm chí là Cực phẩm linh thạch, thì linh khí trong đó sẽ có bộ dạng gì?

Bất quá, ý nghĩ này chỉ xoẹt qua rồi bị Lâm Phong lập tức gạt qua một bên.

Bởi vì, lúc này, ngoài ba lần rút thưởng cơ duyên, còn một công năng mới vừa mở ra đang chờ Lâm Phong xem xét.

Lâm Phong liếc sơ qua, liền thấy bên trên hiện lên ba chữ: 'Luyện Khí Đường!'


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.