Chỉ biết giết người không chôn cất. Hành vi này khiến người ta phải phẫn nộ. Nhìn quang cảnh máu thịt lẫn lộn trước mắt khiến mấy người Hàn Tiến có phần buồn bực.
Tư Đế Nhĩ Bá Cách, Mễ Hiết Nhĩ và cả Tiểu Ước sắt Phu, sắc mặt ai nấy đều rất khó chịu. Tình cảnh tàn nhẫn này không phải lúc nào cũng nhìn thấy, ít nhất đối với Mễ Hiết Nhĩ và Tiểu Ước Sắt Phu thì đây chính là lần đầu tiên.
Ngay cả Ma TínKhoa và Tát Tư Âu cũng trở nên ưu tư, chỉ có Hàn Tiến và Tiên Ny Nhĩ vẫn bình tĩnh. Hàn Tiến chậm rãi đi vào trong bãi máu thịt, gạt xác chết ra, kéo Lôi Triết từ trong đó ra ngoài.
Hàn Tiến cúi xuống, cẩn thận quan sát Lôi Triết vẫn còn thở. mạch đập dù rất nhỏ nhưng ổn định. Hàn Tiến không khỏi thở dài nói: "Vận khí của tiểu tử này thực sự quá tốt".
Phải biết rằng sau lưng Lôi Triết cắm hai mũi tên, lúc nãy cục diện cực kỳ hỗn loạn, người chạy đi chạy lại, ngựa chạy loạn xạ. Đám quỷ hút máu đó chạy đi chạy lại hút máu người. Chỉ cần bất kỳ cái gì đá trúng mũi tên cũng có thể khiến cho miệng vết thương của Lôi Triết mở rộng ra.
Việc Lôi Triết có thể sống sót hoàn toàn là nhờ vào vận khí
"Ma Tín Khoa, lại đây giúp ta một chút" Hàn Tiến giơ tay vẫy. Lúc nãy hắn thấy chết mà không cứu là bởi vì hắn không muốn gặp phiền phức. Nhưng bây giờ nếu không quan tâm tới Lôi Triết hắn lại có cảm giác không yên lòng. Tuy hắn không biết Lôi Triết nhưng hắn lại có một cảm giác đồng bệnh tương liên, đều là thiếu gia gia đình sa sút, đều có một người hầu trung thành. Thế nhưng chỉ có điều là vận khí hắn tốt hơn mà thôi, sinh sống trong một thôn trấn nho nhỏ, không có kẻ thù đáng sợ nên mới có thể bảo đảm an toàn cho hắn, cho Tư Đế Nhĩ Bá Cách. Nếu đổi lại tình huống của Lôi Triết, hắn cũng chỉ biết vươn cổ chờ chết mà thôi.
Tại sao lại nói ra câu nói chua xót đó? Cùng là người lưu lạc thiên hạ với nhau, đã gặp nhau thi coi như đã quen biết...
"Tiểu tử đó không chết sao?' Ma Tín Khoa cũng vô cùng kinh ngạc rồi hắn đi nhanh tới. Khi ở bên ngoài thì vẫn chưa có cảm giác gì nhưng sau khi đi vào trong hắn có cảm giác hoàn toàn khác hẳn. Những người chưa từng trải qua thì không thể tượng tượng nổi. Cho đù là Ma Tín Khoa đã cẩn thận như nào đi nữa, mỗi bước chân của hắn vẫn giẫm lên cái gì đó mềm mềm, dính dính, một cảm giác khiển người ta sởn cả gai ốc. Mỗi bước đi của Ma Tín Khoa khiến cho cơ mặt của hắn giật giật, trong lòng hắn lại càng kích động.
Hai người nâng Lôi Triết lên rồi đi ra ngoài giống như chạy trốn vậy. Hai người tìm một chỗ đất sạch, nhẹ nhàng đặt Lôi Triết xuống. Ma Tín Khoa cúi xuống xem xét miệng vết thương của Lôi Triết rồi hỏi nhỏ: "Ngươi có thể cứu sống hắn không?”
"Không thành vấn đề" Hàn Tiến gật đầu nói: "Thân thể của hắn rất tráng kiện. Nếu như là người khác thì cũng rất khó nói”.
Ma Tín Khoa khẽ vuốt bàn tay, hắn có vẻ rất cao hứng. Hắn đang cao hứng vì chính mình. Bản thân hắn là chiến sĩ, không thể tránh được những chuyện như này. Hàn Tiến có thể chữa khỏi vết thương cho Lôi Triết, đương nhiên cũng có thể chữa trị cho hắn. Một sự đảm bảo vững chắc!
Tiên Ny Nhĩ nhảy từ trên nóc nhà xuống: "Bọn hấp huyết quỷ đi về phía quân doanh. Chúng ta không thể ở lại đây. Mọi người hãy thu thập đồ đạc, chúng ta phải đi ngay".
"Chúng ta đang gặp tình cảnh nào đây?” Tát Tư Âu cười gượng nói
Mấy người Ma Tín Khoa nhìn nhau không nói gì. Có trời mới biết chuyện này có ảnh hưởng thế nào? Dù sao thì bọn họ không có cuộc sống yên ổn, nhiều nhất bọn họ chỉ có thể yên ổn trong mấy tháng rồi sau đó vì một nguyên nhân kiểu này, bọn họ lại vất vả chạy trốn.
"Đây chính là vận mệnh của chúng ta. Hãy tiếp nhận đi" Hàn Tiến hờ hững nói. Giây phút này hắn luôn khắc sâu tư tưởng đó trong lòng. Từ tính huống hiện nay mà nói. Nhóm của hắn có vẻ ổn định. Có thể nói mấy người Ma Tín Khoa, Tiên Ny Nhĩ, Tát Tư Âu là người tốt. Bọn họ sẽ không lục đục với nhau, bọn họ có thể hiểu ý lẫn nhau, đoàn kết với nhau. Đương nhiên bọn họ cũng có thiếu sót. Điều thứ nhất cần phải giải quyết chính là bọn họ không ôm chí lớn trong lòng vì vậy lúc này hắn cũng phải khắc ghi vào trong đầu bọn họ.
"Vận mệnh…” Ma Tín Khoa nói lại rồi lập tức trờ nên trầm tư.
Bình thường những gì quan trọng mọi người đều để trong giới chỉ không gian của Hàn Tiến và Tiên Ny Nhĩ nên cũng không cần phải thu dọn nhiều. Một lát sau, mọi người nối đuôi nhau đi ra ngoài sơn thôn. Cũng may sơn thôn này ở trong vùng núi nên bây giờ mọi người có thể tạm thời lui vào trong núi.
Hàn Tiến đã lấy mũi tên ở sau lưng Lôi Triết. Tuy hắn chưa từng làm đại phu ngoại khoa nhưng hắn cũng đã làm quen với một số kiến thức cơ bản. Ví dụ như trừ độc, trị vết thương do đao kiếm, cầm máu, hay về mặt giảm đau.
Bây giờ mặc dù đã vào đầu xuân nhưng gió đêm vẫn rất lạnh. Sau khi mọi người đi được chừng hai mươi dặm thì Khởi Lệ và Mễ Hiết Nhĩ bắt đầu không chịu được cái lạnh. Cả hai vừa bước đi vừa run rẩy. Nhìn thấy tình cảnh đó của hai người, Tiên Ny Nhĩ liền đi tìm một khe núi khuất gió rồi dẫn mọi người vào ẩn trong đó.
Sau khi đống lửa bốc cháy hừng hực, mọi người ngồi vây quanh đống lửa sưởi ấm. Ma Tín Khoa từ đầu tới giờ vẫn không nói câu nào lên tiếng hỏi: "Tiên Ny Nhĩ, không phải người ta nói Tinh Linh các ngươi và hắc ám Tinh Linh là kẻ thù không đội trời chung của nhau sao? Tại sao mới rồi các ngươi không đánh nhau?"
"Ngươi hy vọng đánh nhau hả?" Hàn Tiến vừa bực mình vừa buồn cười hỏi lại.
"Không phải, ta chỉ cảm thấy kỳ quái thôi'.
"Kẻ thù không đội trời chung…” Tiên Ny Nhĩ lẩm bầm rồi nàng thờ dài nói: "Ma Tín Khoa, nếu như ngươi có huynh đệ, tỷ muội, ngươi có trở thành kẻ thù không đội trời chung với họ không?"
"Đương nhiên là sẽ không".
"Thật ra chúng ta đều là những đứa trẻ của rừng rậm., Mặc dù chúng ta có mâu thuẫn với nhau, hơn nữa mâu thuẫn đó càng ngày càng sâu đậm, thậm chí đã tới mức không thể hàn gắn nổi nhưng nói như thể nào nhỉ?" Tiên Ny Nhĩ dừng lại một chút rồi nói tiệp: "Ngươi không biết chứ sau mỗi lần ta bắn chết một hắc ám Tinh Linh trong lòng đều nảy sinh một cảm giác rất quái lạ, giống như ta đã phạm phải một tội ác không thể tha thứ vậy".
"Ngươi đã từng bắn chết hắc ám Tinh Linh" Ma Tín Khoa kinh ngạc hỏi: "Ngươi đã giết chết bao nhiêu?"
"Ta không còn nhớ rõ nữa, cũng giống như ta không còn nhớ là có bao nhiêu tộc nhân đã chết trong chiến tranh vậy”
"Không nhớ rõ?" Ma Tín Khoa thoáng rùng mình, hắn thì thào: "Thật sự nhìn không ra...nếu như nói chuyện khác mình không nhớ thì còn có thể hiểu nhưng ngay cả số lượng người bị mình giết mà cũng không nhớ thì có thể khiến cho người khác phải kinh hồn bạt vía".
"Hãy nhớ kỹ, đó là chiến tranh" Tiên Ny Nhĩ lạnh lùng nói
"Ta biết, ta biết, ta không nói gì hết" Ma Tín Khoa cười giả lả nói.
"Được rồi, Tiên Ny Nhĩ, hắc ám Tinh Linh tên là Hải Nhu Nhĩ đó nói là bọn họ học tập các ngươi. Đó là học cái gì vậy?" Tát Tư Âu hỏi xen vào.
"Hai mươi năm trước, quân đoàn phi mã Ngân sắc xâm nhập vào phía sau quân đoàn Tạp Tát, tập kích quấy rối khắp nơi, phá huỷ rất nhiều đồ quân nhu, gây ảnh hưởng nghiêm trọng tới hành động của quân đoàn Tạp Tát" Tiên Ny Nhĩ hờ hững nói: "Bây giờ ngươi đã hiểu là gì chưa?"
"Ngươi nói là Trát cổ Nội Đức đã phái toàn bộ vệ đội hấp huyết quỷ và hắc ám Tinh Linh của hắn sao?" Tát Tư Âu giật mình kinh hãi
"Đúng vậy".
"Hết tất cả rồi..." Sắc mặt Tát Tư Âu tái nhợt. Quân đội của Trát cổ Nội Đức có một đặc tính: không chuyện ác nào không dám làm. Khi quân đoàn phi mã Ngân sắc xâm nhập vào sau lưng kẻ thù, bọn họ chỉ biết tấn công mục tiêu quân sự và quân đội. Trong khi đó hấp huyết quỷ là một đám quái vật lấy giết chóc, huỷ diệt làm lẽ sống. Đương nhiên chúng sẽ biến mảnh đất này thành một nơi trăm họ lầm than.