Do Khoa Đa quay đầu ngựa, hắn định quay về nhưng ngay khi đó ánh mắt hắn chạm vào ánh mắt của mấy người Hàn Tiến. Không gây chuyện thị phi. Đây chính là điểm quan trọng nhất mấy người Hàn Tiến luôn tuân thủ. Nhưng mà đánh giá chuyện xảy ra như thế nào lại là chuyện khác. Trước khi chết lão nhân đã nói mọi việc rất rõ ràng. Đám kỵ sĩ của Do Khoa Đa này hoàn toàn là một đám người vong ân bội nghĩa nên trong ánh mắt của mọi người không khỏi có gì đó khinh thường.
Khi nhìn thấy ánh mắt của mấy người Hàn Tiến, Do Khoa Đa tức giận tím bầm ruột gan. Nói thật, hắn cũng không phải là người to gan lớn mật gì cả. Bây giờ là thời loạn thế, hắn chỉ muốn kiếm miếng cơm ăn. Ngày trước lão chủ nhân từ chối phục tùng mệnh lệnh của thành chủ đại nhân nên bị thành chủ đại nhân giết chết. Hắn vì lo lắng cho tương lai của mình nên thay đổi chủ nhân cũng là điều có thê hiểu được.
Vấn đề là nằm ở chỗ là: một phải làm một nguời tốt hoàn toàn hay là phải làm nguời xấu hoàn toàn. Một người cần có phải năng lực và trí tuệ nếu không rất dễ có quyết định sai lầm. Nếu như hắn nguyện ý làm người tốt, hắn đã sớm mang thiếu gia cao chạy xa bay. Mặc dù là cuộc sống chạy nạn không có gì tốt đẹp nhưng tóm lại hàng ngày không bị nỗi dằn vặt lương tâm hành hạ. Nếu như hắn nguyện ý làm người xấu, hắn phải ngụy trang tất cả, sớm giết lão quản gia thì đâu có xảy ra nhiêu chuyện như này? Thiếu gia Lôi Triết cũng tuyệt đối không có cơ hội bỏ trốn.
Sự thật đã chứng mình đó chính là vì thái độ do dự không quyết đoán của Do Khoa Đa, Do Khoa Đa có chỗ khổ tâm không nói ra được, vì sao lại vậy? Hắn không muốn làm chuyện quá tuyệt tình, hắn nghĩ tới trước kia đối xử tốt với mình, cuối cùng đã khiến thiếu gia có cơ hội bỏ trốn. Hắn không muốn giết lão quản gia vì trước đây lão quản gia cũng đã từng cố gắng giúp đỡ hắn, kết qủa hắn lại bị mắng một trận khiến hoàn toàn mất mặt, sau này hắn còn chỉ huy đám kỵ sĩ này thế nào đây?
Bây giờ khi Do Khoa Đa nhìn thấy đám dân quê này đám nhìn mình với ánh mắt khinh miệt, hắn thực sự không còn làm chủ được bản thân mình nữa, Do Khoa Đa quát to: "Vì sao một đám chức nghiệp giả lại lén lút trốn ở chỗ này? Chẳng lẽ các ngươi là gian tế thành Hắc Nha sao?"
Mấy người Hàn Tiến ngẩn cả người. Tại sao không nói một câu nào cũng gây chuyện? Trong khi đó không chờ mấy người Hàn Tiến giải thích, Do Khoa Đa vung tay nói: "Người đâu,hãy bắt bọn kia lại cho ta".
Do Khoa Đa vung tay tát tên ky sĩ một cái, quát to: "Còn không mau chấp hành mệnh lệnh".
Tên kỵ sĩ đó cắn răng, hắn bất chấp tất cả xông tới giơ thương kỵ sĩ lên, chỉ vào đám người Hàn Tiến, quát: "Hãy mau buông vũ khí xuống, nếu không các ngươi sẽ gánh lấy hậu quả. Có nghe thấy không hả? Hãy mau buông vũ khí xuống”.
Hàn Tiến thở dài. Hành động này quá bất thường. Lần trước thì còn có nguyên nhân của nó, bây giờ thì là vì cái gì?
Ánh mắt của mấy người Ma Tín Khoa tập trung vào Hàn Tiến, ban đầu hắn đã dùng tất cả để trợ giúp mấy người Ma Tín Khoa tu luyện, tiếp theo đó hắn tự nguyện để mình lâm vào tuyệt địa để đổi lấy sự an toàn của mọi người, cuối cùng chính hắn lại đưa ra một mục tiêu vô cùng tươi sáng, hay nói cách khác là lý tưởng. Tuy nói lý tưởng đó thực sự rất xa vời, rất xa vời nhưng tóm lại một khi đã vạch ra thì cần phải tiếp tục, cần phải tiếp tục không phải chỉ một lần mà nhiều lần. Trong suy nghĩ của mọi người, Hàn Tiến có một địa vị vô cùng vững chắc.
Hàn Tiến ngẩng cao đầu, hắn nhìn thẳng vào tên kỵ sĩ có tên gọi là Do Khoa Đa, hắn gằn từng từ một: "Ta... đù má mày".
"Cái gì?" Do Khoa Đa sửng sốt.
"Nguơi là người thật sự rất ngu ngốc. Mỗi lần ngươi nghe người khác mắng chửi, ngươi luôn thích người khác lặp lại mấy lần sao?" Hàn Tiến nói vẻ châm chọc: "Được rồi, ta thoả mãn ý thích của ngươi. Ta... đù má mày".
Ma Tín Khoa chậm rãi bước tới trước, hắn cười lộ cả răng ra ngoài, rồi lạnh lùng nhìn tên kỵ sĩ đối diện, cự kiếm của hắn bất kỳ lúc nào cũng có thể tuốt ra khỏi vỏ, Tiên Ny Nhĩ thở dài một tiếng, nàng quay người lui lại sau mấy bước, rồi nhảy lên nóc nhà, tháo trường cung của mình xuống, Tát Tư Âu nắm chặt ma pháp trượng của mình, trước tiên hắn tăng cường ma pháp, lặng lẽ chờ đợi cuộc chiến xảy ra, Tư Đế Nhĩ Bá Cách, và mấy người Mễ Hiết Nhĩ dùng tốc độ nhanh nhất biến mất. Tất cả trốn trong hầm ngầm.
Tiểu đội này của Hàn Tiến mặc dù vẫn chưa có kỷ luật của chính mình nhưng đã hình thành phong cách riêng của mình, ít nhất phản ứng của bọn họ rõ ràng ứng với việc bọn họ nên làm gì, vị trí của mình cần ở đâu.
Lần này khác hẳn với lần trước. Đám kỵ sĩ gặp lần trước chính là đội quân tinh nhuệ của thành Thánh Quan, trong đó còn có cả đại kỵ sĩ trấn quân nên không thể dùng sức mạnh. Bây giờ trình độ của những kỵ sĩ này so với những người trước đó thì kém xa. Nói thẳng ra bọn chúng chỉ là quân đi áp tải đồ quân nhu.
"Ngươi..." Do Khoa Đa tức giận tới run bắn cả người, hắn cũng biết lúc nãy bản thân mình hơi nóng vội. Bây giờ hắn đã nhìn rõ trên ngực đối phương có huy chương đấu sĩ. Nhưng chuyện đã xảy ra tới mức độ này thì ngoài chuyện đánh nhau ra, không còn cách giải quyết nào khác.
Chiến mã của Do Khoa Đa cũng cảm thấy bất an, nó phun phì phì trong mũi. Thật trùng hợp khi đó vó ngựa của khẽ giẫm lên người đang hôn mê trên mặt đất. Người nọ phát ra tiếng rên rỉ yếu ớt, mở mắt ra. Hắn nhìn thấy một đám kỵ sĩ cầm trường thương đang tiến tới gần, ở phía bên kia, ngoài nụ cười lạnh lẽo của Hàn Tiến, thanh cự kiếm của Ma Tín Khoa, còn những gì nữa thì hắn cũng không biết.
"Xông lên cho ta" Do Khoa Đa tức giận gào lên.
Đúng lúc này, một mũi tên sắc bén, lặng lẽ bay tới, cắm phập vào lưng Do Khoa Đa, xuyên tới trước ngực, mang theo một chùm hoa máu, Do Khoa Đa không thể tin vào ánh mắt mình khi nhìn thấy đầu mũi tên rồi hắn từ từ ngă xuống ngựa.
Hàn Tiến sửng sốt, từ khi nào tiễn pháp của Tiên Ny Nhĩ lại trở nên độc đáo như vậy? Sao nàng có thể lẻn ra sau bắn giểt địch? Hàn Tiến quay đầu nhìn lên nóc nhà của Tiên Ny Nhĩ đang đứng. Khi nhìn thấy, ánh mắt hắn vô cùng khiếp sợ cùng căng thẳng.
Một bóng tối đen ngòm gì đó từ trên không trung lao xuống. Loại sinh vật này to bằng một con dơi. Nhưng nếu so sánh với con dơi thì hai cánh của nó mở rộng ra chừng ba thước, hai mắt màu đỏ, loáng thoáng phát ra hồng quang, thoạt nhìn vô cùng khủng khiếp, trong miệng nó còn có răng nanh sắc nhọn.
Đám sinh vật đó đều thu gọn hai cánh lại, từng sinh vật hạ xuống đất, sau khi rơi xuống giữa đám kỵ sĩ chúng liền biến thành những sinh vật có mặt người, chúng có móng tay dài nhỏ, thoạt nhìn có vẻ rất mềm mại nhưng trên thực tế lại vô cùng sắc bén. Chỉ một trảo vung lên, chiến giáp của bọn kỵ sĩ bị xé toang giống như tờ giấy bị xé nát vậy, ngay cả lồng ngực cũng bị xé nát, ngay cả chiến mã cũng không trốn thoát.
Từng dòng máu tươi bắn ra khắp nơi, vô số mảnh thịt vụn và cả những mảnh nhỏ của nội tạng như một cơn mưa rơi lả tả xuống mặt đất. Trong nháy mắt, cả sơn thôn biến thành một trận Tu La. Lũ quái vật đó giống như những nông phu thu hoạch hoa màu đang gặt hái tính mạng. Chân chúng giẫm phải những mảnh thịt nát gây ra những âm thanh lẹp nhẹp. Máu tươi từ thân hình của những con người mặc giáp bắn tung toé. Mỗi lần chúng di chuyển là chúng lại khiến máu tươi bắn ra theo.
Đám kỵ sĩ mới rồi còn đang diễu võ giương oai nhưng bây giờ lại trở thành một đám sơn dương đang chờ làm thịt. Nhưng điều khiến Hàn Tiến không sao hiểu nổi là bọn ky sĩ sắp thất bại hoàn toàn nhưng chúng vẫn kiên cường chiến đấu.
Thật ra bọn chúng không phải là không muốn trốn mà là biết không thể trốn thoát.
"Ông trời ơi... là vệ đội hấp huyết qủy của Trát cổ Nội Đức" sắc mặt Ma Tín Khoa tái nhợt, hắn gào lên.