Trong nháy mắt giữa hàng trăm đạo sát nhân, thân ảnh Hàn Tiến đột nhiên cắm thẳng xuống đất, như đâm xuống một cái ao đầm bằng đất vậy. Nhanh đến nỗi thanh trường kiếm chỉ đi qua phía trên Hàn Tiền, bay thẳng về phía xa.
“Khà…”một tiếng cười khẽ vang lẽn, đây là lễ vật cuối cùng mà Hàn Tiến lưu lại cho bọn hắn, nhưng tất cả kỵ sĩ đều cảm nhận được một cái lạnh sởn tóc gáy, không thể biểu đạt thành lời, đồng thời họ cũng ý thức được, chuyện này vẫn chưa xong và cũng sẽ không xong.
"Đây là ma pháp gì vậy?" Một kỵ sĩ kinh hô.
"Cũng kệ mẹ nó lo lắng làm gì? Đứng lên cho ta, đứng lên!" Kỵ sĩ trung niên nọ giận dữ nhảy rống lên:" Đuổi theo phía trước! Mau!!"
"Đại nhân, có phải là cần có người trở về báo cáo với Hướng tướng quân không?"
"Ngươi muốn chết thì cứ trở về đi!" Kỵ sĩ trung niên nọ nghiến răng nghiến lợi nói sau đó lảo đảo chạy đến trước 'con tin', dao đã đâm thật sâu vào hốc mắt 'con tin', loại thương thế này không thể cứu vãn, kỵ sĩ trung niên nọ nghĩ đến tương lai chính mình, nghĩ đến người nhà của mình, không khỏi ngước mặt lên trời kêu lên một tiếng ai oán:" Aaaa…”
Gió đêm thổi qua khu rừng tăm tối, ánh trăng nhàn nhạt chiếu xuống, phủ lên mặt đất một màn áo trong trẻo nhưng lạnh lùng, dường như muốn nhắc nhở thế giới này mùa đông đã đến rồi.
Một mảng lớn cây có khô héo vô lực ngoe nguẩy, thoạt nhìn đã không chịu nổi phải thừa nhận cảnh cuối thu tiêu điều. Một bóng người từ một bụi cây cỏ chui ra, hắn xuất hiện cực kỳ đột ngột, chính xác mà nói, hắn là từ dưới đất chui lên.
Hàn Tiến trước kia rất ôn hòa, rất nhã nhặn, bây giờ hắn cả người như một con dao sắc được rút khỏi vỏ. Mặc dù trên mặt vẫn lộ ra vẻ tươi cười vô hại nhưng ánh mắt hắn lại trở nên vô cùng âm u, trong gió đêm lại tản ra như không hề có hàn quang, giống như hai khối bảo thạch đến từ địa ngục.
Hàn Tiến nhìn chung quanh một lúc, bước vài bước dài đến bên dấu bánh xe cùng vó ngựa còn in trên mặt đất, quan sát một lát rồi hướng về hướng Bắc mà chạy đi.
Trong quá trình chạy trốn, Hàn Tiến chạy trên không với tốc độ cực nhanh, khẽ quát một tiếng:" Nhanh!"
Dưới chân Hàn Tiến đột nhiên có sự biến hóa. Mũi chân hắn mỗi lần chạm đất, cả người sẽ như một mũi tên nhọn rời cung, bắn đi hơn bảy, tám thước, Khi tốc độ chậm lại rơi xuống, hắn lại dùng mũi chân điểm xuống đất, tiếp tục biến thành một mũi tên lao vút đi.
Trong lồng ngực hắn chứa đầy kích động, tất cả đều là sát ý. Nếu thế giới này không hề cố kỵ mà ngăn cản, làm tổn thương hắn, thậm chí muốn hắn chết quách đi thì hắn cũng không cần phải cố kỵ điều gì nưữa. Ăn miếng trả miếng! Ăn miếng trả miếng! Điều này đã trở thành chuẩn mực sống của hắn.
Hàn Tiến không phải loại người nhắm mắt làm theo cảm xúc. Làm một việc gì hắn đều xem xét nhiều lần. Hắn dành ba mươi ngày để hấp thu đại lượng thổ nguyên tố, dùng đại lượng thổ nguyên tố chế tạo ra bốn cái độn thổ phù, chính là thứ pháp bảo giúp hắn chạy trốn như vừa dùng khi nãy. Hắn còn có ba, bốn cơ hội chạy trốn. Hắn không sợ!
Thân hình Hàn Tiến như một con diều lướt đi- Mặc dù cuối cùng cũng có một đoạn thong thả nhưng tốc độ không thua kém một con tuấn mã phi nước kiệu là mấy. Đơn vị thương đội chuyên chở toàn là áo giáp, vũ khí, vết bánh xe hẳn rất sâu, khiến hắn như một thám tử tư chuyên tìm kiếm dấu vết, nhắm mắt lại cũng không thể bị mất dấu.
Không biết qua bao lâu, một hắc tuyến uốn lượn hiện ra trong mắt hắn, Hàn Tiến vội ổn định thân hình, quan sát tình thế chung quanh một chút. Nhắm thẳng vào giữa vùng đồng trống mà đi tới.
Thương đội nhân không ý thức được nguy hiểm đang đến, còn đang thấp giọng trò chuyện, có người đang nói chuyến này có thể thu vào nhiều ít ra sao. Có người lại tiếc nuối hai nữ nhân, vì không có cơ hội được vui đùa cùng hai nàng, được vui đùa cùng họ thì đương nhiên không còn gì tiếc nuối nữa hết.
Hàn Tiến nằm giữa bụi cỏ, chờ thương đội đi qua, hắn biết thương đội hộ vệ đang bàn luận về hai người nào, Khởi Lệ cùng Hy Nhĩ Na, những câu tục tĩu này càng làm cho hắn nồng nặc sát khí
Chiếc xe thứ nhất đến gần Hàn Tiến, Hàn Tiến lặng lẽ lấy ra một cái mộc nhân binh phù, vừa định phóng ra thì đột nhiên ngẩn cả người. Hắn toàn thân phủ phục trên mặt đất, cảm nhận được có chấn động cực nhỏ, có kỵ sĩ đang đến?
Hơn hai mươi chiếc xe ngựa nối đuôi chạy qua trước mặt Hàn Tiến, đầu tiên Hàn Tiến nắm chặt ống tay áo, ống quần, rồi cả vạt áo, sau đó như một ngư nhân lẻn chạy ra ngoài lặng lẽ tới sau một chiếc xe ngựa, luồn xuống dưới đáy, hai tay hai chân bám vào càng xe, dính sát vào đáy thùng xe. Đề túng thuật rất hiệu quả, thân thể hắn nhẹ tựa lông chim, căn bản là không hề cố sức.
Rất nhanh đã có thể nghe rõ ràng tiếng vó ngựa vang lên, tiếp đó ngày càng vang dội, dừng lại bên cạnh đoàn xe. Chỉ chốc sau, Hàn Tiến nghe tiếng Lợi Áo Ba Đức kêu lên:" Côn Tây tướng quân, sao ngài lại tự mình tới đây? ".
"Tiểu tử Mã Lý Áo kia đâu? Không phải các ngươi ở cùng một chỗ sao?" Một thanh âm hùng hậu vang lên.
"Không có, hắn còn đang đi thu thập lính thuê." Lợi Áo Ba Đức cười nói.
"Thế nào? Bên kia có phiền toái gì sao?" Thanh âm hùng hậu kia có vẻ phi thường kinh ngạc,
"Không có phiền toái gì, chỉ là một đấu sĩ." Lợi Áo Ba Đức cười vẻ độc ác:" Đội lính đánh thuê nọ có hai nữ nhân, hắc hắc…”.Mã Lý Áo đại nhân hẳn sẽ không bỏ qua cho các nàng."
"Tiểu tử này…” Thanh âm hùng hậu ngập ngừng chốc lát:" Không được, ta còn lo lắm."
"Tướng quân, Mã Lý Áo đại nhân mang theo mấy trăm kỵ sĩ, theo thời gian, thì không sai biệt lắm đâu."
"Vạn nhất xảy ra chuyện gì, chúng ta sẽ đi tong hết, hay là cứ đi một chuyến đi." Thanh âm hùng hậu nói:" Vùng này rất an toàn, ta sẽ không cần phái người hộ tống các ngươi, bất quá, các ngươi hành động nhanh lên một chút, lãnh chủ đại nhân đã thúc dục ta vài lần. Bên kia đang chiến đấu vô cùng kịch liệt, nhu cầu tiếp ứng cấp bách! Được rồi, ngươi lần này mang theo bao nhiêu Ma tinh, nhiều hay ít?"
"Hon ba trăm khối Ma Tinh lục giai hỏa hệ, còn có năm mươi khối Ma tinh lục giai thủy hệ."
"Chỉ như vậy thôi sao?"
"Tưởng quân, ngài không biết đó thôi, trong Cô Nhai thành Ma tinh đã nhanh chóng được người ta mua hết, ta đoán, thương nhân Hắc Nha thành cùng Địch Phổ thành đã mua một số lượng lớn Ma tinh rồi, ta đã hết sức cố gắng mới mua được nhiều như vậy đấy."
"Hừ!" Thanh âm hùng hậu hừ lạnh nói:" Chiến tranh hay là thu tiền, Trát cổ Nội Đức Hắc Nha thành trời sanh tính tàn bạo, thường dân trong lãnh địa của hắn cũng bị giết hại không ít đâu, muốn so sánh với chúng ta ư? Thật là nằm mộng!"
"Đúng vậy, Trát cổ Nội Đức sao có thể so sánh vơi lãnh chủ đại nhân được." Lợi Áo Ba Đức thừa dịp vỗ mông ngựa, vừa thổi phồng Địch Tư Mã Khắc đồng thời bí mật đem vào trước mặt Côn Tây tướng quân.
"Tốt lắm, các ngươi nhanh lên một chút đi." Thanh âm hùng hậu nọ không nhịn được chặn ngang Lợi Áo Ba Đức nói:" Buổi tối các ngươi sẽ không được nghỉ ngơi, nhất định trước giữa trưa ngày mốt phải chạy đến Thánh Quan thành."
"Yên tâm đi, tướng quân." Lợi Áo Ba Đức cười nói.
Đoàn xe tiếp tục đi tới, còn bọn kỵ sĩ này thì đi ngược về hướng trái, Hàn Tiến khẽ than trong lòng, hắn ban đầu là định chờ sau khi bọn kỵ sĩ tách ra khỏi đoàn xe, đột nhiên phát động tập kích, bây giờ thì hắn đã đổi chủ ý, tốc độ đoàn xe chậm như vậy, trước giữa trưa ngày mốt có thể đến được Thánh Quan thành sao? Dựa vào cái gì? Sẽ không bị tập kích? Lợi Áo Ba Đức lại nói như nắm chắc là có thể đáp ứng được vậy, như vậy khẳng định là còn có thứ gì đó mà hắn chưa biết.