Ngay lúc hoàng hôn, mọi người cùng dựng trại bên một bờ sông, Hàn Tiến chưa từng đến nơi này, nhưng hắn nghe tên dòng sông rất quen thuộc, Thúy Hà, cũng chính là nơi mà hắn tắm rửa đầu tiên tại thế giới này. Bất quá bây giờ bọn họ ờ hạ lưu sông, men theo sông Thúy Hà lên trên chừng mười dặm chính là Lạp Đông trấn.
Thương đội hộ vệ nhặt được rất nhiều cành cây, đốt lên một đống lửa, vài người Hàn Tiến tụ lại cùng một chỗ, bàn bạc hướng đi cho ngày mai. Trước mắt muốn tiến vào chiến khu đương nhiên phải cẩn thận, thật cẩn thận, chỉ là đám người Hàn Tiên rất náo nhiệt, người phụ trách thương đội Lợi Áo Ba Đức lại cười tủm tỉm không nói một lời, coi như mọi người thương lượng thì không có liên quan gì đến hắn.
Nhìn về phía chân trời về chiều, Tiên Ny Nhĩ vẻ mặt đột nhiên trở nên cứng ngắc, sau đó từ dưới đất nhảy dựng lên: "Có tiếng vó ngựa! Rất nhiều tiếng vó ngựa!!"
"Nơi nào?" Hàn Tiến thất kinh.
"Bên kia." Tiên Ny Nhĩ đưa tay chỉ về hướng đông, sau đó liền tháo trường cung sau lưng xuống.
"Mọi người không cần khẩn trương, không cần khẩn trương." Lợi Áo Ba Đức đứng lên nhìn về hướng đông một chút rồi cười ha hả nói: "Hắn là người một nhà."
"Người một nhà? Lợi Áo Ba Đức đại nhân, ý ngài là?" Ma Tín Khoa trầm giọng hỏi.
"Ha ha, ta đã thương lượng rất tốt với Côn Tây tướng quân Thánh Quan thành, hắn sẽ tiếp ứng chúng ta ở đây." Lợi Áo Ba Đức cười nói sau đó lấy tay chỉ: "Mấy người các ngươi qua đây một chút xem có phải Côn Tây tướng quân hay không?"
Vài tên hộ vệ nhảy lên chiến mã, nhanh chóng chạy ra khỏi doanh địa, mấy người Tiên Ny Nhĩ đưa mắt nhìn nhau, nếu chủ nhân của hàng hóa cũng không khẩn trương thì mình càng không cần phải khẩn trương, Ma Tín Khoa liếc nhìn Hàn Tiến một cái thật dài, hắn nhớ rất rõ, Hàn Tiến mấy hôm trước có nói qua, thương đội dám vận chuyển quân tư đến Thánh Quan thành, khẳng định là có chỗ dựa, tay Côn Tây tướng quân kia chính là chỗ dựa của bọn hắn.
"Tất cả đứng lên, tất cả đứng lên." Lợi Áo Ba Đức lớn tiếng quát: "Hôm nay không thể hạ trại ở đây, mọi người phải chạy suốt đêm thôi."
Đám người Hàn Tiến cũng bắt đầu thu gom đồ đạc, dập tắt đống lửa, tháo điệu xe ngựa gắn lại cho đúng, tất cả mọi người chuẩn bị chờ phân phó.
Không lâu sau, một loạt bóng đen hiện ra từ phía chân trời, hướng đến bên này mà chạy đến cực nhanh, mấy trăm kỵ sĩ chạy tới cùng lúc. Phía bên này thì đã chuẩn bị tốt toàn bộ.
"Thì ra là Mã Lý Áo đại nhân." Lợi Áo Ba Đức cười ha hả mà đi đến: "Đã lâu không gặp. ngài thật sự là càng ngày càng hoạt bát."
"Ở đây gồm bao nhiêu hàng hóa, nhiều hay ít?" Một kỵ sĩ trẻ tuổi sắp chúng ra.
"Cả mười lăm xe, một trăm năm mươi bộ trọng khải, hai ngàn thanh trường kiếm."
"Tốt lắm!" Kỵ sĩ trẻ tuổi cười nói.
Mấy trăm kỵ sĩ nối đuôi nhau thành một đường, xe ngựa kéo hàng đi chậm lại, nhường cho đội ngũ kỵ sĩ đi qua, đây chính là lề tiết, song phương muốn tiếp xúc với nhau một chút. Nếu như cần bọn họ hộ tống thì bọn họ có thể theo xuống, dù sao nơi này cũng không phải Thánh Quan thành. Nếu như không cần, với chữ kí của Lợi Áo Ba Đức trong hiệp ước, bọn họ có thể quay về.
Không ai biết lúc này Lợi Áo Ba Đức đang quay đầu lại liếc mắt nhìn bọn họ, lộ ra một nụ cười gian xảo, cùng nhau đi mấy ngày, không người nào tưởng tượng được, hiền lành, thân thiện như Lợi Áo Ba Đức lại có thể nở một nụ cười khiến người ta phải ớn lạnh như vậy.
"Bỏ vũ khí xuống!" Kỵ sĩ trẻ tuổi đột nhiên trở mặt.
"Cái gì?" Hàn Tiến đứng ở phía trước nhất liền ngẩn cả người.
"Ta nhắc lại lần nữa, lập tức buông vũ khí xuống cho ta!" Kỵ sĩ trẻ tuổi quát.
Hàn Tiến không làm chủ được, giật mình một cái, hắn nhìn vào Kỵ sĩ trẻ tuổi kia. Đối phương niên kỉ ước chừng hai ba, hai tư, tướng mạo có thể coi là anh tuấn, chỉ là sắc mặt vô cùng tái nhợt, vành mắt đen thâm, hum húp, đây đích thị là do thức khuya quá nhiều, Hàn Tiến chú trọng quan sát ánh mắt đối phương, bên trong có cười gian, có khinh miệt, nhưng nhìn không có tới một tia thiện ý.
"Tại sao?" Hy Nhĩ Na vọt lên trước: "Các ngươi có lầm không? Chúng ta là lính đánh thuê! Lính đánh thuê chuyên biệt hộ tống chuyến hàng này!"
"Ta biết, nhưng bây giờ đã không cần các ngươi nữa." Nhãn tình người trẻ tuổi nọ sáng lên, khẩu khí thoáng có chút hòa hoãn: "Cho nên, làm theo lệnh ta đi!"
"Dựa vào cái gì mà ngươi đòi chúng ta buông vũ khí?" Một chiến binh lớn tiếng kêu lên, bọn họ đều là thành viên lính đánh thuê liệt hỏa hoa hồng đoàn, mà đội trưởng liệt hỏa hoa hồng đoàn chính là Hy Nhĩ Na, mà Ma Tín Khoa nói Hy Nhĩ Na từ nhỏ thích nghịch ngợm, hội lính đánh thuê bất quá cũng chỉ mà một món đồ chơi, trình độ của hắn còn có thể sử dụng đầu óc được, ngoại trừ hắn ra, còn lại năm, sáu người kia chỉ thuần là một võ sĩ.
"Bằng cái này!" Kỵ sĩ trẻ tuổi sắc mặt chuyển lạnh, nhẹ nhàng vung tay lên, vài mũi tên phía sau hắn phóng ra, thân thể tên chiến binh chống đối bay lên, văng ra xa hơn mấy thước, vài mũi tên còn gắn trên người hắn, rung lên kịch liệt. Mặc dù không chảy nhiều máu nhưng hiển nhiên đã không thể sống nổi
"Luân Ân…Luân Ân " Hy Nhĩ Na hét lên chói tai rồi chạy tới.
"Xem ra các ngươi không muốn hợp tác rồi." Kỵ sĩ trẻ tuổi thở dài ngón tay đã sờ lên thanh trường kiếm.
Mấy người Hàn Tiến liếc nhau một cái, mặc dù không biết tại sao, nhưng bọn hắn biết sẽ gặp phải hoàn cảnh gì nếu bỏ vũ khí xuống, ngôn ngữ bằng ánh mắt của họ trao đổi rất nhanh chóng.
‘’Đing…’’Tát Tư Âu là người đầu tiên vứt thanh pháp trượng xuống đất, Tiên Ny Nhĩ tháo trường cung, chậm rãi cúi người xuống, còn Ma Tín Khoa thì vẫn không nhúc nhích như cũ, Hàn Tiến đột nhiên xoay người kêu lên: "Khởi Lệ tiểu thư, người phải giúp chúng ta với, không thể nói đạo lý với mấy người kia được!"
Khởi Lệ? Kỵ sĩ trẻ tuổi sửng sốt, hắn thấy cái tên này rất quen thuộc, chỉ là nhất thời không thể nhận ra được nửa thân người mà Hàn Tiến kéo ra ngoài, kỵ sĩ trẻ tuổi chỉ có thể nhìn thấy một phần tướng mạo của Khởi Lệ tiểu thư, hắn ngẩn cả người, thúc chiến mã tiến về trước vài bước, sau khi hắn xác nhận dung mạo kia chính là Khởi Lệ. Trên mặt không khỏi lộ ra vẻ vui mừng như điên, xoay người định phát lệnh, đang tiếc hắn chỉ thấy một bức tường đất cát bay lên.
Ma Tín Khoa nổi giận gầm lên một tiếng, thân hình như một tia chớp nhảy lên giữa không trung, hai tay cầm cự kiếm ra sức đánh xuống, kiếm quang chói lóa vạch lên không trung một tàn ảnh, như một màn ánh sáng buông xuống.
Ma Tín Khoa vóc người cường tráng, trong tay lại cầm một thanh sát nhân cự kiếm, chung quy sẽ tạo cho địch nhân một ảo giác, tưởng rằng hắn là một chiến binh chuyên dùng sức mạnh để đè bẹp người khác, nhưng trên thực tế hắn luôn luôn lấy nhanh nhẹn làm gốc, huống chi hắn bây giờ đã đột phá chướng ngại, chỉ trong nháy mắt hắn đã áp sát tên kỵ sĩ trẻ tuổi
Kỵ sĩ trẻ tuổi cực kỳ hoảng sợ, dùng tốc độ nhanh nhất có thể rút thanh trường kiếm ra ngăn cản.
Ầm một tiếng, nếu như thực lực tương đương vơi nhau, chiến binh quyết đấu thường lấy tốc độ nhanh nhẹn của mình ra phân cao thấp, giống như lúc Ma Tín Khoa đối chiến với Đấu sĩ ở Thập Nhất trấn. Kỵ sĩ trẻ tuổi phát ra một tiếng kêu thảm, hắn đỡ được kiếm của Ma Tín Khoa nhưng lại không đỡ được kiếm khí, một dòng máu tươi từ trán hắn chảy xuống má trái đó là do vô số huyết điểm tạo thành, mà mắt trái hắn cũng không thể mở ra được, trong kiếm khí của Ma Tín Khoa mang theo những hạt tinh quang chói lóa làm cho mặt của kỵ sĩ trẻ tuổi biến thành lỗ chỗ, thậm chí có thể biến thành một Độc Nhãn Long.