[Dịch]Hỗn Loạn Chiến Thần

Chương 59 : Điềm xấu.




““Là bọn chúng phải không?” Lão già đó chậm rãi cất tiếng hỏi.

Tiểu Ước Sắt Phu bị đám người đó đánh đến nỗi thâm tím mặt mày, nó đưa mắt nhìn lướt qua đám người Hàn Tiến, cắn răng chợt nói :“Không phải”.

“Xem ra không dạy dỗ ngươi một trận tử tế ngươi vẫn không thể thành thật rồi” lão già cầm lấy cây roi trong tay một dung binh, vung mạnh một cái, tiếng roi va vào không khí dội lại vun vút, Tiểu Ước Sắt Phu sợ đến nỗi cả người run lẩy bẩy.

“Cho ngươi thêm một cơ hội nữa, có phải là bọn chúng hay không?”

“Không phải”.

Lão già kia đổi roi, không nói gì cứ thế quất mạnh lên trên lưng Tiểu Ước Sắt Phu.

“A...” Tiểu Ước Sắt Phu đau đến nỗi nước mắt nước mũi thi nhau chảy ra, kêu lên những tiếng vô cùng thảm thiết.

Những đứa trẻ lớn như nó hầu hết đều trốn sau đôi cánh che chở của cha mẹ, cho dù có thường xuyên đánh nhau với kẻ khác cũng chỉ giới hạn ở chuyện đánh nhau mà thôi, nào biết được loại tra tấn bằng roi này lại ghê gớm đến thế, chỉ lúc sau đã khiến Tiểu Ước Sắt Phu ngã gục.

Khởi Lệ quát lên :“Ngươi dựa vào cái gì mà đánh người?”

Lão già quay đầu lại nhìn Khởi Lệ, khóe miệng lộ ra một nụ cười đầy ẩn ý, sau đó nắm chặt tóc Tiểu Ước Sắt Phu, nhưng lần này hắn chuyển câu tra hỏi khác :“Nói, hôm qua ngươi đã làm những gì? Mau đem tất cả thành thật khai báo hết cho ta”.

“Tiểu Ước Sắt Phu cả ngày hôm qua đều ở cùng với chúng ta” Khởi Lệ tức tối nói :“Có chuyện gì nói với chúng ta, đông người như vậy lại đi hiếp đáp một đứa trẻ, ha....người của hành hội lính đánh thuê các ngươi thật quá lợi hại rồi đấy”.

“Vậy thì đúng rồi” lão già quay người lại, cười lạnh mà nói :“Hôm qua mấy người các ngươi xông vào Ma Căn thương đoàn, hơn nữa còn giết sạch mọi người ở đó. Ma pháp sư chúng ta đã tiến hành điều tra, hung thủ dùng thủ đoạn cực kì tàn nhẫn, đầu tiên biến người của thương hội thành sinh vật vong linh, sau đó dùng loại thánh quang ma pháp giết chết. Loại vụ án như thế này xảy ra trong ngoại thành, chúng ta tuyệt đối sẽ không can thiệp nhưng trong Cô Nhai thành này thì chúng ta nhất quyết tóm được hung thủ, đây là trách nhiệm của chúng ta”.

Ánh mắt lão già đảo qua lại :“Mấy vị, các người còn có điều gì muốn nói không?”

“Hôm qua thật sự chúng ta đã đến Ma Căn thương đoàn, nhưng khi chúng ta đến người ở đó đều đã trở thành cương thi rồi” Tát Tư Âu chậm rãi nói.

“Các người không cần phải giải thích với ta, nhiệm vụ của ta là đem các người đến chỗ quan thẩm phán, sau đó các người có thể thuyết phục quan thẩm phán đại nhân”. Lão già vẫy vẫy tay, lính đánh thuê xung quanh liền vây chặt lấy đám người Hàn Tiến.

Đám người Hàn Tiến bị quây lại thành một nửa vòng tròn, tình huống này thật khiến người khác phải đau đầu. Nếu gặp phải kẻ địch như thế thì có thể dùng hết sức mà chiến đấu, bây giờ động thủ không được mà không động thủ cũng không xong, đối phương dù sao cũng là đại diện cho hành hội lính đánh thuê.

“Khoan đã, ta muốn khiếu nại với hội liên hợp nguyên lão của Cô Nhai thành” Khởi Lệ cao giọng nói.

“Khiếu nại với hội liên hợp nguyện lão?” lão già cười lớn sau đó sắc mặt chuyến sang lạnh tanh :“Ngươi cho rằng ngươi là cái thá gì?”

“Là người kế thừa của Ma Căn thương đoàn, khi gặp phải sự bất công ta hoàn toàn có tư cách khiếu nại với hội liên hợp nguyên lão” Khẩu khí của Khởi Lệ cũng không chịu thua kém đối phương chút nào :“Hơn nữa hãy chú ý đến lời nói của ngươi, ngươi mới chính là không ra cái thá gì”

Sắc mặt lão già có chút thay đổi :“Nói dối. Ngươi nói mình là người thừa kế của Ma Căn thương đoàn, có chứng cứ gì không? Ta nói ta là người tạo lập ra Ma Căn thương đoàn đấy, đem bọn chúng bắt lại cho ta”.

“Cẩn thận, nhà ngươi đã vi phạm vào điều thứ nhất của hội liên hợp nguyên lão rồi đấy, cùng với điều thứ hai, ta sẽ khiếu nại các ngươi” Khởi Lệ nói càng lúc càng lớn, còn đem một vật bằng ngọc giống như lệnh bài giơ ra :“Đây là con dấu của Ma Căn thương đoàn, là người kế thừa của Ma Căn thương đoàn ta có quyền được bãi miễn, các ngươi không có quyền lực thẩm tra ta”.

Sắc mặt mấy tên dung binh liền thay đổi ngay lập tức. Hiển nhiên những lời Khởi Lệ nói có ảnh hưởng rất lớn đến chúng.

Cô Nhai thành có thể phát triển đến ngày hôm nay chế định pháp quy sớm nhất là hòn đá nền móng của cả thành thị, tuyệt đối không thể phá hoại, tất cả những người có ý đồ xấu muốn phá hoại sẽ đều phải chịu trọng tội, người biết luật mà vi phạm, tất nhiên sẽ càng phải chịu tội nặng hơn.

“Bất luận ta phạm phải tội gì ta đều có quyền lợi yêu cầu gặp toàn thể các thành viên trong hội liên hợp nguyên lão. Bây giờ các ngươi hãy ngay lập tức đi thông báo cho hội nguyên lão”.

Lão già do dự một lúc, gượng nở nụ cười nói :“Được, ta cầm ấn chương đi, chờ ta kiểm tra một lát”.

“Ngươi có tư cách không?” Khởi Lệ cười lạnh lùng nói.

“Ngươi….” Lão già tức đến nỗi mặt mày đỏ gay, nhưng nhìn đám lính đánh thuê xung quanh hầu hết đã thu hết vũ khí lại, nghĩ lại việc dùng dung binh cưỡng ép bắt người đã không còn tính thực thi nữa rồi, chẳng có ai bằng lòng nhảy vào chảo dầu đang sôi cả.

“Tiểu thư, cô làm như vậy không phải là cố ý làm khó người khác hay sao?” Lão già khẩu khí rõ ràng đã có chút nhân nhượng :“Chí ít cô cũng nên để ta kiểm tra ấn chương đã chứ”.

“Vậy sao ngươi không đi thông báo cho hội liên hợp nguyên lão” Hàn Tiến lạnh nhạt nói :“Ấn chương là thật hay là giả chắc phải do họ tự mình kiểm tra, không phải đến lượt ngươi”.

Lão già giương mắt nhìn chằm chằm Hàn Tiến, tiếp đó quay sang nhìn Khởi Lệ :“Tiểu thư, hà tất phải kinh động đến các vị nguyên lão lớn của hội liên hợp nguyên lão, thế này đi, tiểu thư tùy ý tìm một vật để đóng dấu ấn chương lên, sau đó chúng ta đem bản đóng dấu đó đến hội nguyên lão để kiểm chứng , thế có được không?”

Khởi Lệ có chút do dự, Hàn Tiến cười mà nói :“Ta cứ xem xem” nói xong đưa tay về phía Khởi Lệ.

Khởi Lệ buông ngọc bài xuống, đặt vào tay Hàn Tiến, Hàn Tiến nghịch nghịch tấm ngọc bài, cả tấm ngọc bài phát ra một màu sáng bạc, chế tạo vô cùng tinh xảo, hai mặt đều khắc vô số những hoa văn. Hàn Tiến rút từ trong chiếc nhẫn không gian ra một tờ giấy đã được vuốt phẳng, đưa tấm ngọc bài cùng tờ giấy lại.

Khởi Lệ nắm chặt lấy ngọc bài, một làn sóng ma pháp như có như không truyền đến, ngọc bài trở nên lấp lánh trong suốt. Trong khoảnh khắc ngọc bài và tờ giấy tiếp xúc với nhau, con dao ăn trong tay Hàn Tiến xuyên vào dò xét bên trong, kẹp ở ngay giữa hai vật. đám người Ma Tín Khoa hai bên trái phải yểm trợ, trừ đám người bọn họ ra, người ngoài căn bản không nhìn thấy được hành động này của Hàn Tiến.

Khởi Lệ nhìn Hàn Tiến, con dao ăn trong tay Hàn Tiến dừng lại ở vị trí vô cùng kì diệu, nàng có thể nhìn thấy, ấn chương đã bị thiếu mất đi một đường, nhưng với người ngoài mà nói đó đương nhiên là ấn chương hoàn chỉnh. Hắn điên rồi sao? Lẽ nào để kẻ khác phủ nhận thân phận của mình? Trong lòng Khởi Lệ phân vân lo lắng không yên, nhưng cuối cùng vẫn chọn cách tin tưởng Hàn Tiến, đưa tờ giấy lại.

“Tư Đế Nhĩ Bá Cách, đi, đem vật này giao cho bọn chúng” Hàn Tiến cười khẽ nói.

Lõa già đón lấy ấn chương từ tay Tư Đế Nhĩ Bá Cách, xem một cách chăm chú, dăn dò :“Uy Nhĩ, đi đến hội nguyên lão kiểm chứng, đi nhanh về nhanh đấy”.

“Khởi Lệ, lát nữa bất luận phát sinh chuyện gì cô cũng đừng kinh ngạc, tốt nhất là tránh sau Ma Tín Khoa đi, đừng để người khác nhìn thấy nét mặt mình” Hàn Tiến khẽ nói.

“Được” Khởi Lệ khẽ lên tiếng đồng ý.

Ma Tín Khoa cố ý kéo Tát Tư Âu ra, hình như nói thầm bên tai điều gì đó, lắc lư người rồi tự nhiên đem Khởi Lệ tránh ra phía sau.

Hàn Tiến khẽ thở dài, vừa nãy khi hắn chen vào nói, ánh mắt căm phẫn của lão già đã để lại cho hắn ấn tượng mạnh, chuyện này...thật không đơn giản chút nào.

Không lâu sau tên lính đánh thuê tên là Uy Nhĩ đó thở phì phò chạy đến, hạ giọng nói với lão già điều gì đó, mặt lão già lộ rõ nụ cười :“Hoàn toàn phù hợp, xem ra hôm nay đã là một sự hiểu lầm rồi, thật xin lỗi, tiểu thư Khởi Lệ phải không? Haha....Đây là chuyện của Ma Căn thương đoàn các vị, chúng tôi cũng không can thiệp vào nữa”.

Hai tay Khởi Lệ bất giác nắm chặt lại, một cảm giác bất an chợt dấy lên trong lòng...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.