Một đêm lặng lẽ trôi qua, đến ngày thứ hai dùng xong bữa sáng Tiên Ni Nhĩ còn phải đi thu mua ma tinh. Ma Tín Khoa cũng phải đi, nói một cách tốt đẹp là thử tìm nhiệm vụ thích hợp kiếm ít tiền tiêu, chỉ là nhìn sắc mặt hắn cau có khó chịu, trong lòng mọi người cũng đã có tính toán, chắc là vội rời khỏi nơi có nhiều người nhòm ngó.
“Nhận nhiệm vụ” mấy chữ này đã khơi dậy tính hiếu kì của Hàn Tiến. Mễ Hiết Nhĩ và Tư Đế Nhĩ Bá Cách cũng phải ra ngoài mở mang đầu óc, cuối cùng cả đám người đều rời khỏi quán trọ, đi về phía hành hội lính đánh thuê.
Người ở trong quảng trường phía trước hành hội lính đánh thuê vô cùng đông đúc, còn náo nhiệt hơn rất nhiều lần so với tối hôm qua. Tiên Ni Nhĩ đưa mọi người vượt qua quảng trường, thông thạo đường đi đến phía trước một cái quầy, nhận lấy giấy bút đối phương đưa cho liền viết một biên lai lên trên.
“Như vậy chắc không được?” Khởi Lệ nhẹ nhàng nói.
“Tại sao lại không được?” Tiên Ni Nhĩ sững lại :“Cả ngày hôm qua ta đều thu như vậy”
“Qúa nhiều rồi” Khởi Lệ dùng tay chỉ lên biên lai, trên góc cao nhất của biên lai có viết: thu mua hai trăm viên ma tinh thổ hệ cấp ba, đơn giá hai mươi đồng bạc.
“Nghĩa là gì?”
“Chúng ta hiện nay không biết giá cả hợp lí của ma tinh thổ hệ, cũng không biết trữ lượng trên thị trường, thu mua ma tinh như vậy sẽ bị lỗ”.
“Vậy cô viết biên lai đi” Tiên Ni Nhĩ nhường chỗ lại.
“Được” Khởi Lệ trả lời rất dứt khoát. Nhận lấy tờ giấy, xóa xóa vài chỗ, liệt kê ra một dãy số dài.
Nhân viên trong quầy nhận lại biên lai, bất giác trợn mắt lên. Khởi Lệ không có kiểu hoang phí như Tiên Ni Nhĩ, biên lai đều là thu mua năm viên một, hàng đơn giá thứ nhất là hai mươi đồng bạc, đơn giá thứ hai là mười chín đồng bạc, lần lượt giảm dần, tổng cộng chỉ thu mua năm mươi viên ma tinh, đơn giá cuối cùng thậm chí giảm được mười đồng bạc.
Nhân viên quầy hàng dùng ánh mắt không lễ phép lườm Khởi Lệ. Ban bố nhiệm vụ ở đây, mua bán vật phẩm là miễn phí, nhưng để đợi mua bán thành, hành hội lính đánh thuê sẽ thu một phần trăm của hai phía, làm như Khởi Lệ, cho dù tất cả các đơn từ đều làm xong hành hội lính đánh thuê cũng không thể thu được tiền, khó tránh bị người ta khinh thường.
“Được rồi, chúng ta đến nơi khác xem thử” Khởi Lệ không thèm quan tâm nói.
“Mới có năm mươi viên ma tinh? Vẫn chưa đủ”.
“Không, mục đích lần này của chúng ta là đi tìm giá cả hợp lí, sau đó tính tiếp” Khởi Lệ nghĩ ngợi :“Tiên Ni Nhĩ, hôm qua trong chốc lát đã thu mua hai trăm viên ma tinh?”
“Không phải, ta ban đầu thu mua năm mươi viên ma tinh, không lâu sau thì thu xong hết, sau đó lại thu được năm mươi viên, đợi ta đi hết một vòng quay lại thì cũng thu xong hết, ta dứt khoát thu hai trăm viên”.
“Trời.......” Khởi Lệ nhìn chằm chằm vào Tiên Ni Nhĩ.
“Xong việc chưa? Xong việc rồi thì chúng ta sang bên kia xem xét” Ma Tín Khoa từ phía sau nói.
Đám người Tiên Ni Nhĩ quay người đang định đi thì tên nhân viên quầy tức giận nói :“Này, các người còn chưa giao tiền thế chấp”.
“Bao nhiêu?” Tiên Ni Nhĩ lạnh nhạt hỏi.
“Ba đồng vàng”.
Tiên Ni Nhĩ ném lại ba đồng vàng, đóng dấu vào tờ biên lai của hành hội lính đánh thuê, quay người đi. Khởi Lệ lúng túng, cuối cùng cũng chịu không nổi :“Tiên Ni Nhĩ, ngã giá nhanh như vậy chứng tỏ giá tiền ngươi đưa đã bị nâng cao rồi, ngươi tại sao không giảm giá xuống?”
“Ta không hiểu, cũng chẳng nghĩ nhiều” Tiên Ni Nhĩ có chút ngượng ngùng.
Hàn Tiến và Tát Tư Âu nhìn nhau. Hôm qua khi thuê Tiểu Ước Sắt Phu, Tiên Ni Nhĩ vung tay ném ra một đồng vàng, với thái độ của kẻ có tiền như vậy thì cho dù có hiểu buôn bán là như thế nào cũng sẽ không lãng phí nhiều tinh lực như vậy. Hàn Tiến là kẻ đã từng chịu khổ, khi vừa đến thế giới này còn đói gần phát điên, Tát Tư Âu cũng không giàu có gì, bọn hắn không nhiều thì ít, cũng đã từng sống những ngày tháng cực khổ không có tiền, cho nên cùng có sự phê phán trong lòng, khiển trách Tiên Ni Nhĩ, có điều bề ngoài vẫn tỏ ra như không có chuyện gì.
Trụ sở của hành hội lính đánh thuê phân thành bốn tầng, tầng hai là khu giao dịch cao cấp, mức giao dịch phải từ trăm đồng vàng trở lên mới có thể lên tầng hai. Tầng ba là phòng dành cho khách quý. Còn về tầng bốn thì ngay cả kẻ sinh ra và lớn lên ở đây là Ma Tín Khoa cũng không biết tầng bốn để làm gì.
Hành hội lính đánh thuê là nhà của vô số các lính đánh thuê, quy mô của nó thế nào tất nhiên cũng có thể tưởng tượng được. Đại sảnh lớn lầu hai dài khoảng hơn mấy trăm mét, chỉ tính nguyên các cột trụ bằng đá thô cũng đã phải đến hơn ba mươi cái, trên mỗi một cột trụ đá đều treo mấy chiếc đèn, đó không phải là đèn dầu mà là đèn sử dụng ma tinh ma pháp.
Trong cả căn phòng lớn có khoảng ba đến bốn trăm lính đánh thuê, họ hoặc là đến một cách vội vã hoặc là chờ đợi lâu dài, hoặc cùng nhau tụ tập lại thì thầm bàn tán điều gì đó. Dám kiếm một trăm đồng vàng thấp nhất cũng phải là chức nghiệp cấp năm, thậm chí còn có mấy lính đánh thuê đeo huy chương hiền giả, đấu sĩ, trông dáng vẻ, khí chất của họ rõ ràng đều là một tiểu đội lính đánh thuê hoặc là đoàn lính đánh thuê.
Bên ngoài cửa, từng trận sóng ma pháp liên tục dao động. Hành hội lính đánh thuê có mười bốn ma pháp truyền tống trận đơn hướng, lúc này mới là sử dụng đến kì đỉnh cao,, dự tính của một ngày bắt đầu từ sáng sớm, hơn nữa ban ngày đến dãy núi Tháp Lạp Hạ có thể nói an toàn hơn một chút.
“Chúng ta lên lầu ba xem thử?” Tát Tư Âu hạ giọng hỏi.
“Chỗ đó chúng ta không vào được, hơn nữa cũng không thể nhận nhiệm vụ phòng khách quý” Ma Tín Khoa lắc lắc đầu, nhiệm vụ không thể nhận bừa để ngăn chặn có người cố ý gây rối loạn, nhận nhiệm vụ trước tiên phải trả một phần ba số tiền thuê, nếu nhiệm vụ thất bại hoặc trong thời hạn quy định mà chưa hoàn thành thìlính đánh thuê sẽ phải bồi thường cho người ban bố nhiệm vụ, thậm chí đoàn lính đánh thuê thất bại ngộ nhỡ phải chịu thương vong thê thảm đến đâu cũng chẳng có ai lo lắng đến.
Hàn Tiến lặng im quan sát, phía đối diện có một tấm màn lớn do thủy tinh kết thành, phía trên có ghi các loại nhiệm vụ, thông tin thu mua ma tinh. Dựa theo mức sắp xếp của mức tiền tệ, nhiệm vụ có mức thù lao thấp nhất cũng phải trên một trăm đồng vàng, cao nhất là trên chín trăm đồng vàng.
Hàn Tiến chợt phát hiện độ khó của các nhiệm vụ trong này không cao, ví dụ hắn đã từng gặp Tật Phong Lang, Cự Tích....hiển nhiên liệt kê trong nhiệm vụ, hơn nữa mức thù lao không ít. Tầm mắt hướng sang phía bên, hắn lại trông thấy một nhiệm vụ, bất giác phát ra một tiếng kêu kinh ngạc, da của Thiết Bì Man Ngưu, cả một trang, thù lao sáu trăm đồng tiền vàng.
“Sao vậy?” Ma Tín Khoa hỏi.
“Không có gì” Hàn Tiến vội lắc lắc đầu.
Nếu ban đầu nghĩ cách diệt sạch đám Man Ngưu, tống cộng sẽ có bốn nghìn đồng vàng, có điều hắn chỉ có thể nghĩ ở trong đầu, đám người Tiên Ni Nhĩ sống với đám Man Ngưu cũng rất tốt, hắn mà dám nói ra những lời này nhất định sẽ phải chịu sự công kích.
“Ta phát hiện nhiệm vụ trong đây không phải là khó lắm” Tát Tư Âu cũng nghĩ giống như Hàn Tiến “Ma Tín Khoa, chúng ta nhận một nhiệm vụ thử xem sao? Cũng không thể cả ngày nhàn hạ như vậy được”.
“Nhiệm vụ quả thật không khó, nhìn thấy chưa, nhiệm vụ đó cần hai mươi cái răng của Tật Phong Lang, trả giá một trăm mười đồng vàng, không cần các người giúp đỡ, một mình ta là được rồi” Ma Tín Khoa cười cười nói :“Vấn đề là ai sẽ đem một con Tật Phong Lang đến trước mặt chúng ta? Đi vào nơi sâu nhất của dãy núi Tháp Lạp Hạ, các tình huống ngoài ý muốn có thể phát sinh bất cứ lúc nào, một con Thiên Di hoặc ma thú cấp cao đi tìm thức ăn thôi cũng đủ khiến cả một tiểu đội lính đánh thuê bị tiêu diệt hết. Cái khó không phải là ở nhiệm vụ mà là làm sao để có thể sinh tồn được trong dãy núi Tháp Lạp Hạ, đồng thời tìm được ma thú mình cần phải bắt giết. Mỗi năm sẽ đều có vô số các lính đánh thuê hi sinh, hôm nay là bọn họ, nếu chúng ta dám đi vào trong, ngày mai có lẽ sẽ đến lượt chúng ta đấy”.
“Răng Tật Phong Lang à? Ta.....” Hàn Tiến bất chợt nhớ ra điều gì đó :“Sao ngươi không nói sớm? Thật là đáng tiếc quá”.
“Đúng vậy, chúng ta tổng cộng giết được bao nhiêu con Tật Phong Lang? Sớm biết thì đã đem nhổ hết răng của chúng đi rồi” Tát Tư Âu nói.
“Cái này....” Ma Tín Khoa cười đau khổ nói :“Trước đây ta rất hiếm khi lên lầu hai, làm sao biết còn có người thu mua những thứ như vậy chứ”.
“Ngươi chưa từng lên lầu hai? Ngươi rốt cuộc có phải làlính đánh thuê hay không vậy?”
“Một mình ta thì có thể làm được gì? Đi tìm cái chết sao?” Ma Tín Khoa trợn mắt lên nói.
“Tại sao ngươi không gia nhập một đoàn lính đánh thuê khác?” Tiên Ni Nhĩ nhẹ nhàng hỏi.
“Vậy thì thà nhận bừa một nhiệm vụ nào đó” Ma Tín Khoa thở dài nói :“Đi đến dãy núi Tháp Lạp Hạ ta còn có cơ hội sống trở về, nếu là dám gia nhập đoàn lính đánh thuê khác....vậy thì ta chết chắc rồi”.