[Dịch]Hỗn Loạn Chiến Thần

Chương 56 : Tình báo




Khởi Lệ va phải cánh tay của Hàn Tiến, lại bị mùi hôi thối xộc thẳng vào mũi, chân liền mềm nhũn ra, thiếu chút nữa là ngã quỵ xuống, may mà có Hàn Tiến giữ chặt lấy.

Khởi Lệ ngẩng mặt lên nhìn Hàn Tiến, hỏi với giọng run rẩy :“Có phải là...đều chết hết cả rồi?”

Hàn Tiến gật gật đầu, Tát Tư Âu trau mày nói :“Lẽ nào có người ra tay hạ thủ cả Ma Căn thương đoàn?”

“Không biết, có lẽ là có người hạ thủ, có thể là do nội bộ của họ tàn sát lẫn nhau” Hàn Tiến hạ giọng nói :“Nhưng chí ít chúng ta cũng biết được bên phía kẻ địch có một Vu sư”.

Khởi Lệ mặt cắt không còn giọt máu. Thật ra nàng luôn nhẫn nại chịu đựng, đã nhẫn nại cả mấy tháng trời nay rồi, khi mọi người đều sống cuộc sống nhàn nhã thoải mái trong rừng sâu nàng đã không muốn ở lại, trở về Ma Căn thương đoàn mới là mục đích của nàng. Vấn đề vẫn còn đó, nàng chỉ là một chiến sĩ bình thường đến nỗi không thể bình thường hơn, hiện tại lại không có tiền, một nữ nhi thân cô thế cô không tiền bạc, không thế lực có thể đi đến đâu được cơ chứ? Huống hồ nàng còn là một cô nương rất xinh đẹp, có lúc xinh đẹp ẩn giấu sự nguy hiểm, càng xinh đẹp thì càng có nhiều nguy hiểm. Đạo lí này nàng rất rõ.

Lần trước tại Thập Nhị trấn nàng tiết lộ ra thân phân của mình, ai ngờ người của Ma Căn thương đoàn căn bản lại không đến gặp nàng, từ lúc đó nàng đã biết Ma Căn thương đoàn có biến, lựa chọn tốt nhất là để cho mấy người Hàn Tiến bảo vệ mình trở về, dốc sức bình định biến loạn của Ma Căn thương đoàn, nhưng nàng chẳng có tư cách để yêu cầu ai, từ khi bắt đầu đến khi kết thúc nàng dường như chưa có cống hiến gì, mọi người việc gì cũng chiếu cố đến nàng, đây đã là chuyện không tồi rồi, hơn nữa đã có người dám ra tay với Ma Căn thương đoàn, như vậy sức mạnh của kẻ địch tuyệt đối không phải dạng mà mấy người hội Hàn Tiến có thể đối phó được, lẽ nào lại để cho bạn bè cùng mình đi vào chỗ chết sao?

Bây giờ nghe đến việc bên kẻ địch còn có một Vu sư, Khởi Lệ càng tuyệt vọng.

Đúng lúc đó, Tiểu Ước Sắt Phu lôi theo một thanh kiếm xông vào, hiển nhiên là đã nghe thấy âm thanh rung chuyển đó :“Đại nhân, có chuyện gì vậy?”

“Tiểu tử không tồi đâu đấy, ta còn cho rằng ngươi sớm đã bỏ chạy rồi” Hàn Tiến cười nói.

Tiểu Ước Sắt Phu đỏ mặt :“Sao có thể như vậy được....các vị hiện giờ là chủ thuê ta, ta phải có trách nhiệm”, nói xong nó tiến lại, khi đến gần cửa hầm cũng ngửi thấy mùi hôi thối, bất giác bịt chặt mũi lại :“Đây là mùi gì vậy?”

“Ngươi đừng có hỏi nhiều, không liên quan gì đến ngươi” ánh mắt Hàn Tiến dừng lại trên người Khởi Lệ :“Chúng ta trở về đi”.

Khởi Lệ khẽ đẩy Hàn Tiến ra, gật gật đầu.

Trở về quán trọ mấy người Hàn Tiến tinh thần đều sa sút một chút, đặc biệt là Khởi Lệ, không chào hỏi bất kì ai, nhốt mình vào trong phòng. Hàn Tiến không muốn lãng phí thời gian bèn ngồi lên bàn, cầm mộc liệu đã sớm chuẩn bị từ trước, toàn tâm toàn ý đẽo gọt lại.

Đến tận buổi tối Tiên Ni Nhĩ cũng chưa thấy trở về, Tát Tư Âu có chút lo lắng, cùng Tiểu Ước Sắt Phu ra ngoài, đến hành hội dung binh tìm Tiên Ni Nhĩ. Hàn Tiến không muốn bị quấy rầy, một mình chạy lên đỉnh lầu, lưng dựa vào ống khói, quan sát cảnh đêm của Cô Nhai thành.

Tu thân dưỡng tính. Chữ “dưỡng” này thật là kì diệu, rất nhiều người tu chân muốn ẩn cư nơi rừng núi chính là vì muốn dưỡng tính. Ngồi nhìn mây bay, rảnh rỗi nghe thủy triều lên xuống, tát cả đều phải trở về tự nhiên, còn về ẩn cư nơi rừng sâu nhỏ bé hay thành thị rộng lớn, chỉ là các thư sinh cổ hủ đặt ra, không có liên quan gì đến tu chân. Ẳn cư nơi thành thị là vì bị phát hiện, bị phát giác là vì không muốn tự mình lên tiếng, một khi đã lên tiếng thì khiến người khác kinh người, thật sự là nên ẩn. Còn nơi nào có thể thanh tịnh để nhàn nhã tận hưởng như vùng thâm sơn cùng cốc chứ.

Hàn Tiến từ khi bước vào cánh cửa lớn của chân tu đều rất hiếm khi rời xa thành thị, đây là việc bất đắc dĩ, có điều hắn đã hình thành nên một thói quen, mỗi ngày đều phải dành chút thời gian đến một nơi cao, ngẩng đầu lên nhìn những vì sao lấp lánh , ngắm ánh sáng những ngọn đèn dầu từ các nhà. Hắn muốn bản thân mình thanh tịnh nhất, hoặc là để trải nghiệm một chút sự cô độc. Nơi cao đó không thể chiến thắng sự lạnh lẽo bên trong tâm hồn, đưa mình tách ra khỏi sự huyên náo ồn ào của thế tục. Như vậy có lợi cho sự tu luyện của hắn.

Không biết từ lúc nào, một người đã nhẹ nhàng đến ngồi bên cạnh hắn, hắn còn ngửi thấy một mùi thơm nhè nhẹ.

“Sao giờ mới trở về?” Hàn Tiến thấp giọng hỏi.

“Ta tuyên bố không ít mệnh lệnh cho nên phải đợi lâu một chút” Tiên Ni Nhĩ lôi ra một cái túi :“Trong này đều là ma tinh hệ thổ tam cấp, còn tứ cấp và ngũ cấp cứ để ta tạm thời giữ trước đi”.

Hàn Tiến dùng tay nắn nắn rồi mở túi ra, kinh ngạc kêu lên :“Nhiều như vậy?”

“Có khoảng hơn ba trăm viên”.

“Tốn hết bao nhiêu tiền?”

“Không nhiều, ma tinh thổ hệ rất rẻ, thêm cả ma tinh cấp bốn, cấp năm, tổng cộng mới dùng hết hơn một trăm đồng vàng”.

“Tiên Ni Nhĩ, ngươi.....chắc rất có tiếng tăm trong thành Dã Liễu? Hàn Tiến cười hỏi. Dùng hết một trăm đồng vàng còn nói không nhiều, đấy không phải lời mà một kẻ tầm thường có thể nói.

“Đừng hỏi nữa, ta không muốn nói về việc này” Tiên Ni Nhĩ thay đổi chủ đề :“Người của Ma Căn thương đoàn đều bị giết hết rồi?”

“Ừ”.

“Người nghĩ như thế nào? Chúng ta....có giúp Khởi Lệ không?”

“Ý kiến của ngươi thế nào?” Hàn Tiến hỏi ngược lại.

“Ta vừa nói chuyện với Khởi Lệ về chuyện gia tộc của cô ấy. Theo quy định của họ, sau khi trải qua thử thách mới có thể có cơ hội tiếp xúc với nội vụ thường đoàn, cũng chính là nói, cô ấy bây giờ hầu như không biết bất cứ chuyện gì, không có cách nào giúp đỡ chúng ta được nữa” Tiên Ni Nhĩ nhẹ nhàng nói.

“Thật ra đây không phải là vấn đề giúp hay không giúp nàng ấy mà là vấn đề chúng ta có thể thu được thành quả gì hay không” Hàn Tiến hiểu ý của Tiên Ni Nhĩ :“Nếu chúng ta cố gắng rồi nhưng an bài là phải thất bại vậy hà tất phải đi mạo hiểm? Cho dù là đám người thành Thánh Quân muốn đối phó với Ma Căn thương đoàn hay nội bộ thương đoàn tự sát hại lẫn nhau, thực lực của họ cũng mạnh hơn chúng ta rất nhiều, thông tin cũng linh hoạt hơn so với chúng ta, chúng ta cứ xông lên....có thể có kết quả gì tốt đẹp?”

Tiên Ni Nhĩ không nói gì, hai người bọn họ lặng lẽ trao đổi vài ý kiến ở đây, liền quyết định không giúp Khởi Lệ nữa, đối với Khởi Lệ mà nói là rất tàn nhẫn nhưng Hàn Tiến lại không cho rằng bản thân mình sai, từ góc độ của một tiểu đội, thà tàn nhẫn với một người còn hơn phải tàn nhẫn với tất cả mọi người.

“Chúng ta thiếu đi một đạo tặc” Tiên Ni Nhĩ nói nhỏ :“Nếu có thể tìm được một đạo tặc cao cấp, lại tìm được thêm một chiến sĩ cao cấp, vậy thì đội của chúng ta đã hoàn thiện rồi, chí ít cũng có thể đi thám thính xem Ma Căn thương đoàn rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì”.

“Ta còn nhớ Ma Tín Khoa cũng đã nói câu này” Hàn Tiến chậm rãi nói :“Nếu không....ngày mai đến hành hội lính đánh thuê chiêu mộ một đạo tặc?”

“Đừng có hồ đồ” Tiên Ni Nhĩ cười lắc lắc đầu :“Ngươi không hiểu, có một đội tốt khó như thế nào, ngộ nhỡ chiêu mộ một kẻ tiểu nhân lòng lang dạ sói, thích châm ngòi những chuyện thị phi, có thể sẽ khiến đội chúng ta li tán. Ví dụ nói chiếc nhẫn không gian của ngươi đi, đổi lại là hai người khác, họ cũng sẽ không đồng ý đem chiếc nhẫn giao cho ngươi như vậy, bất luận như thế nào cũng phải nghĩ đến chỗ thuận lợi cho mình mới được”.

Ánh mắt Hàn Tiến dừng lại trên chiếc nhẫn, khóe miệng khẽ để lộ ra nụ cười.

“Đúng rồi....” Tiên Ni Nhĩ chợt nhớ ra điều gì đó :“Chúng ta có thể thu mua tin tình báo. Như thế này đi, ngày mai ta đi ban bố nhiệm vụ, thu thập một chút tin tình báo có liên quan đến Ma Căn thương đoàn, nếu có hi vọng chúng ta sẽ giúp đám Khởi Lệ. Ngươi không nhìn thấy mắt cô ấy đã khóc sưng hết cả lên rồi, thật đáng thương. Còn nếu quá nguy hiếm thì đành thôi vậy”.

“Được....” Hàn Tiến nhún nhún vai, đối phương chí ít có một Vu sư, đây đã là một chuyện rất nguy hiểm rồi, còn cần thêm nguy hiểm gì nữa chứ? Có điều Tiên Ni Nhĩ lại thay đổi chủ ý, hắn cũng không tiện nói gì, chỉ có thể lùi một bước th


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.