Qua mười sáu ngày bôn ba, đám Hàn Tiến rút cuộc cũng tới Cô Nhai thành, trong khoảng thời gian này, hắn cũng hiểu đại khái về Cô Nhai Thành, Cô Nhai thành khác với Bái Đặc Minh thành, bọn họ ghét chiến tranh, luôn đứng ở vị trí trung lập, mà Cô Nhai thành từ khi thành lập đến giờ, đều bảo trì vị trí trung lập.
Cô Nhai Thành hệ thống quản lý bên trong khác hẳn với Bái Đặc Minh thành, Bái Đặc Minh thành có bốn vệ thành chia nhau cai quản bốn cổng, ai cũng là lão đại, mà Cô Nhai thành lại do chín người bản xứ quyết định, bọn họ lập thành nguyên lão hội tổng cộng có chín danh ngạch, chỉ cần năm người đồng ý, vậy là có thể thi hành lệnh.
Hiện tại dù sao cũng là thời loạn, sở dĩ thương đoàn có thể phát triển tới hôm nay đều là thương đoàn có vũ trang, nhưng trong Cô Nhai thành còn có tập thể có thể cùng chín đại thương đoàn đối kháng tồn tại: Dong Binh hành hội. Chính sách của các đại thương đoàn chỉ ảnh hưởng tới dân thường, Dong Binh hành hội là vệ sĩ cho tư nhân, ngoài công việc bảo vệ thương đội ra còn có thể giết ma thu, cũng không chịu ước thúc của thương đoàn, nếu như thương đoàn cố tình can thiệp vào tự do của Dong Binh hành hội, vậy là phạm vào tối kỵ, các dong binh sẽ không nhượng bộ, mặt khác, các thương đoàn đều có vũ trang, các dong binh cũng không dám quá phận, cho nên hình thành một loại cân bằng vi diệu.
Thương đoàn cũng muốn dùng tiền tài thu nạp cao giai dong binh, hơn nữa cũng có thể phân hóa thực lực của Dong Binh hành hội, nhưng sự thực chứng minh, đây là hành động cái được không bù nổi cái mất, một cao giai dong binh chỉ cần không quá lười biếng, thu nhập của hắn trong dong binh hành hội cũng kinh người, hơn nữa tự do tự tại, muốn thì làm không thích thì chơi, nếu muốn cao giai dong binh nỗ lực phục vụ, vậy phải trả một cái giá quá cao, thật không phải ai cũng đưa ra nổi. Hơn nữa, thương đoàn cũng không phải lúc nào cũng hoạt động vận chuyển, nhưng cho dù có làm việc hay không cũng phải trả lương cho dong binh, nếu không ai còn nguyện ý liều mạng chứ? Huống hồ dong binh vốn quen tự do tự tại, bị người khác sai sử, bọn họ cũng hợp tác, nhưng sẽ không phải thiên lôi, chỉ đâu đánh đó.
Điều quan trọng nhất là, Dong Binh hành hội ở Cô Nhai thành mà sụp đổ tuyệt đối không có lợi, bởi tình huống Cô Nhai Thành tương đối phức tạp, phải dùng luật pháp để quản lý, mà Dong Binh hành đội là người chấp hành tốt nhất, chỉ có năng lực của dong binh mới có thể bảo trì công bằng, không thiên vị cho bất cứ thương đoàn nào.
Đương nhiên, đây chỉ là mặt ngoài, còn về phần bên trong có những quan hệ gì, bọn Ma Tín Khoa không thể nào biết được.
Cô Nhai thành ở trong rừng rậm, nhưng khá xa trung tâm, bên ngoài thành một phiến đồng lúa, từ xa nhìn lại vô cùng chỉnh tề, phía sau Cô Nhai thành là một tòa núi cao chót vót, đỉnh núi xuyên thủng qua mây, cho nên mới gọi là ' Cô Nhai '
Trên mặt mọi người đều hiện lên thần sắc vui vẻ, cuối cùng cũng có thể khôi phục cuộc sống như người bình thường, nhưng Ma Tín Khoa có vẻ không tình nguyện, hắn cúi mặt đi sau cùng, càng đến gần Cô Nhai thành, động tác lại càng chậm chạp, vẻ mặt lén la lén lút, cho dù là kẻ ngu nhìn thấy hắn cũng biết có vấn đề.
Hàn Tiến ngừng lại, nhíu mày: "Ma Tín Khoa, ngươi rút cuộc là có chuyện gì?"
"A? Không có gì a." Ma Tín Khoa cười gượng nói.
"Ma Tín Khoa, mau nói thật, ở Cô Nhai thành có phải có cừu nhân của ngươi không?" Hàn Tiến nói: "Nếu có, ta muốn ngươi nói rõ, tránh tình trang trở tay không kịp."
"Đúng vậy, Ma Tín Khoa, có chuyện gì ngươi mau nói ra, lẽ nào còn chưa tin chúng ta?" Tát Tư Âu nói.
"Không phải cừu nhân..... các người hiểu lầm rồi." Ma Tín Khoa gãi đầu nói.
"Vậy là ai."
Ma Tín Khóa lấy sức cả nửa ngày, dưới ánh mắt của mọi người, hắn ngập ngừng phun ra bốn chữ: "Là... một nữ nhân."
Hàn Tiến ánh mắt sáng lên, liếc nhìn Tát Tư Âu: "Là dạng nữ nhân gì đây?"
"Nàng..... biết nói thế nào a. Nói chung là đàn bà thôi." Ma Tín Khoa quanh co
"Nàng bao nhiêu tuổi?"
"Hơn hai ba."
"Rút cuộc là bao nhiêu?"
"Lớn hơn ta ba tuổi, sao thế?" Ma Tín Khoa hỏi ngược lại.
"Không có gì, hỏi một chút thôi." Hàn Tiến cười nói: "Đẹp lắm sao?"
"Bình thường thôi."
"Ngươi quen nàng bao lâu?"
"Ân... khoảng mười năm."
"Tình cảm tốt chứ?"
"Ngươi....... các người rút cuộc có đi hay không?" Ma Tín Khoa thẹn quá hóa giận: "Các ngươi không đi thì ta đi." Nói xong hắn đi nhanh về trước, được vài bước lại chạy về.
"Cái này.... Tát Tư Âu, cho mượn pháp trượng của ngươi một chút."
"Làm gì?" Tát Tư Âu khó hiểu, nhưng vẫn đưa pháp trượng ra.
"Cái này cho ngươi." Ma Tín Khoa đặt cự kiếm vào tay Tát Tư Âu
Cự kiếm của hắn nặng chừng bốn mươi cân (1 cân TQ =0.5kg), Tát Tư Âu thiếu chút nữa ngã chúi mặt, may là bình thường hắn cũng chăm luyện tập, thân thể không phải gầy yếu, cho nên vẫn miễn cưỡng ôm được.
"Khỉ Lệ tiểu thư, mũ của cô có thể cho ta mượn được không?" Ma Tín Khoa nhìn về phía Khỉ Lệ.
"Ta là phụ nữ nha." Khỉ Lệ kinh ngạc nói.
"Không sao, giúp ta đi." Ma Tín Khoa cười bồi.
Khỉ Lệ tháo mũ xuống, đưa cho Ma Tín Khoa, Ma Tín Khoa không nói hai lời lập tức đội lên, chỉ là mũ của Khỉ Lệ quá nhỏ, Ma Tín Khoa đội lên chỉ miễn cưỡng không rơi, nhìn thực sự buồn cười đến cực điểm.
Ma Tín Khoa xoay người đi tiếp, mọi người không hẹn mà cùng ôm bụng cười, Tiên Ny Nhĩ quả thực cười đến chảy nước mắt, nhìn cái mũ của Khỉ Lệ, không che nổi một phần đầu của Ma Tín Khoa, ngoài ra, hắn là một hán tử khôi ngô, trong tay lại cầm ma pháp trượng như cây tăm, nhìn chẳng ra thể thống gì cả.
"Khó nhìn lắm sao?" Ma Tín Khoa nhìn lại một chút, đáng tiếc hắn không nhìn thấy bóng lưng của mình: "Tát Tư Âu, thả cho ta một cái Kính tượng thuật."
"Ta chỉ là cao giai thuật sĩ, lấy đâu là Kính tượng thuật?" Tát Tư Âu cười khổ nói.
"Ma Tín Khoa, ngươi làm vậy càng khiến người ta chú ý hơn đó." Hàn Tiến dở khóc dở cười nói: "Kỳ thực, chỉ cần ngươi cạo râu đi, người khác chắc chắn không nhận ra."
"Đúng thế!" Ma Tín Khoa vừa mừng vừa sợ kêu lên: "Tát Tư Âu, lại đây cầm giúp ta." Hắn vừa nói vừa nói vừa kéo mũ trên đầu xuống, nhưng hắn thực sự ấn chặt, xoạt một cái, chiếc mũ bị hắn xé thành hai nửa.
"Ta bây giờ rất tò mò a, rút cuộc cô gái kia thế nào mà có thể biến Ma Tín Khoa thành bộ dạng này?" Tiên Ny Nhĩ cười nói.
"Ta cũng vậy." Hàn Tiến nhìn Cô Nhai thành phía xa: "Xem ra, Ma Tín Khoa lớn lên ở chỗ này."