Đêm dài đằng đặc, ba người Hàn Tiến bò trong bãi cỏ, Hàn Tiến từ chối yêu câu vô lễ của Ma Tín Khoa, Tiên Ni Nhĩ càng không thể hi sinh gì để dụ dỗ người, kết quả, ba người chỉ biết chờ cơ hội.
Thực ra Hàn Tiến có ít nhất một trăm cách để giải quyết mấy hộ vệ kia, nhưng cái này có điều kiện tiên đề, hắn có thể khai triển đạo thuật theo ý muốn, không có năng lượng, mọi thứ chỉ là sáo rỗng.
"Haixxxx, nếu có một tên trộm thì tốt quá" Ma Tín Khoa khẽ than thỡ.
"Ma Tín Khoa, câu này huynh nói ít nhất mười lần rồi, sao mà đàn bà thế!" Hàn Tiến đang bò ở giữa quay đầu lại nói.
"Đàn bà thì sao?" Tiên Ni Nhĩ đột nhiên xen vào.
"Không...không sao cả..."
Ma Tín Khoa che miệng cười, tránh mình phát ra âm thanh quá to, khiến mấy tên hộ vệ đó cảnh giác, Hàn Tiến bắt đầu bực mình: "Ma Tín Khoa, chúng ta đang làm chuyện lớn, huynh không nghiêm túc được sao!?1”
"Đại sự lớn đến đâu chứ..." Ma Tín Khoa lại than thở. "Nói không chừng đêm nay chúng ta chờ vô ích cả đêm, sau đó u ám quay về thôi''
Đúng lúc Ma Tín Khoa nói câu đó thì đột nhiên có hai tên hộ vệ rời vị trí, đi men theo về phía góc tường, rồi vài giây sau biến mất trong bụi cây.
Hàn Tiến phấn chấn hẳn lên, nhìn Tiên Ni Nhĩ, Tiên Ni Nhĩ vểnh tai nghe ngóng rồi gật gật đầu, nàng đã nắm chắc chuyện âm thầm giết hai tên hộ vệ còn lại.
Hàn Tiến và Ma Tín Khoa trườn người, theo hướng hai tên hộ vệ kia đi. Đến khi vị trí gần sát, Tiên Ni Nhĩ gồng người dậy và kéo cung.
Mũi tên đầu tiên trúng ngay thái dương tên hộ vệ bên trái, mũi tên xuyên qua cả xương, đi ra ở phía thái dương bên kia, vút một tiếng, mũi tên đó cắm sâu vào bức tường, găm chặt tên hộ vệ đó vào tường. Tên kia nghe thấy động vội quay lại, thấy thảm cảnh đang định hô lên thì một mũi tên đã găm vào giữa miệng hắn. Mũi tên của Tiên Ni Nhĩ hơi to, tốc độ lại nhanh, tên hộ vệ đó lảo đảo về sau, mũi tên xuyên qua não sau của hắn rồi găm hắn xuông đất, người hắn cong lại theo hình cung, hai chân giật giật rồi hắn cũng im như tên kia.
Lúc nàv; hai tên hộ vệ vừa rồi đi quay lại, vừa đi vừa vui vẻ nói chuyện, xem ra là vừa đi giải quyết rồi, lúc nãy khi chúng đến chỗ góc tường thì Ma Tín Khoa ra tay từ phía sau, tuy không ra tay mạnh nhưng động tác của hắn khá nhanh, thanh kiếm rạch một đường dài trong không trung nhanh như chớp, tên đó khựng người lại, thanh kiếm của Ma Tín Khoa đã cắt phăng cổ hắn, khiến máu bắn ra khắp nơi.
Hàn Tiến cầm kiếm xông lên, nhưng con mồi mà hắn chọn đã quay lại, tay hắn cũng đặt lên thanh kiếm, phút sau, trên đường lông mày của hắn xuất hiện một vết máu nhỏ, Hàn Tiến vẫn chưa chém vào người, bị máu của con mồi bắn vào khiến hắn lùi lại.
Hàn Tiến là người ưa sạch sẽ, tuy vì nguyên nhân góc độ, hắn chỉ có nửa mặt bị máu bắn phải, nhưng đủ khiến hắn thấy vô cùng khó chịu, hắn lấy tay quệt đi, nhưng mùi tanh càng tanh hơn.
"Hi hi đệ càng ngày càng anh tuấn, ta thích vậy" Ma Tín Khoa thích thú nói. Hàn Tiến mặt lạnh tanh, nếu là người khác thì lúc này sẽ không cười nói. Nếu nghĩ kĩ lại, có lẽ trong số máu đó có lẫn dịch não...đúng là không muốn nghĩ chút nào!
Với vài bước nhảy của Tiên Ni Nhĩ đã nhẹ nhàng đến trước cửa tiểu viện, nhìn Hàn Tiến với ánh mắt bình tĩnh, không ai đoán được là nàng rốt cuộc là nàng hành hạ Hàn Tiến do hắn ta khinh thường phụ nữ hay là lấy chuyện hành thích kẻ địch làm tiêu chuẩn, vì vậy không quan tâm đến điều gì khác.
"Cười đủ chưa?" Hàn Tiến điềm đạm nói.
"Rồi rồi, chúng ta xông vào trong đi" Ma Tín Khoa gật đầu nói.
Hàn Tiến tiến chầm chậm, hắn vỗ vào vai Ma Tín Khoa, sau đó đột nhiên vượt mặt Ma Tín Khoa đi rảo bước lên phía trước.
"Đệ làm gì vậy?" Ma Tín Khoa lo lắng hỏi, bọn họ đều không phải là sát thủ chuyên nghiệp, nói cho đúng hơn, nay chỉ là lũ ô hợp, đương nhiên không có tổ chức hay tính kỷ luật gì cả. Tuy vậy ai cũng nhớ rõ nhiệm vụ lần này. Nếu không, nếu Ma Tín Khoa hét lớn, e rằng cả trái viện sẽ bị báo động mất.
"Không có gì, tìm chút cảm giác công bằng, bây giờ thoái mái hơn nhiều rồi" Hàn Tiến vừa nói vừa liếc mắt nhìn Tiên Ni Nhĩ, trong lòng thầm nghĩ, nha đầu, ta nhớ rồi đó! Chúng ta đi rồi xem!
Ma Tín Khoa nhất định phải theo sau Hàn Tiến, Hàn Tiến bây giờ không tìm ra được nhược điểm của Tiên Ni Nhĩ, mà nàng cũng không tìm ra nổi điểm sai xót của Hàn Tiến, chỉ đành nhẫn nhịn, còn trong lòng nàng đang nghĩ gì, chắc không khác Hàn Tiến là bao.
Chuyện về sau thì đơn giản rồi, Kiều Trị không bao giờ nghĩ rằng có người dám vuốt râu hùm, con rể hắn là trấn trưởng cơ mà, đồng thời còn là đấu sĩ cấp cao, hơn nữa hắn cũng có nhãn lực tốt, người lợi hại hắn sẽ không động vào, hắn chỉ bắt nạt ai mà hắn chắc là có thể bắt nạt được.
Đánh thuốc mê máy thị nữ bên ngoài, đột nhập vào phòng ngủ, Kiều Trị đang nằm cạnh một cô gái khoảng hơn 20 tuổi, vì đã tiếp cận gần nên hành động của Hàn Tiến có phần thô lỗ, hắn đánh thức cô gái kia, khi cô ta mỡ mắt ra thì hắn bóp cổ cô, theo như sinh lý học, thì con người khi ngủ cũng có thể bị hôn mê, nhưng mỡ to mắt nhìn đối thủ mà thiếp đi có thể cho người ta một cảm giác an toàn.
Phải mất cả hũ nước thì Kiều Trị mới chịu mỡ mắt ra, rồi ông ta nhìn thấy trước mặt mình là một thanh kiếm, ông ta sợ tái mặt. Nửa đêm tỉnh dậy thấy trong phòng mình có hai hung đồ, trong tay chúng lại có vũ khí lợi hại, thật đáng sợ, đáng sợ hơn là trên mặt chúng có vệt máu chưa khô!
"Hai...hai vị đại nhân..." Kiều Trị run rẩy lắp bắp nói.
"Hết tiền, muốn đến chỗ ngài mượn ít tiền tiêu" Hàn Tiến giở giọng lưu manh ra.
"Có, có!" Kiều Trị vội vàng gật đầu, nói xong chỉ vào chiếc tủ nhỏ nơi đầu giường.
Ma Tín Khoa cũng không khách khí, moi hết các thứ trong tủ ra, đều là trang sức của nữ giới cả.
"Không đủ" Hàn Tiến nói lạnh tanh.
"Đại...đại nhân, lần trước tôi làm ăn bị thua lỗ, trong nhà..."
Ánh mắt Hàn Tiến nhìn xuống đôi tay của ông ta, trên ngón tay ông ta có một chiếc nhẫn kiểu cổ, ông ta biến sắc, ông ta cười trừ vội cố giấu tay vào ống tay áo.
Thực ra ông ta không giấu đã tốt, ông ta làm vậy làm hắn ta nhớ đến thứ đồ chơi trên tay Tiên Ni Nhĩ, hắn túm lấy tấm nệm, lấy kiếm chém nát ra rồi vứt cho ông ta nói: "Nhét vào miệng đi, tốt nhất hãy nhét cho chặt vào."