[Dịch]Hỗn Loạn Chiến Thần

Chương 27 : Người thành thật.




Khi Tát Tư Âu đi tới gần khách sạn Hồng Hà, hắn nhìn thấy một bóng người lén lén lút lút núp ở đầu ngõ, Tát Tư Âu nhận ra người đó chính là bạn cũ của mình Mễ Hiết Nhĩ nên hắn vội vàng đi tới.

Có lẽ Mễ Hiết Nhĩ đã quá tập trung tinh thần nên hắn không nghe thấy tiếng bước chân đi tới sau lưng mình cho tận tới khi Tát Tư Âu vỗ vỗ vào hắn, hắn mới kịp phản ứng.

"Mễ Hiết Nhĩ, ngươi làm gì vậy?"

"Hừ" Mễ Hiết Nhĩ giơ ngón tay trỏ lên, hắn vẫn tiếp tục nhìn về hướng ngã tư rồi đột nhiên quay lại hỏi: "Tát Tư Âu?"

"Thế nào? Không nhận ra ta sao?" Tát Tư Âu cảm thấy buồn cười.

"Ta hỏi ngươi, cái... người gọi là Ma Tín Khoa có thật sự là bạn của ngươi không?" Mễ Hiết Nhĩ túm cổ áo Tát Tư Âu hỏi.

"Đúng vậy".

"Những người bạn đó của ngươi không phải là người tốt" Mễ Hiết Nhĩ oán hận nói.

"Mễ Hiết Nhĩ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?" Tát Tư Âu buồn bực nói: "Không được chửi mắng lung tung người khác".

"Không tin? Hừ... ngươi và ta bây cùng chờ ở chỗ này, chờ xem ta vạch trần bộ mặt thật của những người đó" Mễ Hiết Nhĩ quay người nhìn sang một chỗ khác, hắn nhìn xung quanh đường phổ rồi nghiến răng nghiến lợi nói: "Mẹ kiếp! Ta thật tâm chiêu đãi các ngươi thế mà các ngươi cố ý gây họa cho ta... hãy chờ đấy".

"Mễ Hiết Nhĩ, rốt cuộc bọn họ đã làm gì khiến ngươi tức giận hả?"

"Làm gì?" Trán Mễ Hiết Nhĩ nổi gân xanh: "Không thích tài nghệ nấu nướng của ta thì cứ nói thẳng ra đi, có cần phải gây họa cho người như vậy không? Ta có lòng làm món thịt nướng mà bọn chúng lại ném đi sau đó lại bảo ta làm tiếp, chờ khi ta làm xong rồi, chúng lại tiếp tục ném đi sau đó...".

"Ta hiểu rồi" Tát Tư Âu bừng tỉnh, hắn cười gượng nói: "Trong bọn họ có một người tên là Lạp Phi Nhĩ, hắn ăn rất nhiều. Thật ra...".

"Thúi lắm" Mễ Hiết Nhĩ nhảy dựng lên: "Ta đã dùng hết một trăm cân thịt bò, hết nửa thịt bò trong hầm của ta, Tát Tư Âu, không phải người nói dối ta giúp chúng đấy chứ?"

"Giải thích cho ngươi, ngươi cũng không tin. Đi, ta dẫn ngươi đi tìm bọn họ" Tát Tư Âu nắm tay Mễ Hiết Nhĩ.

"Không" Mễ Hiết Nhĩ giật tay ra khỏi tay Tát Tư Âu nói: "Ta thế nào cũng phải bắt được bọn chúng".

Trong khi hai người còn đang lôi kéo nhau thì một người mỡ cửa khách sạn, từ bên trong nhanh chóng bước ra. Người đó là Ma Tín Khoa, trên tay hắn còn bưng một chồng bát đĩa, Ma Tín Khoa đi tới ngã tư đường đối diện, hắn ném chồng bát đĩa trong tay xuống cống ngầm rồi quay người đi về.

"Ngươi đứng lại đó cho ta" Mễ Hiết Nhĩ giồng như bị uống thuốc kích thích vậy, hắn gào lên rồi chạy đuổi theo.

Ma Tín Khoa vô cùng hoảng sợ nói: "Tát Tư Âu, đã quay về, Mễ Hiết Nhĩ, ngươi...”

"Các ngươi còn có lương tâm không? Hèn hạ, vô sỉ" Mễ Hiết Nhĩ tức giận gào lên.

'Cái gì?” Ma Tín Khoa ngơ ngác hỏi.

Sự phẫn nộ tích tụ trong lòng Mễ Hiết Nhĩ bộc phát toàn bộ. Hàng chuỗi lời nói từ trong miệng hắn như mũi tên bắn ra ngoài, lên án mạnh mẽ hành vi bất nghĩa của đám người Ma Tín Khoa, giọng nói của Mễ Hiết Nhĩ rất to, chửi mắng dữ dội khiến cho rất nhiều hàng xóm chạy tới xem náo nhiệt, ngay cả mấy người Tiên Ny Nhĩ, Khởi Lệ trong khách sạn cũng bị làm kinh động.

Tát Tư Âu gắng sức nắm bả vai Mễ Hiết Nhĩ, Mễ Hiết Nhĩ tức giận quay đầu lại nói: "Làm gì vậy?"

Tát Tư Âu chỉ vào cống ngầm, Mễ Hiết Nhĩ cúi đầu nhìn xuống cống rồi hắn ngây người như phỗng. Trong cống ngầm, ngoại trừ một số rác thải sinh hoạt, còn có một đống xương cao chừng nửa thước, những khúc xương này bị lọc thịt sạch sẽ, ngay cả một miến thịt vụn mắc lại cùng không còn. Hiển nhiên người làm ra những cái đó cực kỳ nghiêm túc.

"Đi thôi" Tát Tư Âu thở dài, hắn ôm vai Mễ Hiết Nhĩ đi về khách sạn, Mễ Hiết Nhĩ vẫn còn đang ngẩn người ngơ ngác nên hắn để mặc Tát Tư Âu muốn làm gì thì làm, không phản kháng nữa.

Bên trong khách sạn, Hàn Tiến đang ngồi ngay ngắn trên ghế, hết nhìn bên nọ lại nhìn bên kia, giống như đang mong chờ điều gì vậy. Trong tay Hàn Tiến vẫn đang cầm chặt con dao ăn cùng cái dĩa.

"Lạp Phi Nhĩ, ăn no chưa?" Tát Tư Âu cười gượng hỏi.

"Vẫn còn hơi đói" Hàn Tiến nhẹ nhàng bỏ con dao ăn và cái dĩa trong tay xuống, nói.

Sắc mặt Mễ Hiết Nhĩ trở nên tái mét. Hắn không phải là người ngốc, ngay khi nhìn thấy đống xương đó hắn đã hiểu rõ ràng. Những người này không coi thường tài nấu bếp của hắn mà ngược lại rất tán thưởng hắn. Không vậy sao có thể ăn sạch sẽ như vậy? Nhưng nếu được lựa chọn, hắn sẽ tình nguyện không nhận kiểu tán thưởng này.

"Tát Tư Âu, bạn của ngươi rất tốt, rất nhiệt tình, hắn còn muốn nuôi chúng ta trong một năm" Ma Tín Khoa cười quái dị nói.

Mặt Mễ Hiết Nhĩ cắt không còn giọt máu. Quả thật hắn đã nói câu đó, không thể chối cãi được, huống chi hắn là người luôn coi trọng chữ tín, không thể chối cãi được.

"Các ngươi đừng có bắt nạt người thật thà có được không?" Tát Tư Âu trừng mắt nhìn Ma Tín Khoa sau đó hắn đi tới trước Tiên Ny Nhĩ nói: "Ta không có nhiều tiền lắm, ngươi thì sao?"

Tiên Ny Nhĩ mỡ không gian giới chỉ, lấy ra mười mẩy miếng kim tệ ném lên trên bàn nói: "Ta cũng chỉ có bấy nhiêu".

Tát Tư Âu cầm nắm kim tệ lên đưa cho Mễ Hiết Nhĩ: "Này, ngươi hãy cầm lấy đi".

"Không, ta không thể cầm tiền của ngươi" Mễ Hiết Nhĩ từ chối.

"Bọn họ chỉ muốn trêu chọc ngươi thôi. Ngươi thật sự muốn nuôi chúng ta hả?" Tát Tư Âu lắc đầu nói: "Ngươi có tin hay không, chỉ trong vòng mười ngày bọn họ sẽ biến ngươi thành một kẻ nghèo hèn".

"Ha ha, chúng ta chỉ nói giỡn với ngươi thôi, ngươi cũng đừng để ý" Ma Tín Khoa cười nói

"Bảo ngươi cầm lấy thì ngươi cứ cầm sau đó ngươi hãy đi chuẩn bị cho ta chút gì ăn. Bọn họ đã ăn no rồi nhưng ta vẫn chưa ăn" Tát Tư Âu dứt khoát đặt nắm kim tệ vào tay Mễ Hiết Nhĩ.

"Ta vẫn chưa ăn no" Hàn Tiến giơ dao ăn lên trịnh trọng nói.

Tát Tư Âu không khỏi trợn trừng mắt. Mặt Mễ Hiết Nhĩ đỏ gay, cuối cùng hắn cầm nắm kim tệ nói: "Trong hầm không còn thức ăn nữa. Ta đi ra ngoài mua cho các ngươi".

"Được, vậy ngươi hãy đi đi" Tát Tư Âu cười vỗ vai Mễ Hiết Nhĩ nói.

Mễ Hiết Nhĩ đi được vài bước rồi hắn đứng lại, quay người nhìn Hàn Tiến với ánh mắt như nhìn thấy quái vật hỏi: "Vậy ngươi còn có thể ăn bao nhiêu nữa?"

"Có bao nhiêu ta có thể ăn bấy nhiêu" Hàn Tiến trả lời rất nghiêm chỉnh.

Mễ Hiết Nhĩ lui lại, hoảng sợ đi ra ngoài khách sạn. Lúc này Khởi Lệ chờ đã lâu, rốt cuộc nàng không nhịn được nữa lên tiếng hỏi: "Tát Tư Âu, có nghe được thông tin gì không?"

"Không có tin tức của Thánh Quan thành. Quân đội của Mã Lực Thân, lĩnh chủ Địch Phổ thành đã phong tỏa biên giới. Thế nhưng ta thấy có người của thương đoàn Ma Căn của ngươi. Ta đã nói cho bọn họ là ngươi đang ở khách sạn Hồng Hà. Có lẽ không bao lâu nữa bọn họ sẽ phái người tới đây".

Sự vui mừng hiện lên trên gương mặt Khởi Lệ, đột nhiên Hàn Tiến nói: "Khởi Lệ, ngươi đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?"

"Chuẩn bị? Chuẩn bị cái gì?"

"Ngươi không có tín vật, chưa chắc bọn họ đã nhận ra ngươi. Nếu như bọn họ không thừa nhận ngươi là tiểu thư của gia tộc Ma Căn thì làm sao? Cho dù bọn họ có thừa nhận, ta nghĩ ngươi cũng không có đủ quyền lực để khống chế bọn họ" Hàn Tiến thản nhiên nói: "Còn nữa, ngươi cũng không biết bọn họ có trung thành hay không, ngươi cũng không biết phẩm cách của bọn họ, càng không thể biết được thái độ của bọn họ đối với ngươi. Bây giờ gia tộc Ma Căn rơi vào tình trạng nguy hiểm. Liệu có ai dám chắc bọn họ vẫn nguyện ý dốc sức vì ngươi không?"

Sự vui mừng trên gương mặt Khởi Lệ lại biến mất: "Vậy... vậy ta nên làm như thế nào?" "Cứ chờ bọn họ tới rồi nói sau" Hàn Tiến nói nhỏ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.