[Dịch]Hồn Hoa

Chương 9 : Bay...




Không khí trong phòng chủ tịch của trường Diamond đặc quánh không thở được. Hiệu trưởng lấy khăn lau mồ hôi trên trán, trong lòng ai oán không ngừng.

Chủ tịch nghe ông báo cáo cụ thể cái chết của Thi Thi xong thì không khí trong phòng trở thành thế này, tim của ông không tốt, thiếu ôxi rất dễ đột tử a.

Hạ Hướng nghe xong báo cáo, hồn như lạc vào thế giới khác một lúc sau mới lên tiếng.

"Không còn việc của ông, ra ngoài đi."

Hiệu trưởng mừng rỡ, hận không thể chạy chỉ có thể từ tốn đi ra khỏi phòng.

"Tất cả đều là sự thật?"

Hạ hướng bước tới gần cửa sổ, không quay đầu lại hỏi con trai.

Hạ Chấn Nam ngồi trên ghế sô pha, tâm hồn đã phiêu dạt tới chỗ Lưu Ly đang nằm trong bệnh viện. Nếu không phải ba mẹ về không đúng lúc, thì lúc này nơi hắn ngồi là phòng bệnh của của Lưu Ly chứ không phải là phòng chủ tịch.

"Là thật, thi thể con cũng đã xem qua. Không còn máu cũng chẳng bị thương, khi phát hiện thì cả người bị trói vào gốc cây bằng dây thường xuân."

Không hiểu sao Hạ Hướng lại nói với con trai câu này.

"Chúng ta không nhìn thấy không có nghĩa những thứ đó không tồn tại."

Hạ Chấn Nam ngẩn ra nhưng hắn không có thời gian để nghĩ nhiều, trước hết phải vào bệnh viện xem xét tình hình của Lưu Ly.

"Tồn tại hay không cũng không liên quan đến con. Con vào bệnh viện đây."

Nói xong liền đứng dậy mở cửa đi ra ngoài.

Hạ Hướng qua cửa sổ nhìn về phía khu rừng, mười tám năm nay ông và vợ chưa từng đặt chân vào rừng lấy nửa bước. Không ai biết ông cũng là một thành viên của khu rừng, vợ ông là người hoa còn ông là người lá.

Từ khi Chấn Nam ra đời, ông đã phong ấn sức mạnh của nó lại và để nó làm một con người bình thường. Liên tiếp xảy ra hai vụ án giết người, không biết trong rừng có xảy ra chuyện gì không?

Tinh linh trong rừng sẽ không vô duyên cô cớ ra thế giới loài người làm loạn.

Hạ Chấn Nam bực mình đá chân vào chiếc BMW, Lưu Ly này thật không biết chăm sóc cho bản thân. Mới xảy ra chuyện tối hôm qua sáng nay đã đòi sống đòi chết ra viện, mấy tên bác sĩ kia cũng thật vô dụng, một bệnh nhân cũng không giữ lại được.

Chờ đó, hắn tới nhà sẽ cho cô một trận. Hạ Chấn Nam mặt mũi đen như đít nồi lên xe đi đến khu nhà trọn nơi Lưu Ly ở.

Lưu Ly vừa mở cửa bước vào nhà đã thấy một cái cây màu đen đứng dựa vào tường chờ cô. Người này không ở trong rừng ra đây làm gì?

Y Hàn hơi cúi người chào Lưu Ly.

"Tiểu thư."

Tiểu thư? Lần đầu tiên có người gọi cô như vậy khó tránh khỏi không được tự nhiên.

Phải nói sao đây, thân phận cao quý này là Hoa Huyết ban cho cô nhưng cô một chút cũng không cần. Cuộc sống của cô đang rất yên bình, tại sao lại muốn làm cho nó đảo lộn? Chỉ vì một người đàn ông, một hạt giống chết tiệt, mà bây giờ cô người không ra người, quỷ không ra quỷ.

Nhìn thấy biến hóa trên gương mặt Lưu Ly, Y Hàn hảo tâm nhắc nhở.

"Tiểu thư càng hận, càng tức giận, càng sợ hãi thì càng không kiểm soát được bản thân, đến lúc đó tiểu thư sẽ bị hạt giống điều khiển. Những chuyện tương tự như tối hôm qua sẽ còn tái diễn. Tuy tôi không biết vì sao chủ nhân trao hạt giống cho tiểu thư bảo vệ, nhưng mong tiểu thư sử dụng tốt sức mạnh của nó, nếu không sẽ tự hại người hại cả mình."

Lưu Ly cười nhạt, nói như thế, hôm qua Y Hàn thấy cô giết người nhưng không hề ngăn cản?

Trong sách mà Hoa Huyết đưa cô đọc có một chú thuật tên là Linh Tê chú, đó là chú thuật mà Hoa Huyết dùng để nói chuyện với cô khi còn ở trong đóa hoa. Cô tạm thời không nói được, thôi thì dùng cách này vậy.

"Tối hôm qua anh thấy những gì?"

Trong đầu Y Hàn vang lên giọng nói của Lưu Ly. Là Linh Tê chú, cô bé này học cũng nhanh thật.

"Lúc tôi đến, người đàn ông đó đã bị rễ cây đâm chết rồi. Xin lỗi tiểu thư, chủ nhân bảo tôi đến bảo vệ tiểu thư nhưng lại để xảy ra những chuyện như vậy."

"Hoa Huyết bảo anh đến bảo vệ tôi? Làm sao anh ta biết tôi đang xảy ra chuyện gì?"

Hoa Huyết?

Đầu Y Hàn nổi lên một loạt dấu chấm hỏi. Hoa Huyết là ai? Ngẫm nghĩ kĩ lại câu nói của Lưu Ly, bảo hắn đến chỉ có mình chủ nhân, không lẽ Hoa Huyết chính là chủ nhân?

Thật không còn mặt mũi nào để gặp người, hắn đi theo chủ nhân lâu như vậy, đến cả tên chủ nhân hắn cũng không biết.

"Khi nào chiếc nhẫn còn ở trên tay tiểu thư, dù đi đến đâu nếu tiểu thư gặp nguy hiểm, chủ nhân đều cảm nhận được."

Ra là thế, mấy sợi dây leo đâm thủng mắt người đàn ông đó là do Hoa Huyết điều khiển.

Nhớ lại cảnh tượng đẫm máu đó không khỏi thấy dạ dày sôi trào, muốn nôn. Lưu Ly cực lực áp chế cảm giác ghê tởm lại, bây giờ có nôn cũng không có ích gì. Cô còn chưa có ăn gì, không muốn lại nôn ra toàn nước.

"Anh đưa tôi vào rừng được không?"

"Để làm gì?"

"Trong phòng Hoa Huyết có sách để tôi học cách kiểm soát sức mạnh của hạt giống. Tôi muốn kiểm soát nó trước khi nó biến tôi thành nô lệ tùy ý nó sai bảo."

Đối với cô bé này chủ nhân có rất nhiều ngoại lệ cũng đặc biệt rất quan tâm chiếu cố.

Trước đây không ai được phép bước chân vào hàn đàm, chứ đừng nói vào được phòng của chủ nhân.

Ngay cả người đó cũng chưa từng được vào.

"Nếu tiểu thư muốn tôi sẽ đưa tiểu thư đi."

Lưu Ly lấy một ít đồ dùng cần thiết rồi theo Y Hàn đi vào rừng.

Lưu Ly và Y Hàn vừa ra khỏi nhà thì Hạ Chấn Nam đến. Do đường trong khu nhà trọ quá nhỏ không thể chạy xe vào, Hạ Chấn Nam đành xuống xe ung dung đi bộ vào, vốn trong người đã bực bội nay nhìn thấy cửa nhà bị khóa tâm trạng càng tệ hơn. Lấy điện thoại gọi chợt nhớ ra Lưu Ly không nói được, đành đổi thành nhắn tin.

"Xuất viện rồi sao không về nhà?"

Lưu Ly ngồi trên xe buýt, Y Hàn bay đến bìa rừng chờ cô từ lâu rồi. Ở nơi đông người sẽ không có nguy hiểm, Lưu Ly nhắm mắt dưỡng thần loáng thoáng nghe thấy tiếng chuông báo có tin nhắn liền lấy điện thoại từ trong túi quần ra xem. Nhìn đến người gửi là Hạ Chấn Nam mới nhớ mình nghỉ học mà chưa xin phép.

"Tôi ra ngoài nghỉ ngơi một thời gian, phiền cậu xin nghỉ giúp tôi bảy ngày."

Gửi tin nhắn đi, Lưu Ly tắt luôn điện thoại rồi vào vứt vào ba lô. Nhắn thêm mấy tin nữa nhất định Chấn Nam sẽ hỏi hôm qua đã xảy chuyện gì, cô ngàn vạn lần không muốn nhắc lại chuyện này với ai. Hơn nữa chuyện này đã bị đồn ầm lên rồi, cô cũng không cần thiết kể lại làm gì nữa.

Hạ Chấn Nam nhận được tin nhắn, đọc rồi nhắn lại.

"Cậu đang ở đâu?"

Đợi mãi cũng không thấy Lưu Ly trả lời, Hạ Chấn Nam nhấn nút gọi đi. Giọng cô điện thoại viên nhàm chán không ngừng nhắc đi nhắc lại trong điện thoại bài ca muôn thuở như muốn làm hắn điên tiết. Tâm lí không ổn định, còn không nói được thì đi nghỉ ngơi ở đâu chứ, vừa lo lắng vừa bực mình Hạ Chấn Nam mang gương mặt nặng như chì về Hạ gia bảo người đi tìm Lưu Ly.

Vừa vào tới cung điện trong hàn đàm, Lưu Ly không nghỉ nhiều đi đến phòng của Hoa Huyết đóng cửa dùi mài kinh sử.

Sau hai ngày tự nhốt mình trong phòng, Lưu Ly đi ra vườn thực hành những gì học được trong sách. Đầu tiên chính là bay.

Từ trên cao nhìn xuống khu vườn nhỏ sau cung điện không khỏi trầm trồ khen ngợi Hoa Huyết có con mắt chọn hoa để trồng, hình như loại hoa nào cũng có nhưng lại không bị lẫn vào nhau. Hoa này mượn hoa kia mà tôn vẻ đẹp riêng của bản thân, nhìn rất đẹp mắt, bên cạnh lại có một thác nước nhỏ bốc lên hơi nước mơ hồ càng làm cho cảnh sắc trở nên mơ màng như đi trong mộng, lạc vào chốn bồng lai tiên cảnh.

Cuối cùng cô cũng có thể bay, cảm giác này đúng là đỉnh cao của tự do. Lưu Ly vui sướng lượn qua lượn lại trên vườn hoa.

A...

Vì quá vui sướng Lưu Ly không tập trung điều khiển chú thuật, oanh oanh liệt liệt rơi từ trên cao xuống, mắc kẹt trên cành cây chìa ra bên ngoài.

Phù...

Lưu Ly thầm thở phào nhẹ nhõm, may quá vẫn chưa ôm hôn đất mẹ. Ở trên kia rớt xuống chỉ có nước nhập thổ vi an, cái cây này cũng không cao lắm có thể leo xuống.

"Rắc..."

Tiếng động đáng ngờ vang lên, tim Lưu Ly đập thình thịch ngồi vắt vẻo trên cây không dám nhúc nhích, mặt mũi méo xệch khóc không ra nước mắt. Số cô còn đen hơn cả than.

Điều gì đến cuối cùng cũng đến.

Cành cây nhỏ nhắn không chịu được sức nặng của Lưu Ly gãy đôi rơi xuống mặt đất. Lưu Ly hoa hoa lệ lệ rơi xuống, hai tay dang ra trở về với đất mẹ thân yêu.

"Ha... ha..."

Hoa Huyết ở trong động nhỏ bên trong thác nước không kiềm chế được cười vang. Đứng dậy bay ra khỏi thác nước đỡ Lưu Ly đứng lên. Trên mặt ý cười không hề giảm bớt, không hề nhận ra đã rất lâu rồi mình đã không còn cười sảng khoái như thế này.

"Chết chưa?"

Còn rất biết chớp lấy thời cơ sát muối vào vết thương của Lưu Ly.

Không còn mặt mũi nhìn ai, Lưu Ly đẩy cánh tay Hoa Huyết ra tự mình gượng đứng dậy.

"Chết cái đầu anh ấy... a..."

Lưu Ly lại khẽ kêu lên, mặt mày nhăn nhó trông rất buồn cười. Ngã xuống đất chưa đủ hay sao mà còn bị trật chân. Lão thiên ngài có biết ngài quá đáng lắm không.

Không chấp nhặt với trẻ nhỏ, Hoa Huyết đưa tay đỡ Lưu Ly đi vào đình nghỉ mát được dây leo xanh mướt đan lấy nhau tạo thành, ngay cả bàn ghế ở trong đều làm bằng dây leo.

Có thể bay lên lượn qua lượn lại vài vòng đã giỏi lắm rồi, coi như hắn không nhìn nhầm, nha đầu này có tư chất.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.